Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

«Ra chơi»

Lấp ló ngoài cửa lớp hắn ngó đầu vào xem Lộc Hàm đang ở chổ nào, nó không vui thầm nguyền rủa hắn xối xả. Đang yên đang lành tự nhiên bị hắn ta lấy mất sợi dây chuyền, nhưng mà nói gì thì nói nó cũng có một phần trách nhiệm. Haiz...Dây vào ai không dây lại lao vào mà trêu chọc tên trắng trẻo nỏn nà, xinh hơn cả con gái đó chứ...Á a a a đúng là điên thật! Nhiệt Ba này muốn giết người...

- Cô em tìm ai đó, đi chơi với bọn anh không? - Đang đứng thì Nhiệt Ba bị một đám đàn anh đi lại chọc ghẹo, đã uất ức vì tên Lộc Hàm kia nay lại bị mấy tên điên điên khùng khùng vây quanh làm nó ngứa chân ngứa tay. "Chậc chậc...Nhìn cũng ngon mắt phết, to béo, gầy nhỏ đều có, nếu mà đánh chắc sướng tay lắm đây!" Nó nở nụ cười gian xảo nhìn mấy tên đàn anh ở phía trước, như sói nhìn mồi. Mấy tên kia mà biết mình bị một con nhóc lớp dưới nhìn như con mồi thế kia, chắc tức điên lên mất. Nhưng tội thay cho mấy tên đó, nhìn mắt nó gian như vậy lại nghĩ nó liếc mắt đưa tình với mình, làm bọn hắn vênh váo lên bội phần vì có cô em xinh gái thích mình

- Em gái, đi chơi với bọn anh không? - Một tên khác tóc vuốt cao như nhím xù lông, màu vàng như khỉ đi lạc từ vườn thú ra, trông cũng điển trai nhưng khi nhìn vào cặp mắt dê xồm đó thì ghét vô cùng, đi kề lại gần nó, chuẩn bị vuốt vào mặt thì nó nghiêng người né tránh. Tên kia bị nó né tránh, cánh tay dơ lên đang bị hụt ở giữa không trung, bẻ mặt hắn thu tay về vuốt cằm gian xảo, đểu giả nhìn nó nói:

- Á... cô em chảnh dữ nha, dám né tránh anh hả? Biết anh đây là ai trong trường này không?

- Không biết! Tôi cũng không muốn biết! - Hừ, một tên oắt con mà cũng đòi nó biết đến ư? Còn lâu? Bạn học với nó suốt mấy năm nó còn chưa nhớ hết tên nữa nói chi là tên này. Tên kia nghe nó nói vậy mặt như tắc kè hoa biến đổi liên tục, hắn nổi tiếng đào hoa toàn trường chỉ sau mấy chàng hoàng tử kia mà nhỏ này dám không biết. Đúng là xỉ nhục hắn

- Anh em bắt con nhỏ này lại, đúng là xấc xược. Hôm nay anh không xử mày ra ngô ra khoai thì mày sẽ không nhớ tên anh là gì - Cả đám con trai khoảng 4 - 5 tên xông vào bắt nó, làm như là bắt quái thú không bằng. Nhưng đối với nó thì càng kích thích nắm đấm của mình, có chúa mới biết nó ưa đánh đấm đến nhường nào. Nhìn đám con trai đang tiến đến gần mình, nó giả vờ sớ sệt cho thêm kích thích, và càng làm con nhím xù kia đắc ý. Có tí mềm lòng trước người đẹp trước mặt, hắn dơ cánh tay bẩn thỉu của mình ra chạm vào nó

- Á... rắc... rắc - Tiếng gầm rú lên như thú dại, đau đớn từ cánh tay truyền đến khiến hắn ta chảy nước mắt, tay hắn không thể cử động được nữa. Tức giận, hắn trừng đôi mắt hằn những tia máu đáng sợ lên nhìn kẻ dám bẻ tay hắn là ai. Không khí xum quanh yên lặng đến đáng sợ, hơi lạnh phả ra dường như muốn bủa vây lấy nơi đây. Ngước mắt lên nhìn người trước mặt, hắn bị doạ cho đến ngây người, miệng nhẩm nhẩm gì đó, mặt tên kia trắng bệnh mồ hôi tuôi rơi như suối không biết là quá đau hay là sợ

- Mày muốn làm gì em ấy? - Một giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến mọi người xum quanh hít thở không thông. Đó chính là Lộc Hàm hắn đã đứng đây được một lúc xem diễn biến cả câu chuyện. Đang định đi lại chỗ Nhiệt Ba đang lấp ló thì thấy tên nhím xù này đang chọc ghẹo nó. Hắn thấy tức vô cùng, trừ Lộc Hàm này ra thì hắn không cho phép ai bắt nạt nó

- L...Ộ...C...H...À...M... - Tên kia lắp bắt không nói nên lời, trước mặt hắn là khuôn mặt lạnh lùng đẹp như yêu nghiệt, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia giận dữ như tu la đến từ địa ngục. Toàn thân tên nhím xù và những tên theo hắn lúc nãy bây giờ trời không nóng mà chảy mồ hôi ròng ròng, toàn thân rui rẩy như cầy sấy. Nhím xù ước bây giờ đang mơ, đang mơ giấc mơ dài đáng sợ trong lòng hắn. Nhưng đời luôn nghiệt ngã, không ai biết trước điều gì, và hắn đã phạm phải sai lầm lớn khi động vào người của Lộc Hàm! Trong trường hắn không chỉ nổi tiếng về sự lạnh lùng, khiến lũ con gái điêu đứng vì điều ấy và cũng không ai không biết hắn ra tay với ai thì còn tàn nhẫn hơn ác quỷ. Toàn thể học sinh khối 12 bắt đầu kéo nhau, chen chúc đến xem, ai nấy đều hướng tên nhím xù với ánh mắt khinh bỉ cùng sự hả hê cho một tên hoa hoa công tử chỉ biết trêu chọc con gái.

- Tao hỏi mày muốn là gì em ấy? - Lộc Hàm không nhanh không chậm lặp lại câu nói vừa rồi, lực tay mạnh thêm một tý tỏ vẻ không hài lòng

- Tôi... Á... - Nhím xù kêu lên một tiếng và không biết nói gì ngoài sự ấp úng, hắn không dám đối diện với Lộc Hàm đành quay mặt qua chổ nó cầu cứng, mong nó rủ lòng thương nói giúp hắn ta một tiếng. Nhiệt Ba nhìn tên nhím xù đang nhìn mình với ánh mắt cầu xin, rồi quay qua nhìn Lộc Hàm. Lúc này nó có chút không quen, bình thường biết hắn lạnh lùng, nổi nóng với nó nhưng cũng không đến mức âm lạnh như thế này, lúc này trong mắt hắn chỉ tràn ngập sự tức giận cùng chết chóc. Mà hắn lại tức giận vì nó nữa chứ! Vì nó mà bẻ gãy tay tên nhím xù kia. Thú thực, nó có chút cảm động vì hành động của hắn, xen vào đó cũng hơi tức giận vì hắn phá đám việc tốt của mình. Tên nhím xù đang đau đớn ôm tay, mặt trắng như người sắp chết, nó nổi lòng tốt khuyên hắn tha cho tên kia:

- Anh Huy...anh bỏ qua cho hắn ta đi dù sao tôi cũng không bị gì - Hắn bây giờ mới nhìn nó, ánh mắt dịu đi rất nhiều, lại chổ nó ngồi kéo nó dậy không nói không rằng lôi nó đi trước con mắt hâm mộ của tất cả mọi người, còn đàn em của tên nhím xù nhanh chóng đưa hắn ta đi trước khi Lộc Hàm đổi ý. Lộc Hàm đưa nó lên ban công trường nhưng không nói gì chỉ nhìn bầu trời trong xanh, rồi nhìn xuống sân trường... Nó biết điều không thắc mắc, không hỏi han gì, hay không làm phiền hắn như mọi lần vì biết tâm trạng hắn bây giờ không tốt. Nhiệt Ba ngồi xuống ở ghế đá cạnh hắn, nhìn dáng người cao lớn như một vị thần Hy Lạp, khuôn mặt đẹp đến từng góc cạnh, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, làm môi mỏng như cánh anh đào quyến rũ, mái tóc đen nháy rối bời trong gió. Đặc biệt ánh nắng lung linh rọi xuống chiếc khuyên tai màu bạc có gắn viên kim cương lấp lánh đến chói mắt, càng làm nổi bật thêm sự thần bí và sức cuốn hút ma mị cho chủ nhân của nó.

Sau một hồi yên tĩnh Nhiệt Ba không chịu nổi nữa rốt cuộc cũng muốn mở miệng nói chuyện với hắn. Nhưng nói gì bây giờ? Tình cảnh bây giờ không hiểu sao lại khó nói đến như vậy, im lặng đã khó nay mở miệng lại khó hơn! Đúng chính xác hơn là nó không biết mình nên bắt đầu từ đâu hết. Nhìn cái bóng dáng hoàn hảo kia nó thấy mình như kẻ phạm tội. Hít một hơi thật sâu, kiểu như ra chiến trận đối mặt với kẻ thù nó mở miệng:

- Lộc Hàm, chuyện lúc nãy thành thật cảm ơn anh. Nhưng... đám người lúc nãy tôi có thể giải quyết, anh biết tôi không yếu đuối đến mức bị mấy tên kia bắt nạt mà, đúng không? - Câu nói của nó làm Lộc Hàm nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, lúc nhìn thấy nó như vậy không hiểu sao hắn lại thấy bực mình, muốn bẻ nát tay tên nhím xù cả gan động vào nó. Hắn thấy không vui khi nó yếu đuối, dù biết nó giả vờ, hắn ghét cái dáng vẻ mèo con đó của nó, hắn chỉ thích nó dơ bộ móng vuốt đầy kiêu ngạo của mình ra mà giáo huấn những đứa bắt nạt nó. Cho chúng một trận ngay để biết hậu quả thế nào khi động vào con nhỏ rắc rối, kiêu ngạo. Hắn rất giận, nhưng Lộc Hàm luôn tự hỏi tại sao hắn tức giận? Lí do của hắn không kiềm chế nổi bản thân mình là gì?

- Lộc Hàm - Thấy hắn không nói gi nó lại lên tiếng gọi hắn

- Ừm

- Tôi xin lỗi - Nhiệt Ba lại xin lỗi hắn trong khi không biết xin lỗi vì lí do gì, vì nó đến lớp hắn gây chuyện hay để cho tên nhím xù bắt nạt? Chắc là lí do đầu, bởi hắn với nó đâu có là gì đâu. Chắc chắn là tảng đá đó tức giận vì nó đến lớp hắn chọc phá đó mà, ai mà không biết hắn đặc biệt thích yên tĩnh. Nay nó lại đứng trước lớp hắn gây hỗn loạn kéo bao nhiêu người tới thế kia, Lộc Hàm không bực mình cũng phải bực mình

- Cô không có lỗi nên không cần phải xin lỗi - Tầm mắt vẫn ở dưới sân trường, không quay đầu lại Lộc Hàm nói

- Thế anh không giận tôi sao? - Thấy hắn không giận nữa, nó vui vẻ hỏi. Hắn không trả lời nó, nhưng im lặng đồng nghĩa với việc thừa nhận nó lại ríu ríu không ngượng ngùng hay sợ hãi. Suy nghĩ một lát nó bắt đầu nhớ đến mục đích đi tìm hắn là "Lấy lại sợi dây chuyền". Nhưng nó chưa nghĩ ra mình làm việc gì để đáp ứng điều kiện đổi lấy sợi dây chuyền, đã vắt hết mọi chất xám có được trong não ra nhưng xin chân thành bó tay, bởi nó không biết làm gì hết, đánh đấm là chuyện nhỏ, ô sin là chuyện lớn. Mà khoan... đánh đấm => nó làm rất tốt => có thể làm vệ sĩ cho hắn. Haha nó thông minh ghê... Nhưng... nó không muốn làm không công cho hắn, như vậy thật mất mặt cho một đời oanh liệt làm thủ lĩnh của mình, nó phải tìm một cách gì mà vừa đáp ứng điều kiện của hắn vừa có lợi cho nó...Để xem thử nào...Tinh...Một cái bóng đèn sáng rực rỡ như chính khuôn mặt nó bây giờ hiện lên trong đầu. Nó đã nghĩ ra nó sẽ làm gì vừa có lợi cho nó vừa đáp ứng điều kiện hắn đưa ra. Khuôn mặt gian tà Nhiệt Ba nở nụ cười cáo con. Đứng dậy, tiến lại gần hắn nó chìa tay ra bảo:

- Lộc Hàm, anh hãy trả lại sợi dây chuyền cho tôi đi - Nghe nhắc đến sợi dây chuyền, Lộc Hàm cũng chịu quay lại nhìn nó. Hắn đợi nó đến tìm hắn lấy lại sợi dây chuyền nên rất mong đợi. Nhếch mép nhìn thẳng vào mặt Nhiệt Ba, hắn nói:

- Oh! Hóa ra cô còn nhớ à? Vậy cô chấp nhận làm ô sin cho tôi? - Nụ cười kia của hắn làm nó thấy thật đểu giả, cáo già, ác quỷ đội lốt thiên thần... sao bề ngoài của hắn lại khác với cái tính cách bên trong thế không biết? Mấy đứa con gái kia không biết thích hắn ở điểm nào? Mà thôi, mình không thích là ok - Nó thầm nghĩ

- Oh no! Đường đường là thiên kim tiểu thư mà đi làm ô sin thì thật mất mặt gia đình tôi quá! Còn nữa, đàn em ở trường Windy mà biết chị hai chúng đi làm ô sin... mặt mũi tôi ở đâu? Thà chết còn sướng hơn! Anh thấy tôi nói đúng không?

- Vậy cô sẽ làm gì cho tôi? - Bỏ tay vào túi quần, người tựa vào hành lang, một bộ dạng lười biếng chờ nó trả lời. Không nói cũng sẽ biết Nhiệt Ba sẽ nghĩ ra một điều kiện quái gỡ cho mà xem. Nó là ai? Con nhỏ chuyên gây rắc rối cho hắn mọi nơi, mọi hoàn cảnh.

- Haha... theo anh tôi sẽ làm gì? - Chưa vội trả lời hắn, Nhiệt Ba cười lớn hỏi ngược lại câu hỏi, nó muốn gây ra sự tò mò cho đối phương, cho hắn sự kích thích trí tò mò một xíu. Học ở đây không lâu nhưng nghe danh hắn qua mấy tiểu thư mê trai và qua mấy fan page của hắn nó thu thập không ít thông tin nổi bật của hắn, trong đó có chỉ số IQ cao được thầy cô và toàn trường hâm mộ. Nên giờ nó muốn thách đố xem thử hắn có đoán được không. Chỉ số IQ đoán đố của người xưng tụng thiên tài này là bao nhiêu!

- Cô thấy tôi giống cô không? - Nhìn nó chằm chằm như người trên sao hỏa, Lộc Hàm hỏi nó một câu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.

- Không! Anh làm sao mà giống tôi được, vớ vẫn - Nó trả lời không do dự

- Vậy cô thấy tôi có điểm nào giống cô không?

- Đương nhiên là không?

- Vậy cô thấy tôi làm sao mà suy nghĩ giống cô được - Hắn lại hỏi nó. Đến đây thì nó hoàn toàn hiểu ra dụng ý của hắn, haha hóa ra là hắn cũng không nghĩ ra nha. Nhưng câu trả lời của Lộc Hàm cũng chuẩn! Hắn sẽ từ từ dẫn người khác đến kết quả hắn muốn. Xem như IQ cũng không tồi. Nhiệt Ba lại chậc chậc miệng nói:

- Hừ... xem như câu trả lời của anh thông minh.

Bỏ qua ánh mắt mỉa mai của nó Lộc Hàm đứng thẳng dậy, quay lưng nhìn về phía bầu trời trong xanh xa thẳm kia.

Hắn đang đợi câu trả lời của nó, biết không cần nhiều lời Nhiệt Ba sẽ tự động nói ra, bởi nó rất cần sợi dây chuyền đang trong tay hắn.

Haizzz nói chuyện với tảng đá này thật nhàm chán! Nó mong ngóng Lộc Hàm sẽ trả lời thêm vài câu, ai ngờ hắn lạnh lùng không động tĩnh. Hừ... anh không nói thì tôi nói vậy. Đúng như dự đoán của hắn, nó không đợi được phải tự động nói ra, có câu "Trâu đi tìm cọc" còn nó thì "Cọc đi tìm trâu".

- Điều kiện anh đặt ra là nếu tôi không làm osin cho anh, thì tôi có thể lựa chọn một điều kiện khác, đúng không?

- Đúng! Nhưng phải xem cô có đưa ra việc mà tôi đồng ý không mới là vấn đề.

Hắn khẳng định.

Nghe có vậy, nó nở nụ cười đắc ý nếu không muốn nói là đểu. Không do dự nó nói ngay:

- Tôi sẽ làm bạn gái anh, ok?

Lộc Hàm đứng hình mất mấy giây sau câu nói của Nhiệt Ba, hắn không phải là đang nghe lầm chứ? Nó đưa ra cái điều kiện thật khác người. Biết trước nó sẽ làm hắn bất ngờ, nhưng không đoán ra nói sẽ nói làm bạn gái hắn.

Nhanh lấy lại bộ dạng lạnh lùng vốn có, ánh nắng chiếu lên cái khuyên tai kim cương hắn nở nụ cười bán nguyệt làm cho người ta thêm phần quỷ dị, nhưng chỉ mình hắn biết, dù không nói ra nhưng có vẻ hắn rất hài lòng với điều kiện này của nó.

Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn màu xanh tuyệt đẹp đang chứa thách thức đắc ý pha chút mong đợi của nó, hắn lười biếng hỏi:

- Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?

- Ừm, tôi chắc chắn anh sẽ đồng ý, vì tôi một khi làm bạn gái anh, anh sẽ có rất nhiều cái lợi! Thứ nhất: Tôi xinh đẹp, làm bạn gái anh sẽ không bị thiệt thòi. Thứ hai: Tôi biết võ, nhiều lúc tôi sẽ bảo vệ anh. Thứ ba: Anh có rất nhiều bạn gái bu quanh, tôi sẽ giúp anh giải quyết, thứ tư:..... lúc nào nghĩ ra tôi sẽ nói. Anh đồng ý chứ? - Nói đến vấn đề thứ tư Nhiệt Ba gãi đầu cười gượng.

Chắc nó lại nghĩ ra âm mưu gì đây "Tiễn phật tiễn tới Tây Thiên" nếu nó đã có ý như vậy hắn sẽ làm ngơ xem âm mưu của nó là gì. Hắn quả là mong đợi mấy cái trò quỷ của cô nàng rắc rối này. Mà nó không biết hay cố tình không biết, một khi nó làm bạn gái hắn thì nó sẽ gặp vô vàn phiền toái từ đám fan kia, mấy cô nàng trong trường này sẽ không tha cho nó khi tiếp cận hắn. Nhiệt Ba dù có bản lĩnh đến mấy cũng không thoát khỏi ma trảo từ nhiều phía, vì nó không có nhiều bạn trong trường này và mấy người bọn hắn không phải lúc nào cũng kè kè bên nó mà bảo vệ. Nếu muốn làm bạn gái hắn trước hết phải vượt qua cửa ải này trước tiên.

- Tôi sẽ cho cô cơ hội, nếu cô làm tốt

Không hiểu ý hắn, nó ngu ngơ định hỏi lại.

Cái gì mà cơ hội, làm bạn gái thì có gì đâu mà... làm như có giá lắm không bằng, chẳng qua tôi chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền và thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình, không thì tôi không thèm làm bạn gái tảng đá như anh! Hừ... làm như mình có giá lắm vậy - Nó thầm nghĩ.

- Hai tháng, là thời gian tôi cho cô thử làm bạn gái, ok.

Nói xong tay bỏ vào túi quần hắn bước đi khỏi sân thượng, không để nó ú ớ câu nào, bởi nó không có quyền phản đối.

Bóng hắn khuất dần sau cánh cửa, đứng dậy nhìn xuống sân trường nó hét thật lớn, lại cái điệp khúc chửi rủa Lộc Hàm thậm tệ, nó đâu biết một ánh mắt thù hằn nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, mắt ả hằn lên những tia máu đỏ đáng sợ, tay nắm thành quyền, răng nghiến chặt vào nhau, miệng gằn từng chữ chua chát: "Được lắm Nhiệt Ba, mày đã đắc tội với tao là tội thứ nhất, cướp hoàng tử của bọn tao là thứ hai, tội mày nặng càng nặng không thể tha!"

Reng... reng... reng

Tiếng chuông vào học vang lên, kết thúc cái điệp khúc mắng người muôn thuở của nó, hậm hực đi vào lớp... Mất công cả buổi nghĩ ra việc có thể đáp ứng hắn, lại có lợi cho mình mà chưa thấy đâu vào đâu hết. Sợi dây chuyền bảo bối vẫn đang trong tay hắn, còn điều kiện đưa ra thì phải trông chờ vào sự nỗ lực của nó, hai tháng sau mới có kết quả.

- Nhiệt Ba, ngồi xuống tớ nói cậu nghe nè.

Vừa bước chân vào bàn chưa kịp ngồi Na Trát đã lôi tuột nó xuống

- Có gì cậu nói đi

Na Trát cúi vào đầu nó thì thầm vì sợ đám con trai nghe được

- Cậu có nhớ tuần trước con gái lớp mình bàn gì không? Tuần này bọn mình sẽ thực hiện kế hoạch đó, ok chứ?

Nó và Na Trát nở nụ cười quỷ dị, đầu gật cái rụp, bắt đầu toan tính cho mấy điều hay ho của kế hoạch chọc phá nam sinh lớp 11A2. Sau đó cả buổi học Vật Lí, máy bay giấy, thư từ của nữ sinh lớp nó chuyền tay nhau bay lia lịa, tội nghiệp bà cô một mình giảng dạy say sưa mà phần lớn lớp học không ai chú ý, còn có mấy bạn nam đáng thương có lòng tốt giúp con gái gửi thư mà không hay biết mình sắp gặp đại hồng thủy do mĩ nhân 11A2 gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com