Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

33. Sinh nhật JeongHan

"Cái gì? Sinh nhật bản thân mà cậu cũng quên được à?"

"Hì hì, tại dạo này bận quá nên mình quên mất thôi. Với lại chả phải có cậu nhớ cho mình rồi sao? Yêu cậu nhất!"

"Hừ. Không cần nịnh nọt mình. Mai nhớ 8 giờ qua cửa hàng đấy. Nhớ ăn mặc đẹp vào, mai cậu là nhân vật chính đó."

"Rồi rồi, mình nhớ rồi. Vậy mình cúp máy trước nhé. Bye bye Shua nha."

Kết thúc cuộc gọi với Jisoo, JeongHan ngồi nghĩ nghĩ rồi khẽ mỉm cười một mình.

Nhanh thật đấy, vậy là ngày mai cậu sẽ bước sang tuổi 28 rồi à!

Thật ra trước đó không lâu, cậu cũng biết sắp đến ngày sinh nhật của bản thân. Còn dự tính sẽ cùng người nào đó đi biển chơi.

Nhưng rất tiếc giờ người cũng không ở nữa rồi.

Với lại công việc gần đây cũng bận rộn, lịch chụp ảnh, quay mv quảng cáo liên tục khiến JeongHan cũng vì thế mà quên bẵng đi ngày này.

Nhưng dù cậu quên vẫn sẽ có người bạn thân nhất là Hong Jisoo nhớ hộ cậu không phải sao? Haha.

Nhớ lời Jisoo đã dặn, JeongHan quyết định giờ nên đi chuẩn bị quần áo mặc, không mai lúc đi làm về lại vội vã, lại đến muộn sẽ bị Jisoo càm ràm cho coi.

Nghĩ là làm, JeongHan liền đứng dậy vào phòng thay đồ tìm trang phục cho tối ngày mai.

Đang lật lật tìm tìm, bỗng một chiếc áo phông màu be nhạt đập vào mắt cậu.

JeongHan đắn đó giây lát liền cầm nó lên xem.

Đó chính là chiếc áo phông Balenciaga mà cậu mua cho SeungCheol cách đây không lâu.

Nhìn chiếc áo, cậu lại bất giác nhớ lại gương mặt tươi cười của ai đó khi được mua cho chiếc áo này.

Khẽ thở dài thành tiếng. JeongHan thầm nghĩ.

Thật ra, có lúc nào cậu không nhớ người ấy sao? Đương nhiên không rồi! Nhưng nhớ thì để làm gì nữa đâu. Người ta đâu muốn gặp hay liên quan gì tới cậu nữa đâu.

Nếu không vì việc cậu ký kết hợp đồng với công ty, có khi hiện tại cả 2 cũng chả có liên quan gì nữa rồi chứ đừng nói là cấp trên cấp dưới như bây giờ.

Cầm chiếc áo ngắm nghía một lúc, không biết sao, JeongHan liền cởi chiếc áo len mỏng đang mặc mà thay chiếc áo phông vào người.

Nhìn ngắm bản thân trong gương, dù áo có hơi to hơi rộng "một chút" so với những chiếc áo phông khác của cậu. Nhưng dù sao với người lưng rộng eo hẹp như JeongHan, mặc chiếc áo này vẫn rất ok.

Với lại, vốn dĩ phong cách của JeongHan cũng theo xu hướng rộng rãi thoải mái, nên mấy cái vấn đề này không ảnh hưởng gì cả.

"Áo vừa đẹp vừa đắt này bỏ xó cũng phí, thôi thì mình mặc cũng được. Không phải sao!"

Nhìn nhìn một lúc, JeongHan tự nhủ như vậy rồi mặc luôn nó không thay về áo cũ nữa.

Kết thúc công việc lúc 6 giờ chiều, JeongHan vội vàng bắt xe taxi về nhà để tắm rửa sửa soạn. Cuối cùng cậu đã có mặt đúng 7 giờ 45 tại cửa hàng. Còn sớm hơn 15 phút.

May không đến muộn sẽ bị người bạn thân "ác quỷ" của cậu nhắc nhở một bài cho coi.

Đến nơi thì thấy mọi người đều đã đến đông đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Ngoại trừ MyungHo, Dino chắc chắn có, Jisoo còn gọi thêm cả SeokMin, MinGyu và Vernon đến. Coi như là có mặt đầy đủ những người trong bữa liên hoan lần trước trừ người nào đó.

JeongHan thật sự không biết từ lúc nào mà mấy người này lại có thể thân thiết nhau đến thế? Không phải chỉ mới gặp nhau 2 lần thôi à!

Thật là, liên lạc nhau từ lúc nào mà sao đến cậu là người ở giữa cũng không hề hay biết thế này?

Vừa nhìn thấy cậu đến, Jisoo liền chạy đến kéo cậu ngồi xuống vị trí trung tâm.

Sau đó, Dino liền mang bánh sinh nhật đã chuẩn bị ra đặt trước mặt cậu và bắt đầu thắp nến.

Tiếp theo đó tất cả mọi người cùng đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật JeongHan.

"Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday dear JeongHanie,
Happy birthday to you"

"Hoan hô, bây giờ là nhắm mắt ước nguyện rồi thổi nến nào?" Giọng Jisoo vang lên.

Nghe lời bạn, JeongHan liền nắm 2 tay nhắm mắt để ước nguyện. Lúc này tất cả mọi người đều im lặng để chờ đợi cậu ước.

Kết thúc ước nguyện, JeongHan liền mở mắt rồi thổi tắt hết nến trên bánh sinh nhật.

Lúc này là hàng loạt lời chúc từ mọi người gửi đến cậu.

"Chúc mừng sinh nhật JeongHannie"(Jisoo)

"Happy birthday JeongHan-huyng"(Vernon

"Sinh nhật vui vẻ nhé anh JeongHan"(MinGyu

"Tanjoubi omedeto gozai masu, Hani san"(SeokMin)

"Shengri kuai le, JiHan ge!"(MyungHo)

"JeongHan-huyng, sinh nhật vui vẻ!"(Dino)

Nhật được lời chúc cùng những món quà từ mọi người khiến JeongHan vui vẻ, cười đến híp cả 2 mắt lại.

"Hôm nay là sinh nhật mình. Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia cùng mình. JeongHan cảm thấy rất rất vui. Hôm nay mọi người hãy ăn uống thật vui vẻ nhé!" JeongHan cầm chai bia giơ lên.

"Đồng ý."

Tất cả mọi người cũng đều cầm bia lên đồng thanh hô.

Rất nhanh, bữa tiệc sinh nhật liền diễn ra trong sự náo nhiệt vui vẻ của mọi người.

Trong lúc tất cả đang ăn uống cười nói hăng say, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến cả bữa tiệc bỗng lâm vào trạng thái tạm dừng.

34. Dyson tình yêu

"Tôi tham gia cùng mọi người được chứ?"

Không ai khác, đó chính là giọng nói của SeungCheol.

Anh mặc một bộ đồ trắng đơn giản mà lịch lãm, trên tay là một bó hoa tulip trắng cùng một hộp quà cũng màu trắng nốt.

Nhìn người nào đó đứng ở cửa, tất cả mọi người trong cửa hàng đều dừng lại khoảng chừng 3 giây.

Sau đó là Vernon vội vàng đứng dậy, nhiệt tình kéo anh trai mình vào.

Sau khi từ tốn đi đến chỗ JeongHan tặng hoa, quà và nói chúc mừng sinh nhật. Nhận được lời cảm ơn nhẹ nhàng từ cậu, chưa kịp nói gì tiếp, anh liền bị Verno kéo đến ngồi xuống vị trí còn trống. Tình cờ sao lại vừa lúc đối diện với ghế JeongHan đang ngồi.

Do sự xuất hiện bất ngờ của vị khách nào đó, bầu không khí trở nên trầm lắng hơn so với lúc trước.

Tuy nhiên, chỉ sau vài chai bia vào bụng, tất cả lại ồn áo náo nhiệt trở lại.

Mặc dù vẫn cười cười nói nói cùng mọi người, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt JeongHan vẫn bất giác nhìn về phía người đàn ông nào ấy.

Rồi không hiểu vô tình hay cố tình, mà 2 ánh mắt bất ngờ chạm nhau trong giây lát. Cả 2 vội vàng nhìn đi chỗ khác coi như không có chuyện gì xảy ra.

Vì ngay mai vẫn phải đi làm, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này chỉ đến 10 giờ hơn bữa tiệc sinh nhật đã kết thúc.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, JeongHan đang tính bắt xe ra về thì giọng nói trầm thấp của SeungCheol vang lên.

"Để tôi đưa cậu về. Được chứ?"

Mặc dù muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của ai đó đang nhìn mình. JeongHan lại không thể nói ra lời khước từ.

...

Cả đoạn đường dài 20 phút, SeungCheol và JeongHan đều rơi vào trạng thái trầm mặc không nói gì. Một người thì tập trung lái xe, một người thì nhìn ra cửa ngắm khung cảnh đường phố Seoul về đêm.

Đến trước cổng chung cư, sau khi xe dừng lại, JeongHan đang tính tháo dây an toàn xuống xe thì bỗng SeungCheol lên tiếng.

"Có thể cùng nhau đi dạo một lúc được không?"

...

Ngắm hàng cây bạch quả 2 bên đường, lá đã bắt đầu dần chuyển sang màu vàng, JeongHan có một thắc mắc trong lòng.

Dù đi bộ cũng được một lúc rồi nhưng hiện tại JeongHan vẫn không hiểu vì lý do gì mà lúc đó lại gật đầu đồng ý đi dạo cùng người này nữa.

Cả 2 cứ thế đi, không ai nói năng câu gì, khiến bầu không khí chung quanh vốn đã yên tĩnh càng trở nên trầm lắng rất nhiều.

Cuối cùng vẫn là JeongHan không chịu nổi nữa, chỉ vào một chỗ bãi đất trống vui chơi của trẻ em bên kia đường nói.

"Chúng ta ngồi nghỉ lát được không? Tôi có chút mỏi."

Lúc này SeungCheol mới nhận ra bản thân vì mải suy nghĩ quá nên cứ đi mà quên mất thể lực JeongHan vốn không tốt bằng mình.

Anh vội vàng gật đầu đồng ý, đôi mắt khẽ ánh lên chút ngại ngùng. Nhưng vì gương mặt điềm tĩnh vốn có nên JeongHan không nhận thấy được điều đó.

Cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. SeungCheol khé liếc nhìn người con trai xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mình, nghĩ đến những điều muốn nói, trái tim anh bỗng đập nhanh một cách bất thường.

Vẫn còn chưa biết nên mở lời thế nào thì JeongHan đã lên tiếng trước.

"Dạo này...Cậu vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn!" SeungCheol trả lời, ánh mắt ngóng trông câu nói tiếp theo của JeongHan

"Vậy thì tốt."

Nói xong câu ấy, JeongHan lại không biết nên hỏi gì tiếp. Cậu nhìn chăm chú vào những ngón tay đang mân mê nhau của mình, lòng tự hỏi nên nói gì tiếp đây.

Bỗng lúc này, như đã hạ quyết tâm, đột nhiên SeungCheol quay hẳn sang nhìn JeongHan và gọi tên cậu.

"Hannie, tôi có chuyện muốn nói với em."

Còn chưa kịp hiểu cách xưng hô đột nhiên thay đổi của người nào đó, 2 bàn tay nhỏ bé của JeongHan đã bị SeungCheol bao gọn trong đôi bàn tay của mình.

Ánh mắt JeongHan mở to, ngạc nhiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt thâm tình và ánh mắt sâu thẳm bên cạnh.

"Tôi thích em. À không, tôi yêu em, JeongHan! Em có thể đồng ý trở thành người yêu của tôi không?"

Nhận thấy câu hỏi của mình có chút không thích hợp, SeungCheol vội sửa lại.

"Không, ý tôi là em đồng ý cho tôi theo đuổi em được không? Yoon JeongHan?"

Thấy cậu không nói gì, trong lòng SeungCheol càng trở nên lo lắng hơn.

"Tôi biết. Hôm trước khi tôi rời đi mà không nói lời nào, đó là lỗi sai của tôi. Tôi có thể giải thích."

Dừng một lúc như để suy nghĩ, SeungCheol liền tiếp tục nói, giọng buồn buồn.

"Ngày ấy sau khi lấy lại kí ức, tôi đã rất vui sướng khi nghĩ rằng, hoá ra bản thân tôi cũng không vô dụng đến vậy. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra bản thân đã thích em từ lâu, tuy nhiên, tôi lại sợ sự quan tâm em dành cho tôi trong suốt thời gian qua chỉ là sự thương hại dành cho một người đang bị bệnh. Nên tôi càng lo sợ, nếu để em biết tình cảm này của mình, em sẽ chán ghét tôi."

"Vậy giờ cậu không sợ à?" JeongHan khẽ nghiêng đầu hỏi.

"Tôi vẫn sợ, nhưng tôi nhớ em nhiều hơn. Lúc nào cũng nhớ đến em, cũng muốn gặp em, muốn ở bên cạnh em. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng đủ dũng khí để nói ra điều này. Tôi yêu em, Yoon JeongHan, dù sau này có chuyện gì xảy ra tôi vẫn sẽ yêu em. Em đồng ý cho tôi theo đuổi em chứ?"

"Vậy nếu tôi không thích cậu thì sao?" Jeonghan khẽ mỉm cười hỏi tiếp.

"Tôi sẽ làm mọi thứ đến khi nào em bằng lòng thì thôi."

Như để minh chứng cho những lời mình nói, SeungCheol bắt đầu kể ra hoàng loạt những việc sẽ làm vì JeongHan.

Luôn bên cạnh cậu lúc vui buồn, luôn lắng nghe mọi điều cậu nói, luôn tin tưởng ủng hộ mọi quyết định của cậu, luôn nhớ tất cả các sở thích của cậu, đưa cậu đến những nơi cậu muốn đến, ăn những món ngon mà cậu thích, đi mua sắm cùng cậu, mua cho cậu những món đồ cậu thích,tặng hoa tặng quà vào những dịp quan trọng, nấu ăn mỗi ngày cho cậu,....

Nhìn người nào đó liên tục kể ra những hành động bản thân sẽ làm vì cậu. Không biết vì sao, JeongHan bỗng thấy muốn cười.

Trời ạ, không hiểu tên ngốc này học được mấy câu nói sến súa này từ đâu vậy. Sao có thể nói lưu loát như thế?

Nghe đến đoạn người nào đó muốn lên trời hái sao trăng, xuống biển mò trai ngọc cho mình. JeongHan cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

SeungCheol đang nói hăng say, thấy cậu cười bỗng ngẩn người ra không hiểu gì. Ánh mắt toát lên vẻ tội nghiệp, lẽ nào những điều anh nói đều rất nhảm nhí, vì vậy JeongHan mới thấy buồn cười.

Nhưng chẳng phải trong phim, nam chính đều tỏ tình như vậy và thành công hay sao?

Như nhận ra suy nghĩ từ ánh mắt của SeungCheol, lúc này JeongHan cũng không cười nữa.

Khác với đôi mắt to tròn mang nét dịu dàng pha chút tinh nghịch của JeongHan, đôi mắt SeungCheol lại có chút sầu, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả nước hồ thu vậy.

Im lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, JeongHan khẽ từ từ cúi xuống, đặt môi mình lên môi anh một nụ hôn.

"Đây là câu trả lời!"

Giọng JeongHan nhỏ nhẹ nhưng lại mang sức mạnh rất lớn. Nó như một ngòi nổ kích hoạt quả bom cảm xúc của SeungCheol lúc này vậy.

Cảm nhật chút mềm mại còn sót lại trên môi mình, anh lắp bắp hỏi.

"Em... Em vừa nói, em đồng ý đúng không?" Giọng SeungCheol run run, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Ưm."

Nhận được cái gật đầu khẳng định của JeongHan, SeungCheol cảm giác trái tim mình lúc này hạnh phúc như muốn nổ tung luôn vậy.

Anh ôm thật chặt JeongHan vào lòng, không kìm được niềm vui sướng mà bật cười thành tiếng.

Gác đầu mình lên vai anh, JeongHan cũng từ từ ôm lấy anh, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Hannie, em đã mở xem quà mà tôi tặng chưa?"

Vừa về đến nhà, SeungCheol đã không chờ đợi được mà vội vàng gọi video cho JeongHan. Ngay sau khi cậu vừa bắt máy liền hỏi ngay về món quà mình tặng.

JeongHan lúc này vừa mới tắm ra, đang lau khô tóc, nghe vậy liền trả lời.

"Vẫn chưa, mà sao vậy SeungCheol?"

"Vậy em mau mau mở ra xem luôn đi."

Thấy ai đó thúc giục như vậy, JeongHan liền gật đầu rồi đi lấy chiếc hộp quà màu trắng mà SeungCheol tặng để mở ra xem.

Bóc đi lớp giấy gói bên ngoài, chiếc hộp màu tím bên trong dần hiện ra. Mở ra nhìn, thấy đồ vật bên trong khiến JeongHan không khỏi bất ngờ.

Đó chính là bộ máy sấy tóc Dyson mà cậu vẫn luôn hằng mong muốn. Tuy đã nhiều lần cố gắng mà JeongHan vẫn chưa có cơ hội mua được nó.

Giờ đây nhìn chiếc máy yêu thích trong tay, còn là chiếc phiên bản giới hạn ngày lễ tình nhân đã hết hàng từ rất lâu. Trong lòng JeongHan không khỏi vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt JeongHan, SeungCheol cảm giác vô cùng có thành tựu.

"Sao cậu biết tôi thích nó mà mua thế?" Ôm chiếc máy trong lòng, JeongHan vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi SeungCheol trong màn hình điện thoại.

"Đương nhiên vì tôi hiểu em rồi. Chả phải ngày trước em hay than máy cũ dùng không tốt muốn đổi sang loại khác sao? Nên tôi đã tìm hiểu và mua bằng được nó cho em đấy. Em thích nó chứ."

Nếu SeokMin và MinGyu nghe thấy lời nói dối không chớp mắt của vị Chủ tịch nhà họ, chắc cằm cả 2 đều rớt xuống đất luôn quá.

Tuy nhiên rất tiếc, sẽ không ai biết điều này cả. Cho nên sau khi nghe SeungCheol nói vậy, JeongHan liền liên tục gật đầu.

"Có, rất rất thích nó. Cảm ơn SeungCheol rất nhiều."

"Vậy giữa tôi và nó, em thích nào hơn?"

"Thích SeungCheol hơn, thích SeungCheol hơn."

Nghe được câu trả lời như ý muốn khiến SeungCheol vui như mở cở trong bụng vậy.

Cứ vậy nói chuyện thêm một lúc, nhưng vì đã quá muộn nên cuối cùng cả 2 vẫn phải lưu luyến tắt máy để đi ngủ.

Nằm trên giường, lần đầu tiên SeungCheol vui sướng đến độ không ngủ được. Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, mặt anh lại xị ra khó chịu.

Biểu cảm y hệt những ngày đầu bị mất trí, khi ngủ cạnh JeongHan nhưng cậu lại không cho anh ôm vậy.

Dù khó đến mấy cũng phải khuyên JeongHan về sống cùng như trước mới được. Những ngày ngủ không có JeongHan bên cạnh, SeungCheol anh đã chịu đủ lắm rồi.

Với lại JeongHan giờ đã đồng ý trở thành người yêu của anh, sống cùng nhau không phải điều đương nhiên sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com