chap 3: Gặp lại Trác Anh
Nắng buổi sáng ở Hộc Khố ấm áp chiếu nhẹ qua khung cửa sổ. Ánh nắng ấy chiếu về phía giường ngủ, bao trùm lấy phu thê Hải Thị đang ôm nhau say giấc.
Hải Thị nằm trong vòng tay rộng lớn của Phương Chư, mặc cho hắn ôm nàng cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Gương mặt nàng cảm thấy ấm nóng, nhanh chóng theo phản ứng tự nhiên mà vùi đầu vào lòng ngực Phương Chư.
Hải Thị tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn còn đang say giấc. Nàng muốn nằm ngủ thêm chút nữa nhưng chợt nhớ đến việc hôm nay cả hai phải khởi hành đến Vương cung gặp Phương Trác Anh. Hải Thị kéo kéo Phương Chư nhằm đánh thức hắn. Phương Chư vì vậy mà bị nàng kêu tỉnh với bộ dạng đang ngáy ngủ khác với hình tượng Thanh Hải Công khi xưa oanh tạc một thời, bây giờ lại là một trời một vực.
Phương Chư vẫn còn buồn ngủ, hắn không cam tâm bị gọi tỉnh mà kéo Hải Thị vào ôm chặt vùi nàng vào chăn, muốn cùng nàng ngủ thêm một chút nữa.
"Trời sáng rồi, phu quân... Chúng ta còn phải đến vương cung gặp Trác Anh ca ca"
"Nàng nằm im, cho ta ôm ngủ một lát. Trời vẫn còn sớm"
Hải Thị nhìn về phía cửa sổ, nàng cũng cảm nhận được đúng là vẫn còn hơi sớm. Vì vậy mà nàng bèn chiều theo ý Phương Chư để hắn ôm nàng ngủ thêm một lát.
Sau khi đã hoàn toàn tỉnh giấc, Phương Chư và Hải Thị cũng bắt đầu chuẩn bị hành trang bắt đầu rời khách quán. Hải Thị cứ nghĩ rằng Phương Chư sẽ quên đi chiếc khăn che mặt, vì nàng đã cố tình không mang nó giả vờ quên ở khách quán. Nhưng Hải Thị không ngờ đến rằng Phương Chư lấy từ tay áo thêm một chiếc khăn che mặt khác, đeo lên giúp nàng. Không những vậy, hắn còn lấy ra một chiếc áo choàng lông màu trắng khoác lên người nàng, triệt để mang nàng giấu đi.
"Ta không lạnh. Không mặc đâu"
"Nghe lời, không mặc áo ấm sẽ bị nhiễm phong hàn"
Cưỡi ngựa chẳng bao lâu, phu thê Hải Thị và Phương Chư dừng trước một vương cung hoa lệ nằm gần về phía Tây Thành xung quanh nó được bao trùm bởi thảm cỏ xanh mướt của thảo nguyên.
Ngựa dừng trước cổng của cung điện, Hải Thị được Phương Chư đỡ xuống ngựa. Rất nhanh chóng mấy tên lính canh ở cổng đã tiến về phía hai người.
Một trong những tên lính canh vóc dáng to lớn với vẻ mặt có đôi chút hung tợn cầm đầu bọn đằng sau tiến về phía nàng.
"Các ngươi là ai! Vương Cung không phải là nơi tùy tiện đến, ta khuyên các ngươi mau về thành"
"Ta đến tìm Vương của các ngươi, đưa cái này cho hắn. Hắn sẽ tự biết"
Hải Thị ném một lệnh bài cho tên lính kia. Đó là một lệnh bài mà hắn chưa thấy bao giờ cũng không biết làm thế nào mà đành phải chạy vào bẩm báo. Bởi vì không phải Hải Thị hù doạ được hắn mà là sát khí của người sau lưng nàng khiến hắn không dám khinh thường hai người.
Tấm lệnh bài của Hải Thị ném cho tên lính canh kia chính là lệnh bài của Trác Anh để lại Chiêu Minh Cung cùng với bội kiếm.
Lệnh bài vừa vào cung điện, chẳng mấy chốc đã có một đám người ra nghênh tiếp phu thê Hải Thị, cung kính đón hai người vào Vương cung. Phương Chư nắm tay Hải Thị rồi cùng nàng đi theo các tên lính canh và cung nữ dẫn đường.
Đám người đó dẫn Hải Thị và Phương Chư đến một cung điện. Từ xa, có một bóng hình quen thuộc. Khi nhìn thấy được hình bóng ấy, hoen mắt Hải Thị dần dần ửng đỏ, không kìm được mà ứa lệ . Đây có lẻ chính là tình thân lâu ngày đã được khơi dậy. Hải Thị nhìn Phương Chư, hắn gật đầu rồi cười với nàng. Nàng cũng nhìn thâý được khoé mắt hắn cũng ửng đỏ. Hải Thị buông tay Phương Chư, bước nhanh bước về phía trước, nàng gọi lớn:
"Ca"
"Trác Anh ca"
Phương Trác Anh quay người lại, nhanh chóng chạy đến phía nàng. Hắn ôm nàng một cái, xoay xoay người nàng vài vòng xem nàng có bị mất đi miếng thịt nào không. Sau đó lại yên tâm xoa đầu nàng như lúc nhỏ. Hải Thị cũng không phản kháng nàng nở một nụ cười với hai dòng lệ đã chảy dài hai bên má, mặc cho Trác Anh xoa đầu nàng.
"Hải Thị, thực sự là muội, vẫn chưa chết.
Tốt quá rồi !
Nào xoay vài vòng cho ca xem. Không thì đánh ta một cái cũng được"
"Phương Trác Anh! Lâu ngày gặp nhau cũng không nói được mấy câu gì tình cảm. Nghe rõ đây...Ta còn sống, chết cái gì mà chết ! Huynh còn nói chuyện xui rủi nữa ta đánh huynh thành đầu heo bây giờ"
Trác Anh cười lớn nhìn nàng, nàng cũng cười lớn nhìn hắn, cả hai hoàn toàn trở về dáng vẻ như lúc nhỏ, hình bóng hai công tử của Tế Phong Quán dần hiện lên xoa tan đi những xa cách của tình thân.
"Này, Phương Hải Thị muội không phải đến đây ăn vạ đấy chứ. Ca từng nói, sau này muội gả không được thì đến chỗ ta, ta cho muội ngủ phòng củi. Đấy đấy, quả nhiên thành sự thật rồi !"
Huynh muội cảm động lâu ngày gặp gỡ chưa được bao lâu, thâm tình được một lúc Phương Trác Anh đã bắt đầu trở về bộ dạng năm xưa mà nói móc nàng. Hải Thị nghe vậy liền cười một nụ cười nham hiểm nhìn hắn.
"Không phải là thật chứ Phương Hải Thị, muội cười như vậy là có ý gì"
Nụ cười này của Hải Thị làm Phương Trác Anh gợi nhớ đến những kí ức "không mấy tươi đẹp" ở Tế Phong Quán. Cũng chính là nụ cười này nhưng nụ cười ấy, đây là nụ cười Hải Thị thường bày ra lúc bắt được thóp hắn, hay những lúc bắt nạt và đánh hắn đây mà !. Trác Anh làm ta dáng vẻ phòng thủ như mọi khi nhìn nàng.
"Hehe. Gọi ta một tiếng sư nương nghe xem"
"Phương Hải Thị, sau khi sư phụ đi rồi chẳng nhẻ đầu muội bị ứa nước à. Có cần ca ca ta đây xốc muội vài cái cho nước đi ra không"
"Phương Trác Anh"
Phương Trác Anh không hiểu Hải Thị nói như thế là như thế nào, hắn đẩy đầu nàng vài cái. Hải Thị liếc lên nhìn hắn định đánh lại hắn.
"Ây za...Đau. Huynh bị lầm tưởng thì có, điều bổn cô nương nói là sự thật"
Từ xa một bóng hình quen thuộc cùng với mái tóc và hai sợi tóc dài thả nhẹ phía trước mặc cho chúng bay theo gió (Snow không biết tả hai cộng râu huhu). Người đó dần gỡ mặt nạ xuống, tiến đến kéo Hải Thị lại và nắm chặt tay nàng rồi mỉm cười nhìn về phía Trác Anh.
"Vi sư mệnh vẫn còn lớn"
Phương Trác Anh gặp được Phương Chư khiến hắn vô cùng bất ngờ và có chút xúc động, nước mắt không kìm được mà rơi tạo thành hai dòng lệ ướt dần cả khuôn mặt.
"Này Phương Trác Anh, huynh khóc cái gì, bộ dạng huynh vẫn vậy khóc xấu chết đi được ! Gọi ta một tiếng sư nương bị ta làm cảm động đến nước mắt cũng rơi luôn à"
Phương Trác Anh nhìn chằm chằm Phương Chư, sau đó hắn qùy xuống sau đó hướng về phía Phương Chư khấu đầu một cái.
"Sư phụ. Xin cho Trác Anh khấu đầu với người"
"Đứng lên đi"
Phương Chư đỡ Trác Anh đứng dậy, cười với hắn. Nhưng lúc này Trác Anh mới chợt bàng hoàng nhìn Hải Thị và Phương Chư.
"Hai người"
Phương Chư gật đầu, Hải Thị cười nhìn hắn khẩu hình miệng hai tiếng "sư nương".
Ở đó không xa có một cậu nhóc chỉ tầm hơn hai tuổi một chút, chạy về phía ba người. Sau lưng cậu bé ấy là một thiếu phụ và cô cung nữ dắt tay nàng.
"Cha"
"Hạc Nhi qua đây"
Cậu bé chạy về phía Trác Anh, Trác Anh cũng khom lưng xuống đỡ cậu bé. Trác Anh bế cậu bé lên đợi Chá Lựu và Tô Di đi đến. Hắn đỡ tay Chá Lựu từ tay Tô Di sau đó nắm tay nàng, Tô Di cũng lui xuống.
"Sư phụ, Hải Thị. Đây là con ta và nương tử ta Chá Lựu,thằng bé tên Đoạt Hạc"
Đoạt Hạc là một đứa bé kháu khỉnh, có một nước da màu bánh mật và một mái tóc xoăn nhìn rất giống với Trác Anh. Nhưng gương cậu bé lại thừa hưởng được một đôi mắt vô cùng đẹp, rất giống với Chá Lựu lúc nàng chưa bị mù.
Chá Lựu cũng lên tiếng, hành lễ chào hai người.
"Thanh Hải Công, tiểu Phương đại nhân"
Hải Thị đỡ Chá Lựu
"Không cần đa lễ. Bây giờ nên đỗi cách xưng hô rồi. Chá Lựu lớn hơn ta vài tuổi, ta gọi cô tẩu tẩu, cô gọi ta một tiếng muội muội là được"
Hải Thị nhìn về phía Phương Chư: "gọi chàng ấy là sư phụ giống Trác Anh là được".
Phương Chư "ừm" một tiếng nhìn về phía Chá Lựu.
Đoạt Hạc tiểu hài tử cười với Hải Thị và Phương Chư, cậu bé rất hiểu chuyện bảo Trác Anh để nó xuống, sau đó quỳ xuống hành lễ với hai người nha phụ vương nó.
"Đoạt Hạc, tham kiến cô cô và..thái sư phụ ạ !"
Hải Thị rất thích cậu nhóc này, liền lấy từ tay áo một ít kẹo hoa quế
"Tiểu Đoạt Hạc, con có muốn ăn kẹo không, lại đây cho cô cô cho con kẹo"
Đoạt Hạc nhìn về phía Trác Anh nhầm hỏi ý hắn, Trác Anh gật đầu. Cậu bé chạy về phía Hải Thị, đưa hai tay nhận lấy kẹo. Hải Thị khom lưng xuống hôn vào má cậu bé
"Ta bế con được chứ"
"Được ạ"
Đoạt Hạc dường như rất thích Hải Thị. Nếu không phải vì nghe phụ vương nói nàng là muội muội của người, cậu bé đã gọi nàng là tỷ tỷ rồi. Có đứa trẻ nào mà không thích một tỷ tỷ xinh đẹp lại tốt bụng cho nó kẹo chứ!
Hải Thị bế Đoạt Hạc, nhìn về Phương Chư. Phương Chư cũng thích tiểu hài tử này, xoa xoa đầu nhóc con.
"Sư phụ, chàng xem nhóc con này nhìn như bản sau của Trác Anh ca"
Phương Trác Anh da mặt mỏng nghe nói vậy má cũng hơi ửng hồng, nắm tay Chá Lựu nhìn về phía nàng rồi cười.
"Mọi người định đứng như vậy hàn uyên sau, chúng ta vào trong rồi nói. Nếu không Phương Hải Thị muội ấy lại nói ta đãi khách không chu toàn"
"Ta nào có"
Hải Thị bế Đoạt Lạc, cậu bé cũng rất thích được ở trong vòng tay Hải Thị. Phương Chư đi sau lưng nàng, Trác Anh dắt tay Chá Lựu. Năm người bọn họ như một đại gia đình đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách. Mọi người nhìn nhau chỉ là những nụ cười hạnh phục, nụ cười của sự đoàn viên, sau đó cùng nhau bước vào chính điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com