Chương 64: Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Tác giả: Mạc Hiểu Hiền
Editor: Lilac♡ | Beta: lnc
"Tôi nói mình là trai thẳng bao giờ?"
Đêm đó An Miên đã có một giấc mộng, mơ thấy những chiếc lá phát sáng đã lâu không xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
An Miên vốn tưởng rằng đây là thông điệp mà đám lá muốn truyền đạt đến cậu lần nữa... Nhưng đám lá ấy lại chỉ vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, chúng không ngừng uốn éo nhảy múa trong giấc mơ của cậu.
Hôm sau, lúc thức giấc, tâm trạng An Miên phức tạp vô cùng.
Cậu sờ sờ đỉnh đầu mình, phiến lá thứ bảy vừa nảy mầm đã lớn lên một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi trời sáng hẳn, Dung Tỉnh cũng xuống giường, thấy tình trạng những chiếc lá trên đầu An Miên thì tâm trạng cũng vô cùng phức tạp. Chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, chiếc lá thứ bảy này đã lớn bằng phân nửa những chiếc lá khác.
Dung Tỉnh không nhịn được hỏi: "Cậu nói thử xem, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Vẻ mặt An Miên hơi đờ đẫn, "có lẽ nên đi hỏi An Lạc Tân."
Sau đó bọn họ lại đến trước cửa nhà An Lạc Tân lần nữa.
Kết quả là vẫn không thấy bóng dáng An Lạc Tân ở đây, ông ta thực sự ở bên ngoài cả đêm.
Lần này hai người không về luôn mà trực tiếp vào trong nhà đợi. Chủ nhà không ở đây, người làm khách như Dung Tỉnh có hơi xấu hổ, ánh mắt dì Triệu lại không ngừng liếc về phía anh. Để không khiến bà nghi ngờ, Dung Tỉnh và An Miên lại trao đổi một lần nữa.
An Miên vừa mới sắp xếp cho dì Triệu vào bếp thì An Lạc Tân trở về.
Không phải quay về một mình, mà là được ông La lái xe đưa về. Quả nhiên ông La cũng không biết An Miên đã tỉnh lại, ông cũng không định vào nhà mà chỉ ở ngoài nói vài câu với An Lạc Tân rồi lại đi bận trăm công nghìn việc của mình.
Lúc An Lạc Tân đỡ cái eo già của mình vào cửa, vẻ mặt ông ta vẫn còn có phần thảng thốt.
Đợi đến khi thấy An Miên ngồi trong phòng khách, cả người An Lạc Tân cứng đờ, hồi lâu sau mới hỏi, "Sao con lại tới đây?"
An Miên quan sát An Lạc Tân một chút, muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.
Tại sao bộ đồ mặc trên người ông lại trông có vẻ như không phải quần áo của ông vậy? Vấn đề như này không nên hỏi ra thì hơn...
"Được rồi, ta biết con muốn nói gì." An Lạc Tân ngồi xuống phía đối diện An Miên, vẻ mặt như táo bón, "Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, nói thật thì ta cũng không biết."
Cuối cùng An Miên cũng lên tiếng, "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Vấn đề này khiến An Lạc Tân không nhịn được muốn hút một điếu thuốc. Kết quả vừa lấy hộp thuốc lá ra đã bị An Miên đoạt mất.
"Loại chuyện này," An Lạc Tân chỉ có thể nôn nóng vân vê hai ngón tay tạo tư thế như kẹp điếu thuốc, "thực ra không phải chuyện con nên biết."
"Điều này đối với tôi mà nói rất quan trọng." Vẻ mặt An Miên cực kì nghiêm túc, "Tôi cần phải biết những chiếc lá nhỏ kia mọc lên trong hoàn cảnh nào."
Đám lá cây tối qua thực sự mọc lên sao... An Lạc Tân không nhịn được dùng tay che kín mặt.
Dù có là người không biết xấu hổ như ông ta cũng cảm thấy chuyện này thực sự là có hơi khó mở miệng, "Nói một cách đơn giản là suy đoán lúc trước của hai đứa đều chính xác."
An Miên kinh ngạc, "Ông và ông La ở bên nhau lần nữa? Nhanh vậy sao?"
An Lạc Tân dùng tay day day trán, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Ông ta không thể không bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
...
Lúc mới đầu mọi thứ đều bình thường.
Ông La đưa ông ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe lại một lần nữa, sau khi xong thì đúng lúc đến giờ cơm tối nên bọn họ tìm một khách sạn gần đó ăn cơm, giống y như tình huống dì Triệu nói với An Miên tối qua.
Tai nạn xảy ra sau khi bữa ăn kết thúc, một người qua đường cũng dùng bữa tại đó không cẩn thận làm đỏ cà phê nóng lên quần áo của An Lạc Tân.
Người qua đường kia cũng không phải cố ý, cũng bồi thường tiền một cách rất dứt khoát.
Vốn An Lạc Tân cảm thấy chuyện này cứ thế mà kết thúc, nhưng ông La lại không chịu để ông ta cứ thế mặc quần áo bị dính cà phê về nhà mà thuận tay thuê một phòng trong khách sạn ấy, còn phái người đi mua một bộ đồ mới.
Ý tốt đưa tới cửa này, An Lạc Tân cũng chẳng có lý do gì để không nhận cả nên đến phòng khách sạn kia thay quần áo.
Tiện thể tắm qua cái, xong còn mang quần áo cũ bị bẩn vò qua một lần.
Đợi đến khi An Lạc Tân vò xong quần áo, rời khỏi phòng tắm, ông ta phát hiện ông La đang hút thuốc trong phòng. Lúc ấy An Lạc Tân không vui, anh quản tôi như gì, thế thì bản thân anh dựa vào đâu mà được hút thuốc? Vậy là ông ta xông lên đoạt lấy điếu thuốc trên tay ông La.
Hút xong điếu thuốc, An Lạc Tân mới nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo. Chẳng qua chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao ông ta cũng là đàn ông, đàn ông chỉ mặc mỗi phần dưới vốn là chuyện bình thường.
Ông La đánh giá An Lạc Tân một lát. Đến lúc này An Lạc Tân cũng chỉ cảm thấy đây là một cái nhìn bình thường.
Sau đó ông La vươn tay, chạm vào vết sẹo trên cánh tay ông ta, "Còn đau không?"
"Còn đau đớn gì nữa? Đã bao nhiêu năm rồi." An Lạc Tân muốn rút cánh tay này lại, kết quả lại bị ông La túm lấy.
Nơi đó có một vết bỏng. Năm ấy ông La gặp tai nạn giao thông, bị kẹt trong xe, là An Lạc Tân hăng hái làm việc nghĩa kéo người ra ngoài, sau đó chiếc xe phát nổ.
Đó là lần đầu hai người gặp gỡ. Sau này An Lạc Tân luôn cảm thấy có lẽ trong đó có chút hiệu ứng cầu treo1.
Bầu không khí ít nhiều trở nên có phần vi diệu, hai người đều không kìm được lòng mình mà nhớ lại không ít về chuyện năm đó.
"Tôi có lỗi với vợ trước của mình." Ông La cụp mắt, chợt nói, "Lúc cô ấy còn sống, vốn dĩ tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không tệ lắm. Nhưng đến khi quen biết em, tôi mới biết được, có lẽ cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng yêu cô ấy."
An Lạc Tân cười nói, "Anh có lỗi với cô ấy thì đi mà nói với cô ấy, nói với tôi làm gì? Anh cũng chẳng làm gì có lỗi với tôi."
Ông La gật đầu, rồi lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng buông tay An Lạc Tân ra.
Không đợi An Lạc Tân mặc áo vào, ông La đã lại hỏi cậu, "Ca phẫu thuật của em, kết quả cuối cùng thế nào?"
"Thành công lắm, tôi đã sớm trở thành một người đàn ông chân chính rồi." An Lạc Tân cảm thấy vấn đề này vô cùng khó hiểu, "Anh thấy dáng vẻ hiện tại của tôi, chẳng lẽ còn không rõ rốt cuộc thành công đến mức nào sao?"
Ông La lắc đầu, "tôi chưa từng thấy dáng vẻ sau khi phẫu thuật của em."
Áo của An Lạc Tân đang mặc được một nửa, nghe vậy thì ngơ cả người.
"Cho tôi xem một chút đi." Ông La nói, "Tôi muốn xem rốt cuộc em của hiện tại và năm đó khác biệt như thế nào."
...
Nghe đến đó, An Miên không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, "Sau đó ông cho ông ấy nhìn?"
An Lạc Tân nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có phần mơ hồ, "Lúc đó ta cảm thấy, đây chỉ là một yêu cầu bình thường."
"Chuyện này bình thường chỗ nào chứ?" An Miên phục luôn.
Cho dù chỉ số EQ của An Miên thấp đến mức khiến người ta giận sôi, coi như cả đời An Miên cũng chỉ có một lần yêu đương thì cậu cũng biết, loại yêu cầu này tuyệt đối không thể nào bình thường.
Nhưng tối qua, có lẽ bầu không khí quá mức tự nhiên, cũng có lẽ An Lạc Tân quá tin tưởng ông La, hoặc cũng có thể An Lạc Tân không tự tin về cơ thể của mình nên tóm lại khi ông ta đáp ứng yêu cầu này của ông La, ông ta cũng không chuẩn bị gì nhiều cho những chuyện xảy ra sau đó.
"Anh ta nói anh ta chỉ nhìn thôi." An Lạc Tân nhấn mạnh.
"Sau đó thì sao?" An Miên thực sự phục luôn, "Ông ấy nói ông ấy chỉ cọ cọ?"
An Lạc Tân đập bàn, "Con học mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế?"
Nói tóm lại, tóm gọn lại mà nói, thì những chuyện xảy ra sau đó, ông ta thực sự không có cách nào nói ra trước mặt con trai mình.
"Chúng ta xác nhận một chuyện trước đã." An Miên ra hiệu gạt vấn đề kia qua một bên, "Tối qua ông tự nguyện đúng không?"
An Lạc Tân hơi nhăn nhó. Không phải tự nguyện thì chẳng lẽ lại là ép buộc? Ông ta cũng không có lý do gì để không tự nguyện cả, chỉ là cảm giác diễn biến của câu chuyện có phần khó tưởng tượng mà thôi
Ông ta vẫn còn nhớ rõ, đêm qua sau khi xong việc, ông ta cảm thấy thắt lưng già của mình như sắp gãy tới nơi mà ông La còn ở bên cạnh hút thuốc.
...
"Đừng hút nữa." An Lạc Tân khàn giọng, "Hút nữa thì cho tôi một điếu, tôi cũng muốn hút."
Kết quả là ngài La thực sự đưa cho hắn một điếu.
An Lạc Tân lúc ấy lập tức kích động, vội châm lửa, vừa mới hút hơi đầu tiên, còn chưa kịp nếm ra mùi vị thì đã bị ngài La đoạt lấy điếu thuốc.
Ngài La dập tắt cả hai điếu thuốc cùng một lúc, bao gồm cả điếu y đang hút.
An Lạc Tân cạn lời, "Sao anh lại quá đáng thế chứ, chỉ cho hút đúng một hơi?"
Thế là ông La bước tới hôn hắn bằng đôi môi ngập tràn mùi thuốc lá.
Sau khi bị hôn một hồi, An Lạc Tân có phần choáng váng. Mắt thấy ngài La ôm hắn chuẩn bị đi ngủ, hắn không nhịn được dùng tay chọc chọc đối phương, "Rốt cuộc là anh làm sao vậy?"
Ngài La ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng sao?"
Lời này, rõ ràng chỗ nào cũng sai sai, An Lạc Tân thực sự không nghĩ ra, "Không phải anh là trai thẳng à?"
"Tôi nói mình là trai thẳng bao giờ?" Ngài La khó hiểu, "Lúc tôi ở bên em, em là người liên giới tính, tôi cho rằng chuyện này cũng đủ chứng minh tôi căn bản không để ý đến giới tính."
An Lạc Tân thực sự ngớ cả người, "Vậy tại sao anh luôn nghĩ rằng tôi nên trở thành phụ nữ?"
Ngài La nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng bối rối trước câu hỏi của An Lạc Tân, "Bởi vì bộ phận sinh dục nữ của em phát triển hoàn thiện hơn bộ phận sinh dục nam."
...
Hồi ức kết thúc ở đây.
An Lạc Tân nhìn trần nhà, vẻ mặt như đang viết "Thế giới này đúng là thần kì".
"Nói một cách đơn giản thì," An Miên cố gắng sắp xếp lại tiền căn hậu quả, "ông cho rằng ông La là trai thẳng nên cho là giữa hai người không còn hy vọng. Nhưng thật ra đây là hiểu lầm của ông, ông La căn bản không phải trai thẳng, cho nên hai người ở bên nhau?"
"Cũng không phải đơn giản như vậy." An Lạc Tân xoa xoa mặt mình.
An Miên nhấp một ngụm nước lạnh để bình tĩnh lại, đưa tay ra hiệu: ông kể đi, kể chi tiết vào.
"Thì..." An Lạc Tân cũng không biết nên mở lời từ đâu, "con người ta tệ hại lắm, phải không?"
An Miên vô cùng bất ngờ, không ngờ ông ta lại tự mình hiểu mình như vậy. Không phải, cũng không thể nói như vậy, phải nói là ông ta vậy mà lại coi thường bản thân như vậy.
"Thực ra năm đó khi ở bên ông La, ta đã cảm thấy không thật, anh ta chỉ vừa nhìn đã biết là một người có tiền, gặp qua đủ loại người rồi sao lại thích ta?" An Lạc Tân cười khổ một tiếng, "Sau đó mẹ vợ anh ta tìm tới, nói cho ta biết thật ra anh ta có một người vợ vừa qua đời không lâu. Lúc đó ta thở phào nhẹ nhõm, con biết không, ta nghĩ quả nhiên là anh ta chơi đùa, làm sao có thể thực sự thích ta như vậy."
Sau đoạn này, không khí lập tức trầm xuống hồi lâu.
An Miên theo phản xạ muốn an ủi, "Thật ra trước kia tôi cũng cảm thấy mình rất tệ, nhưng Dung Tỉnh rất thích tôi."
An Lạc Tân cạn lời, "Có thể giống nhau được sao? Con cho là mình rất tệ, còn ta thực sự rất tệ."
"Nhưng ông La cũng rất thích ông, ông ấy tìm ông mười mấy năm trời." An Miên hơi giận, "Nếu ông thực sự tồi tệ đến vậy, sao còn có thể có người thích ông đến thế!"
---
Chú thích một chút:
1 Hiệu ứng cầu treo: Là hiện tượng tâm lý khi con người nhầm lẫn cảm giác hồi hộp do nguy hiểm/sợ hãi (như đi trên cầu treo chênh vênh) với cảm giác thích thú, rung động (như yêu đương) (lời giải thích của Deepseek, các bác có thể gg để biết rõ hơn về nguyên lý của hiệu ứng này nhé.)
---
Editor có lời muốn nói:
Mối quan hệ giữa ông La với An Lạc Tân và người vợ cũ, theo góc nhìn của tui thì tuy ông La không nhận ra rằng mình không yêu người vợ kia nhưng vẫn sống với bà ấy trọn chữ "nghĩa". Mà ba người này cũng không phải là tam giác tình yêu gì cả, ông La nếu so với đám người gọi là "trong giới" như hồi trước La Niệm Tử đề cập với mẹ Dung Tỉnh thì tui nghĩ ổng cũng được coi là quá tử tế rồi.
Lúc tình cảm mà cứ ông ta với ông tui thấy cứ sao sao á nên tui đổi vậy nha, các bác có ý kiến gì thì nhắn tui biết với nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com