Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2

Đúng như Tử Kỳ nói, Thấu Kỳ Sa Hạ đã đáp chuyến bay sớm nhất về Đài Nam vào cái giờ không thể oái âm hơn là vào lúc 2h sáng sớm.

Tử Kỳ đang ôm Tĩnh Nhã ngủ say mê thì chiếc điện thoại trên đầu tủ réo inh ỏi. Tĩnh Nhã khó chịu đánh vào người Tử Kỳ rồi quay người chùm cao mền.

- Aish, ai khốn nạn thế - Tử Kỳ ngái ngủ lò mò ngồi dậy lấy cái điện thoại đặt lại trên tai chả quan tâm đã nhấn nghe hay chưa

- CHU TỬ KỲ.........MAU ĐẾN SÂN BAY ĐÓN MẸ

Tử Kỳ giật mình ngồi bật dậy, cô dường như bị tiếng hét bên đầu dây bên kia làm cho tỉnh cả ngủ, cô lúc này mới lấy điện thoại ra khỏi tai mình nhìn kĩ cái tên hiển thị :" Mẹ Hạ ".

- Mẹ à, sao mẹ đi cái chuyến bay ác độc quá vậy. Bây giờ là 2h sáng đó mẹ à.

- Tất cả là do mẹ Du của con đó, mẹ Du của con nguyên ngày hôm nay không thèm về dỗ mẹ luôn.......mẹ Du của con chắc đã muốn bỏ mẹ rồi Tử Kỳ huhu

- Mẹ.......đừng khóc, Tử Kỳ đi đón mẹ ngay đây, mẹ đứng ở đó chờ con nha - Tử Kỳ bước xuống giường.

Cô uể oải mặc đại một chiếc áo hoodie vào người, trước khi đi cô không quên hôn vào trán người kia.

- ngủ ngon, Tĩnh Nhã của chị
___________________________________

Tử Kỳ đến sân bay cũng là 2h30 sáng rồi, sân bay lớn nhất Đài Nam cũng đã thưa thớt người một phần vì thời tiết dạo này chuyển lạnh thường hay có gió mạnh nên các hãng bay đã gần như không còn bay vào những giờ giấc này.

Tử Kỳ chạy từ phía xa đã trong thấy bóng dáng quen thuộc suốt 20 năm đã nuôi lớn mình, dù đã 20 năm nhưng kì thực cô không cảm thấy mẹ mình già đi chút nào, thậm chí còn trẻ hơn trước nữa, vậy lí nào mẹ Du lại không còn ham muốn với mẹ Hạ được chứ? Chắc chắn có ẩn tình đâu đây.

- Mẹ Hạ - Tử Kỳ từ trên xe bước xuống, cô chạy tới bên cạnh Sa Hạ không quên ôm chặt người mẹ của mình vào lòng.

Mẹ cô nước mắt nước mũi đã chảy tùm lum rồi, chắc hẳn đã chịu ủy khuất dữ lắm. Tử Kỳ đột nhiên thấy đau lòng thay cho mẹ Du của mình, cô đảm bảo mẹ Du mà thấy cảnh này cũng xót đến đứt ruột cho mà xem

Sa Hạ ôm chặt lấy đứa nhỏ của mình mà khóc nức nở. Nhìn Tử Kỳ nàng không thể kìm được nước mắt, Tử Kỳ so với Tử Du giống đến 99% từ cái tính đến gương mặt đến màu da, chỉ có duy nhất chiếc mũi cao thẳng táp của cô là hưởng từ mẹ Hạ của mình.

- Tử Kỳ, con phải đứng về phía mẹ đó, mẹ mệt mỏi quá rồi........mẹ Du của con chắc chắn đã chán mẹ chết đi được rồi

- Mẹ đừng suy nghĩ nữa mà, mẹ Du thương mẹ không hết làm sao có thể chán mẹ được.........mẹ về đây, mẹ Du có biết không thế?

- Mẹ gửi tình nhắn rồi, còn xem hay không mặc kệ cô ta. Tử Kỳ dạo này con lớn quá, còn cao nữa. Mặt thì nhìn y như đúc cô ta, mẹ cứ như đẻ thuê ý

- Nhưng Tử Kỳ lại thương mẹ nhất mà, thôi mẹ mau vào xe đi, con đưa mẹ về nhà.........- Tử Kỳ đi tới cầm 2 cái vali to với một cái túi bự để lên xe. Nhiều lúc cô cũng không hiểu mẹ mình, về nước một mình mà sao xách nhiều đồ vậy chứ?

Lúc này hai mẹ con yên ổn trên xe đang di chuyển về nhà, Sa Hạ vừa nhìn ra bên ngoài ngắm đường xá vừa hỏi

- Tĩnh Nhã đang ở nhà con sao?

- Dạ, em ấy dạo này theo con làm trợ lí riêng luôn rồi

- Tĩnh Nam cũng đồng ý sao? Con gái rượu của mình từ bỏ tương lai đi làm trợ lí cho người yêu?

- Đương nhiên ban đầu là không chịu rồi, chỉ là con phải đánh đổi một thứ

- Biết ngay mà - Sa Hạ chề môi, dễ gì hai vợ chồng đó để con gái mình chịu thiệt. Mà cũng đúng thôi, con gái mình nuôi 18-19 năm, gia đình lại có quyền thế, tương lai rộng mở, vậy mà lại đi làm trợ lí cho một đứa thi đấu bắn cung. Gặp nàng, nàng cũng thế

- Mẹ Nam nói đến khi Tĩnh Nhã 25 tuổi ,Tĩnh Nhã sẽ về kế nghiệp gia đình. 4 năm kế mới được đám cưới

- Danh Tĩnh Nam khôn thật đấy - Sa Hạ trầm trồ khen ngợi, đúng là Nam não to có khác. Làm như vậy chính là đang thử thách tính kiên nhẫn của con nàng đó

- Con cũng cảm thấy vậy
____________________________________

Sa Hạ trở về nhà cũng đã quá mệt rồi, nàng đi thẳng lên căn phòng trước đây của mình và Tử Du đánh một giấc đến sáng.

Nàng tỉnh giấc thì mặt trời cũng lên cao rồi, cũng may hôm nay là cuối tuần nên Tử Kỳ cũng không cần phải đến chỗ luyện tập. Nếu không nàng sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất. 2h sáng kêu con bé đi rước mình. Người làm mẹ như nàng thiệt là hồ đồ.

- Mẹ Hạ, xuống ăn sáng nè, Tĩnh Nhã đã làm xong bữa sáng rồi - Tiếng Tử Kỳ từ bên ngoài vọng vào.

Sa Hạ thay một bộ đồ thoải mái rồi mới đi ra. Việc Tĩnh Nhã dọn về ở cùng với Tử Kỳ thì hai gia đình không ai phản đối. Dù gì cũng đều là con gái, lại còn lớn hết rồi đủ tuổi nhận thức rồi. Còn có nàng rất tự hào về đứa nhỏ Tử Kỳ của mình nha.

Như đã nói Tử Kỳ y chang Tử Du về tính cách, Tử Kỳ tuy bề ngoài khá lạnh lùng ít nói nhưng được cái lại rất ga lăng yêu thương người phụ nữ của mình. Nàng đã từng chứng kiến cảnh Tử Kỳ 1-2h sáng chạy xe đi mua thuốc cảm đem qua cho Tĩnh Nhã khi biết con bé ở nhà một mình còn bị cảm. Sau đó thì Tử Kỳ phải nghỉ 2 hôm tập luyện để túc trực bên cạnh con bé. Nói chung thì con người ta không giống lông cũng giống cánh ba mẹ mình, còn Tử Kỳ là giống hết Tử Du nha

Sa Hạ đi xuống phòng ăn thì đã thấy hai đứa nhỏ ngồi tình tứ đút nhau ăn, trong lòng nàng khóc thét mắng chửi tên Tử Du kia đã làm nàng buồn chi, để nàng về Đài Loan chi để rồi bây giờ phải thồn đống cơm chó này vào miệng.

- A, mẹ Hạ buổi sáng tốt lành - Tĩnh Nhã mỉm cười nhìn Sa Hạ.

Sa Hạ cũng cười gật đầu, tay xoa xoa lấy đầu cô bé dễ thương này. Nhã Nghiên cũng thật khéo đẻ đó. Không như nàng đẻ Tử Kỳ y đúc Tử Du. Gương mặt Tĩnh Nhã hài hòa lẫn nét của Nhã Nghiên lẫn Tĩnh Nam, tính tình thì y chang Tĩnh Nam luôn, cũng may không học theo cái nết cà chớn của bà chị kia. Đứa nhỏ này Sa Hạ cũng rất thích đừng nói chi Tử Kỳ mê mẩn. Tĩnh Nhã lại nhỏ hơn Tử Kỳ 2 tuổi nữa.

- Tĩnh Nhã ngày càng xinh đẹp nha, hỏi sao đứa nhỏ của mẹ Hạ lại không mê con được chứ.

- MẸ - Tử Kỳ đỏ mặt gọi mẹ mình, trời ơi sao mẹ có thể nói thẳng ra như vậy, dù thiệt là con mẹ có mê người ta nhưng cũng phải chừa cho con mẹ ít liêm sĩ chứ.

- Aigoo, Tử Kỳ hôm nay còn biết đỏ mặt sao?

- Mẹ.......đừng chọc con nữa mà - Tử Kỳ nhìn Tĩnh Nhã bên cạnh đang cố nhịn cười thì chỉ biết bất lực nhỏ giọng cầu xin người mẹ của mình.

Lúc này, ba mẹ con đang vui vẻ cười nói thì ngay cửa lớn đang có một bóng người cao ráo, hai tay kéo hai chiếc vali lớn, trên người còn có một đứa nhỏ đang bám trên người đi vào.

- Thấu Kỳ Sa Hạ, chị lại bỏ mẹ con em mà chạy về đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com