Chương 14: Nuôi gà
Cứ như thế trôi qua ba ngày. Trong ba ngày này Tiểu Hàm thành công trồng cho mình một vườn rau ở khu vực đất trồng lúa. Tuy rằng có lần khi đi vào vườn rau sẽ héo úa hoặc đã tàn vì thời gian qua lâu, nhưng vẫn còn vài cọng rau non mới mọc, có thể hái ăn.
Hôm nay, trong lúc đi qua nhà nội, Tiểu Hàm nhìn thấy con gà mái mẹ dẫn bầy gà con chạy 'cuốc cuốc' trong sân tìm thức ăn, Tiểu Hàm lại lần nữa lóe lên ý tưởng.
Nuôi gà thì có thể có thịt ăn rồi!!.
Thời gian trong không gian trôi qua nhanh như vậy... Nếu cô đem con gà con đi vào trong không gian, sau đó nuôi nó, chỉ cần một ngày rưỡi hai ngày ở bên ngoài, là gà con đã lớn, có thịt gà ăn rồi!
Vừa nghĩ như thế, Tiểu Hàm cảm thấy cách này rất tốt. Thời gian qua, sinh hoạt của cô bị rối loạn khá nhiều, tính theo đồng hồ sinh học thì một ngày sinh hoạt bình thường, sau đó sẽ ăn uống đạm bạc và chuyên tâm đọc sách hai ngày, sau đó lại một ngày bình thường, hai ngày ăn uống đạm bạc....
Ăn nhạt uống nhạt, khiến thân thể của cô gầy thành một vòng. Lúc này nghĩ được cách bồi bổ mình, tự nhiên sẽ thực hiện rồi.
Nuôi gà, cô có thể cách nửa tiếng vào trong không gian cho nó ăn một lần. Nửa tiếng bên ngoài là khoảng hai ngày ở bên trong không gian. Cô sẽ rải thật nhiều lúa ở trong không gian để gà tự ăn trong hai ngày ở đó. Chờ qua một ngày bên ngoài, bên trong không gian đã là hơn ba tháng, kia liền có gà để ăn rồi??
Một con gà cô ăn không hết, thì cứ đem nó để vào trong căn phòng số hai để giữ tươi.
Vừa nghĩ vậy, Tiểu Hàm cũng hiểu được vì sao Ma Y Sư tạo ra hai căn phòng rồi. Tuy rằng căn phòng thứ hai có một chút đáng sợ, nhưng nếu chịu ngẫm lại, công năng giữ tươi của nó cũng là một cách tuyệt vời ah.
Bất quá... cô làm sao xin con gà con bây giờ? Xin thì có lẽ bà nội và bác hai sẽ cho, nhưng cô đem về nuôi ở không gian sau đó nuôi lớn rồi ăn nó rồi, cha mẹ và người bên nhà bà nội hỏi gà đâu cô biết giải thích làm sao? Nói chết rồi? Đi lạc mất rồi? Còn không phải sẽ bị mẹ nghiêm khắc đánh? Nói cô là người hủy của phá hoại?.
Vừa nghĩ tới mẹ trầm mặt nhíu mày trừng mình, tay cầm thêm cái cây đánh vào mông như hôm trước mẹ đánh hai năm Tứ Tự, Tiểu Hàm vô thức rùng mình.
Không được, không thể mở miệng xin được, cách này không được, suy nghĩ cách khác...
Vừa suy nghĩ vừa nhìn bầy gà con, chờ khi thấy con gà mẹ "cuốc cuốc" đi qua đi lại, trong đầu Tiểu Hàm lại lóe lên.
Ai nha đúng rồi! Cô có cách, có cách rồi!
Nếu cô xin con gà đem về rồi để mất, thế nào cũng bị mắng bị đánh. Nhưng nếu cô chỉ mượn chơi vài ngày rồi đem trả, kia nhưng không thành vấn đề ah.
Trước tiên cô không xin một con, mà hỏi xin mượn bốn năm con gà nói là đem về chơi vài ngày. Sau đó khi đem về nhà, cô sẽ đưa chúng nó vào không gian nuôi nuôi, chờ gà lớn, gà trống đạp gà mái, gà mái đẻ trứng, ấp trứng, nở ra gà con..
Gà con với gà con đều giống nhau, cô liền bắt lại bốn năm con đem trả lại cho nhà bà nội, có con gà trả về, cô không làm mất gà, tự nhiên sẽ không bị mẹ đánh mắng!
Nghĩ thông, Tiểu Hàm cong cong khóe môi cười tươi rói, cảm thấy cách này thật khả thi.
Còn hỏi vì sao cô xin mượn một lần nhiều con mà không phải hai con trống mái thôi à? Đơn giản ah, bởi vì cô không phân biệt được con nào trống con nào mái hết, mượn ba bốn năm con, chờ gà lớn rồi, con trống thì đem đi mần thịt, chỉ chừa một con làm "giống" là được.
—-
Dựa theo kế hoạch, dưới sự thương yêu cháu của ông bà nội, sự qua lại thân thiết của nhà bác hai và nhà cha mình, Tiểu Hàm dễ dàng xin mượn được năm con gà con về nuôi. Giang thị bà nội của Tiểu Hàm chỉ cho rằng cháu gái nhỏ nhìn thấy gà con dễ thương nên hỏi mượn về chơi, thấy gà con cũng khỏe mạnh, bà liền cho phép, còn đưa thêm một thau tấm nhuyễn để Tiểu Hàm đem cho gà con ăn.
Lúc này tiểu Hàm mới nhớ, nuôi gà con phải có tấm cho nó ăn.
Cho nên buổi tối ngày hôm đó, lúc đi vào không gian, Tiểu Hàm lại lần nữa đem cối đâm tiêu cùng theo vào, đem gạo giã nhuyễn rồi rải cho gà con.
Có đều lúc này lại có chút xíu trục trặc...
Gà con vào không gian liền chạy nhảy lung tung, cô khổ lắm mới đem nó bắt lại được. Sau lại bởi vì không thể để gà chạy loạn, Tiểu Hàm không thể không lấy cái thúng nhốt chúng nó lại. Xem ra cần phải làm chuồng cho đám gà này, nếu không ở cái vườn rộng lớn đó, chúng chạy nhảy như vậy, cô làm sao rượt bắt được. Chưa tính lỡ chúng chạy nhảy quậy phá mấy cây cối dược liệu cũng là một việc đau đầu.
Hết cách, đành mang theo đám gà con trở ra ngoài, chờ sáng ngày mai đi trộm cây khô của cha và anh hai đem vào làm chuồng rào chúng lại.
Đem gà con ra ngoài, Tiểu Hàm lúc này cũng nghĩ tới phải gieo trồng lúa rồi, gieo trồng lúa mới có lúa cho đám gà này ăn khi chúng lớn.
Cho nên sau khi mang gà ra ngoài, Tiểu Hàm liền cầm theo cái thùng đi vào không gian, tiếp tục vạch một chỗ đất trống khác kế bên khu đất trồng rau mà gieo mạ.
.....
Sáng ngày hôm sau, sau khi cho mấy con gà con ăn, Tiểu Hàm liền đi ra phía sau vườn, nơi anh hai và cha chất mấy cây củi khô lượm từ rừng về, củi khô này là chưa chặt, nên còn khá dài. Vừa lúc có thể cắm xuống làm chuồng vây bầy gà.
Tính nhẩm và ướm thử trên đất, chọn lựa những cái cây dài thẳng đều nhau để riêng một góc. Lúc Tiểu Hàm đang mải mê làm, thì Tứ Tự ra tới, tò mò hỏi.
"Út, em làm gì vậy? Lấy mấy cái cây này làm chi?"
Tiểu Hàm giật mình, sau một hồi do dự liền cười ngọt ngào nói đối.
"Anh năm, em muốn chơi nhà chòi, em tìm cây thẳng để cất nhà chòi."
Nhà chòi là ngôi nhà mà bọn trẻ rủ rê cùng nhau tự dựng lên bằng những cái cây nhỏ nhỏ tạm bợ. Dùng lá chuối làm mái che và vách, bên trong thì trải bao, hoặc lót lá chuối để ngồi, tụi con nít sẽ ngồi trong nhà chòi này giả bộ chơi bán tiệm tạp hóa, quán ăn này nọ. Con nít thời này cực kỳ thích trò chơi này.
Cho nên khi Tiểu Hàm giả bộ lấy lý do này, Tứ Tự không một chút nghi ngờ, còn hỏi lại.
"Em chơi với ai? Có cần anh dựng nhà tiếp không?"
Tiểu Hàm cười lắc đầu, "Thôi, em muốn tự làm hà. Anh năm đi câu cá với mấy anh Tèo, anh Tủn đi!"
"Ừ, vậy anh đi câu cá đây." Nói một câu, đang tính bước đi, Tứ Tự lanh dừng bước chân mà quay đầu lại, tò mò hỏi.
"Mà Út nè, sao mấy bữa nay em không chịu đi câu cá với anh vậy? Em thử đi câu một lần nữa xem, nhất định sẽ có cá mà!"
Lần trước sau một trận đại phát thần uy câu được hơn bốn mươi con cá rô to chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ đó. Tiểu Hàm liền có hứng thú với câu cá, tưởng rằng mình có bàn tay vàng. Cho nên lúc rảnh liền đi theo Tứ Tự đi câu.
Chỉ là tựa hồ bàn tay vàng gì đó là không có thật, bởi vì những lần kế đó chỉ lâu lâu dính một con như bình thường, như những người khác.
Sau lại bởi vì chuyên tâm vào đọc sách trong không gian, cùng với do thân thể gầy còm xanh đét, che mẹ liền lại lần nữa nghiêm khắc trông chừng cô, không cho cô nơi nơi chạy loạn nữa, cô liền ngoan ngoãn nghe theo, phạm vi hoạt động rút gọn lại từ trong nhà mình tới nhà ông nội.
Cho nên tới nay, Tứ Tự chỉ đi câu cá có một mình. Lúc này anh hỏi, Tiểu Hàm lại hàm hồ mà đáp.
"Tại mẹ không cho em đi mà, với lại anh năm cũng thấy rồi mà, em câu cũng không dính cá nhiều nữa, hôm đó là may mắn thôi!"
Thấy em gái bĩu môi buồn buồn, Tứ Tự lại không dám nói thêm, sợ em gái buồn quá mà khóc, cho nên gật đầu an ủi một hai câu, xong liền cầm cần câu rời đi.
Tiểu Hàm vỗ ngực thở phào, tiếp tục công việc lựa chọn cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com