Chương 19: Trường Tiểu Học
Cậu nhóc nhìn nhìn từ đầu tới chân của Tiểu Hàm, mày cau lại, "Mày nhỏ xíu như vậy mà đi học, không sợ bị bạn học đánh mày hả?"
Đứa nhỏ vừa dứt lời, Tiểu Hàm lại lần nữa há hốc mà đứng im luôn. Cô bị "sốc" ah, đứa nhỏ này nói chuyện thật khiến cô 'đỡ hổng nổi.'
Thấy Tiểu Hàm đứng lại, đứa nhỏ cũng đứng lại nghi hoặc nhìn nhìn cô. Ở phía sau cách hai người một bước là Liên Hoàn Liên và Văn Ha. Văn Ha vừa lúc bước tới, liền nhấc tay đánh tiếp một cái vào đầu đứa nhỏ.
"Cái thằng này, mày không chịu đi học thì kệ mày, lại còn đi hù bạn. Muốn ăn cây hả mậy?"
Đứa nhỏ bực bội nhăn mặt: "Ba! Ba đánh con hoài, con về con mét bà nội đó nghe, nãy giờ con nhịn dữ lắm rồi đó."
"Thằng quỷ! Mày không nhịn thì mày làm gì được ba mày hả?"
"Con... Con về mét bà nội cho coi."
"Xì, cứ đem bà nội ra mét! Đàn ông con trai gì mà hở chút về mét nội, xấu hổ lêu lêu!"
Đầu Tiểu Hàm đầy vạch đen nhìn hai cha con đấu khẩu, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đang cười cười của cha mình, bất đắc dĩ nhướng mày, làm bộ nãy giờ chưa hề nói chuyện với thằng nhóc mập mà bước chân đi nhanh về phía trước. Mới đầu là đi nhanh, nhưng khi nghe thằng nhóc gọi mình, liền làm bộ không nghe mà từ bước nhanh trở thành chạy, vài bước chạy đã đuổi kịp mấy anh chị, chen vào chính giữa ba người.
"Làm gì mà chạy dữ vậy út?" Tứ Tự nhìn nhìn Tiểu Hàm đang thở hì hục kỳ quái hỏi.
"Không có gì, anh năm, còn bao lâu nữa mới tới trường?"
"Đi hết đường này, rồi qua cây cầu ván, đi thêm một chút nữa là tới trường."
Tiểu Hàm nhìn đoạn đường dài đăng đẳng ở trước mặt, ngửa đầu nhìn trời, thầm nói, đường còn xa quá.
Đoạn đường này theo Tiểu Hàm suy đoán thì tầm khoản 1200 mét, đúng như Tứ Tự nói, đi hết đoạn đường này liền gặp một cây cầu ván nhỏ bắt qua sông, qua cầu ván, tiếp tục đi thẳng.
Con đường ở chỗ này rộng rãi hơn, rộng tầm hai mét, hai bên đường không còn là đồng ruộng nữa mà là nhà dân, có tiệm tạp hóa bán bánh kẹo, cũng có chỗ bán gạo. Đi thêm một đoạn tầm bốn trăm mét, còn cách một khoản xa, đã nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp, trường tiểu học xuất hiện ở trước mặt.
Trước sân trường là một khoản sân rất rất rộng, trường mái ngói đỏ tươi, vách tường sơn nền vàng. Khuôn viên sân trường khá rộng, nhưng không có hàng rào xung quanh, cũng không có cổng trường, mà chỉ có tấm bảng gắn ở trên cao, ghi rõ hai hàng chữ lớn nhỏ.
[TRƯỜNG TIỂU HỌC ANH HÀO]
ấp Anh Hào – xã Đồng Bằng – huyện Bình Trị – tỉnh A
Tiểu Hàm hào hứng nhìn ngắm ngôi trường mới của mình, trái tim cũng vì kích động mà đập mạnh liên tục. Cô được đi học rồi, lại lần nữa được cắp sách tới trường rồi.
Ngôi trường này cũng không tệ, giống như vừa được sửa sang xây mới vài năm, nhìn tường vàng còn sáng, ngói còn đỏ tươi.
Trường có năm sáu lớp, theo thứ tự từ phải qua trái lần lượt là lớp mẫu giáo, lớp một, lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp năm.
Sân trường lúc này có rất nhiều người đứng, có lớn có nhỏ, nhộn nhịp nhộn nhịp. Thường bắt gặp nhất đó là những đứa nhỏ nắm lấy vạt áo của cha mẹ, rồi ngượng nghịu nhìn các bạn xung quanh.
Có đứa trẻ mặt đồng phục đi học là quần xanh áo trắng, có đứa thì mặt đồ bộ mới giống Tiểu Hàm, cũng có đứa mặt đồ củ xì, thậm chí còn có vài miếng vá.
Nhộn nhịp ồn ào, người lớn thì đứng với nhau thành từng nhóm, vừa âm thầm đánh giá những đứa trẻ là bạn học của con mình, vừa cười nói chuyện với cha mẹ của những đứa trẻ.
Tiểu Hàm cùng anh chị tới trường, đứng lại chờ Liên Hoàn Liên dẫn vào.
Liên Hoàn Liên cùng với Văn Ha từ từ vừa nói chuyện vừa đi tới. Lúc này thấy sân trường nhộn nhịp, Văn Ha nói.
"Xem bộ thấy giáo chưa tới, chúng ta đi sớm rồi. Không bằng đi qua quán cô Ba ở bên kia ngồi uống nước."
Liên Hoàn Liên lắc lắc đầu. "Thôi cậu Ha đi thôi, tôi ở đây chừng tụi nhỏ. Tiểu Hàm nó lần đầu đi học, để tôi dẫn con bé tham quan trường."
Văn Ha nhìn nhìn về phía Tiểu Hàm, liền gật đầu. Ông cũng hiểu, không phải nhà ai cũng nỡ bỏ tiền đi uống một ly nước. Cho nên tự mình nắm theo Hữu Chí rời đi.
Liên Hoàn Liên thấy Văn Ha đi rồi, liền vẫy vẫy tay với Tiểu Hàm. "Tiểu Hàm, tới ba dẫn con đi tham quan trường."
Tiểu Hàm dạ một tiếng, chạy tới nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai của cha, ngoan ngoãn đi theo ông cho ông hướng dẫn. Trong lòng lại là xót xa.
Cô tự nhiên hiểu được vì sao cha không đi cùng cái người kia, đơn giản vì cha không muốn chi tiêu phung phí. Hôm trước trong lúc ở trong không gian đi ra, lúc đi ngang qua phòng của cha mẹ, cô nghe được cha mẹ nói nhỏ với nhau.
Mẹ nói bán lúa xong trong nhà còn được có mấy trăm ngàn, mua sách vở cặp da cho bốn đứa con. Chi xài hết hai trăm hai mươi ngàn. Ý là chỉ mua cặp da, viết và tập cùng với bộ sách giáo khoa lớp 1 cho cô thôi đấy, vì các anh chị đều có sách cũ của anh hai truyền dần xuống, nên không cần mua mới. Mà bộ sách lớp một vốn được truyền cho cô đã bị anh năm học không cẩn thận làm rách nhiều trang, khiến cho ba mẹ phải đi mua sách mới.
Chỉ mua có bao nhiêu đó mà đã tốn hai trăm hai mươi ngàn rồi, giờ còn phải đóng tiền học phí cho bốn đứa con, mẹ than thở nói không biết học phí năm nay là bao nhiêu, còn đủ tiền đóng hay không.
Cha lúc đó nói có gì đi qua hỏi mượn ông nội một ít, chờ mần lúa năm sau có dư sẽ trả.
Mấy ngày qua, dù cha mẹ không tỏ vẻ gì, nhưng cô vẫn nhìn ra được cha mẹ đang rất căng thẳng vì tiền bạc.
Lúc mới đến đây, cô cũng biết trong nhà không khá giả gì, nhưng không nghĩ lại xuống cấp tới như vậy. Bởi vì nói thế nào ông cố nội cũng là ngự y, dù giờ đã thất thế, nhưng dẫu sao cũng phải có chút lót đáy hòm chứ. Không nghĩ lại xuống dốc tới tình trạng như vậy.
Hiện tại cô còn quá nhỏ, dù có tâm có lực nhưng vẫn không giám giúp cái gì cho cha mẹ. Một phần là vì cô mới xuyên đến, tuy rằng có thể dựa vào chuyện mất trí nhớ mà không bị mọi người nghi ngờ, nhưng nếu cô có nhiều thứ quá khác lạ, không tránh khỏi sẽ bị người khác nghĩ nhiều.
Thứ hai là vì tuổi của cô còn quá nhỏ. Chỉ mới sáu bảy tuổi thôi, tuổi nhỏ, lời nói không có trọng lượng, căn bản không thể đề điểm cha mẹ cái gì được.
Hiện tại cô chỉ có thể cố gắng ngoan ngoãn để cha mẹ an tâm, còn có cố gắng học giỏi để cha mẹ tự hào, có nguồn động lực mà cố gắng. Còn lại, chỉ có thể chờ thêm một thời gian nữa, đợi cô lớn thêm một chút, lúc đó cô sẽ dựa vào không gian giúp cha mẹ tìm cách kiếm thêm thu nhập.
.....
Đúng tám giờ, liền nhìn thấy năm người đàn ông mặt áo sơ mi quần tây thúc lưng cùng một lúc chạy xe đạp tới trường. Xe vừa dừng ở sân trường, các phụ huynh học sinh liền vây quanh đi lên.
Liên Hoàn Liên dẫn Tiểu Hàm tham quan tới lớp năm, vừa thấy năm người này, liền kéo tay Tiểu Hàm.
"Đi, thầy giáo tới rồi. Đi tìm anh chị của con thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com