Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Lớp 1, sắp xếp chỗ ngồi

Buổi tối hôm đó, Tiểu Hàm vẫn như thường lệ đi vào không gian. Có điều cô không vào một lần, mà là hai lần. Là vì sau khi trở ra ngủ là lúc chín giờ bốn mươi lăm. Ngủ một giấc tới hai giờ sáng đột nhiên thức giấc, có lẽ là do lúc ở trong không gian uống nhiều nước dừa. Cho nên bụng căng ra, liền thức dậy đi vệ sinh một chuyến, xong thấy lúc đó mọi người vẫn còn ngủ say, liền nhịn không được mà chạy vào không gian thêm nửa tiếng nữa, tiếp tục công việc học y của mình.

Sáng ngày hôm sau, đúng năm giờ ba mươi, Bao Ngọc Thủy đi vào phòng gọi mấy người Tiểu Hàm thức dậy, tắm rửa ăn uống chuẩn bị đi học.

Tiểu Hàm dậy, đầu tiên là đi ra sân hoạt động thể dục một hồi, sau đó mới chậm rãi chờ khô mồ hôi rồi mới tắm rửa rồi ăn uống.

Mà Nhị Hương thức dậy, việc đầu tiên là phụ giúp mẹ Bao Ngọc Thủy nấu cơm, chờ xong thì đi tắm rửa thay quần áo. Trời sáng bửng thì lau bàn quét dọn nhà.

Nhị Hương rất siêng năng và hiểu chuyện, biết được mình đi học, công việc gánh nặng sẽ đè lên vai mẹ, cho nên cô mới cố gắng làm việc.

Tam Xạ cũng giống Nhị Hương, thức dậy cũng liền phụ giúp cha đi sau vườn chặt củi, hoặc đi mần cá, hái rau phụ mẹ, hoặc lau bàn lau ghế này nọ.

Chỉ có Tiểu Hàm và Tứ Tự là không có làm việc gì. Một phần là còn nhỏ, một phần là công chuyện có thể làm được đều đã bị chị ba Nhị Hương và anh tư Tam Xạ làm hết rồi.

Đúng bảy giờ, bốn anh em thưa ba mẹ rồi ôm cặp ra khỏi nhà. Vừa đi ra khỏi nhà, Tam Xạ đã đi bên cạnh Tiểu Hạ, nói với cô đưa cặp anh xách dùm.

Nhìn anh tư quan tâm mình, Tiểu Hàm vui vẻ đưa cặp qua cho anh. Bốn anh em theo con đường hôm qua tới trường mà đi học.

Bảy giờ lên đường, bảy giờ bốn mươi mới tới trường. Là do Tiểu Hàm đi quá chậm.

Vào trường, ngoại trừ anh năm chạy nhanh đi tìm bạn mà chơi. Chị ba và anh tư đều đi theo Tiểu Hàm dẫn cô vào lớp một, đứng ở cửa lớp nhìn nhìn một lát.

Trong lớp học lúc này cũng có rất nhiều bạn nhỏ đã đến trường, phần đông là bên người mỗi đứa đều có một phụ huynh học sinh. Thấy có người vào lớp, những phụ huynh học sinh cùng các bạn nhỏ ngửa đầu nhìn qua.

Nhị Hương thấy có nhiều người nhìn về phía mấy chị em, có một chút lúng túng. Tam Xạ thì không giống chị, vẫn giữ nguyên biểu cảm. Còn đánh giá lớp học một chút, sau đó chỉ vào vị trí bàn đầu tiên ở dãy bên phải cho Tiểu Hàm.

"Em ngồi bàn nhất đi, ngồi ở đây nhìn thấy rõ, ngồi gần thầy, có gì không hiểu có thể hỏi thầy!"

Tiểu Hàm nhìn vị trí bàn nhất mà anh chỉ, nhíu mày lắc lắc đầu.

"Em không thích vị trí này, em thích ngồi bàn gần cuối!"

Nhị Hương nghe Tiểu Hàm nói vậy, lắc lắc đầu, ra vẻ hiểu biết mà nói. "Đừng ngồi bàn cuối, ngồi bàn cuối thường đều học hạng bét đó út."

Tiểu Hàm nghe nói thế, nhướng mày, chợt nhớ tới đúng là có câu nói như vậy. Này là do tâm lý mà nên.

Đứa nhỏ nhút nhát, không chịu học hành, đều sẽ không dám ngồi bàn đầu ở gần thầy giáo, một phần sợ bị thầy chú ý, một phần vì tâm lý học dở không thích học đều sợ thầy, nên khi chọn vị trí, thường sẽ chọn những vị trí cách thầy giáo xa xa một chút. Vô tình chung trở thành học giỏi thì ngồi bàn đầu học dốt thì ngồi bàn bét.

Bất quá... Tiểu Hàm thích ngồi bàn gần cuối. Cảm giác mình nhìn rõ mọi người, chỉ cần nhấc đầu là quan sát được mọi người tốt hơn là ngồi ở trên để bị người quan sát.

Thấy chị ba và anh tư còn muốn kêu mình ngồi bàn nhất, Tiểu Hàm liền mè nheo một hồi, cuối cùng cũng toại nguyện được ngồi bàn kế cuối theo ý mình.

Ở trường này học sinh có quyền tự chọn chỗ ngồi của mình. Chỉ cần không vượt quá quy định số học sinh ngồi trong một bàn, và còn không có mâu thuẫn tranh dành chỗ, thì học sinh chọn ngồi chỗ nào, thì từ đó tới hết năm học, chỗ ngồi đó sẽ là của học sinh đó.

Này là Tiểu Hàm nghe anh năm Tứ Tự nói mới biết, cho nên lúc này cô mới quyết định chọn vị trí này.

Có đều... tựa hồ thầy không theo ý Tiểu Hàm rồi.

Bởi vì khi thầy giáo vô lớp, sau khi nhìn cách bạn chọn chỗ ngồi, rồi lại nhìn thấy cái đầu nhỏ xíu ngồi ở tuốt dưới cuối lớp, thầy nhíu nhíu mày, sau đó không cần nhìn sổ danh sách học sinh mà đã điểm danh kêu tên Tiểu Hàm, kêu cô dời vị trí từ bàn kế cuối lên bàn nhất. Bởi vì quá nhỏ con, ngồi ở dưới đó sẽ bị các bạn che lại, thầy sợ cô không nhìn thấy bảng bên trên.

Kết quả của việc bị thầy điểm danh đổi chỗ đó là, Tiểu Hàm bị một bạn học nữ khác ghi hận vì nói cô dành mất chỗ ngồi của mình.

Bạn học nữ kia là một cô gái ăn mặc xinh đẹp, tóc dài thắt bím hai bên, chỉ có điều thân hình cao lớn, lại thích dành chỗ ngồi đầu bàn ở bàn nhất. Thành ra che tầm mắt của rất nhiều bạn phía sau.

Lúc thầy kêu tên đổi chỗ ngồi, các phụ huynh học sinh còn đứng ở bên ngoài hành lang thông qua cửa sổ nhìn vào trong. Mẹ của cô bé bị đổi chỗ với Tiểu Hàm thấy thầy thay đổi vị trí mà hai mẹ con ban sáng cố ý đi sớm chọn lựa, bà mẹ liền nhíu mày không vui, mở miệng nói vọng vào.

"Thầy ơi, chỗ ngồi đó là tôi xí chỗ trước cho con gái, thầy coi có thể để bé ngồi ở chỗ đó không thầy. Đi xuống cuối ngồi nó học dốt thì làm sao hả thầy?"

Thầy giáo thấy phụ huynh có ý kiến, liền đứng lên đi tới gần chỗ cửa sổ, đầu tiên là gật đầu chào hỏi mấy phụ huynh bên ngoài một cái, rồi mói nói.

"Chị thông cảm, em Đỗ Thị Hòa hơi lớn con, ngồi phía trước sẽ chắn tầm mắt của các bạn học nhỏ, cho nên em buộc phải dời bé xuống dưới."

"Này không được ah, có nhiều đứa cũng lớn con như con gái của tôi sao thầy không kêu chúng đổi chỗ, mà chỉ kêu một mình con tôi đổi chỗ vậy?" Bà vừa nói xong, những phụ huynh khác liền bất mãn nhìn bà. Mà thầy Văn Tài cũng nhíu nhíu mày, không giữ nụ cười ôn hòa nữa mà trở nên nghiêm túc.

"Tôi sẽ sắp xếp vị trí của các bé. Bé nhỏ ngồi những bàn đầu, bé lớn ngồi những bàn phía sau." Nói xong cũng không tiếp chuyện với phụ huynh học sinh nữa, mà bắt đầu đi lên bục giảng, cầm bảng danh sách học sinh lên nhìn. Sau đó mở miệng.

"Các em học sinh nữ, các em cầm theo tập sách và dụng cụ học tập của mình rời khỏi chỗ ngồi, lên chỗ này đứng để thầy sắp xếp chỗ ngồi lại."

Tiểu Hàm nghe thầy nói như vậy, thở dài, thò tay cầm cặp da của mình ở hộc bàn lôi ra, dẫn đầu đi lên đứng trước mặt thầy.

Có Tiểu Hàm đi đầu, mấy bạn học nữ khác cũng đi theo đi lên. Buồn cười là bên nam cũng có vài bạn đi theo lên, trong đó có người Tiểu Hàm quen, là đồng chí Hữu Chí mà hôm qua các cô chạm mặt ở trên đường.

Phụ huynh bên ngoài thấy thầy giáo muốn sắp xếp chỗ ngồi của các con mình, liền lo lắng, nhưng khi nhìn thấy mấy đứa bé nam cũng đi lên bụt, vẫn nhịn không được mà cười lên.

Văn Tài cũng không kêu các bạn nam đã đi lên kia trở về, dù sao một lát cũng sắp xếp chỗ ngồi bên nam lại, cho nên lúc này vẫn để yên.

Văn Tài cần danh sách, sau đó liền theo danh sách mà đánh dấu vừa kêu tên.

"Liên Tiểu Hàm, Lê Thị Ba, Trần Ngọc Cẩm. Các em đi tới bàn đầu tiên chọn vị trí ngồi xuống."

Tiểu Hàm nghe thầy điểm tên mình, lần chậm chạp từ tốn cầm theo cặp da bước về bàn đầu tiên, chọn vị trí đầu bàn bên trong rồi ngồi xuống. Hai người còn lại cũng lục tục đi theo, Trần Ngọc Cẩm ngồi ở chính giữa, Lê Thị Ba ngồi ở đầu bàn bên trái.

Văn Tài tiếp tục: "Nguyễn Thị Ngọc Yến, Lê Phương Thảo, Đặng Thị Hồng, các em ngồi bàn thứ hai."

"Dương Ngọc Mai, Đào Thị Mộng, Lê Hồng Hạnh, các em ngồi bàn thứ ba"

"Trần Tiểu My, Trần Thoại My, Đỗ Thị Hòa, các em ngồi bàn thứ tư"

"Giang Mỹ Tiên, Lê Thị Yến Em, hai em ngồi bàn thứ năm."

Văn tài sắp xếp chỗ ngồi của bạn học nữ xong, liền kêu các bạn học nam lên rồi sắp chỗ ngồi lại một lần nữa.

Lúc này bên ngoài các phụ huynh học sinh có người bất mãn có người không. Mà Văn Tài, ban nãy đúng là có chút bực mình mà đi sắp xếp chỗ ngồi cho các học sinh, làm việc mà trước giờ chưa từng làm.

Chính là chờ sắp xếp xong rồi, nhìn thấy lớp họ tự nhiên trật tự và thuận mắt, bất chợt nghĩ, về sau có lẽ mỗi năm đều sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh, không để học sinh tự xí chỗ ngồi nữa.

Tiểu Hàm không hề biết rằng, chỉ vì cô cố chấp đòi ngồi bàn cuối, mà tạo ra sự biến đổi như thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com