oneshort
"Nơi đẹp nhất là nơi ta từng đi qua, khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không bao giờ trở lại"
.
.
.
Ôm mộng mơ về một tình yêu vĩnh hằng. Tôi và anh lặng lẽ yêu nhau qua những dòng hồi ức đượm buồn ấy.
Để rồi khi nhìn lại chỉ còn mình tôi đứng giữa trời.
Tôi và Chính Huyền đến với nhau vào những ngày nắng đầu tiên của mùa hạ. Chúng tôi yêu nhau với tất cả tấm chân tình của một thời non trẻ, dìu dắt nhau qua những cánh đồng lộng gió giữa chiều thu, trao cho nhau những dư vị mật ngọt, ấp ôm nhau qua những cơn đông rét lạnh để rồi chúng tôi rời xa nhau vào một ngày xuân ấm áp.
Anh là nắng ấm ngọt ngào đem hết bao tâm tư, muộn phiền của tôi gói lại rồi lại lạnh lùng biến mất trên mái hiên nhà, không một chút lưu luyến.
Không một lời cãi vã, không một chút ồn ào, chúng tôi cứ thế mà rời xa nhau, khi mà cả hai vẫn còn biết bao nhiêu vương vấn, hứa hẹn.
Năm đó, tôi vô tình gặp anh tại chốn làng quê nhỏ mênh mang gió, một chàng trai tay xách vỏn vẹn một chiếc vali đứng ngây ngốc bên gốc đường làng đơn sơ. Rụt rè hỏi thăm tôi về căn nhà nhỏ ven bờ. Chúng tôi đã gặp nhau như thế, chỉ đơn giản với vài ba câu chào hỏi, vài ba lời cảm ơn rồi chẳng biết từ lúc nào mà bản thân tôi lại thường xuyên lui tới căn nhà ấy, trở nên thân thiết với người con trai xa lạ mới gặp trước ấy không lâu.
Anh hỏi tôi rất nhiều về nơi đây, luôn cùng tôi dạo bước trên bờ đê đất đỏ dọc con sông nhỏ chảy qua chốn thôn quê ấy, nghe tôi luyên thuyên về cánh đồng, gò bãi, về những lúc giao mùa, nghe tôi luyên thuyên về một chốn nhỏ nhắn mà tôi yêu, nơi có những con người chất phát, chân lắm tay bùn, ngược xuôi quanh năm để làm lụng, không ngại vất vả. Nơi có những căn nhà nhỏ, có những con người mộc mạc xem nhau như là gia đình dù chẳng mang trong mình một chút máu mủ, ruột thịt.
Anh nói với tôi rằng anh muốn tìm về một chốn bình yên sau những năm thăng trầm mệt mỏi, những năm tháng gồng gánh cơm áo gạo tiền, tìm về một nơi trầm lặng để ủi an tâm hồn cằn cõi của chính mình nơi phồn hoa đô thị, một nơi xô bồ đầy ấp thị phi khiến bản thân anh vô cùng chán nản. Anh muốn tìm một nơi để có được một cuộc sống giản dị, bên cạnh người mà mình yêu thương, cùng nhau sống qua những tháng ngày thơ mộng.
Chính Huyền như cơn gió đầu thu nhẹ nhàng bước vào tâm trí tôi. Đó là lần đầu tiên mà tôi cảm nhận được cảm giác bồn chồn, nhớ thương một ai đó là như thế nào.
Từng câu, từng chữ anh nói ra đều được tôi khắc ghi lại trong tâm trí. Tuyền Duệ tôi sẳn sàng ở bên cạnh làm một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn anh, làm một chàng trai nhỏ hiểu chuyện bên cạnh anh bất cứ lúc nào. Cùng anh trải qua những tháng ngày bình dị nơi làng quê yên bình ấy, như những gì mà anh mong muốn.
Để rồi trong một ngày hạ trời đổ nắng hoang, những tia nắng vàng ươm len lỏi vào tâm hồn của những người mang trong mình một chút tình vu vơ, chúng tôi đã rơi vào lưới tình của nhau.
Chính Huyền là người ngỏ lời với tôi, một lời tỏ tình giản dị mà đầy chân thành. Anh muốn dùng cả cuộc đời này bên tôi, cùng tôi trải qua những kì mưa dầm, cùng lặn lội ra những cánh đồng hoa ngập nắng, cùng nhau làm việc trên những cánh đồng rì rào kia, cùng yêu thương nhau đến trọn kiếp, bạc đầu. Mỗi câu từ anh nói ra đều là muốn được cùng tôi.
Bản thân tôi đã từng hỏi anh rằng anh có suy nghĩ sẽ về lại thành phố không, về lại nơi mà anh đã dùng cả thanh xuân của mình để quay cuồng trong công việc ấy, rằng anh có cảm thấy tiếc nuối hay không khi anh lại bỏ đi cả một tương lai sáng lạng và anh cũng trả lời tôi rằng chính anh cũng chẳng biết nữa, rằng bản thân anh chưa từng nghĩ đến.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra như những gì mà chúng tôi mong đợi. Chúng tôi vẫn bên cạnh săn sóc nhau, chở che nhau qua những cơn mưa vội vã, cùng trải qua những trận tình miên man, bay bổng. Và cũng thật trớ trêu thay, chúng tôi lại rời xa nhau. Khi mà cả bản thân chúng tôi cũng chẳng biết lí do vì sao.
Anh về lại thành phố, bỏ lại tôi nơi chốn yêu thương mà cả hai vun đấp. Để lại tôi với những tâm tư chưa dứt, với những đoạn tình mong manh.
Có người nói rằng, chính nuối tiếc mới là thứ khiến ta nhớ mãi không quên.
Thật đúng nhỉ! Hạnh phúc đến và rời xa chúng tôi quá vội vàng, mọi thứ dường như chỉ là một chốc thoáng qua nhưng lại khiến tôi day dứt mãi không quên.
Nhiều lúc bản thân tôi tự hỏi rằng liệu Chính Huyền có nhớ tôi không? Có nuối tiếc giống như tôi không? Khi mà vô tình cả hai đã làm cho cuộc tình của mình rơi vào ngõ cụt. Khi những lời hứa hẹn vẫn còn đó mà chúng tôi đã không còn bên nhau.
Để rồi dòng đời đưa đẩy tôi gặp lại anh. Khoảng khắc Tuyền Duệ tôi nhìn thấy anh nơi dòng người đông đúc ấy, lòng tôi đã không ngừng lay động. Một tia hi vọng chợt thoáng qua đầu tôi rằng không biết anh có nhận ra sự hiện diện của tôi hay không và bản thân tôi cũng mong rằng anh cảm thấy như tôi.
Mong rằng anh vẫn nhớ tới những lời hò hẹn năm ấy.
Mong rằng anh vẫn luôn nhớ tới tôi.
Mong rằng anh có thể đứng trước mặt tôi và nói rằng suốt từng ấy thời gian anh vẫn chưa từng quên tôi.
Nhưng không...
Cái khoảng khắc mà anh bước qua tôi như người xa lạ ấy. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Một câu chào hỏi thôi, khó khăn đến vậy sao.
Tuyền Duệ của tôi ơi mau nhìn đi, nhìn mà xem anh có quay đầu không? Anh có liếc nhìn không? Hay do chính bản thân tôi tự mình đa tình, tự mình nhớ thương như thế. Người ta đã đi lâu rồi mà tôi vẫn đứng khựng lại ở đó. Mãi chẳng thể nhấc nổi chân mình.
Từng dòng hồi ức trong tôi bắt đầu vỡ vụn, vốn dĩ kỉ niệm là hi vọng mỏng manh duy nhất còn xót lại trong tôi nhưng bây giờ có lẽ nó đã theo anh mà tan biến đi mất. Anh hòa vào dòng người kia, một lần nữa bỏ lại tôi với một mớ tâm tư đứt đoạn.
Mãi cho đến sau này, tôi cũng chẳng thể nào hay biết được rằng, phải chi lúc đó tôi chịu khó một chút nén lại cơn đau dồn dập trong tâm trí kia mà ngoảnh đầu lại thì có lẽ tôi đã phát hiện ra có một kẻ ngốc đang đứng đợi tôi ở bên kia đường, một kẻ ngốc mang trong mình một tia lửa nhỏ nhoi hi vọng có thể thắp sáng lại cuộc tình dần như chìm vào quên lãng ấy.
Nhưng có lẽ kẻ ngốc mãi cũng chẳng biết được rằng tôi sợ, tôi rất sợ khi mà tôi quay đầu lại sẽ nhìn thấy anh đang tay trong tay với một người khác hạnh phúc mà cười nói. Một người nào khác không phải là tôi.
Nhưng tôi ơi, ngay giờ phút này, tại khoảnh khắc này, tôi và anh đã chung đường rồi, tôi đứng đây, anh đứng đó, cùng đoạn tình duyên chưa khép lại chỉ cần một cái ngoảnh đầu.
Nhưng tôi ơi, tôi lại vô tình đi thẳng về phía trước mà chẳng buồn quay đầu, chỉ vì một chữ sợ mà chúng tôi đã bỏ lỡ tấm chân tình của nhau. Để rồi bây giờ nó chỉ còn lại một góc nhỏ trong hai trái tim đã tan vỡ.
Hạ tàn thì tình tan.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com