Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Đối Đầu Với Dị Thể

Bầu trời đêm đen nổi lên một loại cảm giác bí ẩn khó tả, gió lồng lộng thổi ù vào tai có thể khiến con người ta cảm thấy choáng váng và kinh sợ. Bởi lẽ gió của ngày hôm nay không đơn thuần là những ngọn gió bình thường, nó hệt như một tín hiệu ngầm đang lân la, mò mẫm tới thành phố đông đúc với những ngọn đèn neon sáng rực men theo các con đường tạo thành những dòng mạch sáng loáng đẹp mắt. Hệt như nơi được gọi với cái tên "Kinh Đô Ánh Sáng" tọa lạc tại bàn đồ Châu Âu.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ dưới chân những toà nhà cao ốc sừng sững mờ nhạt đi, sương mù đang buông xuống thành phố, một đoàn người náo loạn la hét chạy theo dọc từng ngóc ngách nhỏ. Phía sau đoàn người hỗn loạn ấy là một sinh vật màu đen dài ngoằng đang trườn bò trong làn sương mờ ảo. Trong thoáng chốc, sương mù trở nên dày đặc, sinh vật đen dài đó đang mỗi lúc tới gần với đoàn người hỗn tạp, hệt như sát thủ ám sát con mồi trong trong chính cái lồng vô tận của hắn.

Zeny đứng trên tầng lầu của một toà nhà cao tầng quan sát mọi thứ. Đoạn, cậu quay sang bên phía người cộng sự đứng ở toà nhà song song, hai người gật đầu như một dấu hiệu ngầm, rồi lao xuống bên dưới.

Gió như lưỡi kiếm đang chém từng nhát vào mặt của cậu. Đối mặt với lực gió ấy, Zeny rút từ trong túi áo một con dao lam phát ra ánh sáng dạ quang. Đoạn, cậu chém một đường xé gió, một đường khí công hình vòng cung phát ra từ con dao lam ấy dường như đảo lộn không gian, lao thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của con quái vật. Nó rống lên ầm trời, cựa quậy khiến cho vài toà nhà sụp đổ. Gây ra tiếng ồn kinh thiên động địa.

Sinh vật này to lớn đến mức cậu có thể đứng được trên con mắt của nó, do lực chân ấn xuống tròng mắt quá mạnh, những chất lỏng màu xanh rỉ ra từ vết thương trong tròng mắt của nó do nhát chém vừa rồi dính vào giày của cậu, sau vài giây định hình xung quanh, cậu chợt phát hiện ra sinh vật này trên thân của nó hàng nghìn hàng vạn con mắt khác đang nhìn về phía mình, lỗ chỗ toàn mắt là mắt giống như một con đường với một đống vũng nước sau cơn mưa như trút vậy.

Zeny hiểu ra một điều điểm yếu của sinh vật này là mắt của nó, song không thể mất thì giờ để xử lý hết chi chít những con mắt đó được.

Như vậy là kết quả đã nằm ngoài dự đoán (cậu đã dự đoán rằng điểm yếu sẽ nằm ở con mắt của nó), nhưng cậu dám chắc sẽ có một khuyết điểm khác nằm trên thân sinh vật này.

Cậu bắt đầu chạy trên thân con quái vật, thân của nó đen bóng, cứng cáp như một bộ giáp sắt làm bằng một loại ma pháp bảo thạch huyền bí, trên thân còn lác đác vài vệt sương do sương mù phủ xuống ban nãy khiến cậu không thể giữ thăng bằng vì trơn trượt. Zeny chỉ còn cách dẫm đạp lên những con mắt của con quái vật. Vả lại, đây lại là một lợi thế, khi dẫm đạp lên mắt của nó không chỉ khiến con mắt bị tổn thường mà còn có thể khiến nó bị rút cạn sức lực.

Cậu nhảy qua các tròng mắt của con quái vật, nhanh đến độ nhảy mà tựa hồ như đang bay. Mỗi một cú nhảy của cậu khiến quái vật đau nhói một lần, không ngừng rú lên ầm trời.

Phía sau cậu người cộng sự cũng giẫm đạp lên con mắt của nó.

"ZENY, ĐẰNG TRƯỚC!!!!"

Cậu lơ là nhìn về phía cộng sự của mình trong giây lát rồi giật mình quay về phía trước.

Một thứ gì đó rất dài nhọn đang lao về phía cậu. Dường như đó là đuôi của sinh vật này, đầu đuôi của nó là một chùm gai góc chết người trông hệt như một cái chuỳ. Trước khi bị những cái gai chết chóc ấy đâm vào người, cậu bật nhảy ngược lại, song một cảm giác thót tim sượt qua người cậu, phía dưới không hề có thân có sinh vật đó mà là một con đường trống trải.

Đoạn, một thứ gì đó đập mạnh vào toàn bộ thân người Zeny, rồi cái cảm giác lâng lâng kì lạ như được nâng lên, hệt như đang nằm trên một cọng lông vũ trắng tinh khôi bay lơ lửng giữa không trung. Tâm trí của cậu quay mòng mòng như đang chơi một trò chơi cảm giác mạnh trong công viên. Trong cảm giác lồng ngực như đang chơi trống ấy cậu nghe thấy âm thanh nhỏ bé nhưng đủ nghe.

"Zeny! Zeny! Cậu có ổn không?! Zeny!!!"

Sau vài phút định hình, cậu mới định hình được mọi thứ. Hoá ra, khi cậu lộn ngược, sinh vật đó đã bay lên trời, rồi thứ đập mạnh vào người cậu chính là cái đuôi của sinh vật đó. Rồi theo lực gió, cậu bám chặt vào đuôi của nó rồi bay lên trời. Cho đến hiện tại, cậu thở phào nhẹ nhõm khi đã không bị hất tung.

Tích tắc sau đó, lúc đang tìm cách gỡ gạc tình hình, cậu lại có cảm giác mình đang tụt xuống dần dần, phải lẽ phần đuôi của nó cũng rất trơn trượt, cậu đang từ từ trượt xuống vì cái đuôi đang dốc ngược phương thẳng đứng.

Đột nhiên chân cậu chạm phải vào một thứ rất cứng. Cậu nhìn xuống dưới thì thấy một cái gai sừng sững màu trắng bạc lồi ra từ phần da thịt, từ kinh nghiệm và trải nghiệm thực chiến, tiếp xúc với những dị thể như thế này, cậu dám chắc đó là vảy đuôi.

Zeny cố gắng giữ thăng bằng trên cái vảy đuôi của nó, từ từ nhìn xuống dưới. Hiện tại, cậu đang ở độ cao có thể tính đến hàng trăm mét.

Người bình thường tưởng chừng như có thể ngất lịm đi bất kì lúc nào, Zeny cũng không phải ngoại lệ trong tình huống đó, cậu cố gắng giữ lại nhịp thở và từng nhịp tim đang đập loạn xạ như muốn bay ra khỏi lồng ngực bởi lẽ cậu đang làm một nhiệm vụ quan trọng và cậu không thể giao phó toàn bộ trách nhiệm cho đồng đội của mình. Cậu vốn không phải một con người ích kỉ.

Tầm nhìn cậu mờ nhòe trong chốc lát, rồi cảm giác choáng váng ùa tới, từ thân thể đến các cơ quan nội tạng như rung lắc dữ dội, rồi mọi thứ lại trở về bình thường.

Zeny ngẩng đầu lên trên, cậu nghe thấy tiếng giọng của người công sự vang lên ngay gần, bàn tay cậu vô thức cào vào da thịt con quái vật, da thịt ở phần đuôi mềm nhũn, khiến nó kêu lên gầm trời đau đớn, dường như phần đuôi có thể là điểm yếu của sinh vật, Zeny không hề để suy đoán của mình đi vào dĩ vãng, cậu thò tay vào túi định rút con dao lam vừa nãy song trong túi của cậu hoàn toàn trống rỗng. Lúc này cậu mới ngộ ra lúc bị đưa lên trời con dao lam đã tuột khỏi túi cậu mà rơi xuống.

Đột nhiên cậu có cảm giác lâng lâng đến chóng mặt, mọi thức xung quanh đảo lộn một lần nữa.

Con quái vật làm một cú đảo lộn. Đoạn, có lao thẳng vào một tòa cao ốc gây ra tiếng động vang trời, chỉ trong chốc lát, tòa cao ốc đó đã đổ sụp, gạch vụn và các mảng tường, thanh sắt rơi xuống những mái tôn của những mái nhà phía bên dưới khiến chúng bị lõm một nửa.

Zeny cố gắng bám trụ vào đuôi của sinh vật. Con quái vật kêu gào đau đớn mà nhào lộn trên không trông hệt như một con voi đang cố gắng loại bỏ một con kiến đang cắn xé da thịt mình. Đến khi không trụ được nữa, cậu quyết định thả tay khỏi đuôi con quái vật rồi thả mình vào không trung, để lực gió nâng đỡ lấy chính mình.

Zeny để để mình thả tự do đến một khoảng cách nhất định, cậu đã nhìn rõ con quái vật một cách tổng quát.

Đó là một con rồng, song lại tựa hồ giống với một con cá, với làn da đen bóng, cứng cáp như một bộ giáp sát, trên thân đan xen vảy bằng ngọc sáng lấp lánh và chi chít con mắt đang di chuyển tìm con mồi. Đôi cánh sải rộng ước lượng to gần bằng ba tòa cao ốc mười lăm tầng cộng lại. Phần đuôi dài uốn éo như một con rắn, phần cuối là một chùm gai. Quả thực, sinh vật này có một cái đuôi chùy với nọc độc chết người.

Cậu thò tay lục lọi thứ được cài bên thắt lưng của mình rồi rút ra, đó là một cái túi nhỏ hình hộp, chỉ to hơn bàn tay cậu một chút, cậu rút một sợi dây mỏng được nối móc bên cạnh túi.

Một tiếng "rẹtttttt...." kéo dài, dù bay được bung ra, cậu nhanh chóng cầm chắc lấy tay cầm, từ từ hạ xuống mặt đất.

Trên trời, con rồng đang gầm gừ, phần miệng của nó đã được bịt lại bằng tấm bạt to lớn, trên thân loáng thoáng trói vài sợ dây cương theo hình zíc zắc phát ra những ánh kim lấp lánh như sao, đồng đội của cậu đã hiểu rõ ý đồ của cậu, anh ta đợi cậu nhảy xuống rồi chớp lấy thời cơ khống chế con rồng. Chỉ chờ cậu lấy lại được con dao lam để kết liễu con quái thú quá khổ.

Đến khi cậu chạm chân xuống đất, khuất đằng sau một dãy nhà gần đó, một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo đang tỏa ra nhè nhẹ, cậu không chần chừ liền tiến đến gần.

Nào ngờ, đó chỉ là một chiếc điện thoại của một ai đó đã đánh rơi trong lúc cùng đoàn người ban nãy sơ tán khỏi thành phố. Chiếc điện thoại đã nứt màn hình kính cường lực, nó đang rung lên không ngừng, dường như có ai đó đang gọi tới.

Cậu kinh ngạc trong thoáng chốc rồi rũ bỏ cảm xúc đó bởi cậu không có thì giờ nấn ná lâu với việc vặt vãnh. Đột nhiên, một tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ phía mái nhà còn nguyên vẹn nhất trong thành phố gần đó. Thấy dự cảm không lành, cậu lập tức chạy tới thì thấy một người bê bết máu me đang nằm thoi thóp, ngờ đâu đó là người cộng sự của cậu, cậu kinh hoảng đến tột độ, dây thần kinh trong trạng thái căng cứng.

Zeny đỡ cậu ta dậy.

"Yitan, Yitan! Cậu có sao không? Yitan!?"

"Khụ....Khụ.....Tôi, tôi không sao...."

Rồi chưa kịp phản ứng, tiếng sét nổ ầm trời, rồi thêm tiếng gào đến chói tai của con rồng đen ấy, như có một thứ gió thổi mạnh hơn cả gió bão ập vào tấm lưng của cậu. Một cảm giác như một quả búa tạ nghìn tấn giáng xuống đầu cậu, cậu không kịp thở, chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, mạch máu từ trên đầu cháy rực từ trên đầu não dọc thẳng sống lưng rồi tê giật phần ngón chân.

Mọi thứ chìm vào bóng tối tựa hồ như vĩnh hằng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com