Chương 3
Sáng hôm sau Di Phong bước ra khỏi phòng ,nhìn chung quanh không thấy Vương Kiệt, anh hơi hoảng hốt , anh lấy điện thoại của mình điện cho cậu nhưng chẳng bắt máy . Bắt đầu cảm thấy lo lắng .., Vương Kiệt em không sao chứ ? Em đã đi đâu rồi ? Sao không nhấc máy ? Em đang ở đâu ? . Anh điện thoại cho Hàn Ân ...."Alo !! Hàn Ân ? " Hàn Ân không alo nhưng giọng 1 người cậu rất quen thuộc " Alo ! Vâng anh tìm ai ? " Di Phong hỏi " Vương. ...Vương Kiệt ? " Vương Kiệt là người nhấc máy " Ừ tôi đây ! Anh tìm Hàn Ân ? Thì cậu ấy đi thực hiện ca phẫu thuật cho bệnh nhân rồi ." Di Phong hỏi với giọng bực tức " Em sao không nghe máy ? " Vương Kiệt trả lời lạnh lùng " À ! Không có gì tôi chỉ để quên trên xe Hàn Ân ." Di Phong tiếp tục hỏi với vẻ bực tức " Em đến đó để làm gi ̀ ? " Vương Kiệt trả lời rất ôn nhu ,điềm đạm " Lam Tâm bảo tôi đến để khám sức khỏe cho tôi rồi đi ăn !! " Di Phong tức giận " Em quay về đây " Vương Kiệt hờ hẳn trước lời nói của Di Phong " À tới tôi rồi gặp sau " Di Phong chưa kịp nói gì , Vương Kiệt đã ngất máy ,anh chết lặng nhớ đến câu nói của cậu .
" Lam Tâm bảo tôi đến để khám sức khỏe cho tôi rồi đi ăn "
" Lam Tâm bảo tôi đến để khám sức khoẻ cho tôi "
" Lam Tâm bảo tôi đến "
" Lam Tâm "
Lam Tâm ? Hahaaa Lam Tâm ...hahaaa mày lại tiếp tục giành đi người tao yêu ....Yêu ? Tôi yêu một đứa con trai Ngu si ? Tôi yêu một đứa con trai thấp hèn ? Hahaaaa Tôi đi yêu cái loại đó sao ? Không , không thể ...hahaa
Làm sao có thể ? haaaahaaa
Buổi Chiều hôm đó Vương Kiệt về nhà , bước vào nhà mình , vừa bước đến sopha, định bật đèn thì bỗng bị kéo té xuống . Cậu bị ai đó hôn mảnh liệt . " ưmm ..." là ai ? Di Phong ...anh sao lại ở đây ! " Ưmm..dừng lại !! " Cậu đẩy Di Phong ra , đứng lên bật đèn . Bất chợt , anh ôm hôn cậu mảnh liệt hơn . " Ưm ...haaa.." Tay anh luồng vào trong bắt đầu sờ loạng , anh trực tiếp đưa tiểu bói vào trong tiểu huyệt của Vương Kiệt . " Aaahh" Di Phong vận động kịch liệt , anh bắt đầu nổi giận . " Nói !! Cậu và hắn đã làm gì . " Di Phong hỏi với vẻ bực tức " Tôi. ..ahh..đau. .."Anh càng vận động mạnh hơn ,nhanh hơn và dồn dập hơn . " Cậu không nói ? Được !! Tôi tối nay sẽ chơi cho cậu rã rời . " Anh vận động càng nhanh và kịch liệt hơn, khiến cho thân thể nhỏ bé kia run rẩy . Anh vận động càng lúc càng mạnh mẻ , làm cho con người nhỏ nhắn kia không còn tý sức lực . Cậu không rên rỉ ra tiếng nữa , gương mặt cậu bây giờ chỉ còn 1 màu cảm xúc . Sau khi dừng lại Di Phong nhìn lại Vương Kiệt , Gương mặt vô cảm nước mắt như có sự sống nó cứ tự nhiên tuôn ra . Từng giọt nước mắt của cậu, như một chiếc lưỡi dao đâm vào tim anh. Cảm nhận được sự lạnh lẽo , anh nằm xuống giường quay vào ôm lấy cậu nhưng ...đối với một người phải chịu đựng sự trầm cảm giấu kính tình cảm suốt 10 năm , 1 năm để anh mua về để làm búp bê phát dục ...đủ cho trái tim người ấy ấm lại hay không ? Không còn đau nữa ? Tim chết rồi ? Khóc không được nữa ? Cảm xúc mất rồi chăng ?
Cũng tốt ...vậy thì chẳng sợ gì nữa . Cứ sống như cách anh ta muốn mình sống .... là được rồi .
Sáng hôm sau, Di Phong đưa Vương Kiệt đi ăn . " Em ăn gì ? " Vương Kiệt im lặng không nói gì . Di Phong tiếp tục nói " Tối qua ...!! " Vương Kiệt cắt ngang lời nói của cậu " Tôi ăn gì cũng được !"Di Phong nhìn Vương Kiệt với vẻ mặt khốn khổ " Ừ...!!! "
Còn típ. ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com