Chương 4
Vào buổi tối Vương Kiệt ngồi trong phòng khách , cậu thả mình xuống sopha trầm tư ,mệt mỗi . Bỗng có tiếng nói
" Em vẫn chưa muốn ngủ sao ? "
Cậu nhìn vào mắt y , đôi mắt lạnh lẽo , vô hồn , Đáp .
" Tôi còn việc chưa xong ! Anh muốn làm à ? Anh muốn thân thể của tôi bây giờ ? "
Y nhìn cậu vẻ mặt đau thương " Anh. ..Không có !! Chỉ là anh sợ em- " Di Phong chưa hết câu thì Vương Kiệt đã ngất lời " Tôi không cần chủ nhân mình bận tâm , nên *Xin Anh đừng để tâm * Tôi sẽ không để ngài, vì Tôi mà mất thời gian đâu . Xin ngài đừng lo "
Anh chết lặng khi nghe những lời cậu nói , như tim anh đang bị ai đó xâu xé . Anh nhẹ nhàng đáp " Anh không mất thời gian gì cả , đối với em không bao giờ gọi là lãng phí hay mất thời gian . "
Cậu nhìn anh vẻ mặt khó coi hơn cả khóc " Xin lỗi chắc ngài muốn làm rồi ! Tôi sẽ làm ngay " Anh nghe như thể tim mình bị ai bóp chặt lấy đau đến co rúc . " Em không- " Chưa nói hết câu Cậu đã ngoạm lấy Côn thịt của anh đưa đẩy trong miệng . Nhưng anh không cảm thấy thoải mái , mà chỉ thấy từng phần cơ thể đều đang ứa ra máu . Chỉ cần nhìn gương mặt không một màu cảm xúc kia , anh như bị vùi sâu vào hố đen tuyệt vọng . Cậu tiếp tục tự mình ngồi lên anh , không cần khuế trức , hay tiền hý gì . Cậu cứ ngồi lên nhăn nhó vẻ mặt , rồi lấy lại bộ mặt không khóc không cười , không nhăn nhó . Cậu tự mình vận động trên người anh , thế nhưng Anh đâu ngờ Tiểu Kiệt của anh lại thành ra thế này . Biến thành một con người vô tri vô giác . Không hề nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu . Chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ , anh cảm thấy sợ , sợ cậu không thể trở về như trước được nữa .
.
.
.
Cứ thế Vương Kiệt cứ như búp bê tình dục, mà từ ly từ tý kéo dài khoảng cách giữa anh và cậu, càng lúc càng xa . Thời gian bên cạnh cậu không còn nhiều , Anh rất Hối hận vì đã không thể yêu thương cậu vào thời gian trước, và hiện tại càng không thể . Tại vì thời điểm hiện tại có yêu thương cậu bao nhiêu cũng như chẳng còn gì vào hôm sau . Vương Kiệt thật sự đã xa anh rồi chăng ? Vương Kiệt đã không còn như trước ư ? Tại sao Anh lại không thể yêu cậu ? Cái thời điểm, khi anh mong muốn yêu thương cậu ,che chở cho cậu. Thì nó quá muộn màng ....
.
.
.
.
Chỉ còn 1 tuần nữa ,bản hợp đồng của cả hai sẽ kết thúc , Vương Kiệt đang ngồi tựa lưng trên sopha đọc sách . Anh bước đến , " Vương Kiệt. ..!!" Cậu nhìn anh " Ngài muốn ?" Di Phong nhìn cậu , " Ừ ! " Cậu định ngồi dạy nhưng bị anh đè ra chiếc sopha , Dù anh có làm gì tôi cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được "A~.." Tại ..Tại sao ? "Ân~ Ah..aa" Anh đưa tay đến tiểu cúc hoa, đưa một ngón tay vào trong rồi lần lượt đến 2 ngón ,3 ngón khoáy động mở rộng lối vào "Ư..Ahh~" Di Phong khẽ bên tai " Anh yêu em " Cậu co rút người "Ân~Ahhh" Anh ngoạm lấy tiểu bói của cậu di chuyển trong khoang miệng, tay vẫn còn đang mở rộng cúc hoa "Ahhh~~" Cậu giật bắn ra " Ah~~~~~~" .Di Phong nuốt vào anh cảm nhận được sự ngọt ngào của cậu .Anh nhìn cậu rồi nhè nhẹ vuốt ve thân thể , nâng chân cậu lên , rồi anh từ tốn sáp nhập vào . Khẽ lay động , " Ah~~" Anh vận động vừa phải giúp cậu thích nghi với nó , Cậu không chịu được nên bám xiết anh để nhận lấy từng khoái cảm mà anh mang đến ."Ah-Ah Anh Yêu Em Ahhh , Tiểu Kiệt Ah Anh yêu em Ah " Vương Kiệt run rẫy bắn ra lần nữa , Anh vận động nhanh hơn làm cho cậu rơi vào khoái cảm tình dục rất cao " Sâu...sâu..hơn nửa ah~~Ah~~Ư" Anh sáp nhập nhanh hơn sâu hơn , "Muốn. .muốn. .ah~~muốn bắn. ..Ân..Ahh~~" Anh trầm giọng nói " Cùng ra nào Ahhh " cả hai xuất tinh cùng một lượt , nhưng anh lại làm thêm nữa .
Sáng hôm sau , Cậu tỉnh lại nhớ lại chuyện ấy đêm qua Cậu nhìn thấy anh đang ôm chặt lấy cậu khẽ động bỗng cảm nhận được , Côn Thịt của anh vẫn đặt trong hoa cúc sự khẽ lay động ấy làm cậu cất lên tiến rên ," Ahh~~," Di Phong tỉnh giấc nhìn thầy y định rút côn thịt của anh ra khỏi người để rời đi , anh bất chợt ôm cậu đè xuống khẽ nhũng nhiễu dưới cúc hoa ,"Ah~~Ah~~Ư-Hư~Ah~Chậm lại ~Ah~ " Anh hôn cậu ôm siết vào
Ah~~tại sao Ahh~~ Thân thể của mình Ah~~~Tại sao lại thích đến vậy ahhhh~~~~~
Còn típ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com