Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

- Dậy đi! Dậy đi ông tướng!

Tôi giật mình tỉnh dậy, không phải vì tiếng gọi của anh Hưng mà là mấy phát bẹo má của anh.

- Tao làm cho mày bữa sáng rồi đó, ra ăn đi trước khi nó nguội.

Rồi anh bước ra ngoài, nhưng tôi vẫn nằm đó, tôi không muốn phải dậy sớm như mọi khi nữa, làm biếng một chút mà chả được... Nhưng khi gần đến cái cửa phòng, anh Hưng quay ra sau, thấy tôi vẫn nằm đó, anh nạt:

- Đừng để tao nói hai lần, có dậy không?

Tôi lê chân ra khỏi giường, lững thững bước vào bếp. Mùi trứng chiên thơm phức xộc vào mũi khiến tôi tỉnh táo hẳn. Anh Hưng đã bày sẵn bữa sáng trên bàn: một đĩa trứng ốp la vàng rụm, bánh mì nóng giòn, và một ly sữa.

- Ăn sáng lẹ lên! Mọi người đang đợi ở công viên, nên mày phải khần trương lên.

Rồi anh đi ra khỏi nhà, nhưng trước khi đi, anh dặn:

- Tao sẽ đợi mày ở cửa, ăn xong hai ta ra đó luôn...

Tôi ngồi xuống, cắn miếng bánh mì giòn tan, vị trứng chiên béo ngậy hòa quyện với sữa ngọt. Ăn xong, tôi vội vã thay đồ và chạy ra cửa.

Anh Hưng đang đứng tựa lưng vào tường, t hấy tôi, anh nhướn mày:

- Nhanh lên, chậm chạp thế này thì đến trưa mới tới công viên.

Hai anh em leo lên chiếc xe đạp cà tàng của anh. Anh đạp, còn tôi ngồi sau, tay ôm chặt eo anh. Con đường tới công viên buổi sáng thật yên bình, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con đường xám.

Tới công viên, anh Hoàng và thằng Kiên đã đứng đợi ơ đó từ bao giờ, nhìn thấy tôi, Kiên rống lên:

- Ê, anh Hoàng! Họ tới rồi kìa!

Hai chúng tôi tiến lại gần, ngay lúc ngồi phịch xuống ghế, anh Hoàng hỏi:

- Sao hai chúng mày tới lâu thế?

- Thằng Phong hôm nay lại ngủ quên í mà...

Rồi thằng Kiên đi ra sau, tóm lấy vai tôi, rồi rủ:

- Mọi người đông đủ rồi, thế chơi cả nhóm cùng đi chơi đi!

- Không đâu Kiên... - anh Hưng từ chối – Bác sĩ bảo chân anh không nên đi lại nhiều...

- Thế còn anh?

Kiên nhìn Hoàng khiến anh có chút lúng túng.

- Sao...

- Anh ở cùng với anh Hưng à...?

- Ừ thì... cũng phải có người "bảo vệ" anh ấy chứ, đúng không?

Cuối cùng, hai chúng tôi đi bộ quanh công viên, trò chuyện đủ thứ chuyện. Không khí buổi sáng trong lành khiến tôi cảm thấy dễ chịu, như thể mọi lo toan, mệt mỏi đều tan biến hết.

Rồi Kiên như nhớ ra thứ gì đó, quay lại hỏi tôi:

- Ê, hôm nay sinh nhật mày đúng không?

- Ừ nhỉ... nhưng tao đã nghĩ ra nên tổ chức thế nào cho hợp đâu?

Kiên đứng ngây một lúc, như thể cậu đang suy nghĩ cái gì đó, rồi nói với tôi:

- Có lẽ thằng Nam biết nên làm gì... thử hỏi nó xem...

Cả hai bí mật rời khỏi công viên, rồi đến nhà Nam. Nhưng lúc đến nơi, cả hai không quyết định được ai nên gõ cửa nhà cậu ta. Chúng tôi nhìn nhau không nói gì. Kiên nhìn tôi, rồi lại nhìn cánh cửa như thể đang cân nhắc có nên gõ không. Tôi nhún vai, nói:

- Ờ... cứ thử gõ đi, tao không biết làm sao nữa...

Kiên hít một hơi thật sâu, rồi gõ nhẹ lên cửa vài lần. Không lâu sau, cánh cửa bật mở, và Nam xuất hiện với vẻ mặt ngái ngủ, tóc rối bù.

- Ủa, hai thằng này tới đây làm gì? – Nam vừa dụi mắt vừa hỏi.

- Chúng tao có việc, muốn hỏi mày một chút. - Tôi cười, cố gắng che giấu sự căng thẳng.

Nam liếc qua Kiên rồi nhìn tôi, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng đã bắt đầu sáng dần.

- Hỏi gì? Vào nhà rồi nói, đứng ngoài này khó chịu lắm.

Cả hai chúng tôi bước vào trong, tôi liếc nhìn Kiên một cái ra hiệu, rồi mới nói:

- Hôm nay sinh nhật tao, nhưng tao chưa biết phải tổ chức sao cho vui. Mày có ý tưởng gì không?

Nam ngồi xuống ghế sofa, vuốt tóc một chút rồi nhìn tôi, trầm ngâm.

- Sinh nhật hả? Đơn giản thôi mà... Thế mày muốn nó ồn ào hay yên tĩnh?

- Cũng không biết nữa... Mày nghĩ sao?

- Tao thì chắc chơi với đám bạn thân là tuyệt nhất, chỉ cần có bánh kem, đồ ăn vặt, nước ngọt, vài trò chơi hay ho là đủ vui rồi.

Kiên gật gù, rồi chen vào:

- Mày nói cũng đúng. Nhưng... nếu tổ chức như vậy, tao sợ là chẳng có ai chuẩn bị quà cho Phong đâu. Sinh nhật mà, kiểu gì cũng phải có quà chứ.

Nam nhún vai, vẻ mặt như vừa chợt nghĩ ra điều gì đó:

- Ừ, nhưng quà chỉ là một phần thôi, quan trọng là tụi anh chơi vui vẻ, vậy mới nhớ lâu. Còn nếu cần, em có thể đứng ra lo vụ quà cáp. Nhân tiện, mấy người còn lại kia đâu? Cả nhóm tụi anh, sao chỉ có hai người ở đây?

- Ông Hoàng với Hưng đang ở công viên, ông Hưng bảo chân ổng đau, không đi được nên ở lại với ông Hoàng.

- Thế quay lại công viên đi, chắc giờ hai người đó đang chờ tụi anh á.

Vậy là ba chúng tôi kéo nhau ra công viên, rất may là hai người họ vẫn còn đang ngồi nói chuyện ở đó, không lại mất công tìm tụi tôi.

- Chúng mày quay lại rồi à, chơi vui không? – Anh Hưng hỏi.

- Ủa có cả Nam nữa hả? Xin lỗi nãy không nhận ra em...

- Đừng bận tâm... - Nam cười trừ.

Ngay lúc đó, tôi thấy anh Hoàng ra hiệu cho thằng Kiên, rồi hai anh em nó nói chuyện một lúc thì bảo chúng tôi:

- Ê, tụi bây! Bây giờ anh em tao phải về sớm, mà thằng Kiên không thích, thế giờ tụi bây có muốn về nhà tao chơi không?

- Đi chứ! Sao không?

Anh Hưng khẽ nhếch môi cười, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:

- Chân anh đau, nếu về đó thì đừng có ồn ào quá.

Thế là cả nhóm kéo nhau về nhà anh Hoàng. Trên đường đi, tôi cảm nhận được sự phấn khích lạ thường. Nhà anh Hoàng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nhưng vừa bước vào, tôi đã cảm thấy sự ấm áp quen thuộc. Trên bàn phòng khách là đủ loại đồ ăn vặt anh Hoàng đã chuẩn bị từ trước.

- Đừng nói là anh Hoàng đã biết trước vụ sinh nhật của tôi nha? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

Anh Hoàng cười, xoa đầu tôi:

- Bí mật mà, nhưng coi như hôm nay đặc biệt dành cho chú em đó.

Mọi người đều tụ tập lại phòng Kiên, cả đám nói chuyện vui vẻ. Nam kể mấy câu chuyện cười khiến cả nhóm cười nghiêng ngả, còn Kiên thì tìm đâu ra một bộ bài, bắt đầu lôi kéo mọi người chơi.

Trong lúc cả nhóm đang đùa giỡn, anh Hưng với anh Hoàng ở trong bếp.

Một giờ.

Hai giờ.

Ba giờ đã trôi qua, chúng tôi vẫn ở trong phòng thằng Kiên, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ hai người đàn ông kia, rồi một giọng nói hét lên dưới nhà:

- Tụi bây đâu? Xuống đi!

Cả đám xuống dưới, thấy anh Hưng đang bê chiếc bánh sinh nhật hai tầng lên bàn, tôi hỏi:

- Bánh ở đâu ra đấy anh?

- Còn ở đâu nữa, tao với Hoàng làm đó!

- Uồi, bánh nhà làm mà như ở tiệm luôn á. – Kiên trầm trồ.

- Cảm ơn anh Hưng nhiều nha – Tôi nói, tỏ đắc ý.

- Ê, Phong! Mày tính ước cái gì?

- Ê, đừng hỏi thế! - Nam đấm nhẹ Kiên – Nói ra điều ước sao thành hiện thực được.

- Điều ước đó hả? Ờ... nhưng tao ước cho cái gì? Tao đã có tất cả mọi thứ tao muốn rồi...

- Thì ước đại đi. – Anh Hoàng đập vai tôi, cười khà khà.

- Thôi nhanh lên! Nến sắp cháy hết rồi kìa! – Anh Hưng giục.

- Thế bây giờ cả đám cùng hát nhá! – Kiên đề xuất.

Rồi cả đám im lặng một lúc. Sau đó, mọi người đồng thanh:

- Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday dear Phong...

- Rồi thổi nến đi! – Kiên rống lên

Và khi câu điệp khúc "Happy birthday to you" vang lên, tôi thổi phù ngọn nến.

Và ngay khi lúc đó, tôi đã ước một điều ước, rằng mọi người sẽ mãi được hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com