16: quyết tâm của con thúy
Thúy hầm hầm xô cửa vào phòng, ném cặp sách xuống đất, rồi để nguyên đồng phục trên người mà nằm toài ra giường.
Cục tức lèn chặt trong cổ họng nó từ khi bước ra khỏi căn hộ chung cư của con Tố, suốt chặng đường trở về không chịu vơi đi thì thôi, đằng này lại còn phồng lên như một con cá nóc.
Nói đúng ra Tố không phải là đứa duy nhất coi thường khả năng của Thúy. Hồi nào đến giờ, hầu như tất cả những đứa Thúy biểu diễn phép cho, trước đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nó ngưỡng mộ lắm cơ, sau lại nhướn mày bán tính bán nghi khi nó vấp phải một chướng ngại nào đó.
Dĩ nhiên Thúy hiểu tại sao con Tố lại phản ứng như thế, cũng như tại sao thằng Thịnh, con Mai,... trước kia cũng tỏ thái độ tương tự. Nhưng Tố khác tụi thằng Thịnh con Mai. Tố cũng là phù thủy như nó, nên hiểu nó mới phải. Tố phải biết rằng sở dĩ nó đạt tới trình độ hiện giờ là nhờ sự lao tâm khổ tứ nhọc nhằn suốt sáu năm qua. Ừ thì phán đoán ban đầu của nó đúng là sai lầm đi. Nhưng nếu không ai cho nó cơ hội sửa chữa sai lầm thì làm sao mà nó tiến bộ được?
Nhớ lại cái vẻ mặt vừa hoài nghi vừa thương hại của Tố lúc đó, nỗi uất ức vỡ trào trong lòng Thúy. Nó lăn qua lăn lại trên giường một hồi rồi bật dậy, cầm cái gối ôm nện một phát vào tủ sách bên cạnh.
Thúy nện không mạnh, tủ sách cũng được đóng vào tường chắc chắn, vậy mà hôm nay có lẽ bị sút đinh hay sao mà nguyên cái tủ từ từ đổ về phía trước, phủ cái bóng to đùng của nó lên khắp người con Thúy. Thúy hoảng hồn giơ hai tay đỡ lấy tủ, rồi phồng má đẩy nó trở về sau trước khi mình bị một cơn mưa sách cũ ập xuống đầu, hay tệ hơn, biến thành bánh tráng bên dưới cái món đồ gỗ quá khổ kia.
Phải mất mấy giây Thúy mới thực sự hoàn hồn. Nó lắc khẽ cái tủ để chắc chắn rằng khối gỗ bự chà bá này đã yên vị trên mặt sàn bằng phẳng, rồi sè sẹ thu tay về. Đoạn nó buông người xuống nệm, tay gác trán, nỗi ấm ức mới đây đã bị sự hốt hoảng nuốt chửng. Nó nối lại dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, và nhận ra nó không hề giận Tố.
Tố khác nó. Tuy đều là phù thủy, nhưng Tố lại theo học ông thầy Bạch của nó. Thầy Bạch từng là sư coi sóc chùa làng, sau đành phải giã từ đạo tràng nhưng vẫn bị giới phù thủy gọi miệt thị là "người cõi trên", vì thầy nhất nhất không chịu dính tới minh đạo "cõi dưới". Lý do tại sao thì không ai rõ, có thể là do nỗi sợ, do nghĩa vụ với Phật pháp, hay do thầy cho rằng đạo phù thủy truyền thống là loại tà ma hắc ám đáng bị xa lánh. Nhưng vì cái gì đi nữa thì kết cục cũng thế thôi: con Tố chưa bao giờ phải đối mặt với những hiểm nguy đến từ thế giới bên kia. Thứ phép nó học chắc chắn vừa an toàn vừa dễ lĩnh hội, nên nó không hiểu được sự nhọc nhằn tu tập của những phù thủy như Thúy.
Thúy không trách Tố với thầy Bạch, cũng không xem thường họ. Hai bên đơn giản chỉ thuộc hai trường phái khác nhau. Nhưng Thúy muốn họ hiểu nó. Nó muốn cho con Tố tận mắt nhìn thấy thực lực của nó.
Thúy lại ngồi lên. Lần này nó phủi phẳng lại quần áo, kiểm tra mấy lá bùa lận bên dưới ống tay chống nắng, rồi mở tủ quần áo lấy ra ba viên đá quấn trong lá tre khô cắm vào đầu ba nén nhang. Xong, nó quày quả bước xuống căn bếp nhà dưới. Cô Ba nó đi họp tổ dân phố, nó không cần phải nướng khoai ngụy trang như mọi khi. Lôi cái bếp than ra châm lửa, đặt mấy viên bùa lên như người ta nướng thịt xâu. Đợi lá tre cháy hết, lửa lan dọc đầu nhang với tốc độ nhanh bất thường. Trong chớp mắt, ba que nhang hóa thành tàn tro, để lại ba cuống nhang đo đỏ.
Sau đó Thúy lấy kẹp gắp ba viên bùa ra. Bùa được nặn từ thạch cao, phải được ếm bằng chú và phép một ngày trước đó. Nếu viên bùa còn nguyên vẹn, phát ra ánh sáng hồng hồng thì tức là thành công.
Không những thành công, mà còn thành công mỹ mãn. Thúy nhìn xuống ba viên đá lấp lánh tỏa linh nhiệt mãnh liệt, mũi thiếu điều nở phổng ra. Nó bỏ chúng vào túi bùa bằng gấm, thắt nút lại, tâng tâng trên tay. Phải chi có con Tố ở đây... À mà thôi. Chưa chắc con nhỏ này biết một viên bùa chống hàn khí được tôi luyện hoàn hảo tròn méo ra sao.
Ngày mai Thúy sẽ đem mấy viên bùa cho con Tố, và nó chắc chắn sẽ không chấp nhận lời từ chối nào từ phía con nhỏ.
Còn chuyện trước mắt... Thúy nhìn sang ngăn tủ nó dùng để chứa hộp bánh bích quy quen thuộc. Tấm ván tạo nên đáy ngăn tủ này bị hở một góc nhưng không hoàn toàn sút ra, nếu để nguyên thì không ai phát hiện ra chỗ hở cả. Nó chỉ cần mò mẫm nâng tấm ván lên, bên dưới chính là kho tàng đồ phù thủy được giấu kín.
Ừ thì cứ coi như quyết định này của nó rất ư là bồng bột, và nó rõ ràng bị cơn tức tối tiêu khiển đi. Nhưng nó đâu phải là không chuẩn bị kỹ lưỡng. Từ lúc biết ở trường có ma, Thúy đã vọc tay vào cái hộp trang sức đựng gỗ quan tài của nó, châu đầu luyện năm thẻ bài thành bùa vấn linh. Lúc "chẩn đoán" con ma ở trường là tiểu hồn, nó đã tính liệng mấy lá bùa này đi rồi, ai ngờ chúng lại có cơ hội phát huy công dụng.
Thúy phủi phủi thẻ gỗ, rồi mò trong tủ lạnh ra một chai rượu trắng. Bùa được ngâm trong rượu, đậy kín, đặt dưới gầm giường nó.
Hôm sau, tan trường về, Thúy đón xe buýt tới chùa Kim Liên. Nó vòng ra sau lưng chùa, chôn năm thẻ bùa xuống một gốc cây. Xong nó ghé nhà Tố. Thần thái con bé trông đỡ hơn rất nhiều, mặc dù nó vẫn than vãn không dứt về con ma. Trước sự ngạc nhiên của Thúy, Tố dễ dãi nhận lấy túi gấm. Thầy Bạch bảo vài ngày nữa, nếu không có sự cố gì, thầy sẽ chở nó về làng.
Thầy Bạch vẫn thân thiện, hiền hòa như muôn thuở, nhưng cái cụm từ "không có sự cố gì" lọt vô tai Thúy sao nghe giống một lời đe dọa. Tự nhiên nó hóp bụng lại.
Thêm một ngày nữa trôi qua. Trời chập choạng tối, Thúy tới chùa Kim Liên đào mấy thẻ bùa lên. Nó nhét chúng vào ngăn ngoài cùng chiếc cặp sách đeo vai nặng trĩu, rồi tót lên xe chạy tới trường.
Quay trở lại trường học bị ma ám lúc về đêm, và lần này chỉ đi có một mình, Thúy thấy hồi hộp, bồn chồn hơn nó tưởng. Hóa ra sự hiện diện của con Tố nhát cáy coi vậy mà làm nó vững dạ quá xá. Không có cái mồm lách chách đó ở bên, Thúy cảm giác mình bị lạc vào một thế giới khác khi chân nó lọ mọ đặt lên gờ tường sờn cũ của ngôi trường thân thuộc.
Trèo vào trong khuôn viên trường rồi, Thúy lấy một xấp bùa trấn âm ra nắm gọn trong lòng bàn tay, tay kia thủ sẵn quạt giấy, rồi dọ dẫm mò lên tầng bốn. Tạm thời chưa thấy động tĩnh gì cả. Lũ tiểu hồn bị mất đi chỗ dựa là vong đang ám con Tố kia có lẽ không còn đủ linh lực để hiện hình nữa. Thỉnh thoảng Thúy vẫn nhìn thấy vài đốm sáng leo lét chờn vờn trong những góc tối đen kịt, nhưng ngay khi nó day mặt về phía đó, các đốm sáng lập tức mất hút.
Lên được đến lầu bốn, tim Thúy giờ đập rộn ràng như trống lân, mặc dù nó chẳng cảm nhận điều gì khác lạ. Nó nhìn xuống hành lang hun hút nơi con Tố từng chạy băng qua với tốc độ của một con báo gấm kèm theo tiếng la bài hãi như còi xe lửa, thầm công nhận là đêm nay yên tĩnh quá ể, mà không phải vì vắng mặt con bạn nó. Cây cối bên ngoài lan can im lìm khác lạ, một cọng gió còn chẳng có.
Nhưng cũng nhờ thế mà Thúy nghe mồn một tiếng cửa kẽo kẹt xa xăm vọng tới. Âm độ của tiếng động chứng tỏ nó không phát ra từ phòng nào trong dãy phòng học tầng bốn. Thúy mím môi kẹp xấp bùa giữa hai ngón tay mà giơ lên, tai mở căng như ra-đa ở đài thiên văn, cả nhịp thở cũng bị nó ghìm lại.
Theo sau tiếng cửa đẩy là tiếng chân lững thững trên gạch. Giờ thì con Thúy đã định vị được âm thanh nọ đến từ đâu: ở tầng dưới. Hay đúng hơn: đang tiến về phía đầu cầu thang dẫn lên tầng của nó.
Cuối cùng, thứ khiến con Thúy bứt thân khỏi kiếp tượng đá chính là một tiếng nói thì thào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com