24: ô cửa sổ
Sáng hôm sau, Tố lên nhà con Huyền.
Nói cho cụ thể hơn, nó ngồi thu lu đằng sau bụi trắc bá mọc cuối vườn quít, cách hông nhà con Huyền vài bước chân, nín thở chờ đợi.
Nó ngồi đó đến tận trưa trờ trưa trật. Độ mặt trời đứng bóng, ông Tạo xỏ dép lạch phạch ra ngoài. Đây là cơ hội ngàn vàng của nó.
Tố nhổm dậy, vòng ra sau nhà ông Tạo vạch rào chui vô, ngay chóc ô cửa nơi phòng học của Huyền. Xong, nó sè sẹ gõ lên mặt kiếng.
Đợi một hồi im ắng, nó gõ thêm tiếng nữa.
Lần này đáp lại nó không phải sự thinh lặng ngột ngạt ban trưa, mà là một mái tóc đen bên trên đôi mắt tròn như hạt nhãn, giờ lại mở to hơn khi nhìn thấy nó.
- Tui nè. - Tố nhe răng cười - Nhớ tui hông?
Con Huyền không "nhớ" cũng chẳng "không". Chừng như nó nhất thời á khẩu trước diễn biến bất ngờ này.
- Ba bà đâu? Tui vào nhà được không?
Đến giờ Huyền mới lay động:
- Ba tui xuống làng Triều trừ ma, chắc đến chiều mới về.
Hên quá xá hên. Tố reo thầm trong bụng, cặp giò nó nhún lên nhún xuống nôn nao:
- Vậy bà mở cửa cho tui vào chơi nhen?
Một lần nữa, con Huyền lại im thít. Tố chột dạ:
- Hay... hay ba bạn ếm bùa ngải gì cái cửa rồi?
Lâu thật lâu, con Huyền mới vo ve:
- Bạn đứng đó đi, để tui ra.
Câu trả lời của Huyền làm tim Tố muốn rụng xuống đất. Hú vía! Nếu ban nãy nó không chui rào mà dại dột đi ngõ trước thì bây giờ nó về chầu ông bà rồi, mặc dù ông Tạo chắc không dám ra tay giết người.
Ai biết được, có khi ổng đã có ý định cho nó lên đoạn đầu đài từ lâu! Hiện giờ có lẽ nó và thầy Bạch là hai con người duy nhất nhận ra điều lắt léo đằng sau sự tồn tại của Huyền, cũng như nhớ được trên đời có một con nhỏ như vậy. Tố linh cảm điều này khiến hai thầy trò nó trở thành cái gai trong mắt ông Tạo.
Huyền chẳng có vẻ gì vui khi gặp lại Tố. Tố nhận ra ngay:
- Bộ ba bà nói gì về tui à?
Huyền nhìn xuống đất:
- Không có.
- Xời, ổng không nói vậy thôi chứ tui biết là ổng lo sốt vó. - Tố đập tay lên ngực mình - Tại vì tui đã khám phá ra bí mật của bà rồi.
Miệng con Huyền há ra, thần sắc nó tiệp màu với cái áo trắng nó đang mặt.
Đối diện nó, Tố cũng cảm thấy miệng mình lạo rạo như nhai sỏi. Nó vội nói thêm:
- Ý... ý tui là cái chuyện bà bị... Cái chuyện... không ai nhớ ra bà ấy...
Huyền nhìn Tố bằng cặp mắt dị thường:
- Bạn nói tui bị cái gì?
- Thì... Bà có để ý rằng những người không nhìn thấy bà lâu ngày thì sẽ tưởng bà không có thật trên đời không? Tui nhận ra rồi... Và tui có cách để nhớ ra bà...
Càng giải thích, Tố lại càng muốn chôn đầu của chính nó xuống đất cho giun ăn. Nó đang nói quái quỷ gì thế này? Đương nhiên con Huyền sẽ không biết người ngoài tưởng gì về nó rồi, nó đâu có sống trong não người ta, trời ơi là trời!
Đang lúc Tố đang vò đầu bứt tai (trong tưởng tượng), một bàn tay giơ lên chặn ngang họng nó:
- Tốp lại đã. - Huyền thở hắt ra - Rốt cuộc bạn tìm tui có chuyện gì không? Không có gì thì tui đi vô.
Mồ hôi ướt lưng, Tố lật đật chộp lấy cổ tay Huyền:
- Khoan đi! Tui... tui...
Huyền bị nắm thình lình, cơ khớp bắn lên như điện giựt. Tố biết ngay mình làm bậy, vội buông con bé ra, câu chữ nối nhau chạy nướt rút khỏi miệng nó:
- Tui chỉ muốn thăm bà thôi. Tại mấy tuần qua tui bị kẹt trên thị trấn. Bị ma ám đó mà, hì hì...
- Lại bị ám?
- Chơi ngu nhiều thì bị ám nhiều thôi. - Tố xụi lơ.
Huyền cười khẽ:
- Vậy bạn tới nhà tui trừ tà à?
- Ai mà dám tới. - Tố trề môi cả tấc, rồi thấy nói như vậy khiếm nhã quá, nó thêm - Tui có nhờ thầy khác rồi. Với cả ai lại tới trừ tà trong lúc ông thầy đang đi vắng chứ?
Huyền mím nụ cười mờ nhạt, tay nó đưa lên vén một lọn tóc. Cử chỉ này làm Tố nhìn sững. Chẳng rõ tại sao mắt nó dán chặt vào vành tai con bé đối diện. Đến bây giờ nó mới biết Huyền có bấm lỗ, nhưng không đeo cái bông nào.
Huyền hỏi mà không nhìn Tố:
- Sao bạn biết ba tui đi vắng?
- Tui rình.
- Hả?
- Tui ngồi canh chỗ vườn quít từ sáng sớm. Thấy thầy Tạo đi ra, tui chạy vô liền. - Tố nhoẻn miệng cầu tài.
Huyền nguýt nó:
- Bạn rảnh ghê.
- Chứ tui đâu có muốn đụng mặt ba bà. - Tố nuốt khan - Ổng đâu có ưa tui.
- Sao bạn nghĩ vậy?
- Không phải tui nghĩ, mà tui biết. Hôm qua lúc bà ngủ trưa, tui tới thăm bà thì gặp ổng ngay trước cửa nè. - Tố vung tay, quên hết cảnh giác - Tui hỏi ổng cái vụ kia làm ổng thiếu điều ăn tươi nuốt sống tui luôn ấy, còn bảo tui không được gặp bà nữa...
Lại một lần nữa Tố lôi thầy Tạo ra xách mé, nhưng Huyền chẳng phản ứng gì. Nó nghiêng đầu lắng nghe, nét mặt thoáng đỗi ưu tư. Chỉ đến khi Tố đưa tay lên bụm miệng mình, nó mới trầm giọng:
- ...Mai mốt muốn gặp tui bạn khỏi ngồi chờ ngoài trời cho nắng. Đi vòng ra sau nhà, nếu thấy màn cửa phòng tui mở thì tức là ba tui đang đi vắng. Có gì tui chạy ra gặp bạn.
Hôm ấy rốt cuộc Tố chẳng vớ được tấm hình nào của Huyền, vì nó chẳng có cơ hội tốt để xin phép Huyền đưa mặt cho nó chụp. Nói thẳng thì ngượng miệng quá, mà chụp lén thì trái với lương tâm. Vả lại lâu ngày gặp nhau, hai đứa cứ đứng đằng sau nhà, hỏi thăm vài thứ bâng quơ. Đến lúc Huyền quày quả chạy trở vô, Tố mới liếm môi tiếc rẻ.
Lúc sắp sửa đi vào, Huyền dặn thêm:
- Đến khoảng ba, bốn giờ chiều là an toàn nhất. Và nhớ vụ màn cửa đó.
Tuy không thực hiện được ý định ban đầu, Tố vẫn ra về trên đôi chân nhún nhảy. Bởi vì Huyền đã bật đèn xanh cho nó. Huyền sắp xếp giờ giấc rủ nó ghé nhà chơi, lại ngay sau khi nó tưởng mình bị cạch mặt rồi, có nghĩa là con bé không từ chối tình bạn của nó.
Chuyện đứa bạn này mặc dù chưa tiến triển tới nơi tới chốn (con Huyền vẫn né cái đề tài quay quanh ba nó như né tà), một cửa ải lớn coi như đã vượt qua. Nhưng Tố vẫn còn phải "tính sổ" đứa bạn kia.
"Đứa bạn kia" của nó hóa ra cuối tuần này không về làng. Tố chạy lên nhà ông Hai Lục, chỉ thấy bà Hai đang ngồi xắt cám heo trước sân. Hỏi thì bà nói con Thúy vẫn còn ở trên huyện.
Tố gí gí mũi giày xuống mặt đất, mắt nhìn quanh nhà ông Hai Lục ngắm nghía. Căn nhà của ông tuy to nhưng xập xệ. Ông Hai Lục làm nghề bán đồ nhắm, cái tên ông thường trực trên môi các bậc cha chú trong làng nhưng xem ra điều này chẳng làm gia cảnh ông khấm khá lên bao nhiêu. Tố biết nhà ông đông con – hai anh chị lớn đã lập gia đình, hai người chị kế một học cao đẳng, một đang chạy vạy kiếm vốn mở tiệm may trên Long Xuyên. Giờ hai ông bà chỉ quản được hai đứa em út, chứ con Thúy kể như cho cô Ba nó lo, muốn ở thì ở muốn về thì về. Bà Hai còn mong nó ở lại trên huyện học bài luôn, khỏi chạy tới chạy lui làm gì, vừa tốn thời gian vừa cập rập nữa.
Bà Hai chắt lưỡi sầu muộn, trong khi Tố ái ngại nhìn quanh căn nhà nom bình thường vô hại và không một mùi thuốc bùa. Ở nhà Tố, tuy thầy Bạch không luyện bùa chú gì, cái gác lửng vẫn được dùng để chứa lỉnh kỉnh các thứ thảo dược khô. Nó nhớ tới lời con Thúy kể về ông thầy Thuần cùng đống sách ông để lại, và nó chuyển đề tài:
- Thúy luyện bùa chỗ nào đâu dì Hai?
Bà Hai Lục nhìn nó bằng cặp mắt cực kỳ kinh dị. Tố chột dạ cứ tưởng con ma thình lình hiện ra, nhưng rồi sống lưng nó lạnh toát. Nó quên phéng là nó không biết rõ gia đình Thúy có biết con nhỏ này là phù thủy hay không. Nếu không, cái miệng của Tố có lẽ đã gây ra tai họa.
- Ơ... Dạ... dạ... ý con là...
- Con muốn hỏi về mấy lá bùa nó dán trên người đúng không? - May làm sao, bà Hai Lục gỡ rối cho nó bằng cách buông ra tiếng thở dài thứ tám mươi chín trong ngày - Tội nghiệp con nhỏ. Số nó đã không được sinh vào chỗ giàu sang phú quý, nhưng rồi lại vướng nghiệp chướng mà không ai khác trên đời gặp phải...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com