33: ma treo cổ
Vong hồn nọ rõ là của một người chết treo, điều này không ai có thể bàn cãi. Nhưng nếu hỏi thiên hạ hồn ma người chết treo trông thế nào, hẳn mỗi người sẽ có một cách miêu tả khang khác nhau. Lẽ đơn giản vì phần đông họ đều chưa từng nhìn thấy thứ đang hiện lên trước tầm mắt con Kim trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó:
Làn da con ma tuyền một màu xanh mạ như đóng rong rêu, đầy những nếp gấp nhăn nheo chạy song song, tụm lại quanh cái cần cổ vừa dài vừa khô quắt như cọng tàu hũ ky. Hai con mắt không mí tròn vành vạch, mở toang như hai trái bóng bàn đầy gân đỏ, cái họng đen ngòm mở hờ, máu từng bựng sùng sục chảy xuống khuôn mặt lật ngược.
Kim chưa kịp đóng đinh cái hình ảnh đó vào não, vong hồn đã vặn người. Mình nó day về chỗ con Thúy đang nằm, cổ lẫn đầu vẫn chằm chằm khóa mắt với Kim.
Thúy bị Kim sút một cú quá mạng, cùng lúc tấm gương đằng sau lưng nó sút ốc rời khỏi tường, xán thẳng vào vách bên kia, vỡ làm ngàn mảnh. Một phần mười trong số đó xối như mưa lên người con Thúy và bị phó thác cho mớ bùa trị thương lận dưới quần áo nó. Nó có thể cảm nhận được vong hồn treo cổ đang lao đến mình, nhưng nhất thời nó án binh bất động, thủ sẵn bùa chờ giây phút quyết định.
Nhưng trong mắt con Kim thì Thúy hiện giờ đã ngất xỉu tút xuỵt rồi. "Hộ vệ" bị loại khỏi vòng chiến, nó đâm hoảng, lóng ngóng day qua day lại như gà mắc tóc. Cuối cùng nó bổ nhào lại cái bình đang đứng vô tội vạ gần cửa ra vào, đá một phát bay thẳng vô tường, vỡ tan.
Lần thứ hai con Kim trổ tài trung phong, kéo theo sau là vật thứ hai bị bể nát trên sàn nhà vệ sinh nữ. May thay, sự tàn phá của con bé này không phải là không đem lại kết quả tốt đẹp. Trong nháy mắt, con ma kỳ dị kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại một con Thúy đang lồm cồm ngồi dậy, mặt chầm dầm.
– Sao lại đá bể cái bình?
– Để... để nó... khỏi bay trở vô... – Kim trỏ tay xuống cái bình vỡ như học trò tố giác tòng phạm trước mặt cô giáo.
– Ngốc. Nếu dụ được nó vào bình thì có thể phong ấn.
Kim gân cổ:
– Ai mà biết ba cái vụ đó! Mệt mày quá! Tao...
Chưa cằn nhàu xong, Kim đã á khẩu. Dưới chân nó, bên dưới những mảnh gốm bê bết là một vũng máu ngày một lớn ra.
Trong lúc con Kim bận thét be be và coi giò coi cẳng chính mình, Thúy trờ tới, thụp người bên cạnh "tang chứng". Những mảnh bình đúng là đang nằm trong vũng máu xâm xấp, nhưng Thúy có thể thấy rõ những dòng chất lỏng li ti phun từ cạnh sắc, như thể kẹp giữa lớp gốm màu cam đất là hàng vạn mạch máu đã bị xén ngang.
Nhìn nhỏi một hồi, Thúy lôi bịch ni lông bọc vòng quanh hũ bùa chiết hồn mới cáu, tròng vô tay. Rồi nó cúi xuống, nhặt lên mẩu giấy đang nằm trên một mảnh gốm đặc biệt to.
– Cái gì vậy mày? – Kim, sau khi nhận ra chân cẳng nó vẫn còn lành lặn, xáp lại bên cạnh Thúy. Hơi thở nó làm mẩu giấy lẫn hai con chữ trên đó lung lay.
"Treo cổ".
Hai chữ này thoạt đầu có thể coi là thừa thãi (con ma vừa rồi không chết vì treo cổ chứ vì cái gì ở đây?), nhưng với một đứa có đầu óc nghiên cứu như Kim hay dày dạn kinh nghiệm như Thúy, dễ biết đằng sau có chứa nhiều uẩn tình.
Thúy lật thêm vài mẩu gốm nữa, cuối cùng nó nhặt lên một mảnh cỡ lòng bàn tay, trên chạm nổi họa tiết bông hoa, bọc vô túi ni lông.
Xong, nó chìa ra trước mặt Kim.
Con nhỏ rụt cổ:
– Đưa tao làm gì mày?
– Để mày đem về "tìm hiểu". – Thúy nheo mắt – Nghề của mày mà, đúng không?
– Thôi thôi mày giữ đi! – Kim nhắm mắt nhắm mũi đẩy cái gói ra xa – Gớm quá à.
– Tao giữ làm quái gì? Cầm!
Đoạn Thúy thộp cổ tay Kim, kiên quyết đặt túi ni lông vô tay nó. Rồi Thúy mở hũ bùa, nhúng đầu quạt vào đó. Nó phẩy hai, ba cái xuống đống mảnh vỡ, bụi lấp lánh trong ánh đèn pha như một lớp kim tuyến, miệng vẫn lầm rầm.
Đợi con Kim trút gần hết gói khăn giấy đem theo để bọc quanh túi ni lông xong, Thúy ra lệnh:
– Theo tao.
– Giờ đi đâu? – Kim túm lấy đầu con gấu bông bên hông, chặn lên gói "tang vật" nó vừa nhét vào ngăn túi.
– Lên tầng ba. Đó là một nơi đầy oán niệm với đối tượng của tụi mình.
– Con ma treo cổ hả?
Thúy mím môi không đáp. Nó xồng xộc đi thẳng về phía "nơi đầy oán niệm", bụng cầu trời cái tín hiệu nhận được từ bùa chiết hồn của nó không phải là hàng dỏm.
Thúy đang leo ngon trớn, bỗng đứng khựng trước đầu cầu thang tầng một.
Con Kim đến sau cũng hóa đá theo nó.
Trước mặt hai đứa không phải là hành lang hun hút quen thuộc, mà là một lớp học mở toang.
Căn phòng tối mò, lối vào to gấp đôi, gấp ba một lớp học bình thường ở trường Vĩnh Thoại, nuốt trọn chiều rộng cầu thang. Rõ là đang mời chào tụi nó.
Kim run lẩy bẩy:
– Giờ... giờ sao mày?
Thúy thở dài:
– Trăng sao gì nữa. Chỉ có một đường mà thôi.
Kim chột dạ quay đầu lại đằng sau. Tim nó rớt cái bộp khi nhìn thấy đoạn cầu thang bên dưới tụi nó đã bị bóng tối đen ngòm nuốt chửng.
Thúy níu tay nó kéo lên, khẳng khái bước vào căn phòng quá khổ.
Rất nhanh, tụi nó nhận ra mình đang bị bao vây bởi hàng chục, hàng trăm mặt bàn đơn chất chồng lên nhau như tường thành, cao đến tận trần, không chừa lấy một kẽ hở. Dưới ánh đèn trần vàng vọt ma quái, các thớ gỗ nhạt màu vặn vẹo thành hàng trăm khuôn mặt. Chúng giống nhau như đúc nhưng lại không có điểm gì nổi trội, hệt như những con ma-nơ-canh bằng gỗ.
Trước ánh mắt trợn tròn của hai đứa con gái, những con ma-nơ-canh đồng loạt há miệng, và một dàn hỗn tạp những tiếng cười nhạo, chê bai, xỉa xói bằng một thứ ngôn ngữ không phải của con người theo đó tuôn ra, ồn ào, nhộn nhạo, đến mức hai cẳng chân con Kim run rẩy và nó té phịch xuống đất. Nó có cảm giác như mình đang đứng giữa một sân khấu thuộc cõi địa ngục, và ma quỷ đang hè nhau chê bai chế giễu tất tần tật những điểm nó thấy mặc cảm nhất.
Thúy cũng xáo động thần hồn, nhưng nó giỏi giữ bình tĩnh hơn. Mặc cho con Kim nắm kéo gấu quần, nó vẫn đứng vững, sè sẹ lấy ra mẩu gỗ quen thuộc.
Đây không phải vong hồn treo cổ, tức là nó không thể nào tiếp nối trận giao tranh ban nãy. Nó buộc phải thay đổi chiến thuật.
Nhưng Thúy chưa kịp tiến hành nước đi kế tiếp, tiếng nức nở ngắt quãng vượt lên trên dàn hỗn âm, chọc vào tai nó.
– Sao vậy? – Thúy cúi xuống, hỏi.
– Tao không biết. – Kim quẹt nước mắt, mếu máo – Tự nhiên ngực tao tức nghẹn à. Trong lòng tao có cái gì có quặn thắt, giống như... giống như tao đang buồn tủi vậy.
Thúy dè dặt vỗ vỗ lên vai Kim. Nó biết cảm giác này, và sự xác nhận của con Kim cũng cho nó biết luôn cái thứ mà nó đối đầu trong lớp 11A3 hôm nọ là thành quả của hai linh hồn khác nhau – một điên cuồng thù hận, một yếu đuối tổn thương. Linh hồn yếu đuối rất có thể chính là kẻ đã giải vây cho nó, nhưng sao hôm nay thần trí hắn ta rối loạn vậy không biết.
Nghĩ lung tung một hồi, Thúy lại thắc mắc chẳng rõ Kim có bao giờ lâm vào hoàn cảnh như vầy hay không. Nó từng bảo rằng nó hay nhìn thấy hồn ma, nhưng ngoài chuyện đó ra, dẫu sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường. Những hồn ma có lẽ không để tâm tới nó - chúng chỉ bị thu hút bởi những kẻ dám thách thức lằn ranh giữa dương gian và cõi âm mà thôi. Thúy muốn an ủi Kim, nhưng tình huống cấp bách không cho nó lần lữa. Nó quỳ xuống bên cạnh, đưa lưng cho con bạn vịn vào, mắt lướt dọc lướt ngang qua những khuôn mặt bằng gỗ, thẻ bài giơ cao.
– Diêm Ma vấn linh, phụng mệnh bát nhiệt ngục, nói cho ta nghe ấm ức của người...
Những cái miệng nhấp nháy liên hồi. Âm khí chao đảo. Thúy hít một hơi trấn tĩnh, cố bắt mình tập trung. Xuất ra chiêu thức này, thực bụng nó cũng muốn xin lỗi con Kim một tiếng, nhưng trước một linh hồn đầy ắp nỗi tang thương, chỉ có thể dùng lòng trắn ẩn để thu phục.
– Mày cảm nhận được gì?
– Cảm nhận... – Kim ôm đầu, lẩm bẩm. Thúy bóp mạnh vai nó một cái, thẻ bài xoay một vòng, bầu không khí tang tóc bí hiểm bao trùm hai đứa tan dần.
Kim đưa ống tay áo chùi mặt mũi lia lịa, rồi từ từ đứng lên, tay siết chặt con gấu bông. Nó biết nó phải làm gì.
– Mình... mình bắt được tín hiệu của bạn rồi. Bạn từng bị bạn bè trong lớp bắt nạt, có đúng không?
Những khuôn mặt vặn xoắn như làm từ váng dầu.
– Dối trá. – Chúng kêu lên – Dối trá. Dối trá. Dối trá.
– Mình cũng từng... bị như vậy. Ngay từ nhỏ lận. Nên mình...
– Kim! – Thúy kêu lên, cảnh báo – Đừng.
Kim cắn môi mình, cố đè nén những cảm xúc bao năm nay giờ đang sủi tăm nơi đáy lưỡi nó trong tiếng gọi âm hồn. Nhưng chỉ cần phút xao nhãng đó thôi, những cái miệng lại liến thoắng:
– Dối trá! Mày không hiểu! Dối trá! Không được nhìn vào đầu tao!
Hàng trăm mặt bàn như áp gần lại, nhốt hai đứa con gái trong một lô cốt ma quái mang vỏ bọc thân thuộc của trường lớp. Thúy giơ quạt chắn trước mắt, nhưng linh hồn chưa hiện, nó không thể đánh bừa được.
Dàn âm thanh cuồng nộ cao vút lên tựa gió bấc:
– Tao ghét trò chơi đó! Tao ghét trò chơi đó! Cút đi! Đừng bắt tao nhớ lại nó!
– Nguy rồi! Tao tính sai rồi!
Kim trộm nhìn hai tròng mắt đang xẹt tới xẹt lui loạn xị của con Thúy, không dám hỏi tính sai cái gì. Nó sè sẹ buông con gấu bông ra, rồi bấm nút mở điện thoại. Cả ứng dụng quay phim lẫn đèn chiếu đồng loạt bật lên. Trên màn hình vuông vức, xuất hiện một hình thù méo mó với hàng triệu lỗ nhỏ trổ đầy trên da như tổ ong. Những cái lỗ đen ngòm như các hốc mắt san sát nhìn chòng chọc vào Kim, và con bé không thể ngăn được thứ cảm giác ghê tởm đang muốn theo dịch dạ dày trào lên thực quản của nó. Gai ốc nổi đầy lưng, nó bưng miệng quay mặt đi chỗ khác.
"Bộp" một cái, nhân ảnh trên điện thoại hóa ra đời thực dưới tia sáng trắng mãnh liệt. Ngay lúc đó, Kim bị đẩy tung về phía sau, lưng nện lên cái bàn gỗ mặt người. Thúy kêu một tiếng bất ngờ, nhưng nó chưa kịp trở tay, vong hồn đã phóng tới trước con Kim trên tứ chi như một loài dã thú.
Trong nháy mắt, hồn ma bị đánh bật. Bởi một hình hài nhỏ thó, lông lá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com