36: nghiên cứu
Điện thoại của Kim điểm ba giờ sáng. Những con số này với nó không quá xa lạ. Nếu như không lang thang ở các địa điểm ma ám, thì nó cũng thỉnh thoảng bắt gặp mình đang nằm trên giường với cặp mắt thao láo vào đúng cái giờ này.
Nhưng hôm nay, tự nhiên nó thấy một nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm nó. Nó chẳng biết Ca Rô rồi có tỉnh lại hay không. Nó cũng chẳng biết sau tất cả những điều hung hiểm vừa xảy ra, liệu có thứ gì sẽ theo hai đứa nó về nhà.
Thúy đưa tấm hình cho nó:
– Đem cái này về nghiên cứu nữa nè.
Kim ngần ngừ:
– Tao phải điều tra tất cả mọi thứ sao?
– Chứ sao? Nhiệm vụ của tao tới đây hết rồi. – Thúy chống nạnh bằng một tay – À, mày còn thêm một nhiệm vụ nữa. Kêu taxi đưa tao về nhà.
Thúy gửi tạm cái xe đạp trên trường ("gửi tạm" trong từ điển của nó là ràng cái xe vào hàng rào bên hông trường và dán bùa lên yên), rồi hai đứa chui vào chiếc taxi.
An tọa trên ghế đệm êm ái rồi, Kim đặt con gấu bông trên đùi, không giấu vẻ lo lắng:
– Vậy là Ca Rô của tao đi luôn rồi ư?
Thuý cài dây an toàn, hờ hững:
– Đi luôn là sao?
– Là... là đi luôn chứ sao? Tức là không bao giờ trở về ấy.
Thúy bật cười:
– Cái đó mày phải hỏi ông mày chứ tao đâu có rành cách thức triệu hồi của ổng.
Kim nghe thế, mặt xụ xuống một đống. Xe tối thui không thấy gì, nhưng Thúy vẫn nghe tiếng mũi con bé khụt khịt. Nó thu nụ cười, nuốt khan một cái, giọng vo ve:
– Nhưng mà theo những gì tao biết về phép triệu hồi âm binh thì rất có nhiều khả năng con gấu của mày sẽ tỉnh trở lại. Âm binh không giống với linh hồn, nó không lưu luyến gì với người hay vật của trần thế. Cái thứ bảo vệ mày từ lúc nhỏ tới bây giờ chắc chắn không phải một, mà là rất nhiều âm binh thay phiên nhau nhập vào con gấu bông.
Kim há hốc miệng:
– Rất nhiều?
– Ừ. – Thúy gãi gáy – Chắc ông mày không nói mày nghe về sở trường của ổng, nhưng mà theo sách ổng ghi, thì chỉ có những người cao tay ấn lắm mới có thể ép buộc một âm binh trung thành với mình. Phương thức các thầy phù thủy hay dùng là luyện cho một vật chủ trở thành "cổng tuyến", đại khái là nơi để âm binh tự do ra vào.
– Nói vậy Ca Rô là "cổng tuyến"... – Kim bóp bóp con gấu bông trên tay, rù rì – Thế "Reaho linh sư" là gì? Có phải danh hiệu của ông tao không?
Thúy ngẩn ra:
– Ria... gì?
– Ca Rô nói là nó có "quy ước của Reaho linh sư" gì gì đó để bảo vệ cho tao đến hết tuần trăng. Mày không nghe à?
– Ờ... ờ... không. Nhưng mà tao nghĩ chắc ông mày đã sử dụng một phương pháp cấp cao nào đó để "thương lượng" với âm binh. – Thúy đưa mắt lên trần xe, cố nhớ – Người bình thường hay nói cụm từ "điều khiển âm binh" thật ra cũng không chính xác lắm. Không ai có thể điều khiển được âm binh cả, quá lắm thì các phù thủy chỉ thỏa thuận với nó thôi. Ông mày phép thuật cao cường, hẳn đã có cách thức nào đó để đảm bảo tất cả những con âm binh nhập vào cổng tuyến đều đồng ý bảo vệ mày.
Kim gật gật đầu. Nó nhớ đến hai chữ "nô lệ" của cuộn khói ban nãy, thấy mình không tin lời khẳng định của con Thúy cho lắm. Những ngón tay của nó miết nhẹ lên bộ lông bên bết của con gấu theo thói quen, khẽ nói:
– Tự nhiên tao muốn về làng thăm ông.
– Thì về đi. Ai cản mày?
– Mẹ tao cản.
– Mày len lén mày về thì mẹ mày đâu có biết.
Kim vịn lấy đầu gối Thúy:
– Mày giúp tao được không?
Thúy ghé mắt nhìn lại:
– Tao về làng bằng xe đò của ông Hai Thích, cuối tuần muốn theo thì nhắn tin tao tao cho địa điểm. Nhưng mà mày phải đảm bảo là mẹ mày đừng phát hiện đi à. Tao không muốn bị cho vô "danh sách đen" của bả đâu.
Kim gật đầu lia:
– Tao biết rồi mà. Tao chỉ về một lần thôi.
– Biết cách bắt xe đò rồi, mày muốn về một lần hay một trăm lần cũng được, nói tao làm gì? – Thúy tặc lưỡi – Nhưng mà từ đây đến cuối tuần sau còn mấy ngày nữa lận. Trong lúc đó mày phải lo làm "nghĩa vụ" đi đấy.
– Biết rồi, nói hoài. A! – Sực nhớ ra điều gì, Kim reo khẽ – Nếu tính luôn chuyện taxi hôm nay thì công của tao trong "vụ án" này hơi bị lớn à nha.
– Ờ phải rồi. – Thúy đảo người qua, bàn tay đặt lên chỏm đầu con Kim xoa xoa – Kim tiểu thư bữa nay giỏi lắm. Tại hạ bái phục.
– Con nhỏ này! Vô duyên! – Kim xô con bạn ra, miệng la oai oái.
Nói chung là hôm đó, chuyến săn ma của Thúy với Kim xem ra trót lọt. Nếu có vấn đề gì thì vấn đề nằm ở phía con Thúy, khi mà nó ngủ một giấc sáng dậy, cục cựa cổ tay mấy cái và ngay lập tức, nước mắt nó chảy thành dòng.
Răng trên nghiến muốn nát môi dưới, Thúy lật tung tủ "bí kíp" của nó, mở những trang lem mực của hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Nó còn rứt một lá bùa dán trên cánh tay, đưa lên mắt săm soi xem mình có vẽ nhầm nét nào hay không. Nhưng suy đi tính lại, cũng phải thôi. Thúy chưa bao giờ bị âm binh đả thương nặng đến mức này. Những chỉ dẫn trong sách cũng nói vắn tắt, và Thúy không rõ cú tấn công của âm binh nọ bao nhiêu phần là pháp thuật, bao nhiêu phần là tác động tới cơ thể thật thụ của nó.
Cô Ba nó đi bán từ sớm. Thúy nhảy phóc lên xe buýt đến trường, rồi nhảy phóc về, lần này ôm theo chiếc xe đạp. Tới nhà rồi, nó lôi con dao phay từ bếp xuống, xoay sống dao phang mấy cái lên sườn xe. Xong, nó mở điện thoại, bấm số cứu thương.
Chiều, Kim hẹn Thúy ra quán cà phê, và mắt nó trợn lồi như mắt cóc khi nhìn thấy cánh tay băng trắng treo lủng lẳng trên cổ Thúy.
– Ủa, tao tưởng cánh tay mày lành rồi.
Thúy cười trừ:
– Thì lành, nhưng tao vẫn thấy đau đau nên lên trạm xá kêu người ta bó bột thôi.
– Vậy vết thương do âm binh làm cũng giống như mọi vết thương khác...
– Sao lại giống được? – Thúy quắc mắt – Bùa của tao có tác dụng đến chín mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại chỉ là do con âm binh nó mạnh quá, nhưng cùng lắm nó chỉ làm tao trật khớp có chút xíu thôi. Tao mà không phản ứng nhanh thì cánh tay này có nước cưa bỏ, sức mấy mà chỉ băng bó.
– Tao nói vậy thôi, làm gì la lối thấy ghê. – Kim rụt cổ – Mày có chắc là chỉ trật khớp không đó?
– Chắc. Có chụp X-quang đàng hoàng, bác sĩ nói xương tay lẫn dây chằng đều không bị gãy. Chỉ cần vặn "rốp" một cái, rồi tròng cánh tay tao vô lớp bột, thế là xong.
– Nhưng mà vẫn phải trị liệu lâu dài chứ?
– Cái đó để tao tính, mày khỏi lo. – Thúy phủi tay – Giờ tính chuyện ma cỏ nè. Sao? Kêu tao ra đây tức là có chuyển biến gì phải không?
Kim ngập ngừng một lúc, rồi móc cặp lấy ra một gói ni lông, bên trong chứa mảnh bình vỡ.
– Tao hỏi qua mấy tiệm gốm sứ, người ta bảo đây là gốm Khmer chính gốc xuất xứ từ làng Phnom Pi ở Tri Tôn hay một làng nghề nào đó tương tự. Tao hỏi tiếp thế ở Tịnh Biên có thể mua loại gốm này từ đâu, thì họ chỉ tao tới một cửa hiệu chuyên phân phối đồ gốm truyền thống ở gần chùa Vật Tư. Nhưng tới đó, bà chủ tiệm săm soi một hồi rồi bảo mẫu này đúng là gốm làng nghề, nhưng dạng hoa văn này đã lâu lắm rồi không còn được sản xuất nữa.
Thúy "à" một tiếng:
– Tức là tụi mình chỉ cần điều tra thời điểm cái bình này được nặn nên, sẽ biết ngay mốc thời gian chết của những vong hồn nọ.
Kim không phản ứng nhiều trước tiến triển của vụ án. Những ngón tay của nó đan nhau, rời ra, rồi bấm lạch tạch lên bàn gỗ. Thúy nhận thấy ngay.
– Bộ mày thấy có gì không ổn à?
Kim ngúc ngoắc cần cổ:
– Không phải không ổn. Nhưng mà mày có chắc là sẽ dễ vậy không? Trường mình có mấy chục cái bình cắm hoa, sao mà tụi mình may mắn vớ được cái chứa đựng manh mối hệ trọng đến thế?
– May mắn? May mắn á? Trường mình có mấy chục cái bình cắm hoa, nhưng chỉ có một cái có khả năng chạy vòng vòng khắp khuôn viên thôi.
– Ý mày là...
– Các vong linh không tiêu khiển cái bình đó chơi cho vui. Oan hồn uổng tử rất lưu luyến những món đồ liên quan đến nỗi ủy khuất của nó lúc còn sống. Nếu trong cuộc trừ tà mà bắt gặp đồ vật gì bất thường, chắc chắn là đồ vật đó rất quan trọng. – Thúy nhấp ly sinh tố mãng cầu rồi ngả lưng vào ghế mây như bợm nhậu chính hiệu. – Đó là chưa kể, theo như các thầy đời xưa truyền lại, nhiều vong vốn muốn nói chuyện, giao tiếp với người trần, nên mượn các vật chứa linh lực để "phát tín hiệu".
Nó kết luận:
– Những hồn ma này, hoặc ít nhất là linh hồn treo cổ, thực chất muốn tụi mình tìm hiểu về cái chết của họ, thế nên họ mới xuất hiện trước tụi mình. Linh hồn kia tuy phản ứng mạnh trước màn dò hỏi của mày, nhưng biết đâu bản chất của nó vẫn muốn được mày thấu hiểu. Không có gì là trùng hợp cả.
Kim khẽ gật đầu, nhưng nét ưu tư vẫn chưa rời khỏi mặt nó.
– Thế giờ tụi mình đi được chưa? Tới cái làng đó? – Thúy hỏi tiếp khi nghe Kim im thít. Đoạn nó trấn an – Nếu mày ngại gặp người lạ thì tao đi với mày. Tụi mình cùng đi xe buýt, hén?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com