39: biểu diễn phép
Tố mượn đám cỏ gà mọc dưới bụi dâu để đánh lạc hướng con Huyền khỏi vụ ma quỷ.
– Bà chơi đá cỏ gà bao giờ chưa?
Huyền nhún vai không nói.
Thế là Tố dành năm phút sau đó cặm cụi chỉ Huyền cách lựa những cọng cỏ có đầu chắc, cách móc chúng vào nhau, rồi cách vung cổ tay để chém đứt đầu gà của đối phương. Hai đứa hì hục quất tới quất lui mấy cọng cỏ cho đến khi Tố từ từ nhận ra trò chơi này có lẽ không phù hợp với lứa tuổi mình. Cách đây không lâu, đá cỏ gà từng là thú vui ưa thích nhất của nó, và nó cũng đã từng thắng bao nhiêu "vòng thi đấu" với đám nhóc tì trong xóm. Nhưng giờ, trước mặt Huyền, nó lại thấy trò này trẻ con thế nào ấy. Lần cuối cùng nó cầm lên cọng cỏ là lúc chơi với thằng Tèo tám tuổi con cô Thắm hàng xóm.
Chọt chọt một hồi, Tố hạ "con gà" xuống, thở phì:
– Tui quên là trò này chỉ có bấy nhiêu thôi. Chắc bà chán lắm.
– Đâu có. – Huyền lăn lăn cọng cỏ mất đầu của nó giữa hai ngón tay – Tui thấy vui mà.
Tố ghé mắt dòm nhỏ bạn. Khuôn mặt Huyền vẫn không cảm xúc, nhưng nó có linh cảm con bé không phải nói thế cho đẹp lòng nó. Giọng Huyền thật như đếm.
Tố nhổm dậy, phủi phủi ống quần, ưỡn eo một cái cho giãn gân cốt. Mắt nó chạm phải màu cam sáng phấp phới trên ngọn cây phía xa.
– Hay ngồi đây coi tụi nó thả diều.
Tố kiến nghị một trò nữa mà nếu vào lúc khác chắc nó còn thấy đáng chán hơn cả đá cỏ gà. Nhưng được cái là hôm nay làm như bọn chiếm đồi đất trúng mánh hay sao ấy, năm, sáu cánh diều trông mới cáu, sặc sỡ, đủ hình dạng từ chim phượng hoàng tới rồng, rắn, thậm chí có hình con ma tóc dài đung đưa theo gió tản ở đầu kia rẫy.
– Đẹp quá hén. – Huyền buột miệng khen.
– Diều của tụi xóm Đá. – Tố gục gặc đầu, nói bằng giọng tán thưởng thì ít mà ghen tị thì nhiều – Dám cá thằng Ngữ Mặt Sẹo vừa xuống huyện mua cho đám đàn em của nó thả để lòe tụi tui chơi.
– Ngữ Mặt Sẹo là thằng nào mà tên nghe như trùm xã hội đen vậy?
Tố cười hích hích:
– Nó là con chú Từ ở dưới Lò Gạch. Lâu lâu ba nó hốt bạc nhờ mua bán nhà đất dưới huyện nên nó rất sẵn sàng vung tiền ra, riết rồi tụi quỷ xóm Đá bầu nó làm thủ lĩnh luôn. Còn về cái tên thì phe xóm mình gọi nó vậy thôi chứ nó lùn chủn à. Hồi nhỏ tui từng vật nhau với nó vài lần, lần nào cũng... suýt thắng.
– Bạn và mấy đứa xóm Đá hay chia phe đánh nhau lắm hả?
Tố hóp má lại. Hồi nãy đã lái được khỏi đề tài đánh lộn rồi mà bây giờ lại bô bô nói ra, thiệt khùng! Nó gãi gãi tai, lấp liếm:
– Vụ vật nhau chỉ là... năm thì mười họa thôi. Chủ yếu là tụi tui đánh trận giả để giành nhau ngọn đồi. Con trai chuyên xáp lá cà, con gái làm xạ thủ đứng đằng xa lấy đất chọi nhau. Nhưng mà hết chơi rồi thì hai bên không ai thù ai cả. Với lại... tui bị tụi xóm Đá cho vô danh sách cấm tham gia từ đời nảo đời nao rồi.
Huyền mở to mắt:
– Sao thế?
– Tụi nó nói tui ăn gian.
Tố minh họa bằng cách phẩy tay một cái. Lập tức hai, ba hòn sỏi dưới chân nó bốc mình lên, lơ lửng một hồi, rồi bay tọt vào bụi cây trước mặt.
Trái với dự tính của Tố, sau màn biểu diễn vô cùng đơn giản vừa rồi, mắt con Huyền không những không nhỏ lại mà còn tròn xoe như hai hòn bi ve:
– Bạn làm cách nào vậy?
– Phép phù thủy đó! – Tố nói, nụ cười phai dần trên môi. Thái độ của Huyền khiến nó ngờ ngợ cô bạn mới không hẳn là tinh thông đạo phù thủy như nó tưởng. – Bộ ba bà chưa cho bà xem lần nào sao?
Huyền đung đưa mái tóc:
– Dạng này thì chưa.
– Dạng này? Ý bà là... trường phái của thầy Bạch?
Huyền không trả lời, mà hỏi ngược lại:
– Bạn còn biết phép nào nữa không?
Đây không phải lần đầu tiên Tố nghe câu thắc mắc này. Số ít những đứa nó từng diễn phép cho đều lấn tới như vầy, cho nên nó cũng thủ sẵn câu trả lời tủ:
– Không. – Nó lại cười toe – Nhưng mà chiêu này hữu dụng lắm chứ. Nếu thành thạo, tui có thể di chuyển tất cả mọi thứ. Có thể lấy đồ rớt từ dưới vực lên nè, hái trái cây trên cao nè, có khi còn thả diều mà không cần dây nữa!
Huyền chỉ tay lên trời:
– Thế bạn lấy con diều đó xuống được không?
Tố chưa kịp khớp họng lại đã phải ngoái đầu theo tay chỉ của Huyền. Nó không biết con bé muốn nói cánh diều nào, nhưng cánh nào cũng làm mặt nó méo xẹo như nhau.
– Xa như vậy phép tui không có hiệu nghiệm.
– Tui đùa thôi mà.
Huyền hạ tay xuống, nhưng mắt thì vẫn thơ thẩn trên thảm mây trắng nhờ. Tố "he, he" mấy tiếng có lệ. Nó không muốn cho Huyền biết rằng nó chẳng thấy câu đùa của nhỏ bạn vui ở điểm nào.
– Còn bà thì sao? Chắc bà thông thạo bùa chú lắm nhỉ?
– Phép tui dở ẹc à.
– Ba của bà là thầy Tạo mà, sức mấy bà dở phép. – Tố nằn nì – Biểu diễn cho tui coi đi.
Huyền nghiến hai hàm răng vào nhau, nét mặt đăm chiêu ra chừng phân vân, nhưng đang lúc háo hức Tố không nhận ra biến chuyển đó. Ngay cả khi Huyền kêu nó lại gần nó cũng lất cất nhích mông sang, chẳng mảy may nghi ngờ.
Trước ánh mắt hau háu của Tố, Huyền thở vào lòng bàn tay chính mình, tuyên bố:
– Tui sẽ làm con ma trong người bạn hiện ra.
– Hả...?
Tố chưa kịp thắc mắc, Huyền đã chộp lấy vai nó. Một cảm giác lạ lẫm lan truyền khắp người Tố mà nó chưa từng gặp qua bao giờ trong suốt cuộc đời không mấy là dài của mình, nhưng nó biết rõ một điều duy nhất: cảm giác này không dễ chịu chút nào. Da thịt nó thì lạnh cóng, toàn bộ phần trong cơ thể đều biến thành một lớp chất nhầy đặc quánh, dính dính quanh phủ tạng.
Tố muốn nhắm mắt lại dữ lắm. Đúng hơn, hai cặp mí mắt nó đang trên đà nghiến vào nhau, nhưng nó không thể ngăn mình trông ngang khi trên má xuất hiện cảm giác nhồn nhột như tóc ướt cạ vào. Và suýt nữa Tố đã la lên một tràng bài hãi nếu như giọng nói nó không bị sự sợ hãi cướp lấy: Từ hõm cổ của nó lộ ra một bả vai trơn bóng, màu tím khói, và chắc chắn một trăm phần trăm là không phải của nó. Bả vai này nối với một cái đầu xuyên thấu, mái tóc rối bời của nó chính là thứ đang chọc lên má Tố.
Thứ quái gở đó giãy giụa ngay từ giây phút trồi ra khỏi người con bé, đến mức chỗ tiếp giáp giữa hai cơ thể sóng sánh như làm từ bùn nhão. Tố, khi đã tìm được tự chủ, vùng vằng nhảy bật ra sau, trong vòng một giây nó có cảm giác bộ xương trong người mình nhất loạt bị tuốt ra như cái muỗng được rút khỏi chén keo dính. Mông nện xuống đất nhưng nó chẳng thấy đau, trí não nó giờ chỉ tập trung vào cảnh tượng trước mặt: Huyền đứng đó, tay ghì chặt vai trái của con ma đã ám Tố bấy nhiêu ngày nay. Con ma chưa định hình đầy đủ, nửa thân dưới hẵng còn là một đống vô dạng nhão nhoẹt, và cả cơ thể trong suốt như làm từ rau câu, đến mức Tố có thể nhìn thấy dáng đứng của Huyền ngay đằng sau. Bàn tay Huyền nắm lấy nó vững chắc cứ ngỡ thứ đấy bằng xương bằng thịt thật chứ không phải một khối mơ hồ, lạnh cóng, mềm nhũn bắt chước hình thù con người.
Tố bưng miệng cố kềm tiếng kêu lẫn dịch dạ dày đang chực chờ ọc lên thực quản, tiếng nói của nó phát ra đứt đoạn:
– Nó... Nó...
– Chắc bạn biết cô gái này? – Huyền kiễng chân nhìn Tố, hỏi. Tố lắc đầu nguầy nguậy.
Huyền lại nhìn con ma, nét sắc sảo trên khuôn mặt nó chợt dịu đi. Chớp mắt hai cái, nó thả lỏng các ngón tay. Thấy vậy Tố hét toáng:
– Ê! Giữ nó lại chớ! Đừng để nó...
– Không sao đâu.
Huyền trấn an. Quả nhiên, trái với e ngại của Tố, con ma sau khi bị thả ra liền ôm mặt chạy về hướng bụi cây gần đó, đoạn mờ dần, mất hút như tan vào thinh không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com