Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53: hoàng phong quái

Con Kim nãy giờ ngồi im ru cả buổi, Thúy và Tố không ai dám đụng tới nó. Tố thì không thật sự hiểu con nhỏ này bị cái gì, nhưng nó đoán con bé có uẩn tình khó nói và không đủ khả năng giao tiếp để thổ lộ ra nên nó không tiện thắc mắc. Riêng Thúy thì có thể hình dung "vụ án" Trần Thị Lụa này tác động ra sao lên Kim, sau khi con bé bị cô ta khống chế trong lớp học ban nọ. Thế là nó cũng ngậm bồ hòn, để mặc Kim tự trấn tĩnh lại.

Nhưng sau khi trấn tĩnh xong, Kim một nước soán ngôi "thủ lĩnh" mà con Thúy đã len lén trèo lên.

Thúy hút nước chè rột rột, lúng túng:

- Tao còn phải tới đồn cảnh sát nữa mà?

- Đồn cảnh sát thì tạm gác một bên, nếu tiệm thuốc tây dẫn tới ngõ cụt thì tụi mình sẽ đến đó điều tra. - Kim nói, ánh mắt nó giờ đã hạ xuống nhưng vẫn không nhìn ai - Dẫu sao chuyện này đang nghiêng theo chiều hướng xung đột cá nhân, đến đồn chẳng biết có làm rõ hơn được điều gì không.

Thúy trỏ vào mặt mình:

- Rủi tao đi, nói năng lạng quạng làm ổng nổi khùng ổng hành hung tao thì sao? Tao có một tay sao chống lại?

Kim ngập ngừng:

- Thì... còn bùa hộ mệnh gì gì đó? Mày không... dùng phép đối phó được sao?

- Á à, thế ra mày khoanh tay đứng nhìn tao lấy phép đánh người thường hén? Vậy mà bày đặt...

- Thôi Thúy ơi, đã kêu đi thì đi đại cho rồi. Cứ ngồi đây tán chuyện linh tinh. - Tố phủi tay, chun mũi - Ai thèm điên mà hành hung mày? Mày hù Kim sợ rồi kìa!

Kim liếc nhanh qua hai đứa bạn, rồi cầm lon cô-ca lên nốc một lượt, trong khi con Thúy cà chớn thì cười hích hích. Cười xong, nó vươn vai:

- Được thôi, tao sẽ đi. Nhưng mà thế không có nghĩa là hai đứa mày được quyền ở không nhá. Con Tố được tha bổng để bắt kịp bài vở, nhưng sớm muộn gì mày cũng phải nghĩ ra cách để tụi tao tiếp cận con ma nhập vào mày. Còn Kim, nếu không muốn tao tới đồn cảnh sát thì giờ có năm cụ thể rồi đó, mày tra trên mạng thêm càng nhiều thông tin về vụ cháy càng tốt.

Thúy lại lên giọng đàn chị, và hai đứa bạn nó một lần nữa dễ dãi gật đầu. Tìm tòi trên internet là sở trường của Kim, hẳn nhiên nghĩa vụ này nó hoàn toàn chấp nhận. Còn Tố, chuyện học tập của nó chính là ưu tiên hàng đầu.

Tố không nói ngoa khi bảo bài vở nó hiện đang chất đống. Lúc con Chi đưa tập Toán cho nó coi, nó đã suýt té ngửa khi nhận ra nó phải chép gần một phần tư cuốn tập để theo kịp chương trình trên lớp. Và đó chỉ là môn Toán thôi đấy. Những môn khác, nhất là Ngữ Văn, còn làm nó muốn đột quỵ hơn. Cũng may thầy Bạch sẵn sàng đứng ra giải thích cho cái sự vắng mặt liên miên của Tố, nhưng Tố biết nếu thầy đã dễ dãi như vậy trên trường thì khi về nhà bắt buộc nó phải rắp tâm vục đầu vô bàn học như một sĩ tử đích thực để khỏi phụ lòng thầy.

Chép bài được chừng hai tiếng đồng hồ, Tố đã thấy cổ tay tê rần. Nó buông viết xuống, thở dốc như thể nãy giờ nó đang ôn môn... Thể Dục chứ không phải bài Địa Lý. Địa Lý chán chết được, tuy không tốn ô-xy não như các môn khoa học tự nhiên hay Ngữ Văn nhưng nếu cả đêm phải cặm cụi cày bừa từng dòng kẻ ô ly thế này, Tố thấy thà ăn dê-rô điểm còn hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, nó quyết định lấy môn Toán ra. Hy vọng nhìn vô mấy hình vẽ vuông tròn sẽ đánh văng đầu óc nó khỏi cơn ngán ngẩm.

Đang lục lọi giá sách, Tố chợt dừng tay. Nó nhận ra có một tờ bìa nhựa mỏng dính vào mặt sau cuốn sách giáo khoa Toán. Cuốn này nó đem về làng hồi tuần trước, lúc chuẩn bị sách vở đem lên huyện chắc đã bị nó quơ quào theo cùng với mớ tập giấy khác, đồng thời ôm theo tờ bìa mà nó không nhận ra đã bị kẹp chính giữa từ hồi nào. Giữa hai lá nhựa mỏng là bức chân dung bằng chì mà Tố đã nguệch ngoạc nên hôm nọ.

Mục đích Tố vẽ tấm chân dung này cốt để nó không quên mặt mũi con Huyền. Tố chẳng biết cách thức này công hiệu bao nhiêu, bởi vì từ lúc vẽ tới nay hình ảnh của Huyền không có cơ hội phai đi. Hiện giờ thì con bé còn len lỏi vào những cơn ác mộng của nó, theo đúng dã tâm của ông Tạo quỷ quái. Nếu vậy thì Tố có thật sự muốn bỏ ý định lưu giữ tình bạn ngắn ngủi này trong trí óc hay không?

Tố nghĩ tới lần đụng độ ngoài suối. Dĩ nhiên nó biết Huyền bị ma ám. Một đứa không có mặt tại đấy, chỉ vểnh tai nghe nó kể cũng xác nhận chắc chắn là Huyền bị ma ám. Nó bị ám có phải là do chính nó hay không? Dù sao thì trước khi mọi thứ bay xuống địa ngục, Huyền đã hét gọi Tố chạy đi, và điều này cho thấy lương tâm của con bé vẫn đặt đúng chỗ trước khi bị vong hồn chiếm lấy.

Thốt nhiên Tố thấy ngực mình thắt lại. Con Thúy lanh chanh tuyên bố rằng Huyền cố tình đưa đầu cho ma nhập vào mình. Nhưng để làm gì kia chứ? Nếu thật sự Huyền muốn hại nó, chỉ cần xui ông cha tới lột da nó là xong, chẳng việc gì phải cất công dẫn nó đi lung tung như thế. Mà nếu thật sự chuyện bị nhập nằm ngoài ý muốn của Huyền, trong khoảnh khắc đó chắc con nhỏ đã sợ đến nhường nào.

Tố suýt nữa thì đưa tay lên vặt tóc mình. Một sự ân hận pha lẫn bứt rứt len lỏi trườn lên trong lòng nó như sương lạnh mỗi sớm trên núi Cấm. Gì chứ Tố cũng từng nếm trải mùi bị ma cỏ khống chế, nặng hay nhẹ gì cũng vậy thôi, cũng đều là sự bất lực khi nhận ra cơ thể và giác quan nó không thèm nghe lời nó. Sau cái đêm hôm đó nó đã co giò chạy về nhà, bỏ mặt con Huyền một mình ngoài ao. Mặc dù Châu đã xác nhận là con bé không hề hấn gì, Tố vẫn điếng hồn khi nghĩ tới cảnh nó quằn quại ngoài đêm lạnh mà không có một ai ứng cứu.

Có điều, dù gì thì gì Huyền vẫn là cái đứa cào tay lên mặt Tố. Huyền vẫn là đứa xô nó xuống đất, nhảy xổm lên người nó và hăm he đòi móc mắt nó. Những hành động này, Tố dù có cố cách mấy cũng không thể nào quên nổi. Rốt cuộc thì nếu bạn bị một người khác làm hại, cho dù không cố ý đi nữa, người đó có tội hay không? Và bạn có quyền hận người đó hay không?

Một câu hỏi nan giải mà chắc chắn ông bà thời xưa và luật pháp thời nay đã tranh cãi khô nước miếng. Tố không phải triết gia, thế nên nó không thấy mình hội đủ tiêu chuẩn để trăn trở về việc này. Nó lật úp tấm tranh, bụng xót như có ai xát muối ớt vào, nơm nớp sợ những xúc cảm hỗn tạp bên trong hòa với nhau thành một thứ độc dược đánh quỵ nó. Giờ nó đang ở trên huyện, có day dứt bao nhiêu thì cũng chẳng nên cơm cháo gì. Nó phải tập trung vào chuyện học tập, phải...

Khóe mắt Tố chạm phải con ma nọ trong tấm kiếng gắn bên ngoài tủ quần áo. Chuyện này không có gì hiếm hoi, nhưng vẫn làm Tố chựng lại, suy nghĩ. Kể từ cái dạo bị Huyền lôi ra khỏi người, con ma vẫn ung dung hiện hình, vậy mà Tố cứ tưởng nó tởn tới già rồi chứ. Mà cái vụ án này nhiều khả năng liên quan đến nó, sao nó chẳng hó hé gì cả ngoài làm một việc dễ ợt là đẩy cuốn kỷ yếu ra khỏi tủ sách?

- Mày có phải bỏ mạng trong trường Vĩnh Thoại không?

Tố hắng giọng hỏi đại. Y như rằng, trả lời nó chỉ là tiếng quạt máy rè rè. Con ma cứ trợn đôi mắt vằn máu lên nhìn nó, làm như không nghe nó nói gì. Mà có khi con ma không nghe nó thật. Sự cách trở giữa âm dương là một điều Tố muôn đời vẫn không nắm bắt được.

Liếc nhìn con ma một hồi, đầu nó nảy ra một ý.

Lại nói chuyện con Thúy, hiện giờ nó đang nằm khoèo ở nhà đọc tin nhắn con Kim đưa. Tin nhắn ngắn gọn: vì vụ hỏa hoạn xảy ra từ hồi thập niên 80, không ai đăng tin lên mạng, và Kim muốn Thúy gọi điện hỏi vài tòa báo xem thực hư thế nào.

Tất nhiên là con Thúy chẳng muốn gọi.

Không phải vì Thúy ngại. Đúng hơn, nó chắc mẩm con Kim bảo nó liên lạc với tòa báo là do con nhỏ nhát cáy này chẳng dám làm phiền người lạ. Cái hôm đi Phnom Pi hụt, chắc Kim ấm ức vì Thúy tự nhiên bị hốt đi đâu mất nên tự nó mò tới làng người ta, nhưng giờ thì nó cạn hết can đảm. Thúy thông cảm cho con bé, nhưng bản thân nó lại không ưa được mấy trò thám tử điều tra. Hết điện thoại cho người này tới làm trò hề trước mặt người kia, nó chả khoái. Nó thích đến tận hiện trường trổ tài bùa phép hơn.

Thêm một vấn đề nữa, đó là sau khi nó bị gãy tay, cô Ba nó canh nó sát rạt, thậm chí bà chị Bích còn xẹt về mỗi chiều coi tình hình nó thế nào, có ngoan ngoãn dưỡng thương hay không. Như hiện giờ chẳng hạn.

Xoay xoay điện thoại bằng một tay chán, nó ngưng lại, gọi số Kim:

- Ê. Mày có muốn làm Tôn Ngộ Không không?

Đầu dây bên kia ngưng một lúc, rồi giọng con Kim kêu lên:

- Hả??

- Tao hỏi là mày có muốn làm Tôn Ngộ Không xông vào động Hoàng Phong Quái cứu Tam Tạng ra không?

Kim vẫn không hiểu:

- Hoàng Phong Quái nào? Ngộ Không gì ở đây? Mày ăn trúng thứ gì hả Thúy?

Thúy tặc lưỡi:

- Nói chuyện với mày mệt chết được. Ý tao là mày xách đít qua bên tao rồi chở tao đi "thỉnh kinh" ở tiệm thuốc tây, chứ mấy bà nhà tao canh ghê quá tao không ló đầu ra làm nhiệm vụ được.

Kim xì một tiếng:

- Muốn qua thì nói đại qua cho rồi, còn bày đặt Tam Tạng với Tứ Tạng. - Nhưng rồi nó đắn đo - Mẹ tao hiện giờ cũng đang ở nhà. Tao ra ngoài cách sao?

- Thì cứ nói là mày sang nhà bạn. Đâu có phải nói dối đâu nè.

- Vậy sao mày không lấy cớ đó mày đi?

- Đúng là đồ ng...ốố... ngố tàu. - Thúy nói trớ đi - Tay tao như vầy, ai cho tao ra ngoài một mình? Có mày thuyết phục bà chị tao mới nhả tao ra.

Giọng Kim có phần phụng phịu:

- Muốn tao tới thì được, nhưng tao không nói năng cãi cọ gì với chị mày đâu đó.

- Ừ, sao cũng được. Mày tới lẹ lẹ đi!

Thúy liệu việc y chóc. Tôn Ngộ Không cưỡi taxi tới, vẻ ngoài khép nép hiền lành, ăn mặc lại chỉn chu, lấy lòng được Hoàng Phong Quái ngay, và thế là Đường Tam Tạng lỉnh qua cánh cổng sắt trót lọt. Uổng thiệt uổng, Thúy nghĩ, phải chi mình gặp con nhỏ này sớm sớm, mình dụ nó tối tối săn ma, khỏi phải mất công lẩn trốn cô Ba.

Nói vậy thôi chứ Thúy cũng biết Kim không phải đứa có thể tự do muốn đi đâu thì đi, căn cứ vào việc Kim toàn viện cớ bị má nó canh chừng. Con bé chắc chắn phải vất vả lắm mới rời khỏi được cái ngôi nhà mà Thúy hình dung là rất nguy nga vĩ đại kia, năn nỉ đến gãy lưỡi bà mẹ mà Thúy tưởng tượng là sang trọng như nữ hoàng kia, để dấn thân vô những cuộc quay phim đêm khuya của nó.

- Tới đó, mày nói chuyện với ông Nghĩa, tao chỉ ngồi một bên làm cảnh thôi đó. - Kim nói hờ.

- Ờ. Đã thỏa thuận vậy rồi. - Thúy đánh mắt sang bạn - Với lại có ai đời hỏi thăm thân nhân đã mất mà ôm gấu bông như mày không? Đi gặp người sống, mày tha nó theo chi vậy?

Kim cúi xuống con Ca Rô đang ôm trong mình.

- Phòng hờ thôi. Tao bao giờ chẳng mang nó theo.

Thúy nhún vai, rồi hỏi:

- Bộ ông mày chỉ cho mày một con thôi à?

- Một con là đủ rồi.

- Ngộ quá hén. - Thúy lim dim mắt - Bữa nào tao phải "lĩnh ngộ" ông mày mới được. Tao học sách của đệ tử ổng, tính ra ổng là sư tổ tao, vậy mà tao chưa được ổng chỉ giáo ngày nào.

Kim mím môi, không ý kiến. Thúy vòng tay vỗ nhẹ đùi con bạn:

- Ê, cuối tuần này xuống làng với tao hén. Tao cho mày địa chỉ tới chỗ đón xe của ông Hai Thích.

Kim giật mình. Có lẽ nó không ngờ Thúy dễ dàng rủ nó theo như vậy, nhất là sau lần cuối cùng nhắc tới chuyện này, con bé còn tỏ vẻ miễn cưỡng. Nhưng hiện giờ thì chính Kim mới là đứa đắn đo:

- Tao không nghĩ ra cách nào xin mẹ cho tao về.

Thúy nhăn mũi:

- Hôm bữa mày rủ tao cơ mà?

- Hôm bữa chỉ là ý tưởng thôi... Tao đâu có nói là tao về liền được.

Thúy tặc lưỡi thở ra một cái. Kim chưa kịp thắc mắc tại sao bạn mình lại tự dưng hứng thú về làng đến vậy thì con Thúy đã đập thình thình lên lưng ghế trước:

- Dừng lại chú ơi! Tới rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com