55: hỏng rồi
Trong mắt Thúy, con Kim có cái biệt tài là nó có thể ngồi câm như thóc suốt nửa tiếng đồng hồ liền, vịn gấu bông nhìn vào khoảng không, mặc cho đất trời xung quanh xoay mòng mòng. Nhưng thỉnh thoảng, hột thóc cũng biết nứt vỏ, và mỗi lần vỏ nứt thì tự nhiên sấm giật đùng đùng.
Ông Nghĩa tái xạm mặt, điêu đứng nhìn vô con bé, rồi ông đánh mắt sang Thúy lúc này cũng chết cứng trên ghế dựa, ngơ ngẩn hỏi:
– Vụ này... không lẽ cũng được đăng trên Facebook?
Như bị Diêm Vương nhập, Kim siết chặt con gấu, tiếp tục "tuyên cáo":
– Đăng ở đâu không quan trọng. Quan trọng là chính thầy hiệu trưởng đã xác nhận rằng từng có một đám cháy ở trường Trung học Phổ thông Vĩnh Thoại vào năm 1982, và người thiệt mạng duy nhất chính là Trần Thị Lụa. Một sự kiện trầm trọng như vậy, hẳn chú phải biết chứ?
Nghe con bé lôi cả "bối cảnh lịch sử" ra, ông Nghĩa biết không thể phủ nhận được. Nhưng ông vẫn cố vờ vịt:
– Đúng là trường có cháy vào năm chú học, nhưng đám cháy đó liên quan gì tới tụi chú? Trần Thị Lụa đi đứng lạng quạng thế nào bị mắc kẹt trong đó đâu phải là do tụi chú chịu trách nhiệm? – Chợt ông đổi giọng – Mấy đứa rốt cuộc là ai, có ý định gì? Giờ tao sắp sửa đóng cửa, tự nhiên tụi bây xông vào đây hỏi lung tung cái gì tao không hiểu?
Thúy hoảng hồn giật giật mép áo Kim, nhưng con bé vẫn không hề tháo lui, lần này nó tung một quả bom khiến ngay cả con bạn nó cũng há hốc mõm không sao ngậm lại được:
– Tui là... cháu của cô Trần Thị Lụa đây. Tui muốn hỏi thăm thông tin về cái chết của cô ấy, mà vấn đề này, chắc chắn chú là người biết rõ nhất.
Từ sắc tái nhợt do ngỡ ngàng, mặt ông Nghĩa bỗng chốc hóa đỏ như lửa. Ông kêu lên:
– Hừ, tao tưởng tụi bây là con nhà tử tế, nhưng hóa ra tụi bây vô đây chỉ để vu oan giá họa tao. Tao sẵn sàng nói cả trăm lần cho tụi mày nghe, con Lụa chết không liên quan gì đến tao hết! Lụa với là, toàn một lũ bịp bợm!
Đoạn ông đùng đùng chỉ tay ra cửa, nói như quát:
– Nếu không còn gì tử tế để hỏi nữa thì cút khỏi đây!
Đến nước này thì Thúy chẳng thể nào ngồi yên nữa. Nó thộp lấy tay con Kim, lôi cái rẹt ra khỏi cổng nhà thuốc lúc này đã đóng lại phân nửa, chạy một lèo tuốt luốt tận miếu Cô Năm. Đến đây nó mới dám buông tay nhỏ bạn, rồi ngoác miệng cằn nhằn không thèm kiêng dè gì nữa:
– Mày chơi trò gì ngu như bò vậy Kim? Tao xém chút nữa là cạy miệng được ổng rồi, tự nhiên mày nhảy vô thọc gan ổng làm chi? Lại còn xưng là người nhà của bà Lụa nữa chứ! Vậy là từ rày trở đi tụi mình có mơ mới nắm được đuôi lão đó!
Thúy làm một thôi một hồi mới day sang Kim, và nó giật đánh thót khi thấy con bạn nó nước mắt nước mũi tèm lem. Nó ré lên:
– Trời đất quỷ thần ơi! Mày gào trước mặt thằng cha Nghĩa như vậy, làm bể dĩa kế hoạch của tao, giờ khóc lóc cái gì chứ? Người khóc nếu không phải thằng chả thì đáng ra cũng là tao đây nè!
Nói chưa dứt lời, Thúy đã bị một thứ mềm mềm lông lá, thoang thoảng mùi phấn em bé đập thụp vô một bên mặt. Nó không thấy đau chút xíu nào, nhưng ở cái đập thứ hai, thứ ba, con mắt bể của con gấu va cộp cộp lên xương gò má nó kể cũng khó chịu thật. Nó chộp cổ tay Kim ngăn lại, nhìn xuống con bạn mình lúc này đang cố day mặt sang chỗ khác và quẹt nước mắt bàn tay kia, thở phì:
– Thôi nín đi, tao xin lỗi. Tại tao cà kê dê ngỗng trước mặt thằng cha đó làm mày sốt ruột, phải không? Mà mắc mớ gì mày thiếu kiên nhẫn dữ vậy?
Kim hít mũi rột rột mấy cái, rồi bảo:
– Ổng cứ chối đây đẩy làm tao tức quá.
– Thì tao hiểu chứ, bộ mày tưởng tao khoái nghe ổng đổ tội lên bà Lụa chắc? Nhưng mà mày đùng đùng kết tội ổng như vậy mà không có chứng cứ rõ ràng, làm sao ổng chịu nhận? Với lại lỡ tụi mình sai, và ổng không liên quan tới cái chết của bà Lụa thật thì sao?
– Sao không liên quan được?
Thúy nhìn lom lom con bạn:
– Dựa vào đâu mày nghĩ như vậy? Bộ lúc nhận được "âm cảm" của con ma mày phát giác ra điều gì về hung thủ hả?
Kim khẽ lắc đầu, rồi nó nói bằng cổ họng đầy đờm:
– Muốn biết thì phải hỏi đến cùng.
Thúy vò đầu dứt tóc:
– Hỏi đến cùng cách sao? Thằng cha Nghĩa đó mà thấy mình léng phéng lại gần nhà thuốc lần nữa, dám chả kêu xã hội đen tới hốt hụi tụi mình là tiêu luôn cả đám.
– Tao sẽ nghĩ ra cách.
Kim buông thõng một câu, rồi bước dọc lề đường đưa tay ngoắt taxi. Thúy lẽo đẽo đi theo, luôn mồm:
– Cách gì? Hay mày tính nhờ con Tố đi giùm? Ông Nghĩa có thể không biết mặt nó, nhưng chắc gì ổng dám khai ra chi tiết những chuyện xảy ra với bà Lụa...
Nhưng con Kim xem ra đã hạ màn cái đề tài này. Suốt chặng đường về nhà, nó chỉ ậm à ậm ừ mặc cho Thúy hỏi luyên thuyên. Bởi thế nên khi mở cổng đi vô rồi, Thúy vẫn lo quặn bụng, vẫn nghĩ ngày hôm nay coi như công tình đổ sông đổ biển. Mai mốt nếu lần ra đầu mối gì nữa chắc mình không dám lôi con nhỏ khờ khờ này đi theo! – Thúy tự nhủ với mình như vậy. Nó cũng ngán ngẩm nghĩ đến chuyện phải ăn nói thế nào với con Tố.
Ngày hôm sau, Thúy không qua lớp Kim mà đứng chờ Tố, chộp ngay nhỏ này khi nhỏ lớ ngớ đi ra:
– Hỏng rồi mày.
Con Tố đang nói chuyện với mấy đứa bạn nó, mồm nhai snack khoai tây. Bị Thúy nhảy xổ trước mặt, nó giật mình một cú quá mạng, suýt nữa cái bịch trên tay đã lộn nhào xuống đất nếu con Chúc kế bên không nhanh tay đỡ kịp. Tố cười gượng gạo với lũ bạn, nói:
– Tụi mày về trước nghen.
Đợi mấy đứa kia quay đi rồi, Tố rảo chân theo Thúy, càm ràm:
– Nhát ma tao hả mậy?
– Ai thèm nhát ma mày? – Thúy nói, tay nhón lấy miếng khoai tây từ bịch snack con Tố chìa ra trước mặt nó – Tao chỉ muốn thông báo với mày là đầu mối thằng cha Gia Nghĩa đứt rồi, phải tìm cách khác thôi.
Thế là trên đường xuống căng-tin, Thúy thuật lại những diễn tiến ngày hôm qua, giọng không khỏi nhuốm mùi ấm ức. Kể xong, nó kết luận:
– Mày có thấy bực mình nó không?
"Nó" ở đây là ý chỉ con Kim. Tố điềm nhiên nhún vai:
– Bực thì hơi bực, nhưng gặp tao chắc tao cũng sốt ruột như nó. Mày nói chuyện kiểu gì mà rào trước đón sau nghe mắc mệt.
– Phải dẫn dắt như vậy ông Nghĩa mới khai ra "tội lỗi" của mình chớ!
– Sức mấy! Nếu ông Nghĩa thực sự gây ra cái chết của bà Lụa, ngu gì ổng khai huỵch toẹt với mày. Sự dẫn dắt của mày thế nào cũng có giới hạn. Tới một lúc nào đó, chắc chắn ổng sẽ bắt đầu bưng bít. – Tố kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo giò – Mà tao nghĩ ổng đã ba xạo với mày về chuyện ổng không thân cận với bà Lụa rồi.
– Ai chẳng biết điều đó. – Thúy hừ giọng – Ông già này coi bộ sùng bái bà Hiếu Chi dữ, cứ nói một câu lại khen một tiếng. Tiếc là tụi mình hết đường để bắt ổng khai tội rồi. Tính cách khác thôi.
– Cách gì?
Thúy nhịp nhịp ngón tay lên bàn, rồi trỏ về phía Tố.
– Tao á? – Tố lắc lắc bịch snack.
– Chớ không lẽ tao chỉ cái chậu cây đằng sau lưng mày? – Thúy cụp mắt xuống – Nhưng mà nếu mày chưa nghĩ ra cách tiếp cận con ma đang trú trong người mày thì cũng không trách mày được.
– Ai nói tao chưa nghĩ ra?
Tố tương một câu khiến mặt mày con Thúy bừng sáng như được đèn pha chiếu vào. Thấy thế, Tố chột dạ sửa lại:
– Thực ra... không phải là tao nghĩ cách tiếp cận nó, mà tao nghĩ ra phương pháp để mày... tìm ra cách tiếp cận nó.
– Nói méo gì vậy?
– Thế này. – Tố tằng hắng một cái rõ to, chắc đống đồ chiên đã bắt đầu ảnh hưởng tới cổ họng nó – Mày nhớ con Huyền tao kể với mày không? Cái lần tao gặp nó, nó lôi được con ma trong người tao ra! Con ma không hề hiện hình trong lúc đó, tao cũng chẳng nói gì với nó, vậy mà nó biết ngay tao bị ếm. Nó nắm lấy tao như vầy, rồi cứ thế mà kéo cái một, nguyên con ma trồi ra luôn! – Nó hoa chân múa tay biểu diễn – Tao hỏi nó, nó nói đây là loại bùa phép mà phù thủy nào cũng biết. Có đúng vậy không?
Tố kê câu hỏi trước con Thúy như kê tủ đứng làm Thúy khẽ sượng người. Nó rờ rờ trán mình:
– Ờ ờ... Không hẳn là phù thủy nào cũng biết... Tao chưa từng đọc qua phương cách của nó trong đống sách thầy Thuần.
Tố tẽn tò:
– Thiệt hả mày?
– Nhưng mà không phải vì nó cao tay hay gì đâu. – Thúy chống chế – Mày nói nó là con ông Tạo, đúng không? Ông Tạo dụng phép thuộc trường phái riêng của ổng, mà cái trường phái này không phát triển theo hệ thống pháp thuật mà những phù thủy thuộc làng mình gầy dựng lên qua một trăm năm. Từa tựa như thầy Bạch mày vậy. Cơ mà... nếu tao nhớ không nhầm, sách thầy Thuần có một chương nói qua hai cách làm vong hồn bám trụ vô người sống hiện hình. Chương này nằm trong cuốn "bùa chú nâng cao", mà nói thiệt là tao chỉ đọc lướt qua thôi.
– Vậy mày về đọc kỹ hơn đi. – Tố sốt sắng, nhưng rồi nó nhớ ra – Có nguy hiểm không mày? Có đau đớn hay là... làm mày dễ bị nhập không?
Thúy phì cười:
– Tao không nhớ rõ, nhưng tao nghĩ không sao đâu. Còn khuya thầy Thuần mới đưa tao sách có ghi bùa chú nguy hiểm.
Tố thở phào:
– Thế thì mày về mày nghiên cứu hén. À, mà con Kim đâu rồi? Mày nói nó đi, bảo nó tụi mình có cách khác rồi, không thôi nó tự dằn vặt mình tội nghiệp.
– Mày "nhân từ" dễ sợ. – Thúy chun mũi trêu. Nó lấy điện thoại trong túi ra, định gọi điện cho con Kim hối nó xuống căng-tin. Mới đầu Thúy gặp riêng Tố chỉ để than phiền về vụ ông Nghĩa, vì nó sợ con Kim nghe nó nói xấu sẽ khóc om sòm ngay giữa sân trường, nhưng nó tưởng con nhỏ phải tự một mình đi gặp tụi nó cơ chứ? Con nhỏ này không lẽ cái gì cũng phải đợi người khác cầm tay dẫn dắt sao?
Nhưng rất nhanh, Thúy đã giật mình nhận ra câu trả lời đang nằm sờ sờ trên màn hình điện thoại bể của nó, dưới dạng một tin nhắn:
"PHÒNG VỆ SINH NỮ!!! NHANH!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com