Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61: công bằng

Tuy con ma đã không còn ở đó, ông Nghĩa vẫn không vội đứng lên. Tội lỗi đè nặng khiến lưng ông oằn xuống, ghim ông vào con đường hẻm u tối. Ngay lúc này đây ông đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng chẳng hiểu sao ông không dám ngước đầu đối mặt với con Kim - hậu duệ nạn nhân tội nghiệp năm nào của ông.

- Vậy là chú đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho Trần Thị Lụa, thậm chí gián tiếp dẫn đến cái chết cô ta. - Tố cất tiếng. Con ma biến đi trước mắt nó cùng với màn sương lạnh, nhưng nó hiểu vong linh màu tím nọ vẫn không hề rời khỏi nó. - Thế mà chú vẫn ngang nhiên nhởn nhơ đến tận bây giờ. Chú có thấy như vậy công bằng hay không?

- Biết làm thế nào? - Ông Nghĩa cười đắng, chút ngạo mạn vẫn còn lẩn khuất sau lời nói - Ba của Mỹ Dung là trung úy công an huyện thời bấy giờ, chính ông ta giúp che đậy sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn. Ngay cả khi bị tội lỗi dằn vặt, tôi cũng chẳng thể nào đầu thú. Bằng chứng lấy ở đâu? Và có ai tin câu chuyện của bọn tôi? Không cơ quan chức năng nào thèm ngó ngàng tới những vụ lục đục giữa một lũ học trò cả.

Tố cau mày:

- Nhưng còn chuyện treo cổ? Người chịu hình phạt đó là ai? Chẳng phải chú đã gây ra cái chết của người này hay sao?

- Chỉ có hai người từng móc ra mẩu giấy ghi chữ "Treo cổ" mà thôi, và không ai trong số họ chết vì bọn tôi cả. Hiếu Chi bảo rằng chỉ treo lên trong vòng mười giây, rồi tháo xuống. Đủ để cho họ sợ mất vía, nhưng không đủ để làm họ ngạt thở.

Kim nhanh miệng:

- Không ai trực tiếp chết vì trò chơi của bọn chú thì đúng, nhưng chắc chắn một trong hai nạn nhân đó đã chết vì bọn chú. Tôi đoán là người này, sau khi bị bọn chú dằn vặt, đã treo cổ thực sự ngay trong lớp học 11B1.

Ông Nghĩa sững sờ nhìn nó, rồi bảo:

- Lúc đó, tôi tự nhủ rằng làm sao tôi biết nó tự tử vì ai? Nhưng quả thật, nó chết hai ngày sau khi nhận lãnh hình phạt, sử dụng đúng sợi dây mà Hiếu Chi đã chuẩn bị...

- "Nó" là ai? - Kim lạnh lùng hỏi.

- Lương Kiệt Thành. Một học sinh yếu, nhưng không phải do Hiếu Chi đảm nhiệm. Thằng Chiến mới là người phụ trách cậu ta. Hình phạt đưa ra vì cậu ta thi rớt học kỳ hai, phải lưu ban.

Tố rùng mình. Ông Gia Nghĩa gọi tên hai con người đã chết vì hành động của mình sao nghe nhẹ tâng. Nhưng suy cho cùng, không sự thiểu não, ăn năn nào từ ông ta có thể khỏa lấp cho những sinh mạng trẻ trung năm nọ bị tước đi. Trong thoáng chốc, một phần đen tối của nó ước gì con ma của mình hiện hồn trở lại để vặn cổ người đàn ông này cho đáng đời.

Không có con ma, nó đành bảo:

- Trong lúc chú sống no đủ, bình ổn nơi đây, hương hồn của cô Lụa và chú Thành vẫn còn vất vưởng ở trường Vĩnh Thoại. Nếu chú còn chút lương tâm, hãy tới đó mà tạ tội trước họ...

- Để rồi sao? Để bọn họ báo thù tôi cơ à? Không bao giờ. - Ông Nghĩa bật cười - Tôi cực kỳ ăn năn về những chuyện mình làm, nhưng làm sao tôi dám lấy mạng mình ra đền tội cơ chứ? Lúc đó tôi còn cha mẹ già, bây giờ tôi còn vợ, còn con tôi. Nếu tôi có mệnh hệ nào thì bỏ họ cho ai?

Thúy xẳng giọng:

- Chứ còn người thân của cô Lụa, chú Thành thì sao?

- Tôi nói rồi, mọi chuyện đã nằm trong quá khứ, muốn báo thù rửa hận cũng chẳng ích lợi gì. Cô Hiếu Chi, người đầu têu mọi việc, đã yên ổn định cư ở Mỹ, hiện đang làm cho một công ty quảng cáo nức tiếng, lương đến mấy trăm ngàn đô la. Cô ta còn lập gia đình, đến nay vẫn hạnh phúc và không hề đổ vỡ. Nếu những hương hồn đó có muốn đời cô ta tan nát thì cũng đành chịu. - Ông Nghĩa nhếch môi. - Và tôi cũng mạn phép nói thế này: Cô Hiếu Chi sở dĩ sang Mỹ được là nhờ kiếm được học bổng, nhờ cô ta là một học sinh xuất sắc, thông minh, cần mẫn. Những học sinh yếu ngay cả khi còn sống tới bây giờ cũng chưa chắc có được một cuộc sống sung túc như cô ta...

- Ý chú nói là bọn họ đáng chết vì họ học dốt hay sao? - Tố phẫn nộ.

- Tôi không nhớ là mình có nói như vậy. Ý của tôi chỉ là: cuộc đời vốn không công bằng. - Ông Nghĩa thở một hơi dài, lồm cồm bò dậy tiến về phía chiếc xe gắn máy, dựng lên - Tính ra, trong số bốn đứa tụi tôi chỉ có thằng Chiến là không gặp may, nhưng tôi không nghĩ mấy vong hồn có liên quan gì đến căn bệnh ung thư của nó. Mấy cô có muốn lên đồng giết hại tôi hay gì thì âu cũng là cái số, nhưng tôi sẽ không bao giờ trở lại trường Vĩnh Thoại.

Ông Nghĩa dựng tấm tôn ngáng đường, rồi nổ máy xe chạy đi. Một hồi lâu sau, mấy đứa con gái vẫn không ai nhúc nhích. Những chuyện vừa xảy ra thật quá sức đối với trí não non nớt của tụi nó.

Thúy nghiến răng trèo trẹo:

- Tao trù cho ổng lọt cống chết quách cho xong.

Tố không biết trong kho tàng bùa chú của con Thúy có nhắc tới phương pháp trù ẻo nào hay không, nhưng nó đoán ngay cả khi câu trả lời là có, con bé cũng không thể áp dụng. Ông Nghĩa nói đúng. Sự việc xảy ra đã lâu, một cuộc báo thù muộn màng thế này không đem lại điều gì tốt đẹp, nhất là khi ông Nghĩa đã có gia đình, có những người vô tội vẫn đang dựa dẫm vào ông. Con Kim còn chẳng phải cháu thật của cô Lụa nữa, chuyện này kỳ thực không liên quan gì đến tụi nó.

Đó là chưa kể, tụi nó vẫn không biết báo thù có thật sự giúp cho hai linh hồn kia siêu thoát hay không. Chính Thúy đã nói như vậy. Nó bảo, trong mấy cuốn tập ghi chép của thầy Thuần có nhắc sơ sơ khả năng này, nhưng nó không tìm ra loại bùa nào để hỗ trợ. Chỉ toàn những trang nói về các cách thức bắt ép vong hồn vượt hoàng tuyền, hoặc hoàn thành một tâm nguyện nào đó không liên quan đến việc rửa hận.

Con Thúy an ủi rằng cái tên và nguyên nhân chết chính là hai thứ trọng yếu để thành lập mối liên kết với vong hồn. Nếu có được hai thông tin chủ chốt này, việc kết nối với "bọn họ" sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế nhưng không đứa nào trong số tụi nó còn tâm trạng để ăn mừng.

Thúy sau khi rủa một câu, ngoảnh nhìn con Tố đang xoa xoa hai cánh tay vẫn còn man mát, biểu cảm đan xen giữa sự phẫn nộ và hoang mang. Con Kim còn tệ hơn. Ông Nghĩa đi rồi, nó ngồi thụp xuống, hai tay bó gối, con gấu bông bị ép bẹp dí trong lòng.

- Đi mày. - Thúy tiến lại Kim, khều khều lên đỉnh đầu nó. - Tụi mình về.

Ba đứa con gái lủi thủi rời khỏi ngõ hẻm âm u. Thúy tặc lưỡi, cố làm bầu không khí bớt nặng nề:

- Khi nào trở lại trường, tao sẽ nói chuyện với "bọn họ". Tụi mày yên tâm. Cô Lụa và chú Thành ít nhất sẽ hiểu rằng trên đời này vẫn có những người tin vào nỗi oan ức của họ.

- Khi nào là khi nào? - Tố hỏi.

- Khi nào tụi mày muốn. Tao không ép. Tụi mày cứ từ từ cũng được, có thêm thời gian tao sẽ luyện các loại bùa triệu hồn...

- À phải rồi. - Tố sực nhớ - Con quỷ, cái thứ bùa lôm côm của mày bị giống gì mà ngay phút chót "xịt" luôn vậy? Báo hại cái bản mặt tao mém tí in dấu bánh xe của ông Nghĩa...

Thúy ấp úng:

- Bị gì đâu... Rốt cuộc con ma vẫn hiện ra đó thôi...

- Đừng có xạo mày! Con ma tự động nó xuất hiện chứ đâu có nhờ mày. Nếu bùa mày thành công, hồi nãy tao đâu có run như cầy sấy, răng đánh bò cạp vậy?

Con Tố nói y chóc. Hồn ma, nhất là một hồn ma đang nổi khùng như ban nãy, mà tự động xuất hiện thì sẽ tác động đáng kể đến thế giới xung quanh, khác với những khi vong linh bị người sống quán xuyến, tiêu khiển. Đó là lý do tại sao Tố không thấy quá lạnh khi Thúy, và cả Huyền nữa, nhấc hồn ma khỏi người nó.

Thúy giả lả:

- Trục trặc chút xíu mờ. Mày cũng biết đó, loại bùa này đâu có dễ nuốt, hơn nữa lúc đấy tao hơi bị thiếu tập trung...

Tố xí một cái:

- Trong bọn, mày là đứa hiểu biết về bùa phép nhất mà còn ẩu tả như vậy, chắc tao hoặc con Kim phải è cổ ra tự học phép quá...

Thúy chột dạ quay sang Kim. Nhưng con bé không hề phản ứng, ngay cả khi nghe Tố rủ rê vào cấm địa. Đúng hơn, chẳng ai biết Kim có nghe được chút gì hay không. Nãy giờ nó cứ im re, lầm lũi bước.

Tố và Thúy đưa mắt nhìn nhau. Thúy nói:

- Hôm nay chắc cả đám mệt rồi. Hẹn tối thứ ba tuần sau tập họp, tụi mình sẽ quyết chiến một trận cuối cùng! Cứ tung hết tuyệt chiêu, phóng hết bùa phép, niệm hết thần chú! Những con ma sẽ được tiễn về bên kia thế giới, và tụi mình sẽ lại được ngủ ngon mà không phải è cổ lang thang trong trường vào đêm hôm khuya khoắt nữa.

Tố phì cười:

- Chỉ có mày mới có bùa mà phóng với thần chú mà niệm thôi à!

- Chớ sao. Tao mà lại! - Thúy vỗ chát lên ngực mình, đồng thời mắt nó cũng liếc liếc sang Kim. Nhưng Kim đang nhìn đâu đâu ấy, xa ơi là xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com