Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64: linh hồn không ký ức

Huyền im lặng ngồi nghe, không ừ hử, cũng không động đậy, nhưng mặt mày vô cùng chăm chú. Đợi Tố kể xong, Thúy xòe ngón tay kết luận:

- Nói chung là tụi tao đã điều tra ra danh tính của hai oan hồn uổng tử trong trường: cô Trần Thị Lụa chết cháy, và chú Lương Kiệt Thành chết vì treo cổ. Tao sẽ có cách đối phó với bọn họ. Nhưng tụi tao vẫn không cách nào điều tra được về con ma đang ám trên người Tố. Tụi tao chỉ biết nó đã thành ma từ trước khi cô Lụa mất, và theo lời ông Nghĩa thì cổ có một mối gắn kết nào đó với nó. Thậm chí, có thể lúc đó cổ từng bị nó nhập.

Huyền hiểu ngay:

- Và hai bạn muốn tui thăm dò ký ức của con ma?

- Ừ. - Thúy đáp - Tố nói là sau khi lôi nó ra, mày lập tức biết tỏng tâm tư nó. Tao chưa từng nghe tới loại pháp thuật nào giống thế này, cũng chẳng thể tự mình làm được. Nên tất cả đều nhờ mày vậy.

Huyền khẽ liếc sang Tố:

- Nhưng Tố không thấy thoải mái về chuyện này...

- Thì... tui chịu đựng một chút cũng đâu có sao. - Tố cười hiền - Với lại hôm đó tui cũng hơi bất ngờ, nhưng giờ chắc quen rồi.

Đoạn nó dứt khoát đưa cánh tay ra. Tố tỏ vẻ cứng cỏi, nhưng tay nó rõ là đang run.

Huyền nhìn xuống:

- Bạn có chắc không đó?

- Chắc mà. Chỉ cần bà đừng phát rồ như hôm bữa là được.

Thúy cười khảy:

- Mày đừng lo. Tao có lận quạt trong người, rủi hai đứa có chuyện gì tao sẽ xông vô cứu bồ.

Huyền đành cầm lấy tay Tố. Nó nghe mạch con Tố đập thình thịch bên dưới lòng bàn tay nó. Đây là lần thứ ba Tố để Huyền lấy hồn ma trong người nó ra, nhưng lần này, cảm giác khó chịu trôi qua rất nhanh. Tố chỉ nghe phủ tạng của mình đảo về một phía trong chốc lát, rồi thân thể nó tê tê, chỗ cánh tay nó giáp mí với Huyền ánh lên một vệt màu tím di chuyển giữa hai bên. Có điều, nó chẳng thấy bộ phận nào của con ma thò ra cả.

Còn Huyền sau chừng hai phút nắm lấy Tố, chợt ngửa người ra sau, mắt nó trợn trắng dã thiếu điều lộn trở vào óc. Miệng nó há, theo sau là những tiếng ùng ục khe khẽ từ cổ họng. Băng giá từ da hai đứa tỏa ra thành khói mỏng, trôi từ bên này sang bên kia, như thể ai vừa mở ngăn đá tủ lạnh bên cạnh tụi nó. Thúy canh chừng kế bên, thấy dấu hiệu lạ bèn nhấp nhổm tóm lấy cây quạt lận bên lưng quần xòe rộng, mắt mở căng thủ thế.

Huyền từ từ hạ đầu xuống, miệng khép lại. Mắt nó vẫn trắng, nhưng giờ da dẻ nó đột nhiên xanh lét, nổi những đường gân sẫm màu nứt nẻ. Tố nhìn thấy, nỗi kinh hãi khiến tới lượt nó hả họng ra, nếu không nhờ Thúy nhanh nhẹn bịt mồm nó thì chắc nó đã la bài hãi rồi.

Huyền buông tay Tố, rồi với hai bàn tay lạnh như nước đá, nó ôm lấy mặt, nấc vài tiếng. Xong, nó ngẩng lên, đôi mắt khô ráo đờ đẫn chẳng nhìn vào ai ngoại trừ đằng sau đầu của chính mình, rồi cúi xuống nấc tiếp.

Thái độ này của con Huyền thật không hợp với tính cách nó chút nào, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Tố. Tố bần thần hỏi:

- Ủa... đây có phải...

Nó không biết tên con ma.

"Huyền" thôi khóc (nếu đó có thể gọi là khóc), nhưng trước sau vẫn không hé răng. Nó cứ đứng im một chỗ, lạnh buốt như một cây cà rem khổng lồ, môi mím chặt. Tố và Thúy nơm nớp nhìn nó chờ đợi. Nhìn hoài, vẫn chẳng thấy nó nhúc nhích xíu nào.

Tố cuống lên:

- Nó sao vậy mày? Có khi nào nó "ngủm" luôn không?

- Im coi, cái miệng mày đúng là độc còn hơn lò hạt nhân ấy!- Thúy nghiến răng ken két - Hoặc là Huyền chưa hoàn toàn tóm được con ma, hoặc con ma ám mày là cái thứ quái gở gì đó...

Dường như nghe thấy lời Thúy, cơ mặt Huyền chợt nhúc nhích, rồi bóp méo lại thành một biểu cảm khó hiểu, xen lẫn giữa mếu máo và nhăn nhở. Hai bàn tay nó rờ rẫm lên bờ má mình, và Tố nơm nớp lo sợ những đầu ngón tay kia bất thần quặp lại mà ban lên làn da chủ nhân chúng những vết xước đau điếng, như con bé đã làm với Tố hôm nọ.

Rồi Huyền bật ra một âm thanh như là tiếng ho, cùng lúc sự sống ùa trở lại vào thân xác nó. Nó chớp chớp hai con mắt đen láy, da dẻ hồng lên, và tay nó hấp tấp hạ xuống chỉ để nó nhìn chòng chọc vào chúng. Trán nó nhíu lại ra chiều trầm tư, và mặc cho hai con bạn nó nín thở chờ đợi, nó không tỏ vẻ gì gấp rút trong việc kể cho chúng nghe kết quả của màn điều tra độc đáo vừa rồi.

Thúy hỏi dồn:

- Mày cảm thấy thế nào? Có nhìn ra gì hay không?

Huyền cắn môi:

- Không.

Thúy chưng hửng:

- Trời đất! Vậy mày kéo con ma vô người chỉ để cho mát thôi hả?

- Tui không tìm ra bất cứ thông tin nào về thời điểm con ma còn sống. Không một mảnh ký ức nào, không cảm xúc, không suy nghĩ. Nhìn vào quá khứ của nó giống như nhìn vào một lỗ đen vậy. Chẳng có gì hết.

Câu trả lời của Huyền làm Thúy thêm ngơ ngẩn. Nó lẩm nhẩm:

- Một linh hồn không có ký ức sao? Làm sao có thể?

Tố tò mò:

- Bộ thế là thất thường lắm hả mày?

- Không những thất thường, mà là bất khả thi! Ký ức lúc còn sống là một trong những yếu tố cấu thành nên bản thể của một vong linh. Nếu mày để ý, mày sẽ thấy những hồn ma luôn luôn tìm kiếm những thứ có liên hệ chặt chẽ với chúng lúc còn là người. Đó là vì chúng vận hành dựa trên những gì chúng nhớ từ cõi dương gian. Nói cách khác, vong hồn là những hũ đựng ký ức biết đi, nhưng nếu không còn ký ức thì làm quái gì còn linh hồn!

Huyền nói:

- Tui không nhìn thấy quá khứ hay bất cứ manh mối gì cho biết danh tính của vong hồn, nhưng tui lại cảm nhận được những ký ức của nó lúc nó là ma. Nếu hai bạn muốn biết.

- Nói đi. - Thúy bật đèn xanh.

- Con ma có vẻ trú ngụ một thời gian dài trong ngôi trường của hai bạn. Nó đi lang thang không mục đích, chỉ quan sát lũ học trò một cách âm thầm. Nhưng hình như nó có một dạo chứng kiến một nhóm học sinh ăn hiếp một cô gái, và nó hiện lên để bảo vệ cho cô gái đó...

- Chính là vụ hỏa hoạn! - Tố reo ầm.

- Có lẽ thế. Cô gái chết và trở thành hồn ma thứ hai trong ngôi trường. Hai hồn ma tồn tại bình lặng một thời gian. Rồi lại có... một thực thể khác xuất hiện. - Lông mày Huyền thít chặt vào nhau - Thực thể làm bằng khói, không có linh lực, lại càn quấy hung dữ. Rất lạ.

Thúy mở to mắt trong kinh ngạc, nhưng rồi nó giậm chân cái bịch:

- Đó là âm binh!

- Âm binh? - Huyền nhíu mày như chưa từng nghe cụm từ đó bao giờ.

- Có một âm binh trú ngụ trong ngôi trường, và tao từng đánh nhau với nó! Nó làm cánh tay tao ra thế này nè! - Thúy nhúc nhích bên cườm tay bó bột.

- ...Đằng nào thì, tui nhìn thấy khói đen này vây quanh lấy hai linh hồn và toàn bộ những tiểu hồn trú ngụ trong trường, khống chế họ, làm nhuộm đen linh khí của họ. Mỗi lần như vậy, lại nghe tiếng những vong hồn kêu la, bảo, Hãy để cho tao yên ổn đi! Tao không muốn nhìn thấy lại!. Những xiềng xích, gông cùm đang giam hãm vong hồn thấm đẫm nỗi ê chề, nhục nhã và cơn phẫn nộ không dứt. Con ma chứng kiến những điều đó, vô cùng xót ruột. Nó không bị khói đen khống chế, nhưng không cách sao giải thoát cho những người bạn mới...

- Khoan đã! Những lời lẽ đó, tao cũng từng nghe bà Lụa thốt lên! - Thúy vỗ trán chính mình, rồi mồm nó lẩm bẩm như người nói mớ - Đừng bắt tao nhớ. Thả tao ra. Đừng bắt tao nhớ. Thả tao ra.

Tố dòm lom lom Thúy, rồi dời sang Huyền. Thúy lặp đi lặp lại một hồi, sắc mặt chợt trắng đi, kèm theo tiếng thở ra:

- Thôi, tao hiểu rồi. Âm binh đó sử dụng những ký ức tồi tệ lúc còn sống của ông Thành bà Lụa để trói buộc họ. Bằng một cách nào đó, nó có thể giam hãm các vong linh trong những cảm xúc đau thương tột cùng như một kiểu tra tấn. Cách thức này, tao đoán có thể biến ngay cả một linh hồn hiền lành nhất thành oan hồn uổng tử.

Huyền gật nhẹ:

- Còn con ma không bị khống chế là vì...

- Vì nó vốn không có ký ức. - Thúy ngó Huyền, trong bụng nó bắt đầu cảm thấy bất an. Nó chưa từng nghe tới việc một con người có thể đọc tâm tư của vong hồn thông qua một vong hồn khác. Người ngoại cảm cao siêu nhất cũng chỉ có thể chạm tới một tầng linh nguyện.

Nhưng nó vẫn giữ thái độ mình bình thản mà hỏi:

- Sao những gì mày kể không giống chút nào với sách bùa của tao hết vậy? Sách nói âm binh vốn không can thiệp gì đến chuyện trần thế cơ mà?

Huyền so vai:

- Nếu có thể xem những hồn ma là "chuyện trần thế".

- Thì có thể chứ! À mà không... chắc là không... Nhưng mà...

- Chuyện đó có quan trọng lắm không? - Thấy Thúy loay hoay với những suy nghĩ đang lấn sang phạm trù triết học, Tố xen ngang - Cái gì mà chẳng có ngoại lệ. Vụ con ma của tao bị mất trí nhớ cũng là một ngoại lệ vậy?

Thúy thở ra:

- Ờ thì đúng. Nhưng nếu quả thật con âm binh này là thứ đứng đằng sau mọi chuyện thì khó cho tụi mình rồi. Tao chưa bao giờ trục xuất âm binh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com