65: bí mật
Thúy nói "tụi mình", nhưng Tố thừa biết chỉ có nó, và chắc thêm Kim nữa, là biết đường để dự tính này nọ. Tố chả hiểu gì cả. Nó chẳng rõ giữa hồn ma với âm binh, hay với hàng loạt các thứ sinh vật mang những cái tên quái gở mà các thầy phủ thủy trong làng hay phun ra, khác nhau thế nào.
Hiện giờ có thêm Huyền làm cố vấn, nhưng ngoài thông tin vừa tiết lộ, nó không hé ra điều gì khác. Ngay cả khi Thúy gặng hỏi nó cách thực hiện bùa chú, nó cũng chỉ dửng dưng:
– Phép của ba tui không thể dạy trong một ngày cho bạn được.
Huyền khăng khăng như vậy, Thúy cũng chịu thua. Nhưng thế không có nghĩa là chuyến đi lên nhà thầy Tạo đối với nó thất bại hoàn toàn. Ngược lại, nó chóp chép miệng tiếc rẻ:
– Mày chì thiệt nghe Huyền, chỉ một cú chạm thôi là thấy tất tần tật chi tiết vụ hỏa hoạn. Phải chi tụi tao để mày chụp con ma của Tố sớm hơn, khỏi phải chạy tới chạy lui gặp ông này hỏi bà kia.
Huyền nói:
– Cũng không hẳn. Tài nghệ của tui không cho phép tui tự do lục tìm ký ức của hồn ma. Rất có thể con ma của Tố muốn cho tui nhìn thấy.
– Nhưng tại sao nó không cho tui nhìn cà? – Tố gãi đầu.
Thúy vọt miệng:
– Đơn giản thôi. Vì linh lực của mày không cao, mày cũng không biết cách. Còn Huyền thì... Có vẻ mày rất ăn rơ với lũ vong đó.
Đoạn nó nhìn con Huyền bằng cặp mắt đầy ẩn ý, môi nó cũng bớt nét cười. Huyền, như muôn thuở, vẫn tỉnh rùi rụi, cứ như con Thúy không phải nhìn nó mà đang nhìn hạt bụi đậu trên chóp mũi nó vậy.
Lúc ra về, Huyền đợi Thúy rảo bước đi trước mới túm tay Tố, hỏi:
– Bạn không giận tui thiệt chứ? Cái chuyện tui ngoài ao Ngần ấy?
Tố thoạt nhiên ngớ ra vì bất ngờ, nhưng rồi nó nhe răng cười:
– Thiệt. Bà đã giải thích rõ ràng trong thư rồi mà.
– Bạn cũng tin là tui không giận bạn chứ?
– Ờ... tin chớ.
Ngần ngừ một chút, Huyền tiến gần lại, hạ giọng:
– Bạn còn muốn tui trục xuất con ma đó ra khỏi người không?
– Ờ thì... – Tố cười trừ – Tui nghĩ... tui còn phải đem nó lên trường một chặp nữa.
Huyền buông nó ra, chớp mắt:
– Nếu bạn còn muốn thì cứ nói với tui.
Tố gục gặc đầu, rồi cáo từ quay đi. Nó cảm thấy hiện giờ không tiện để nó giải thích rằng dạo này nó gần như không còn sợ con ma đó nữa.
Hai đứa đi khá xa nhà Huyền, Thúy mới mở máy:
– Tao thấy mày nhẹ dạ dễ sợ.
Tố giật mình:
– Nói gì ớn vậy mày?
– Tao thấy con Huyền còn giấu mày rất nhiều điều.
– Tại nó không chịu dạy phép cho mày chứ gì? – Tố bĩu môi.
– Vớ vẩn! Ai mà thèm vào nó! – Thúy thọc tay vô túi quần, điệu bộ vô cùng "khó ưa" – Ý tao muốn nói nó không cho mày biết nó là người ngoại cảm.
– Ngoại cảm là cái cóc khô gì?
– Là một loại giác quan chứ không phải là cái cóc khô! Trên đời có những người bẩm sinh có mối quan hệ chặt chẽ với cõi âm. Họ có thể cảm nhận sự tồn tại của những hồn ma ẩn mình, có thể nhìn thấy chúng mà không cần dùng đến bùa chú. Tao nghe nói một số ít còn có thêm khả năng bắt vong linh nhập vào mình. – Thúy tủm tỉm như thể nó vừa khám phá ra nguồn gốc vụ nổ Big Bang.
Tố đáp:
– Ờ mày nói cũng có lý. Nhưng như vậy thì đâu phải lỗi của nó. Với lại chuyện nó là người ngoại cảm liên quan gì tới tao?
Thúy ấm ớ một hồi, rồi bảo:
– Vấn đề là nó không nói với mày chuyện này...
– Nó có nói tao cũng đâu có biết ngoại cảm là cái gì.
Liên tục bị phản phé, Thúy bực mình:
– Mắc gì mày cứ bênh nó chằm chặp vậy?
– Tao không có bênh gì hết, nhưng mà mày làm như cứ hễ quen nhau là phải nói tuốt tuồn tuột mọi thứ với nhau ấy. – Tố lim dim mắt, giở lại lập luận hôm nọ của Huyền – Hơn nữa mày đâu có thèm nói tao nghe về lời nguyền thầy Thuần gây ra cho mày? Cũng như việc mày tới nhà thằng Thịnh ở xóm Suối Trên trừ tà?
Thúy trợn tròn mắt trước đòn tấn công của Tố. Thấy vậy, Tố hì hì giải thích:
– Má mày với con Trà kể tao nghe. Chuyện đời mày hóa ra ly kì không kém... tao!
– Cái đó không phải là lời nguyền! – Thúy ngó lơ chỗ khác – Chỉ là một cuộc đổi chác thôi. Thầy Thuần nói số tao trong cái đêm đó nếu không chết thì cũng tàn phế, nhưng ổng xin thần thánh cho tao "nợ" lại. Nợ này phải trả bằng việc tao liên tục gặp những xui xẻo lặt vặt.
– Trả đến chừng nào mới hết?
– Nói thiệt tao cũng chả biết, chừng nào nó muốn hết thì hết à. Có điều má với chị tao nghĩ là có cách giải trừ cái vận rủi này, cứ dắt tao đi lung tung mấy ngọn núi làm tao mệt xỉu. Tao thì cho rằng tốt nhất là đừng nên can dự vô vấn đề duyên số, chỉ cần thầy Thuần nói tao sẽ không ngoẻo là tao ô kê. Còn chuyện thương tích, đã có bùa hộ thân lo.
Thúy kết luận bằng thái độ tràn trề tự tin, nhưng Tố nghĩ cánh tay băng kín của nó đang nói điều ngược lại.
Cuối tuần ở làng trôi qua trong bình lặng. Tố vì bận học nên cả ngày hôm sau nó không rời khỏi nhà. Tuy thế, tâm trạng của nó đã lành lặn hơn ít nhiều sau khi bị quả tạ mà cuộc gặp gỡ với ông Gia Nghĩa quật trúng. Nó cũng không quá lo lắng về cuộc săn ma (hay săn âm binh?) sắp tới. Có lẽ nó không hình dung được chuyến đi này sẽ nguy hiểm đến đâu. Khó mà trách Tố được, bởi nó đã không có mặt cùng Thúy và Kim trong những đêm kịch tính nhất, và đợt thám thính lần này nó chỉ có nhiệm vụ là tiếp sức cho hai nhỏ kia.
Nhưng nếu có điều gì khiến nó trăn trở nhất, thì đó chính là tình hình của con Kim. Không ai trong hai cô bé nhà quê liên lạc được với nó. Sáng thứ hai, chúng bước vào giờ chào cờ đầu tuần với những cái cổ ngoảnh tứ phía tìm bạn. Sân trường đông lúc nhúc, Thúy ở cạnh bên lớp Kim cũng phải tìm đỏ mắt mới nhìn thấy mái đầu tóc tém kia lặn ngụp trong hàng học trò đứng trước mặt. Cách Kim vài ba đứa là tụi con Hằng đang bá vai nhau cười hô hố, và Thúy thấy rõ Kim đang cố tình không nhìn về phía chúng. Thúy hừ mũi, định thò chân đạp vô mông con Hằng một cái cho nó té chổng vó chơi, nhưng tiếng trống chào cờ đã dõng dạc vang lên.
Sau các nghi lễ thông thường, tới lượt thầy hiệu trưởng đứng trên bục tổng kết về tình hình trường lớp và các hoạt động tuần rồi. Theo thói quen, thầy cắm mắt vào tờ giấy trước mặt thao thao bất tuyệt, không hề biết có một bóng người đang lóp ngóp từ dãy học sinh leo đến bên cạnh thầy. Lũ học trò của thầy cũng chẳng ai nói năng gì. Hoặc là chúng bất ngờ, hoặc chúng nghĩ sự kiện này đã được sắp xếp sẵn. Xem xét tình hình, coi bộ khả năng thứ nhất là hợp lý hơn. Ai trên đời mà chả á khẩu khi nhìn thấy một con bé dám cả gan ôm gấu bông lên đứng trước toàn trường ngay giữa lúc thầy hiệu trưởng đang phát biểu kia chứ.
Chỉ đến khi con bé kia lí nhí:
– Thầy cho em nói đôi lời.
Thầy mới giật mình ngó sang. Sự bất ngờ đẩy thầy rời khỏi cái microphone đủ xa để con Kim kịp chụp lấy mà kéo về phía nó. Nó tịnh không nhìn một ai cả, hai bàn tay ướt mồ hôi loạng choạng mở tờ giấy nhàu nát trong tay ra đọc:
– Thưa toàn thể thầy cô và học sinh trường Vĩnh Thoại. Em... em có một vài suy nghĩ rất quan trọng mà em nghĩ chúng ta nên biết... Nên quan tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com