Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

68: nô lệ của loài người

Tố chẳng biết Kim có nhìn thấy tình trạng con gấu bông của nó hay không. Tố đoán là không, bởi nếu có thì hẳn đã nghe tiếng con bé thét lạc giọng rồi. Nhưng nghĩ như vậy cũng chẳng đúng lắm. Kim hoàn toàn có thể bị sự bất ngờ khóa cứng lấy hàm, không hó hé được tiếng nào. Như chính Tố hiện giờ chẳng hạn.

Có điều, cả hai phản ứng giả định kia cũng có phần hơi thái quá. Ca Rô dù thân tàn ma dại vẫn lọ mọ đứng lên được, những tia khói đen vẫn nghi ngút bay ra từ những mũi khâu. Vả lại, Kim khác Tố. Qua khóe mắt, nó đã chứng kiến tất cả. Tim nó cũng giật thót một cái giữa khoang ngực khi nhìn thấy Ca Rô bị trọng thương, nhưng nó không hoảng lên, vì thực tâm nó biết gấu bông yêu quý của nó vẫn chưa hoàn toàn "trống rỗng". Trong đầu nó là hai tiếng gầm rống được vót thành chữ nghĩa:

"Nô lệ của loài người không có tư cách tìm đến ta."

"Bọn ta dưới danh nghĩa Bhagavan Reaho bảo vệ cho hậu duệ của ngài."

"Hậu duệ? Chỉ là một con người ngu ngốc, thậm chí chẳng có chút gần gũi nào với Linh sư."

Trong lúc đó, Thúy đã tỉnh dậy. Rất nhanh, nó vội quét mắt xem xét tình hình, lông mày hơn nhấc lên ngạc nhiên khi thu vào tầm mắt con ma vô danh, sự thiếu vắng của ma treo cổ, và một nhỏ Kim đang ngồi yên như tượng.

– Ủa, chuyện gì...

Kim "suỵt" một cái rõ to. Đó là vì trước mặt bọn chúng, khói đặc đã tụ lại thành hình thú bốn chân, vừa lúc những tia mực đen nhọn như kim châm phóng ra từ tay gấu bông vây lấy nó. Chúng xoi vào thân hình nó, nhưng kim đen trên khói đen, thật khó để nhận biết quái thú có thương tích gì hay không.

"Ngươi phá lệ của Naraka, can thiệp vào nhân giới. Tại sao lại quyết tâm giam giữ bọn chúng đến bây giờ?"

"Ta muốn nhìn xem thứ gì có thể làm con người suy sụp... Hóa ra... chúng yếu đuối hơn ta tưởng..."

"Bọn ta không quan tâm ngươi nghĩ gì về con người, nhưng nhân giới không có chỗ để chứa ngươi. Thả hai vong vong hồn đó ra và quay trở về Naraka."

"Thế thì đến... mà bắt ta!"

Quái thú khích tướng, đoạn bắn mình lên cao, khói cuộn thành những khuyên tròn đen kịt bay thốc về phía gấu bông. Một khuyên xén đứt cánh tay của Ca Rô, khiến con gấu loạng choạng ngửa người về phía sau. Kim hãi hùng bụm miệng mình lại, mắt ầng ậng nước nhìn Ca Rô của nó thân thể không toàn đang giãy giụa dưới nanh vuốt của quái thú.

Quái thú hóa ra không có cơ hội kết liễu kẻ thù. "Binh" một cái, thân hình nó bốc lên không, đập một cú vào trần nhà. Nó hoảng loạn giãy giụa, hóa thành khói đen mà chuyển hướng lao tới trước mặt con Tố. Tố biết âm binh đã trở lại dạng vật chất khí, tức là nó không thể dùng phép của mình tiêu khiển, nhưng chẳng hiểu sao nó không hề nao núng. Nó lôi một chiếc ghế kê từ lớp học bên cạnh chắn ngay trước mặt, mắt nhìn xoáy vào âm binh. Kẻ đối diện nó cũng không chần chừ, hầm hầm đưa một "chân" dài ngoàng như vòi bạch tuộc ra... chỉ để một mảnh bùa vàng bám cứng lên đó.

Cuộn khói giật thót như phải bỏng, cố sức rũ bỏ lá bùa trấn âm mà con Thúy vừa tung lên nó, cơ thể trở về dáng vẻ bốn chân. Lợi dụng thời cơ, Ca Rô nhảy tới, và cùng với từng bước đi là một vũng mực hình thành dưới chân, từ trong đó lao ra hàng ngàn kim châm. Chúng bay vun vút theo những đường con uốn lượn, nhắm thẳng vào thân hình quái thú.

Con thú vùng vẫy, sững sờ kêu:

"Cái gì... Sao lại..."

"Tính đến bây giờ, ngươi đã hơn hai lần động đến người trần thế... Hành động của ngươi... đến Ngài cũng biết. Hộ vệ của Bhagavan Reaho... nhiều hơn ngươi tưởng... và sẵn sàng trừng trị ngươi."

Con quái thú có lẽ đã hừ mũi nếu như nó thực sự có mũi. Nó giậm một chân xuống đất, rú lên một tiếng thị oai trước khi ngang ngạnh bảo:

"Được thôi. Để xem các ngươi có bảo vệ được nhân giới yêu quý hay không."

Bất chợt Kim nghe lưng mình nổi đầy gai ốc. Linh tính nó mách bảo âm binh nọ đã đồng ý thối lui, nhưng chỉ sau khi để lại một món quà cuối cùng. Món quà mang hình thù khói đục cuồn cuộn, dày đặc như phun từ miệng núi lửa, nhấn chìm mọi ánh sáng lớn nhỏ xung quanh.

Kim hét lớn:

– Hụp xuống!

Mấy đứa con gái, dù chẳng hiểu gì cả, hấp tấp dán người xuống đất như thể có một quả bom vừa phát nổ. Mà cảm giác quả thật chẳng khác gì nổ bom: tấm màn đen dày chợt nặng thêm ngàn cân và mở rộng ngàn thước, ném bọn trẻ vào một tầng áp suất kinh người. Tố có cảm giác máu trong nó đang sủi tăm, lục phủ ngũ tạng phồng lên muốn vỡ như bong bóng bị bơm hơi quá mạng. Những tưởng mình sắp sửa bị ép tung tóe thành triệu mảnh nhỏ, áp lực bỗng chốc được dỡ khỏi người Tố tựa bàn tay ai nhấc tấm mền dày, kéo theo đó là một cái lạnh cắt da thịt. Nó hé mắt nhìn, phát hiện quanh nó ánh lên một màu xanh lơ lạnh lẽo – chính là bựng khói nọ giờ đã bị một màn băng xanh khóa kín tại chỗ.

Chính giữa hành lang, con ma đang đứng lơ lửng với hai cánh tay dang rộng. Nó vẫy nhẹ bàn tay, và ngay lập tức tàn tích âm binh vỡ tung thành ức triệu hạt bụi mịn lấp lánh. Phần còn lại của âm binh cuốn rút thoát thân vào không trung đang lơi dần màu đen.

– Ca Rô! – Kim kêu lên, lao về phía con gấu bông mà run rẩy nhặt lên. Ca Rô hiện giờ đang trong tình trạng tả tơi hơn bao giờ hết: một tay sút chỉ đứt lìa, ổ bụng bị khóe một lỗ tròn xoe hoàn hảo, trông nó không lạc quẻ chút nào chính giữa một bãi phế liệu. Tuy thế, nó vẫn được chủ nhân ôm vào lòng. – Để chị về sửa lại cho em nhé?

Thúy dòm quanh hành lang lặng như tờ. Màu xanh của băng dần tan hết, nhiệt độ cũng chậm tăng, và không thấy một mảnh khói đen nào lảng vảng. Bùa trấn âm của nó cũng không phát ra giấu hiệu gì thất thường. Âm binh nọ có lẽ đã biến thật rồi.

Chợt nó nghe bên tai vang lên tiếng "bịch", ngoảnh lại thấy con Tố khuỵu chân xuống, hai tay chống đất. Mắt nó mở trừng trừng, đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, tiếng thở của nó hãm lại thật chậm. Thúy đỡ lưng nó, nhận ra đây là dấu hiệu suy yếu linh lực.

– Ê, mày dùng hết linh lực của con Tố rồi đó hả? – Thúy ngước lên hỏi.

Đáp lại nó là đôi mắt trống rỗng của con ma.

Thúy thở hắt:

– Tao biết là nhờ vậy mà mày ngăn chặn được âm binh, nhưng mà như vầy có quá đáng lắm không?

Con ma vẫn nhìn nó.

– Mày hiểu tao nói gì không?

Con ma lắc đầu.

Thúy ngao ngán:

– Kiểu này tao sợ mày không thể nhập vào người nó được lâu. Mày chuẩn bị dọn nhà đi là vừa.

– Ê tao... tao dậy đây! – Tố bất thần cuống quít nhấc mình lên, lắp bắp – Mày đừng có trách con ma! Nó đã cứu tụi mình một bàn cơ mà...

– Thì ai mà chả biết. Nhưng vừa rồi con ma sử dụng quá nhiều linh lực của mày, mà mày lại không biết cách tiết chế. Nếu nó cứ phải đánh nhau kiểu này hoài, sẽ đến lúc mày kiệt quệ thần kinh. – Thúy hấp háy mắt – Hay là giờ mày quyến luyến nó quá rồi?

Tố chắt lưỡi. Kỳ thật thì Tố đã quá quen với sự hiện diện của con ma, nên cái viễn cảnh phải xa nó mãi mãi khiến Tố thấy hơi... tiêng tiếc? Kể ra thì đúng là điên, chỉ mấy tuần trước thôi cái vong hồn này đã làm nó sợ điếng người mỗi khi hiện ra, giờ nó lại ngấm ngầm xem đấy như là bạn tri kỷ.

Con ma không phản ứng nhiều trước lời tuyên cáo của Thúy, nhưng có lẽ vì nó chưa kịp phản ứng, bên cạnh nó đã xuất hiện thêm hai linh hồn khác, mà chỉ cần nhìn vào một cái lũ trẻ biết ngay họ là ai.

Lương Kiệt Thành vẫn cái cổ quặt quẹo, làn da mốc meo, nhưng khuôn diện ông ta giờ hiện rõ hơn trong ánh sáng nhờ nhờ – hay đúng hơn phải gọi là cậu ta? Vì bên dưới sự héo tàn rong rêu kia là đường nét non choẹt, có phần khờ khạo của một cậu nhóc mới lớn. Cậu ta treo lơ lửng (có lẽ không có cách nào để cậu đi lại được dưới đất như xưa), nhìn lũ trẻ bằng cặp mắt bối rối chao nghiêng 90 độ.

– Tui đã nói rồi. Ông nợ lũ nhóc một lời xin lỗi đó.

"Người" vừa lên tiếng rất may đang đứng trên hai chân, nhưng lại là hai bàn chân trần loang lổ những vết đỏ hồng xen lẫn màu đen thẫm, sần sùi của da bị cháy thành than. Cô ta mặc áo dài sẫm màu, khuôn mặt bầu bĩnh cũng lốm đốm đủ sắc thái giữa đỏ và đen, và ngọn lửa ác nghiệt năm nào đã nung chảy mí mắt của cô dính khắn vô gò má. Cả khuôn miệng lúc hé ra cũng lởm chởm vết da rách rươm rướm máu.

Nếu là trước đây, hẳn con Tố khi nhìn thấy những hình thù dị dạng này sẽ lập tức co giò bỏ chạy. Nhưng hiện giờ nó chỉ thấy trong họ toát ra vẻ thân thương tội nghiệp. Nó muốn trò chuyện với họ thêm đôi phút.

– Xin lỗi vì chuyện gì kia? – Thành hỏi, có lẽ vẫn chưa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

– Óc ông bộ sau khi chết đã chảy hết ra ngoài rồi à? – Lụa cười hí hí. – Ông suýt nữa đã làm con bé cao cao kia tắt thở đó.

Thúy bất giác đưa tay lên rờ cần cổ đỏ hỏn của mình. Thành áy náy:

– Tại vì tớ không suy nghĩ được trong lúc đó. Tất cả những gì trong đầu tớ là hận thù, và những ký ức đầy phẫn nộ bị tua đi tua lại...

– Tui hiểu mà. Bản thân tui cũng như vậy, cũng chỉ thấy lại những thứ tui cố quên đi. Nhưng giờ thì tui nhẹ nhõm hẳn rồi. – Lụa thở ra một làn hơi nóng hừng hực – Mọi xiềng xích đều được phá đi. Tụi mình đã lấy lại được tự chủ.

Cô quay sang đám người sống, nhoẻn miệng cười:

– Đều nhờ những cô gái này đây.

Nụ cười vẽ ra trên khuôn mặt nửa tan chảy của Trần Thị Lụa nhìn thấy mà ghê, nhưng không ai trong ba con nhỏ đâm ra hoảng sợ. Con Thúy còn làm bộ khiêm tốn:

– Công lớn nhất phải thuộc về ma thần chứ?

– À, ma thần. – Lụa khúc khích – Tụi con Hiếu Chi coi vậy mà khờ quá xá. Cái tên ma thần là tui gọi đại để hù tụi nó, vậy mà tụi nó tin sái cổ. Lúc bạn ma hiện lên, cả đám cúi rạp đầu khóc lóc nhìn mắc cười lắm luôn!

Nghe nhắc đến Hiếu Chi, Thành sầm mặt, chửi váng:

– Đúng là một lũ ác độc, tán tận lương tâm! Tớ mà không bị kẹt trong ngôi trường này thì đã ngắt đầu tụi nó quẳng cho chó ăn...

Chợt cậu ngẩng ra:

– Ấy, đã bao lâu kể từ lúc tụi mình chết rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com