Tiền truyện: Cain Farregan 2
Cain và cánh quân của hắn vốn có nhiệm vụ tập kích mạn sườn của quân địch, nhanh gọn tiêu diệt kẻ cầm đầu, tựa như mũi kiếm thọc vào khe hở của tấm áo giáp, đâm thẳng vào trái tim. Nhưng phó tướng của Cain đã tử trận trước khi cuộc chiến đi tới hồi cao trào, bọn họ bị phục kích.
Đến khi nhận thức được tình hình, cánh quân của hắn đã bị gom chung lại với chủ lực, lọt thỏm trong chiến sự tàn khốc.
Tay không ngừng vung kiếm. Những xung động ma thuật thấm vào lưỡi kiếm rồi chạm đến lòng bàn tay mỗi lần Cain chém bay một viên đạn phép của đám xương khô. Thật bất công khi lũ Vong Linh không thể cảm nhận được nỗi sợ khi lưỡi hái tử thần kề sát vào cổ chúng nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Mùi máu tanh nồng xộc lên trong khoang miệng hắn. Tốt rồi, hắn vẫn còn sống.
Khi đối mặt với Vong Linh, nỗi sợ trong lòng không còn thuộc dạng bản năng như khi bị dã thú rình rập. Vong Linh không gầm gừ, không chưng bộ mặt hung dữ, cũng không khoe khoang kích thước của bản thân. Chúng chỉ đơn giản là những món vũ khí giết người.
Nỗi sợ khi phải đối mặt với Vong Linh rèn cho hắn một bầu thiết huyết.
Cain phóng mắt bao quát tình hình xung quanh, bình tĩnh lắng nghe những chuyển động của thế trận giữa tiếng la ó của đồng loại.
Những Tinh Linh cùng tham chiến vốn chỉ bo bo giữ mình. Dù toàn quân Nhân tộc bị diệt cũng đừng mong chúng sẽ xả thân cứu giúp. Tuy nhiên, Tinh Linh cũng không hẳn là đứng nhìn. Nếu không có sự trợ lực của Tinh Linh, quân đoàn hắc ám đã có thể thoả thích sinh sôi trên chiến trường, nghiền nát mọi kẻ ngáng đường chúng. Ma thuật của Tinh Linh còn cường hoá thể trạng của quân ta. Ánh sáng xanh lục của thuật chữa trị như muốn rọi sáng cả bầu trời. Nhưng như vậy là chưa đủ.
Vẫn phải tự cứu lấy mình thôi.
Cain niệm chú truyền âm, gằn giọng nói với vị tướng trực tiếp chỉ huy cuộc chiến này.
"Hiện nay Thánh Kỵ sĩ đoàn đã bị tập kích. Thương vong không đáng kể, nhưng việc thực hiện chiến lược đã đề ra là bất khả thi."
Mạch ma thuật liên tục gián đoạn, chứng tỏ tinh thần của vị tướng quân kia không còn đủ bình tĩnh để trả lời hắn.
"Các ngươi... có thể mở đường máu được hay không?"
"Nếu hy sinh toàn bộ thì có."
"Làm đi!!!"
Tiếng thét của ông ta khiến màng nhĩ Cain nhói đau. Hắn đã quen với sự tàn khốc của chiến trường, việc tên tướng quân kia tuyên án tử cho vai trăm sinh mệnh một cách dứt khoát như thế cũng chẳng khiến hắn ngạc nhiên.
Đoàn quân Nhân tộc bị vây trong một vùng lòng chảo tròn chĩnh, dễ công khó thủ. Hướng về phía đông là phần lãnh thổ của Nhân tộc, nơi đoàn quân Tinh Linh đang ứng chiến. Dĩ nhiên, mở đường máu về phía đó là an toàn nhất. Nhưng vị trí của Thánh Kỵ sĩ Đoàn lại lệch về phía tây bắc...
Tại sao hắn lại phải suy tính về những điều này?
Cain đã được lệnh hy sinh để mở đường máu. Việc của hắn là mở đường, quân chủ lực có rút quân được hay không là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
"Thánh Kỵ sĩ đoàn sẽ mở đường máu ở hướng tây tây bắc để giảm thiểu thương vong. Quân chủ lực hãy chuẩn bị rút lui khi có hiệu lệnh."
Hắn nhàn nhạt nói, rồi ngắt kết nối truyền âm ngay trước khi viên tướng quân kịp đưa ra bất kỳ kháng nghị nào.
"Mọi người nghe thấy rồi chứ? Đó là mệnh lệnh. Tất cả mọi người đều sẽ chết."
Cain chỉ khe khẽ thì thầm trong chiếc mũ giáp ngột ngạt. Mọi trang bị của quân Thần Điện đều được yểm phép từ trước, nên đồng đội của hắn sẽ nghe thấy thôi.
Chẳng ai đáp lại. Dĩ nhiên là không có tiếng hưởng ứng nhiệt tình, nhưng cũng không phản đối.
"Dùng toàn lực quét sạch toàn bộ Vong Linh ở hướng tây tây bắc, mở đường máu cho quân chủ lực rút khỏi mặt trận. Vì đức tin của chúng ta, vì đồng loại của chúng ta, hãy chiến đấu bằng sinh mạng của mình!"
Vẫn không có ai đáp lại. Nhưng Cain có thể cảm thấy trái tim họ đang đập mạnh hết mình, những nhịp đập cuối cùng của kiếp này.
"Tôi sẽ ngã xuống cùng mọi người, đồng đội của tôi. Nhưng nếu được thì hãy cố sống nhé."
Đây chính là ánh hào quang thực sự của "Thanh kiếm của Thần". Ánh hào quang không chỉ cho người ta thấy hy vọng, mà còn nung nóng dòng máu trong huyết quản, sưởi ấm những con tim sắp từ giã cõi đời.
-----
Cain bị trọng thương, bị tách ra khỏi chiến trường, một mình lạc sâu vào vùng đất khô cằn. Mảnh đất mênh mang màu vàng cát ấy như có một sức hút lạ kỳ. Nó lôi kéo hắn dấn thân thật sâu. Hắn có cảm giác rằng mình sẽ tìm thấy thứ gì đó giữa những kẽ đất nứt nẻ, nhưng hắn chẳng trông chờ thứ đó sẽ cứu sống hắn trong tình cảnh này.
Mái tóc vàng của hắn trông xác xơ hệt như đám cỏ dại úa tàn đằng kia. Ở chặng cuối của cuộc đời, chỉ có những cơn gió mang theo cát bụi chịu bầu bạn cùng hắn. Còn cả cây cối và những mỏm đá khổng lồ, nhưng chúng đều tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng ấy khiến Cain có cảm giác chúng đang đợi hắn ở thế giới bên kia.
Trống trải và cô đơn, hai thứ đó tạo điều kiện cho Cain suy nghĩ về rất nhiều việc.
Ví như quê nhà yêu dấu. Mảnh đất có núi, có sông và cả biển.
Gia đình của hắn. Người cha luôn nghiêm khắc ngoài mặt nhưng luôn tự tay chọn quà cho vợ con sau mỗi chuyến công du. Người mẹ được cha nâng niu đã quen nên luôn tuỳ hứng. Anh trai lạnh nhạt, có phần cay nghiệt nhưng sau lưng luôn giúp hắn cáng đáng những chuyện phiền phức. Và Sophie, người chị gái giống hệt mẹ từ ngoại hình đến tính cách. Người chị gái luôn thân thiết với hắn từ thuở ấu thơ.
Còn cả đồng đội của hắn. Những con người đã đặt niềm tin vào lưỡi kiếm của hắn. Những con người nguyện cùng hắn vào sinh ra tử. Những con người xa lạ, vốn chẳng hề quen biết nhưng lại gần gũi như chung một khúc ruột.
Quê hương, gia đình và bạn bè. Đó là những điều quý giá nhất mà hắn có thể có được trong suốt cuộc đời này.
Và mới gần đây thôi, hắn đã đánh mất điều quý giá cuối cùng.
-----
Sau hai ngày đường, một thứ gì đó hiện lên trong tầm mắt hắn. Nó trông như một tảng đá lớn nằm trơ trọi giữa nơi giao thoa của nền đất vàng vọt và bầu trời sao. Càng lại gần, Cain mới nhìn ra đó là một khối kiến trúc đồ sộ.
Từng vòng trụ đá cao hàng chục mét xếp đan vào nhau, trống đỡ mái vòm chỉ còn trơ trọi bộ khung. Cain trèo qua bức tường bao nay chỉ còn là một đống đổ nát. Chính giữa toà kiến trúc đặt một bức tượng. Đó là một người đàn ông với thân hình tuyệt mỹ, mình vắt dải lụa, gương mặt nhìn nghiêng, và đôi tay chìa về phía những con người nhỏ bé quỳ mọp dưới chân mình. Người đàn ông đó giống như một vị Thánh, cứu vớt chúng sinh với tấm lòng nhân từ và bao dung.
Thật mỉa mai làm sao, Cain bắt gặp một bức tượng Thần tại nơi này. Các giáo sĩ luôn nói khi người ta chết đi, linh hồn họ sẽ về với vòng tay yêu thương của Thần. Vậy thì, Cain đã chết, hay nơi đây chính là nơi tận cùng của hắn?
Thân thể Cain đổ gục xuống.
Dù phải bước đi trên con đường trải đầy đinh sắt cùng than đỏ, dù ngày ngày thi gan với cái chết, dù dẫm đạp lên bao nhiêu sự hy sinh, hắn cũng chưa một lần buông lời oán thán. Cain đã trưởng thành. Hắn không chạy theo ước mơ ngày bé, mà chiến đấu vì nỗi sợ rằng một ngày nào đó, chiến tranh sẽ tước đi những gì hắn trân quý hơn cả chính bản thân mình. Đó là nguồn động lực khiến con tim hắn vẫn đập, và đôi chân vẫn bước mà chẳng nề hà những đinh sắt cùng than đỏ trải trên đường.
Nhưng con đường của hắn có lẽ sẽ kết thúc ở đây.
Tại phía cuối con đường, chỉ có một bức tượng lạnh lùng bầu bạn với hắn.
"Suốt bao nhiêu năm, ta đã không ngừng cầu nguyện." Cain thì thầm với bức tượng. "Trước mỗi trận chiến, ta luôn cầu nguyện rằng ta sẽ sống sót sau ngày mai, ta còn cầu nguyện điều đó cho những người đồng đội của ta. Và ta mong sao quê nhà ta sẽ không bị chiến tranh tàn phá.
Cha mẹ và anh chị ta, họ cũng cầu nguyện.
Người dân trong những thành trấn ta đi qua, họ cũng cầu nguyện.
Đồng đội của ta, họ cũng cầu nguyện.
Và cả những người quằn quoại trên chiến trường đẫm máu, họ dùng cả sinh mạng để cầu nguyện!
Ta nghe thấy tiếng họ cầu nguyện...
Vậy còn ngươi thì sao, ngươi có nghe thấy tiếng họ cầu nguyện không, hả Thánh Thần?!"
Hắn trèo lên bệ đá tinh xảo, đạp lên những con người lom khom, nhỏ bé như loài sâu kiến. Hắn đứng đối diện với vị Thần kia, hai bàn tay giữ chặt lấy gương mặt tinh tế của ngài, như muốn ép ngài phải nhìn về phía hắn.
"Ngươi nổi giận vì sinh linh đày đoạ lẫn nhau, rồi lại trừng phạt họ bằng cách đày đoạ họ. Ý nghĩa của nó là gì? Toàn bộ sự điên rồ này có ý nghĩa gì, hả Thần?!"
Cain lùi lại, lặng yên như đang chờ đợi một câu trả lời.
Máu từ bàn tay hắn lấm lên gương mặt mỹ miều của bức tượng. Mặc cho hắn gào thét chất vấn, mặc cho hắn tuyệt vọng bi thương, mặc cho hắn xúc phạm, gương mặt mỹ miều ấy vẫn nghiêng nghiêng, hướng ánh mắt điềm đạm xuống những viên đá được chạm thành hình người dưới chân, hoàn toàn bỏ quên một con người bằng xương bằng thịt ở ngay trước mặt.
Thần không nghe thấy, cũng không thấu hiểu.
Thần chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng. Thần chỉ là một công cụ để việc cai trị trở nên dễ dàng hơn. Thần không có thật.
Cain rút kiếm. Thanh kiếm đã cùng hắn vào sinh ra tử, thanh kiếm đại diện cho ước mơ ngày bé, và đức tin sắt đá không gì lay chuyển được. Thanh kiếm đã gãy làm hai phần, chĩa thẳng về phía bức tượng, lặng yên chém xuống.
Những vết nứt lan rộng trên mặt đá trắng tinh, nhẵn thín. Từ đó, dòng máu đỏ thẫm trào ra.
----------
Tích cực comment để có thêm động lực ra truyện các bạn nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com