Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Loại Cảm Giác Này Chính Là Giày Vò

Hôm đó tôi đi mua dây đan vòng về tự tay làm quà sinh nhật cho anh, tuy tôi bảo anh không cần thì thôi nhưng tôi vẫn muốn tặng anh một món quà, dù sao ở nơi này tôi chỉ có mình anh là có thể xem như bạn. Tôi tự tay mình thắt dây làm vòng tay màu đỏ tặng anh, cả hộp quà cũng do tôi tự dán, tôi vẽ thêm vài miếng băng cá nhân lên hộp trong rất buồn cười. Tuy nó không đắt tiền nhưng tôi mong anh sẽ thích, dù sao người có tiền như anh cho dù quà có đắt tiền bao nhiêu thì cũng không có ý nghĩa gì cả. Lúc đi làm trong lòng tôi cứ mong hôm nay được về sớm vì tôi háo hức muốn tặng quà cho anh, đúng là tôi được về sớm thật, khoảng một giờ tôi đã được về rồi nhưng lại không như tôi tưởng tượng. Phía bên kia đường, nơi cái bàn củ anh hay đợi tôi nhưng hôm nay không tìm thấy bóng dáng của anh ở đâu. Hôm nay anh bận gì đó nên đến trễ thì sao? Tôi đi về phía đối diện, ngồi vào bàn gọi một phần cháo như mọi khi, tôi đợi anh, tôi vẫn cứ nghĩ anh sẽ đến như mỗi ngày nhưng đợi mãi đến ba giờ vẫn chưa thấy anh đâu. Bình thường dù tôi ra về lúc 12 giờ, 1 giờ hay 3 giờ sáng đều thấy anh ngồi đây. Tôi hơi thất vọng, có lẽ tôi đã quen với việc mỗi ngày bước chân ra khỏi hộp đêm đều sẽ thấy nụ cười ấm áp của anh. Tôi đã quên rằng anh không có trách nhiệm mỗi ngày phải đón tôi. Tôi cầm túi xách lên tính tiền rồi ra về, đã hơn 3 giờ sáng con đường vắng vẻ, lạnh lẽo, tôi bổng nhiên thấy cô quạnh, con đường thường ngày đã quen thuộc nhường nào giờ lại như rất xa, không có tiếng lãi nhãi bên tai tôi, không có ai bảo tôi đi chậm lại một chút. Tôi bước nhanh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường ngắm nhìn hộp quà nhỏ bé. Tôi thầm nghĩ ngày mai sẽ không thèm nghe anh nói chuyện, xong tôi lại tự cười chế giễu bản thân. Ngày mai liệu anh có đến chờ tôi không ? Tội tự thấy mình nực cười. Anh không đến cũng không phải là chuyện gì quá lớn lao, một mình tôi vẫn về được, không phải lúc trước tôi vẫn như vậy sao? Trong đầu tôi nghĩ như thế mà sao lòng tôi cứ buồn miên man như vậy? Tôi đặt hộp quà sang một bên nhắm mắt cố tìm giấc ngủ.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua, mỗi ngày tôi  ra về đều không thấy anh đâu cả. Tôi bắt đầu cảm thấy vô vị, tôi quyết định không nghĩ đến anh nữa, tôi mặt kệ anh, tôi quyết tâm gạt anh sang một bên. Ngày thứ 4 qua đi tôi thật sự đã nổi điên lên rồi. Sự buồn bực, vô vị, mong chờ chuyển thành tức giận, tôi không chịu nỗi nữa, đây rõ ràng là một loại hành hạ đối với tôi, trong đầu tôi lúc nào cũng là hình ảnh của anh, mỗi khi ra về lại mong chờ rồi lại biến thành hụt hẫng. Anh nghĩ tôi là gì mà lại làm như vậy? Anh muốn chơi đùa tôi lúc đầu chỉ cần bỏ tiền ra chẳng phải tôi sẽ ngoan ngoãn cuối đầu rồi sao ? Vì cái gì mà lại phải chạy đến bên tôi, quan tâm tôi, đem lại cho tôi cảm giác ấm áp như thể anh chưa từng xem tôi là một đứa làm gái, anh làm cho tôi cảm động rồi lại biến mất một cách đột ngột như vậy, để tôi phải chịu sự giày vò, khó chịu thì anh mới vui sao. Tôi bỗng nhiên ấm ức bật khóc tu tu như một đứa trẻ, tôi thật sự rất giận, tôi muốn gặp anh, muốn chính miệng anh nói anh chán nản không muốn gặp tôi thì tôi mới hài lòng, khi biết câu trả lời thì tôi sẽ không thấy khổ sở như vậy, tôi sẽ biết thân, biết phận của mình mà tránh xa anh một chút.

Sáng hôm đó , kể từ ngày không gặp anh thì đã là ngày thứ năm rồi. Tôi bắt đầu đầu nghĩ cách tìm anh, tìm như thế nào đây? Tôi hình như không biết gì về anh cả. Tôi từng được tên Ninh đưa đến nhà anh một lần nhưng tôi cũng không nhớ nhà anh ở đâu. Nhắc đến tên Ninh tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, lần đó anh dùng điện thoại của tôi gọi cho hắn, tôi bình thường ngoài bà chủ ra thì cũng không gọi cho ai, chắc số diện thoại hắn vẫn còn trong máy tôi, nghĩ thế tôi liền lục tìm số của tên Ninh rồi gọi điện thoại cho hắn, sau vài hồi chuông thì hắn đã nghe máy

" Alo "

" Đại Ninh "

" Ai đấy ? "

" Tôi là số 24 đây. Anh từng nói có chuyện gì rắc rối thì tìm anh đúng chứ ? Tôi đang có chuyện nhờ anh giúp đây "

" Số 24. Có chuyện gì sao ? Cô cứ nói đi "

" Anh đưa tôi đến gặp Bọ Cạp đi. Tôi có vài chuyện muốn nói cùng anh ta "

" Bọ Cạp? hình như bây giờ không tiện cho lắm "

" Có gì mà không tiện chứ? Tôi gặp anh ta nói vài lời liền đi ngay. Sao hả ? Anh định nuốt lời không giúp tôi sao ? "

" Không phải như vậy. Nếu cô có việc gì quan trọng muốn gặp anh ta thì tôi sẽ giúp cô. Bây giờ cô đang ở đâu ? " 

" Tôi đang ở nhà "

" Được. Bây giờ tôi liền đến đón cô "

" Được "

Sau khi tắt máy của tên Ninh tôi liền vào tắm rửa, thay một bộ đồ khác đợi hắn đến đón tôi. Tôi đến bên đầu giường nhìn ngắm hộp quà một lúc rồi cầm lấy nó bỏ vào túi xách. Tôi đợi khoản 15 phút sao thì tên Ninh đã đến, hắn đưa tôi đến nhà anh, lúc vào nhà anh tên Ninh có hỏi tôi một câu

" Cô có việc gì quan trọng lắm sao ? "

" Không có việc gì quan trọng cả. Tôi đến để tuyệt giao "

" Cái...Cái gì ? "

Tôi ngừng bước nhìn hắn, hình như hắn đang ngạc nhiên vẫn chưa hiểu tôi nói gì. Tôi nhìn hắn hồi lâu, nhìn đến nổi hắn mất tự nhiên lên tiếng

" Sao thế ? "

" Anh ở ngoài đi. Tôi nói chuyện với anh ta xong sẽ ra ngay "

" Ơ...Được "

Tôi nhanh bước đến phòng của anh mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của tên Ninh mà không thèm giải thích cùng hắn. Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng anh rồi đóng lại, nghe thấy tiếng động anh mở mắt, trong anh có vẻ mệt mỗi nhưng thấy tôi anh tỏ vẻ rất ngạc nhiên, xong môi anh lại nhếch lên gọi tôi

" Băng Cá Nhân "

Khi tôi nghe được cái tên ấy cơn tức giận trong lòng tôi lại dâng trào. Tôi ném thẳng hộp quà vào anh, anh giơ tay bắt lấy, mở hộp quà qua cầm lấy chiếc vòng được thắt bằng dây màu đỏ ngắm nghía mỉm cười nhìn tôi

" Đẹp thật. Em tặng cho tôi sao ? "

Cái nụ cười của anh, biểu cảm của anh làm tôi càng tức giận. Tôi nhớ đến sự giày vò mấy ngày nay của tôi. Tôi đã phải khó chịu đến nhường nào mà anh lại có thể nhỡn nhơ vui vẽ như vậy. Tôi không nghĩ được gì liền bay lên người anh, giật lấy vòng tay vứt đi rồi liên tục đấm mạnh vào ngực anh trút hết ấm ức trong lòng tôi lên người anh

" Anh vui lắm sao ? Trêu đùa tôi như vậy anh vui lắm đúng không ? Anh xem tôi là cái gì ? Đồ chơi phải không ? Anh giã vờ quan tâm tôi, chăm sóc tôi, làm tôi cảm động liền chán ghét tôi, cùng tôi chơi trò mất tích chứ gì ? Tôi không cần anh, tôi nói cho anh biết tôi mới là người không cần anh. Tôi đến đây là nói với anh, sao này đừng giã vờ làm người tốt như vậy, muốn chơi tôi anh bỏ tiền ra tôi liền cho anh chơi. Đừng dùng biểu cảm xót xa nhìn tôi khi thấy bao tử tôi đau, đừng dùng giọng điệu dịu dàng bảo tôi mang giày cao gót đừng đi nhanh. Cuối cùng thì anh cũng chỉ xem tôi là một đứa làm gái ở hộp đêm để anh chơi đùa mà thôi phải không ? Anh thật vô vị, tôi chán ghét, chán ghét anh "

Mỗi lời oán trách của tôi là một cái đấm vào ngực của anh, vậy mà anh không đáp trả chỉ mở to mắt nhìn tôi. Nước mắt của tôi không biết từ khi nào mà đã đầy trên khuôn mặt. Tôi sợ nhất là để người khác thấy tôi khóc, vậy mà tôi lại không kiềm được khóc lốc trước mặt anh như một con ngốc thế kia chắc anh thấy buồn cười lắm, nhưng vì tôi tuổi thân không chịu được. Ngoài cửa có tiếng bước chân chạy đến chắc do nghe tiếng động nên tên Ninh mới chạy vào. Hắn ta thấy tôi liên tục đấm vào ngực anh thì liền lao đến kéo mạnh vai tôi ra làm tôi ngã xuống sàn nhà rồi lớn tiếng quát

" Cô muốn chết sao ? "

Anh thấy tôi bị ngã rất nhanh liền nhào đến đỡ lấy tôi, tay tôi hơi rát, đầu óc quay cuồng, trên đỉnh đầu nghe thấy giọng anh

" A Ninh anh bị điên rồi à "

" Anh mới điên rồi. Anh bị thương như vậy mà còn để cô ta đánh anh. lỡ như động tới vết thương thì sao, anh không biết phản kháng phải không ? Muốn tôi dạy anh không "

Tôi nghe tên Ninh nói anh bị thương thì ngớ người ra, quay sang nhìn anh từ trên xuống dưới mới phát hiện chiếc áo thun màu trắng của anh ở phần bụng đã thấy vết máu loang ra. Tôi bối rối nhìn anh, miệng lắp bắp

" Tôi... Tôi... Anh "

" Anh cmn ! Anh ta bị thương vẫn chưa khỏi, mấy ngày nay lại phát sốt. Cô không thương xót còn đánh anh ta như bao cát, tôi nói không phải cô muốn chết thì là cô muốn anh ta chết "

Tên Ninh rất tức giận chỉ vào vết thương trên bụng của anh mà quát tôi. Anh ôm chặc bã vai tôi đỡ tôi đứng dậy rồi quay sang nhìn tên Ninh

" Anh ra ngoài đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy "

" Được, Được. Cmn ! mặc kệ anh "

Tên Ninh tức giận ra khỏi phòng đóng gầm cửa một cái, tôi nhìn theo anh ta nhất thời không biết nói gì, tôi bối rối nhìn anh, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Anh nhìn tôi đỡ tôi lại ngồi bên giường, anh không nói gì cả để tôi ngồi đó rồi lại đi đến nhặt lấy chiếc vòng tôi làm để lên đầu giường, sau đó anh mở tủ trên đầu giường lấy ra hộp cứu thương lấy băng gạt cùng thuốc, tôi thấy anh cởi chiếc áo thun ra, băng gạt ở bụng đã thấm máu, tôi ngại ngùng chỉ về phía bụng anh

" Tôi làm giúp anh "

Anh không lên tiếng đưa hộp cứu thương về phía tôi, miệng anh vẫn mỉm cười với tôi, tôi xấu hổ cuối gầm mặt giúp anh thay băng gạt, vết thương của anh rất sâu, vết khâu trông rất đáng sợ. Không gian im lặng từ từ trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com