6
Sau bữa tối, Sun Yingsha không cần Lưu Định hộ tống nữa, Wang Chuqin mang hai chiếc vali lên xe của anh.
Về đến nhà sớm, Sun Yingsha đã no nê và ngay lập tức nằm xuống ghế sofa. Wang Chuqin cũng ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: "Sasha, chúng ta kết hôn đi."
"Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?" Sun Yingsha nhắm mắt trả lời, giọng điệu lười biếng.
"Ý anh là thực sự kết hôn, ở bên nhau theo đúng nghĩa đen, được không?"
Sun Yingsha hưng phấn, mở mắt ngồi dậy, bất mãn phàn nàn: "Vậy lần trước em theo đuổi anh anh còn không đồng ý ?"
"Đó là bởi vì... bởi vì anh muốn theo đuổi em, cho nên anh cảm thấy không tốt." Wang Chuqin tiếp tục giải thích.
"Anh theo đuổi em khi nào thế?."
"Đây không phải gọi là theo đuổi sao? Tan sở anh đón em, nấu cơm cho em, giúp em thu dọn hành lý."
"Vậy thì quá dễ dàng đối với anh. Em sẽ không cưới khi chưa được cầu hôn."
"Vậy lần sau anh sẽ bù đắp cho em."
Nhìn thấy Sun Yingsha mỉm cười, Wang Chuqin lấy hết can đảm ôm Sun Yingsha vào lòng cô không phản kháng, lợi dụng tình thế anh ôm cô thật chặt.
Hai người ôm nhau, Wang Chuqin dụi dụi cằm vào trán Sun Yingsha
.Vừa rơi vào bẫy của Wang Chuqin, Wang Chuqin đã nắm lấy tay Sun Yingsha và hôn cô. Sun Yingsha không có sự chuẩn bị nào và đầu óc cô trống rỗng.
Nụ hôn này nồng nàn và kéo dài, một tình yêu dâng trào đã kéo dài suốt mười hai năm.
"Xiaodoubao, anh nhớ em rất nhiều." Giọng nói của Wang Chuqin bên tai cô như một liều thuốc độc, nhanh chóng truyền vào tai Sun Yingsha.
"Wang Chuqin, anh là một tên lưu manh"
Sun Yingsha giơ tay lên và cố gắng thoát ra.
"Ồ, anh chỉ lưu manh với 1 mình em."
Wang Chuqin nắm lấy tay cô và hôn cô lần nữa trước khi buông ra. Mặt Sun Yingsha đỏ bừng vì nụ hôn bất ngờ, cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ và lập tức khóa cửa lại.
Cô quá thất vọng về bản thân, không phải cô ấy chưa từng được hôn bao giờ. Rõ ràng cô ấy là người khoe khoang rằng sẽ muốn theo đuổi ai đó, vậy tại sao cô ấy lại bị tán tỉnh?
"Mở cửa đi, xiaodoubao."
Wang Chuqin đang gọi cửa.
"Gì?"
"Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé."
Wang Chuqin bối rối đến mức dám ngạo mạn nói.
"Anh đừng mơ"
Cô thực sự mệt mỏi, không để ý đến tiếng gầm gừ ngoài cửa, cô chỉ dọn dẹp và đi ngủ .Ngoài cửa cuối cùng cũng không có động tĩnh gì.
Sau chuyến du đấu ở Hàn Quốc, cô có thể nghỉ ngơi hai ngày, Sun Yingsha tắt hết đồng hồ báo thức và chuẩn bị đi ngủ.
Lần này cô ngủ không yên, cô nằm mơ thấy mình bị vướng vào thứ gì đó, đột nhiên bị đánh thức bởi một nỗi sợ hãi.
Khi cô mở mắt ra, cô thấy ánh sáng từ bên ngoài rèm cửa chiếu vào rất yếu ớt, hình như vẫn còn sớm.
"Vẫn còn sớm để ngủ thêm một lát nữa." Wang Chuqin lại ôm chặt cô vào lòng.
"Wang Chuqin? Làm thế nào anh vào được đây?" Sun Yingsha lập tức ngồi dậy.
"Anh? Anh không biết! Có lẽ anh đang mộng du." Wang Chuqin dụi dụi mắt và nói nhảm.
Tôn Anh Sa không nói chuyện, cô chỉ nhìn anh, muốn xem anh sẽ biểu diễn như thế nào.
"Có lẽ anh thích chiếc giường này hơn."
"Thật sao?"
"Ờ-huh."
"Vậy anh ngủ ở đây còn em ngủ ở phòng dành cho khách."
Sun Yingsha ôm chăn định rời đi, nhưng Wang Chuqin lập tức tóm lấy cô và điên cuồng xin lỗi. "Đừng tức giận, đừng tức giận, em ngủ ở đây đi, anh đi, anh đi làm việc."
Thật là xảo quyệt, Sun Yingsha không khỏi bật cười. Wang Chuqin đi làm, Sun Yingsha lại ngủ trưa cho đến một giờ.
Điện thoại di động bị tắt tiếng, Wang Chuqin gọi nhiều cuộc nhưng không nhận được cuộc gọi nào.
Lại một cuộc điện thoại nữa, nhưng không phải của Wang Chuqin
Cô lập tức nhận cuộc gọi của Châu Nhiên.
"Shasha, tôi muốn ly hôn với Lão Hàn." Giọng Trâu Nhiên tràn ngập nước mắt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ra ngoài rồi nói chuyện sau."
"Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ đến đó sớm thôi."
Sun Yingsha vội vàng giải quyết tình hình và gọi điện cho Wang Chuqin để thông báo
"Sasha, đồ ăn anh gọi cho em chắc đã nguội rồi. Nhớ hâm nóng trước khi ăn nhé."
"Được"
"Em muốn đi ra ngoài?"
"Ân, Châu Nhiên có chuyện tìm em."
"Tối nay anh sẽ đón em."
"Để xem nào, em vẫn chưa biết mấy giờ em về."
"Được rồi, vậy hãy đi chậm lại và nói cho anh biết khi nào em đến đó."
Châu Nhiên nói rằng Lao Han đã lừa dối cô, nhưng sau khi Sun Yingsha và Châu Nhiên điều tra, họ phát hiện ra rằng đó là món quà sinh nhật bất ngờ của Lao Han dành cho Châu Nhiên. Hai người đã nhanh chóng hòa giải, nhưng Sun Yingsha lại là kẻ bị ép buộc ăn cẩu lương của 2 người họ.
"Tôi đi đây, các em chơi nhé, lát nữa tôi sẽ đón các em." Lão Hàn tạm biệt hai người rồi rời đi trong KTV.
Khả năng uống rượu của Trâu Nhiên không có gì đáng nói, cô uống hết chai này đến chai khác. Khả năng uống rượu của Sun Yingsha cũng không tệ, nhưng cô không thể chịu đựng được Trâu Nhiên uống cô ấy mấy chai.
"Sasha, việc theo đuổi của bạn thế nào rồi?"
"Đương nhiên là tốt rồi." Sun Yingsha vỗ ngực, tự tin mở micro, "Tôi, Sun Yingsha, đang hành động không thể nào thất bại được ?"
"Vậy cậu có thích Wang Chuqin không?" Trâu Nhiên lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gọi video cho Wang Chuqin
"Đương nhiên là có. Tôi thích Wang Chuqin nhất. Ai muốn làm em gái anh ấy chứ?"
"Ồ ~, Wang Chuqin, cậu có nghe thấy không? Mau đến đón gã say rượu của ngươi đi." Châu Nhiên hét vào điện thoại di động.
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Anh lao vào phòng riêng và nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Châu Nhiên nửa nằm trên ghế sofa, còn Sun Yingsha trực tiếp nằm dưới sàn, ngủ trên một đống chai rượu và ngâm nga trong chai.
Wang Chuqin đỡ Sun Yingsha đến ghế sofa. Sun Yingsha chỉ vào anh và hỏi: "Anh ta là ai?"
"Chồng của bạn.."
"Không trách đầu to như vậy, hahahahaha
Sun Yingsha đã say và bất tỉnh. Wang Chuqin ôm cô định rời đi.
"Wang Chuqin, tôi chỉ có thể giúp cậu đến được đây. Hãy tận hưởng buổi tối tuyệt vời này nhé!"
Quả thực là một đêm tuyệt vời, Sun Yingsha mãi đến 2 giờ mới ngừng nôn mửa, Wang Chuqin bận rộn dọn dẹp phòng khách.
Trước khi phòng khách dọn xong, anh thấy cô Sun Yingsha đã cởi áo khoác xong và đang mặc bộ đồ ngủ.
Sau khi loay hoay một lúc, Sun Yingsha dừng lại và bắt đầu khóc:
"Em không thể mặc nó vào được."
Wang Chuqin nắm cánh tay cô, giúp cô mặc đồ ngủ, hôn lên trán cô:
"Ngủ đi, Tiểu Đâụ Bao"
"Không." Sun Yingsha đột nhiên đứng dậy, "em còn chưa tắm, chưa tắm thì không thể ngủ được."
"Tổ tiên, ngày mai chúng ta tắm rửa nhé? Hãy ngoan ngoãn."
Wang Chuqin không thể chịu đựng được sự tra tấn nữa, và anh cũng không dám giúp cô giặt nên đã cố gắng thuyết phục Sun Yingsha.
"Ồ được."
Thật hiếm khi vâng lời.
"Tốt."
Wang Chuqin vào phòng tắm vặn một chiếc khăn ướt để Sun Yingsha lau mặt và tay cho cô một lát rồi họ đi ngủ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, đã là ba giờ sáng, Sun Yingsha mới chậm rãi đứng dậy. Cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sun Yingsha nhìn mình trong gương và sửng sốt. Tóc cô ấy giống như chuồng gà, trên cổ và xương quai xanh có vài vết đỏ, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng trẻo của cô ấy.
"Có chuyện gì vậy?" Wang Chuqin chạy ra khỏi bếp.
"Wang Chuqin, tên lưu manh, ngươi lợi dụng sự sa cơ của người khác." Sun Yingsha nhặt chiếc gối trên ghế sofa và ném vào anh ấy
Wang Chuqin cũng không chịu thua, bắt đầu tranh cãi với cô:
"Anh lợi dụng cái gì chứ. Hôm qua em say ói cả đêm anh là nguồ dọn dẹp đấy nhé. Anh lợi dụng em hay em lời dụng anh chứ"
"Vậy đây là cái gì?" Sun Yingsha chỉ vào vết sẹo trên xương đòn của cô cho anh xem.
Vương Sơ Cầm tức giận cười, chống tay lên hông giúp cô nhớ lại: " Sun Yingsha, em có muốn hỏi bản thân hôm qua em đã uống bao nhiêu không? Là vì em uống nhiều quá nên nổi mẫn đỏ mà em còn trách anh sao?"
"Thế thì...em xin lỗi, em đã trách nhầm anh."
Vẫn còn cảm thấy xấu hổ, Sun Yingsha lập tức vào phòng ngủ.
"Ra ngoài ăn đi."
"Em sẽ đi tắm trước."
Ngày nghỉ kết thúc và việc tập luyện lại bắt đầu ngày này qua ngày khác.
Đường về nhà cũng khá bất tiện, nhưng Wang Chuqin hầu như ngày nào cũng đến đón cô
Hôm nay Wang Chuqin vì có việc nên về muộn nên Sun Yingsha đi theo Châu Nhiên về ký túc xá ở lại một lát, nói là đi nghỉ ngơi, chỉ là đổi chỗ chơi điện thoại di động.
"Tối hôm đó hai người thế nào?"
"Cái gì?" Sun Yingsha không có phản ứng
Nhìn thấy phản ứng của Sun Yingsha, Trâu Nhiên tỏ vẻ sắt bén nói: "Không có chuyện gì xảy ra phải không?"
"KHÔNG."
"Cậu có vấn đề hay anh ấy có vấn đề?"
Sun Yingsha nhìn cô và mỉm cười.
"Tôi xinh đẹp như một bông hoa và có thân hình nóng bỏng. Đó không phải là vấn đề của tôi. Có lẽ Wang Chuqin không đủ tốt."
"A, nhìn thì tốt nhưng không có tác dụng. Cậu có muốn cân nhắc đổi cái khác không?" Trâu Nhiên kịp thời đưa ra đề nghị.
"Không sao đâu, chỉ cần nhìn đẹp là được. Tôi chỉ thích ngắm trai đẹp thôi."
"Thật đáng tiếc." Chu Nhiên lắc đầu.
Ở lại một lúc, Wang Chuqin đến. Sun Yingsha cầm lấy túi xách, chào tạm biệt Châu Nhiên và đi xuống lầu
Sun Yingsha lên xe và ngồi vào ghế phụ. Wang Chuqin đưa cho cô một chiếc kẹo hồ lô
"Wow, sao lại mua kẹo hồ lô!"
"Ừ, tôi đã nhìn thấy nó trên đường tan sở."
Sun Yingsha nhận lấy, lập tức lấy kẹo hồ lô ra cắn một miếng.
"Vậy về nhà đi, anh sẽ nấu ăn."
"Được rồi, đợi một lát."
Tôn Anh Sa dùng ngón tay xiên một viên kẹo hồ lô đưa đến miệng Wang Chuqin muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng, Sun Yingsha đã thấy đúng lúc liền nhét kẹo hồ lô vào, và cười như thể cô đã thành công.
Vương Sơ Cần bất giác mỉm cười: "Thật ngọt ngào."
"Rất tiếc! Xin lỗi, tôi quên rửa tay.
Wang Chuqin dừng lại một lúc, nhấn ga và nói thêm: "Em không cần phải thành thật như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com