Hồi ức
Hiện tại thì Hồng Duy đang có mặt tại Côn Đảo và ở một resort nghỉ dưỡng bình thường. Lý do mà cậu chọn Côn Đảo vì đây là một đây là một đảo cô lập ở ngoài biển khơi. Hiện tại thì tâm trạng cậu cũng vậy, cậu đang bị cô lập giữa những định kiến, những áp lực vô hình đang đè nặng lên vai cậu. Cậu muốn chạy trốn khỏi nó, cậu muốn giải thoát khỏi nó. Cậu muốn làm điều mình thích, yêu người mà mình muốn yêu. Cậu muốn được tự do để làm những việc đó chứ không phải là chấp nhận một bên và từ bỏ bên còn lại như hiện trạng của mình bây giờ
Ngồi dưới bờ cát nhìn thẳng ra biển, từng con sóng trắng xóa đánh vào bờ càng làm cậu buồn não nề hơn. Phải, cậu vẫn còn rất yêu Duy Mạnh, cậu thật lòng không muốn xảy ra chuyện như thế này, chí ít là nếu phải chia tay thì cũng không nên dùng hạ sách như thế
Cậu nhớ lại cách đây 4 năm, tình yêu của cậu và Duy Mạnh vẫn đang rất đẹp và đậm chất Pinky. Một ngày trước khi cậu sang Áo học tiến sĩ, hai người đã cùng nhau đi ăn, đi chơi. Duy Mạnh còn đặc biệt dẫn Hồng Duy đến cầu Ánh Sao ở quận 7
Hồng Duy: Chỗ này đẹp thật đấy. Thật phù hợp cho các cặp đang yêu. Sao Mạnh biết được chỗ này hay thế?
Duy Mạnh búng trán Hồng Duy: Duy thật là ấy. Chỉ biết lao đầu vào học thôi, chả biết gì về cuộc sống cả
Hồng Duy xoa trán: Ui đau, người ta hổng biết thì mắc gì búng trán người ta. Chắc hồi đó giờ cặp với nhiều người lắm rồi nên mới biết chứ gì?
Duy Mạnh: Ơ ơ, Mạnh nào có ai đâu. Duy là mối tình đầu của Mạnh đấy
Hồng Duy: Vậy à? Nhưng mà thường mối tình đầu sẽ không đi đến đâu đâu
Duy Mạnh: Đó đó, coi cái miệng kìa. Không đi tới đâu là sao. Đi tới khi cả hai tụi mình 100 tuổi là được
Hồng Duy: Xì, mấy người toàn làm chuyện liều lĩnh. Đánh lộn, truy đuổi, lại còn là những con ma men uống rượu bia chả biết say là gì. Ở đó mà đòi sống với tui tới 100 tuổi
Duy Mạnh: Ơ ơ, tính chất công việc thôi mà. Duy cũng thế thôi, tối ngày ngồi lab hít bao nhiêu chất độc. Chắc sống cũng thọ ngang với Mạnh thôi
Hồng Duy: Tui là tui có biện pháp phòng hộ, còn mấy người là chủ động. May mà không có hút thuốc ấy, không là đủ bộ luôn rồi
Duy Mạnh: Duy muốn thì mai Mạnh sẽ bắt đầu hút
Hồng Duy: Dám hông? Cắt là khỏi xài à
Duy Mạnh: Hihi, tha Mạnh đi
Hai người đứng trên cầu hóng gió một lúc
Hồng Duy: Mạnh
Duy Mạnh: Hửm, gì vậy Duy?
Hồng Duy: Mai là Duy đi rồi đó
Duy Mạnh: Uhm, Mạnh biết rồi. Mạnh sẽ ra tiễn Duy mà, Mạnh không quên đâu
Hồng Duy: Không phải chuyện đó
Duy Mạnh: Vậy là chuyện gì?
Hồng Duy: Mạnh biết Duy đi bao lâu không?
Duy Mạnh: Bao lâu không quan trọng, miễn sao học xong Duy quay về Việt Nam là được
Hồng Duy: Duy đang hỏi nghiêm túc mà
Duy Mạnh ấp úng: Ờ thì...chắc 1 hay 2 năm gì đó ha?
Hồng Duy: Nhanh nhất cũng là 3 năm, còn nếu trung bình thì phải đến 5 năm lận đó
Duy Mạnh: Oh, lâu thế cơ à?
Hồng Duy: Uhm, nên...nếu Mạnh thấy quá mệt mỏi khi phải chờ đợi, đừng chờ nữa nhé. Không có Duy cũng sẽ có những chàng trai, cô gái khác xứng với Mạnh, thậm chí là xứng hơn Duy nữa
Duy Mạnh: Ơ, Duy đang nói gì vậy?
Hồng Duy: Duy sẽ không buồn đâu. Duy sẽ chúc phúc cho cả hai và sẽ đến dự đám cưới luôn. Duy hứa đấy
Duy Mạnh ôm Hồng Duy: Sẽ không có chuyện đó đâu. Dù Duy đi 3 năm, 5 năm hay 10 năm Mạnh cũng sẽ chờ. Chỉ cần Duy quay lại với Mạnh thì chờ bao nhiêu năm Mạnh cũng chờ được hết
Hồng Duy: Hết dùng cả thanh xuân để gắt rồi à?
Duy Mạnh: Gắt là phụ, Di là chính mà
Hồng Duy: Sẽ khó khăn lắm đấy
Duy Mạnh: Không sao, Mạnh chịu được cả. Nhưng mà Duy cũng phải học nhanh nhanh để về với Mạnh đấy, không được bỏ Mạnh theo trai đâu nha
Hồng Duy: Ble, hổng hứa
Đấy, Duy Mạnh là người đã bỏ ra 3 năm thanh xuân để đợi Hồng Duy lấy được tấm bằng tiến sĩ. Nếu so với Đức Huy thì nó ngắn hơn nhưng 3 năm yêu xa quả thực là rất khó khăn
Cậu nhớ tiếp ngày cậu về nước, cậu vốn dĩ không báo cho ai để làm mọi người bất ngờ. Ấy vậy mà khi vừa check-out xong, cậu đã thấy Duy Mạnh đứng đợi. Toang tính quay mặt đi vào toilet để Mạnh không phát hiện nhưng đã muộn
Duy Mạnh chạy ngay lại chụp tay Duy: Anh kia, anh đã bị bắt. Đừng cố chống cự nữa
Hồng Duy bĩu môi: Người ta muốn làm cho mấy người bất ngờ. Vậy mà mấy người lại đi phá
Duy Mạnh: Hay quá hen. Nhưng mà Mạnh thích đứng ở sân bay đón Duy hơn
Hồng Duy: Sao Mạnh biết hôm nay Duy về?
Duy Mạnh: Đi 3 năm rồi quên hả tiến sĩ. Tui là cảnh sát, nhờ một tí quan hệ với đồng nghiệp là tra ra ngay ấy mà
Hồng Duy: Xì, vậy mà tưởng hay lắm
Duy Mạnh: Wow, đi 3 năm về ú ra nghen. Này là ăn bơ sữa nhiều lắm nè
Hồng Duy: Ờ, lúc này mập rồi đấy, xấu rồi đấy. Bỏ đi tìm người mới đi
Duy Mạnh: Thôi mà thôi
Hồng Duy: Má ơi nghe cái điệu bộ đó lại nhớ đến chó đốm
Duy Mạnh: Thôi đi nào Duy, bay chắc cũng mệt lắm rồi. Mạnh chở Duy về nhà
Đấy, Duy Mạnh là người đầu tiên đón Hồng Duy. Duy Mạnh là người quan tâm Hồng Duy hết mực. Ấy vậy mà Hồng Duy lại nhẫn tâm đạp đổ đi mối tình đẹp đẽ này
Đang ngắm nhìn biển vào đêm thì bỗng có một người đi đến, vỗ vai Hồng Duy một cái. Đoán xem đó là ai nào
Văn Đức: Hi Di, sao Di lại ở đây?
Hồng Duy quay qua, ngạc nhiên: Ủa Cọt, sao Cọt cũng ở đây?
Văn Đức: Cọt với thằng Mạnh đi công tác ngoài này rồi du lịch luôn. Mà thằng Mạnh đáng ghét đi chơi với bồ rồi. Cọt đi dạo biển thì gặp Di nè
Hồng Duy: Cọt đi với Duy Mạnh hả? Cậu ấy có bồ mới rồi à?
Văn Đức: Hông, Cọt đi với Xuân Mạnh cơ. Nó dẫn cả Toàn, đồng nghiệp của Duy Mạnh đấy. Mà không phải bồ của Duy Mạnh là Di hay sao?
Hồng Duy hiểu ra, cười lắc đầu: Ra là vậy. Chuyện đã từng thôi Cọt ơi, giờ hết rồi
Văn Đức: Ơ sao thế? Duy Mạnh bỏ Di hả? Cần Cọt giúp gì không?
Hồng Duy: Không cần đâu, là Di bỏ Mạnh, không phải Mạnh bỏ Di đâu
Văn Đức: Ơ sao lại thế?
Hồng Duy: Do không hợp thôi. Mà Cọt đừng nói cho Mạnh với Toàn biết là gặp Di nha. Di không muốn Duy Mạnh biết
Văn Đức: Nhìn Di như vầy Cọt lo lắm. Mấy năm không gặp giờ nhìn Di ốm o quá đi
Hồng Duy: Haha, Cọt cũng thế thôi, ở đó mà chê Di
Văn Đức: Do Cọt bị suy dinh dưỡng nhé. Mà sao Di lại ở Côn Đảo? Di đi công tác hay đi chơi?
Hồng Duy: Di đi xả stress vài ngày để quên đi hết tất cả
Văn Đức: Cọt không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng Cọt tin là Di không sai. Mà có sai cũng chẳng sao, con người mà. Cọt vẫn luôn là người bạn tốt của Di, sẵn sàng nghe Di chia sẻ hết
Hồng Duy: Cảm ơn Cọt
Văn Đức: Thôi lâu ngày không gặp. Về resort đi bar đi, cho khuây khỏa
Hồng Duy: Cọt nỏ hiền mô
Văn Đức: Cọt hiền mà. Di không được nhại giọng Nghệ An của Cọt
Hồng Duy: Haha, nhưng mà uống rượu có hại cho gan lắm
Văn Đức: Một bữa thôi, không sao đâu mà. Với lại cũng ít, không sao đâu. Đi nha
Hồng Duy: Uhm, mình đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com