Chương 16: Xây dựng tông môn - Tam Tổ ra đời
Sau khi hoàn thành việc hấp thu Hư Vô Lĩnh Vực, ba vị Đạo Tổ cảm thấy như mình đã trở thành một phần của không gian vũ trụ bao la. Họ không còn là những tồn tại đơn thuần trong thế giới cũ mà đã vươn lên tầm vũ trụ, có khả năng sáng tạo và điều khiển không gian theo ý muốn. Mỗi lần họ bước ra, không gian xung quanh lại biến hóa kỳ diệu, từ việc tạo ra những ngôi nhà đơn giản đến việc kiến tạo cả một thế giới hoàn chỉnh.
Bằng cách sát nhập không gian riêng của mình, ba người bắt đầu mở rộng và biến hóa nơi này thành một vùng đất linh thiêng, chỉ dành cho những người xứng đáng. Ngôi nhà của họ giờ đây không còn đơn giản nữa, mà đã trở thành những cung điện nguy nga, kết hợp giữa phong cách hiện đại và nét cổ kính của thần thoại. Những bức tường có thể thay đổi màu sắc, vật dụng tự động điều chỉnh theo ý muốn của chủ nhân. Những ngôi nhà này sẽ là nơi ở của các đệ tử, nơi họ tu luyện, học hỏi và trưởng thành.
Ngoài ra, ba người còn cho xây dựng một khu vực đặc biệt dành cho những đệ tử tương lai. Đó sẽ là một nơi vô cùng thần kỳ, nơi mà những ai muốn gia nhập vào tông môn phải vượt qua thử thách trước tiên. Chỉ khi là thân truyền đệ tử, được cấp thẻ đăng nhập đặc biệt, họ mới có thể vào được không gian này. Cả ba người quyết định rằng đây là cách duy nhất để phân biệt những người thực sự có tiềm năng, có khả năng đối mặt với thử thách, và có tâm huyết lớn lao trong việc tu luyện.
Đặc biệt, ba người cũng không quên đặt Thần Ma Thí Luyện Tháp vào đây, một công trình vĩ đại nằm gần đồi núi, nơi mà mọi thử thách sẽ diễn ra. Bên trong không gian này không chỉ có Hỗn Độn Chi Khí dày đặc, mà còn có vô số thiên tài địa bảo... Mỗi thứ đều được bọn họ thu thập và đưa vào một cách có chủ đích, tạo ra một môi trường tu luyện tối ưu cho những ai dám bước vào. Trong không gian này, thời gian trôi nhanh hơn bên ngoài. Một năm bên trong chỉ tương đương một ngày bên ngoài, giúp các đệ tử tu luyện nhanh chóng và đạt được cảnh giới cao hơn.
Khi đã giải quyết xong không gian riêng và tạo ra một vùng đất lý tưởng để phát triển, ba người mới quyết định mở rộng tầm ảnh hưởng ra bên ngoài. Họ tìm kiếm một nơi để xây dựng tông môn của mình, nơi sẽ trở thành một phong thủy bảo địa trong tương lai, là nơi tụ hội các bậc nhân vật tiềm năng và đệ tử xuất sắc. Với tầm nhìn vĩ đại của mình, ba người đã lựa chọn một vị trí đặc biệt, nơi có linh khí dồi dào, đất đai màu mỡ và khí vận thịnh vượng. Sau khi xây dựng xong, họ sử dụng kết giới để che giấu tông môn, đảm bảo rằng không ai có thể phát hiện ra. Điều này không chỉ bảo vệ sự an toàn cho các đệ tử mà còn giữ bí mật về sự tồn tại của tông môn.
Khi đã hoàn tất các công đoạn, ba người bắt đầu thảo luận về tên gọi của tông môn. Mỗi người đều có những ý tưởng riêng, nhưng cuối cùng, họ quyết định nghe theo Đường Linh và đặt tên tông môn là Vô Ngần Đạo Tông, với ý nghĩa vĩnh cửu, không có điểm cuối, thể hiện sự vô tận trong hành trình tu luyện và chứng Đạo. Tên gọi này không chỉ mang ý nghĩa sâu sắc mà còn phù hợp với con đường mà ba người đang theo đuổi.
Sau đó, họ tiếp tục thảo luận về việc lựa chọn danh hiệu cho mình. Đường Linh, với sự mạnh mẽ và tầm nhìn xa trông rộng, quyết định lấy tên Thiên Hư Đạo Tổ — mang ý nghĩa của sự vô hạn, sự vô hình và hư vô, như một phần của vũ trụ rộng lớn. Khúc Yên, với tính cách kiên cường và sự quyết đoán, chọn tên Vô Nhai Đạo Tổ — một cái tên biểu trưng cho sự không ngừng nghỉ, vượt qua mọi khó khăn, không có trở ngại, không có điểm dừng. Thiên Kỳ, với trí tuệ siêu phàm và khả năng điều khiển vạn vật, chọn tên Tạo Hóa Đạo Tổ — tượng trưng cho khả năng sáng tạo và khả năng thay đổi vạn vật, một người nắm giữ quyền năng của sự sinh sôi và hủy diệt.
Ba người, với những danh hiệu này, từ giờ sẽ được xưng là Tam Tổ. Mỗi người mang một phẩm chất, một sự hiện diện đặc biệt, tượng trưng cho sức mạnh vô biên và con đường Đạo của mình. Họ không chỉ là những bậc thầy, những người dẫn dắt, mà còn là biểu tượng của sự vĩnh cửu, sự thách thức mọi giới hạn, sự khai sáng cho những thế hệ sau.
Vô Ngần Đạo Tông bắt đầu được xây dựng trong thinh lặng, nhưng dưới lớp kết giới, mỗi ngôi nhà, mỗi công trình đều mang vẻ đẹp hoàn hảo, khắc họa một thế giới tuyệt vời mà chỉ có những người tu luyện đến cực hạn mới có thể hiểu và cảm nhận được. Các đệ tử sẽ đến đây để tu luyện, học hỏi và chứng Đạo, bước vào hành trình vĩ đại của riêng mình.
Từ thời khắc này, Vô Ngần Đạo Tông không còn là một ý tưởng xa vời nữa, mà là một tông môn thực sự, với nền tảng vững chắc và tầm nhìn lớn lao. Các đệ tử tiềm năng sẽ được triệu tập đến để tham gia vào các thử thách của Thần Ma Thí Luyện Tháp, và những người xuất sắc nhất sẽ được chọn làm thủ tịch đệ tử của ba người, kế thừa Vô Ngần Đạo Tông.
Ba người đứng nhìn tông môn của mình dần hình thành, trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ kiên định và quyết tâm. Con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì họ hiểu rằng, chỉ có thử thách mới giúp họ tiến xa hơn, mạnh mẽ hơn, và cuối cùng chinh phục được những mục tiêu cao cả mà họ đã đặt ra từ lúc bắt đầu.
Sau khi hoàn tất không gian bên trong Hư Vô Lĩnh Vực, ba người cùng nhau chuẩn bị nền móng cho Vô Ngần Đạo Tông. Họ không hề phân biệt tư chất hay thiên phú của chúng sinh; trong mắt họ, chỉ cần phẩm hạnh tốt, bất kỳ ai cũng có cơ hội được bái nhập tông môn. Đối với nữ đệ tử, ba người có phần nghiêm khắc hơn, chỉ nhận những người có đạo đức vững vàng. Họ chuẩn bị đủ loại đan dược và công pháp giúp các đệ tử cải thiện tư chất, để ai cũng có cơ hội phát triển và vươn xa trên con đường tu đạo.
Đường Linh lên ý tưởng một bảng nội quy để làm rõ nguyên tắc tông môn. Trước cổng tông môn, nàng đặt một tấm bia đá khắc các quy tắc, răn dạy mọi đệ tử trước khi bước chân vào phải suy nghĩ kỹ. Trong lúc Đường Linh khắc chữ lên bia, Khúc Yên và Thiên Kỳ đứng quan sát bên cạnh, mỗi người đều cảm thấy trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy quyết tâm.
Khúc Yên mỉm cười nhẹ nhàng:
"Người đời ai cũng có chỗ cần cải thiện. Việc chúng ta làm là giúp họ nhìn thấy tiềm năng của bản thân. Nội quy này sẽ là thước đo phẩm hạnh cho những ai thật lòng muốn đi theo con đường tu đạo."
Thiên Kỳ đồng tình, gật đầu:
"Đúng vậy, nếu họ không chịu rèn luyện cả tâm hồn lẫn sức mạnh, thì không thể tồn tại lâu trong Vô Ngần Đạo Tông. Chúng ta không cần những kẻ chỉ biết ganh đua và tranh đấu với nhau. Một tập thể mạnh chỉ có thể phát triển khi mọi người cùng chung sức, đoàn kết."
Nội Quy Tông Môn:
Thứ 1: Trung tâm tuyệt đối với tông môn, tuyệt đối không được có tâm lý phản bội. Kẻ nào phản bội sẽ chịu hình phạt thích đáng.
Thứ 2: Không được lấy danh nghĩa tông môn làm việc xấu, nếu vi phạm phải tự mình chịu trách nhiệm.
Thứ 3: Nếu bất kỳ đệ tử nào ở bên ngoài bị người khác cố ý hãm hại hay tính kế, tông môn sẽ đứng ra bảo vệ, không để đệ tử chịu thiệt thòi.
Thứ 4: Đệ tử trong tông môn phải đoàn kết, không được tính kế, mưu hại lẫn nhau. Đạo tâm là cốt lõi của sự phát triển, vì vậy mọi người cần hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Thứ 5: Không được để tình cảm lấn át lý trí, tránh sa vào "luyến ái não" làm suy yếu tâm trí. Những kẻ đặt tình cảm riêng lên trên đại nghĩa có thể khiến cả tông môn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Đường Linh đặt bút xuống, cẩn thận ngắm nhìn từng dòng chữ khắc trên tấm bia đá. Ánh mắt nàng sáng rực, thể hiện quyết tâm bảo vệ những giá trị này.
Khúc Yên nhìn nàng, khẽ nói:
"Những quy định này sẽ giúp Vô Ngần Đạo Tông trở thành một tông môn vững mạnh và tràn đầy hy vọng. Đệ tử nào bước chân vào đây đều phải hiểu rằng, đây không chỉ là nơi để học tập mà còn là một gia đình lớn, nơi mọi người bảo vệ lẫn nhau."
Thiên Kỳ trầm ngâm, nhẹ giọng:
"Nhưng cũng có thể có những kẻ chỉ vì tham vọng mà gia nhập. Liệu những quy định này có đủ mạnh để răn đe không?"
Đường Linh mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng mà kiên quyết:
"Quy định chỉ là khởi đầu. Quan trọng hơn, chúng ta sẽ luôn ở đây để giám sát và dẫn dắt. Những ai thực sự không xứng đáng, không đủ đạo tâm sẽ tự mình bộc lộ. Khi đó, chúng ta sẽ có biện pháp xử lý."
Cả ba người đứng nhìn tấm bia đá một lúc lâu, rồi cùng nhau thở ra một hơi nhẹ nhõm. Với quy củ rõ ràng, Vô Ngần Đạo Tông giờ đây đã sẵn sàng tiếp nhận những người có tâm tu đạo và phẩm hạnh tốt. Không khí như trầm mặc đi, tựa như tông môn đang hình thành một linh hồn, đón nhận những người tìm đến với ý chí mạnh mẽ và lòng trung thành tuyệt đối.
Khúc Yên mỉm cười, hướng về phía bầu trời xa xăm:
"Vô Ngần Đạo Tông… sẽ là nơi mọi người tìm thấy sức mạnh của bản thân, và không còn phân biệt địa vị hay tư chất. Một nơi như thế, quả thật rất đáng để phấn đấu."
Ba người trao nhau cái nhìn đầy hứa hẹn. Trên con đường phía trước, dù gặp phải bao nhiêu gian nan thử thách, họ sẽ luôn đứng vững cùng nhau và bảo vệ giá trị mà Vô Ngần Đạo Tông hướng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com