Chap 5
Công ty kẻ đến người đi tấp nập, nhân viên nữ trang điểm xinh đẹp, nhân viên nam thì mặc vest đi giày da nghiêm túc. Có thể làm việc ở công ty lọt top hai mươi trên toàn quốc này thì nhân viên ai nấy đều là phần tử tinh anh, lý lịch xán lạn.
Một người đàn ông mặc tây trang đi vào trong tòa nhà, bước chân rất dài, quen thuộc đi về phía thang máy dành cho giám đốc. Khuôn mặt người nọ vô cùng tuấn mỹ, nhìn qua khá là lạnh nhạt, khí chất cường đại đi trong đám đông làm người ta nhất thời kinh sợ.
Em gái nhỏ mới tới làm tiếp tân hôm nay trong lòng điên cuồng gào thét đẹp trai quá, sửng sốt một hồi mới tò mò, đây là ai vậy?
"Ngại quá thưa anh, đây là thang máy dành riêng cho giám đốc..." Cô nhân viên tiếp tân kịp thời tỉnh táo lại.
Thanh niên dừng bước lại, thản nhiên liếc một cái làm trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch.
Nhìn gần càng đẹp trai hơn, loại trai đẹp cao lãnh cấm dục như thế này thật sự tồn tại sao?
"Xin lỗi tuyển thủ Faker, cô ấy mới tới nên còn chưa rành việc."
"Hả, tuyển thủ Faker?" Tiếp tân ngạc nhiên, bình thường cô không quan tâm đến esport cho lắm, chỉ nghe thấy tên anh hơn nữa hôm nay anh còn mặc tây trang nên người bình thường như cô cũng khó nhận ra ngay lập tức.
Bảo vệ thấp giọng nhắc nhở: "Là vợ của con trai chủ tịch Jeong."
Tiếp tân sắc mặt trắng bệch, má ơi, cô vừa mới ngăn cản tuyển thủ Faker kìa!
Ngày đầu tiên đi làm đã phạm lỗi trí mạng như thế, nhân viên tiếp tân bé nhỏ khóc không ra nước mắt, sẽ không phải bị đuổi luôn không cần thử việc đấy chứ?
"Xin, xin lỗi tuyển thủ Faker!" Tiếp tân nhanh chóng cúi đầu.
"Người không biết không có tội, cô làm tốt lắm." Sang Hyeok qua loa bỏ lại một câu, đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô tiếp tân nọ vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Tôi sẽ không bị đuổi việc đâu đúng không?"
"Nghĩ đi đâu đó, tuyển thủ Faker nói cô làm vậy là đúng rồi, nhất định không trách tội cô." Bảo vệ nhìn cô gái mới tốt nghiệp không lâu, an ủi một câu: "Tuyển thủ Faker là người tốt."
Tiếp tân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bổ sung thêm một câu: Tuyển thủ Faker còn rất đẹp trai nữa.
Quả thực là băng sơn mỹ nam trong tiểu thuyết.
Cô tò mò hỏi: "Tuyển thủ Faker đến công ty chúng ta làm gì vậy ạ?
"Tới tham ban đấy, hai vợ chồng nhà người ta trong kỳ nghỉ thường xuyên đến công ty đối phương tham ban, cũng có làm ăn buôn bán với nhau..."
*
"Báo cáo."
"Vào đi."
Nhân viên kế toán đi vào văn phòng, thấy cậu chủ nhà mình đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn máy tính, trong lòng nghi hoặc.
Không phải tuyển thủ Faker tới tham ban sao? Người đâu rồi?
Cậu không kịp nghĩ nhiều, báo cáo lên: "Tôi đến báo cáo tình hình tài chính tháng này."
"Ừm."
Kế toán trình tư liệu lên, bắt đầu bài báo cáo dài dòng.
Ji Hoon mặt không chút thay đổi lắng nghe, đột nhiên nhíu mày lại hừ nhẹ một tiếng, thanh âm cực kì gợi cảm.
Kế toán lập tức dừng lại: "Cậu chủ, chỗ này có vấn đề sao?"
Ji Hoon trầm thấp nói: "Tiếp tục."
"Vâng." Kế toán tiếp tục báo cáo.
Cậu ta không thấy được lúc này Sang Hyeok đang quỳ gối dưới bàn, cách một tầng bàn công tác khẩu giao cho Ji Hoon.
Giống như cố ý trả thù, Sang Hyeok hầu hạ cực kì chu đáo, cẩn thận liếm ướt cán. Điều anh muốn chính là nhìn Ji Hoon nhịn không được động tình rồi thở dốc, sau đó lộ ra bộ dáng không ẩn nhẫn trước mặt cấp dưới.
Kế toán tiếp theo báo cáo gì đó Ji Hoon đều không nghe vào.
Anh thầm nghĩ mấy người không liên quan mau ra ngoài đi, sau đó túm mèo con nghịch ngợm này ra chịch một trận để nó thành thật một chút.
"Cậu chủ, tôi báo cáo xong rồi." Kế toán cuối cùng cũng kết thúc, căng thẳng chờ phán quyết.
Ji Hoon bình tĩnh nói: "Đã biết, cậu ra ngoài đi."
Kế toán: "...Vâng." Cứ như vậy liền qua rồi?
Kế toán hoang mang rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ji Hoon lập tức lôi con mèo đang làm loạn bên dưới lên, đặt lên trên bàn làm việc: "Em bảo anh nghỉ làm một hôm, anh lại đến quấy rầy em làm việc, hửm?"
Nửa người trên của Sang Hyeok còn mặc tây trang, nửa người dưới đã không mảnh vải che thân, quần tây và quần lót đều kéo xuống tận cổ chân. Anh miễn cưỡng ngồi trên bàn làm việc, đưa một cây bút máy ướt sũng đến trước mặt Ji Hoon: "Cậu chủ Jeong, là em "chơi" anh trong thời gian làm việc trước."
Sang Hyeok tới đây tham ban lại bị Ji Hoon xấu tính lột quần ra, ngồi trên bàn dùng một cây bút máy đâm vào hậu huyệt.
Lúc anh bị bút máy đùa bỡn động tình, muốn Ji Hoon tiến vào thì cậu lại ung dung làm việc, để Sang Hyeok cắm bút máy tự chơi một mình ở bên cạnh.
Sau đó nhân viên kế toán đi vào.
Sang Hyeok không kịp kéo quần lên, chỉ có thể nhanh chân trốn xuống dưới gầm bàn. Để trả thù Ji Hoon còn cố tình kéo quần cậu xuống ngậm lấy, bắt phải giả bộ như không có việc gì trước mặt cấp dưới.
Ji Hoon đứng dậy khóa cửa lại, cân nhắc một chút rồi nói: "Anh tới không phải muốn bị em "chơi" à? Bút máy đâm vào thuận lợi như vậy, trước khi đến đây không phải tự mình khuếch trương tốt lắm rồi sao?"
Sang Hyeok không chút ngại ngùng: "Anh muốn dương vật của em chứ không phải để em đâm chọc bút máy vào rồi bỏ đó ngồi làm việc."
Hiện giờ không trong "tình cảnh", Sang Hyeok nói chuyện cũng không khách khí: "Giả bộ đứng đắn cái gì, em không "lên" được mới dùng đạo cụ phải khô- ... A!"
Sang Hyeok bị Ji Hoon trở mình đặt dưới thân, vòng eo mảnh khảnh bị nhéo một cái.
"Như anh mong muốn." Ji Hoon cười nhẹ: "Hiện giờ chịch anh trước, buổi tối về sẽ cho anh một bài học."
Sang Hyeok nằm trên bàn. Hiệu quả của thuốc mỡ hôm qua rất tốt, qua một đêm dấu tay trên mông đã không nhìn ra nữa, khôi phục màu trắng như tuyết. Ji Hoon không khách khí đánh hai cái lên, mở hai cánh hoa non mềm ra trực tiếp đâm vào.
Đi được nửa đường không biết nghĩ đến cái gì lại lui ra.
Phía sau Sang Hyeok trống rỗng khó chịu: "Em làm gì đấy?"
Ji Hoon mở ngăn kéo, lấy ra một cái "áo mưa", xé làm đôi rồi đeo lên: "Trong công ty không có dụng cụ rửa sạch, lần này không bắn vào trong."
"Sao trong văn phòng em còn có thứ này? Bao dưỡng thư kí bên ngoài hả?" Sang Hyeok trào phúng nói.
"Hiện tại đấu võ mồm mau lẹ như thế chỉ làm tối nay anh thảm hơn thôi." Ji Hoon cười nhẹ, lại cắm một ngón tay vào, chậm rãi nói: "Nghe lời, nâng mông cao lên chút, thư ký Lee."
Sang Hyeok nằm nửa người lên bàn, vẫn là vị thần nhã nhặn, giọng nói lạnh nhạt kiểu mẫu, chỉ là khuôn mặt đỏ ửng không bình thường, bàn tay gắt gao nắm chặt lại cùng với trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ giờ phút này anh đang trong tình triều cực hạn.
Sang Hyeok gối lên cánh tay cực lực khắc chế rên rỉ, chỉ dám nhỏ giọng thở gấp không muốn để người bên ngoài nghe thấy. Thật ra văn phòng cách âm rất tốt nhưng vẫn không tránh được hiệu ứng tâm lý.
Quần tụt xuống tận giày da, hai chân thẳng tắp bại lộ trong không khí, hậu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào cự long đỏ sậm. Ji Hoon chỉ vẻn vẹn cởi dây lưng, cậu luật động trong chốc lát, cởi áo khoác tây trang của Sang Hyeok ra, vén áo sơ mi lên cao để lộ vòng eo trắng trẻo tinh tế của anh: "Nhếch cao lên chút nữa."
Sang Hyeok làm như không nghe thấy. Ji Hoon nheo mắt, vừa thúc mạnh từng đợt vừa hung ác đánh lên cánh mông của anh, tràn đầy không kiên nhẫn uy hiếp: "Em không đảm bảo là người bên ngoài sẽ không nghe được."
Sang Hyeok cắn môi, đây là phòng làm việc, tuy là đóng cửa người bên ngoài không ai vào nhưng ngộ nhỡ có ai đó nghe thấy động tĩnh trong này...
Vậy anh sẽ mất mặt chết.
Sang Hyeok không tình nguyện nâng mông lên. Mông vểnh làm thắt lưng càng thấp hơn, vẽ ra một đường cong mê người. Ji Hoon nhếch môi không đánh nữa, hai tay dùng sức mở rộng hai cánh mông, tiểu huyệt cất chứa dương vật càng hiện lên rõ ràng.
Huyệt thịt dưới ánh nhìn của Ji Hoon bất an khép mở, màu sắc vẫn rất hồng, chứa đựng dương vật ngược lại trông có vẻ nhu thuận.
Cơ mà chủ nhân của nó hôm nay lại không ngoan. Muốn chịch nát mông.
Dùng tư thế vào từ phía sau làm hai người cao trào một lần, Ji Hoon rút dương vật ra ngoài, ra lệnh cho Sang Hyeok: "Xoay người lại."
Sang Hyeok đổi thành tư thế nằm ngửa trên bàn, cứ như vậy mặt đối mặt với Ji Hoon.
Ji Hoon túm bắp đùi của anh tiếp tục đâm vào rút ra hướng trực diện, áo sơ mi bị đẩy lên cao lộ ra hai vú bị quất sưng lên hôm qua. Ji Hoon một tay gảy đầu nhũ, tay kia túm lấy cà-vạt như nắm dây cương, rong ruổi trên người Sang Hyeok, thỉnh thoảng cúi người ngậm một đầu vú vào miệng, thỉnh thoảng lại kéo cà-vạt lên hôn môi với anh.
"Ưm... Ư!"
Sang Hyeok bị đâm chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ, tầm mắt mông lung nhìn đến khuôn mặt Ji Hoon. Dường như khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh trước sau như một, nếu không phải dương cụ dưới thân đang mãnh liệt ra vào thì vẻ mặt này của Ji Hoon không khác lúc làm việc là bao.
Nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của Ji Hoon, Sang Hyeok tận lực làm cho chính mình trông có vẻ nghiêm túc một chút. Sang Hyeok nhắm mắt lại, lấy một tay che tầm nhìn của mình lại không muốn nhìn thấy bộ dáng mình bị chịch như thế này nữa.
Đến khi áo mưa dùng được ba cái, âm thanh đáng xấu hổ vang lên cả buổi chiều mới dừng lại. Sắc mặt Sang Hyeok ửng hồng, cả người đầm đìa mồ hôi, huyệt khẩu đã bị chơi mềm nhũn, màu sắc cũng trở nên hồng nhuận.
"Còn hai mươi phút nữa mới tan làm." Ji Hoon nhìn đồng hồ: "Bây giờ anh có thể lựa chọn mặc quần vào, quay trở về làm tuyển thủ Faker lạnh lùng; hoặc là anh có thể chọn nằm lên bàn làm ống đựng bút, đựng bút máy đến lúc tan tầm, em sẽ suy nghĩ tối nay cho anh chịu khổ ít đi một chút."
Sang Hyeok một lời khó nói hết: "Cậu chủ Jeong, làm người rất khó sao?"
Vì sao Ji Hoon luôn thích anh phải lựa chọn giữa mấy cái yêu cầu biến thái vậy?
"Không khó, chỉ là cảm thấy đối với tuyển thủ Faker mà nói thì làm đồ vật còn tốt hơn." Ji Hoon mỉm cười.
Sang Hyeok lạnh mặt nằm úp sấp xuống.
Anh vừa suy nghĩ, nhưng nghĩ xong bị kinh hãi. Trong "tình cảnh" Ji Hoon cực kì ngoan độc, ngày mai anh lại phải xin nghỉ thêm một ngày nữa rồi.
Ji Hoon tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của Sang Hyeok: "Tự mình mở ra."
Sang Hyeok nhẫn nhịn, hai tay đưa về phía sau mở hai cánh mông ra. Hậu huyệt ngậm cự vật cả buổi chiều giờ phút này có một lỗ nhỏ hiện lên rất rõ ràng. Ji Hoon dễ dàng nhét một cây bút máy vào.
Sang Hyeok đang muốn buông tay, Ji Hoon đã nói tiếp: "Tiếp tục giữ lấy."
Sau đó nhanh chóng đâm cây bút thứ hai vào.
Sang Hyeok lạnh giọng: "Rốt cuộc em muốn đút vào mấy cái?"
"Tuyển thủ Faker à, ống bút của em có tổng cộng tám cái." Ji Hoon chậm rãi nói: "Không cắm vào được hết làm sao giống hộp đựng bút được?"
"..."
Số lượng bút máy ngày càng nhiều, rất nhanh tất cả đã bị nhét vào. Tràng đạo bị xâm phạm cả buổi chiều đã trơn nhẵn, bút máy luôn trượt ra ngoài, bị Ji Hoon đẩy trở lại.
Ji Hoon lạnh lùng uy hiếp: "Rơi một cây ra sẽ uổng công sức nãy giờ của anh."
Sang Hyeok chỉ có thể cố gắng kẹp chặt hậu huyệt chứa tám cây bút máy, nằm vểnh mông trên bàn làm việc, mặt mày đỏ bừng. Hơn nữa Ji Hoon nhét bút vào xong hoàn toàn xem nhẹ anh, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Thời gian trôi qua vô cùng dày vò người, Sang Hyeok đang nghĩ không biết bao giờ mới đến giờ đi về. Anh chôn mặt ở khuỷu tay, hai tai đã đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng nhấp chuột và bấm bàn phím trong văn phòng yên tĩnh. Cảm giác man mát cùng cảm giác bị dị vật cắm sau mông cực kì rõ ràng.
Kim đồng hồ chỉ đến năm giờ chiều. Sang Hyeok cuối cùng cũng đợi được âm thanh kết thúc.
"Tan tầm rồi, hiện giờ cho phép anh quay về làm người."
Từng cây bút máy bị rút ra khỏi hậu huyệt, Sang Hyeok mặc lại áo khoác và quần tây, mặt không đổi sắc nhìn Ji Hoon: "Anh đến đây để chơi cosplay với em à?"
Cả buổi vừa làm thư kí vừa làm ống đựng bút, Ji Hoon đúng thật là biết chơi.
Ji Hoon mỉm cười, ngữ khí sung sướng.
"Uri Hyeok, bộ dáng anh vừa lạnh mặt vừa làm theo toàn bộ những gì em nói trông dễ thương lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com