C57,58: Tất cả chỉ là hiểu lầm
Ở bên ngoài phòng bệnh của cô, Trần Cảnh đã đứng quan sát tình hình từ lúc cô mới tỉnh dậy. Ông không dám nói cho cô biết là ba cô vừa đối mặt với tình huống sinh tử, ông cũng không dám nói cho ba cô biết là cô vừa bị tai nạn và mất đi đứa con. Người nhà họ Phạm đều là những người tốt thế nhưng bao nhiêu sự trừng phạt đau đớn nhất lại đổ dồn về ba con họ.
Trần Cảnh thở dài, ông ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang, trong lòng luôn thường trực một ý định không biết có nên nói tất cả mọi chuyện cho Cố Gia biết không?
"Mình đáng lẽ ra phải là người bị trừng phạt mới đúng!"
Trần Cảnh tự trách bản thân vì ông đang nắm giữ một bí mật có thể khiến thời thế thay đổi bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Mạnh Quỳnh bước ra khỏi phòng bệnh của cô. Trần Cảnh vì sợ bị anh nhìn thấy nên đã giả vờ quay mặt đi, anh lướt qua ông như một cơn gió, tuy nhiên ông vẫn nhận ra anh chính là Nguyễn Mạnh Quỳnh.
"Cậu ấy là Nguyễn Mạnh Quỳnh sao? Nhớ lúc ở tòa cậu ấy đã tức giận đến mức nào khi biết ba mẹ mình chết là do Phạm Lương... Đã đến lúc cho cậu ấy biết mọi chuyện rồi."
Trần Cảnh đứng dậy, ông muốn trở về phòng bệnh của ba cô. Ba cô vừa qua cơn nguy kịch và do tác dụng của thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại. Trần Cảnh bước đến bên giường của ông, gương mặt trùng xuống vì không thể tiếp tục giấu mọi chuyện như theo ý muốn của ông nữa.
"Phạm Lương, tôi xin lỗi nhưng tôi không thể để Nguyễn Gia tiếp tục hiểu lầm ông được. Hơn hai năm qua tôi đều sống không yên ổn khi giữ trong mình bí mật to lớn như vậy, đã đến lúc mọi chuyện…kết thúc rồi."
…
Sáng hôm sau,
Sau khi xác nhận được người cố tình đẩy cô ra trước xe tải là Nhan Điềm thì cảnh sát đã lập tức phát lệnh truy nã đối với cô ta. Không chỉ có thế, toàn bộ những việc làm xấu trước đây của cô ta như cố tình hại chết giám đốc JS, thuê người hãm hại Thiếu phu nhân của Nguyễn Gia…đều được phơi bày. Chỉ sau một ngày, gương mặt của cô ta đã đứng đầu trang nhất các tờ báo, các bảng tin và các phương tiện truyền thông. Điều này có ảnh hưởng không nhỏ đối với Nguyễn Thị vì cô ta là giám đốc Marketing của công ty.
Trong một quán cà phê nhỏ, có một người đàn ông đội mũ đen đang ngồi đọc báo và nhâm nhi ly cà phê nóng trên tay, bộ dạng vô cùng thảnh thơi. Người đó là Kayla, hắn đang đọc tin tức nói về Nhan Điềm.
"Chậc…cô ta lắm tội thế này sao? Đúng là chết cũng không hết tội mà."
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bàn tay giữ chặt lấy tờ báo mà Kayla đang đọc. Nhìn qua thì có thể đoán được là tay của đàn ông nhưng còn danh tính người này là ai thì phải ngẩng mặt lên nhìn mới biết được. Kayla ngửa mặt lên, người đàn ông đứng trước mặt hắn khiến hắn bất ngờ.
"Ồ, Phó Tổng, cứ như anh đang theo dõi tôi ấy nhỉ?"
"Anh đã đọc tin tức của Nhan Điềm rồi chứ?" Phó Thuần hỏi.
"Đương nhiên là rồi…"
"Anh cảm thấy thế nào? Vui sướng khi cô ta bị truy nã đúng không?"
Kayla đặt tờ báo xuống mặt bàn, sờ nhẹ lên vết sẹo trên mặt, anh ta nửa mừng nửa lo.
"Cũng không hẳn, tôi còn muốn cô ta chịu đựng sự trừng phạt lớn hơn thế nữa."
Bỗng dưng Phó Thuần đập mạnh tay xuống bàn, từng lời nói ra như muốn tra hỏi Kayla:
"Đừng giả bộ như không biết cô ta đang ở đâu. Kayla, tôi biết anh đang giữ Nhan Điềm, rốt cuộc cô ta đang ở đâu?"
Phó Thuần chỉ đoán đúng một phần là Kayla đã từng giữ Nhan Điềm nhưng phần còn lại thì sai hoàn toàn vì lúc đám người Kayla quay trở lại căn nhà hoang đó thì Nhan Điềm đã chạy mất rồi.
"Phó Thuần, anh nói gì kì vậy? Tôi thì biết cái gì đâu chứ?"
Phó Thuần bỗng lao tới túm chặt cổ áo của Kayla:
"Mau đưa cô ta ra đây, nhanh lên."
"Phó Tổng, đây là nơi công cộng, hành xử cho đàng hoàng một chút…"
Những người trong quán cà phê đều hướng sự chú ý về phía Phó Thuần và Kayla. Phó Thuần từ từ buông tay khỏi áo của Kayla, hắn vẫn không trả lời mà đứng dậy chỉnh lại quần áo.
"Tôi nói rồi, tôi không biết cô ta đang ở đâu cả, anh có đánh tôi hay làm gì tôi cũng chỉ có thế thôi."
Kayla đội mũ ra khỏi quán cà phê. Sau khi rời khỏi đó, gương mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thái độ kệch cỡm lúc ở trong đó nữa.
"Nhan Điềm, nếu cô đã thoát được thì trốn cho kĩ, tốt nhất là đừng để tôi hay bọn người đó tóm được cô…"
[…]
Giải quyết xong việc ở Nguyễn Thị thì Mạnh Quỳnh liền tới bệnh viện để thăm vợ. Vì cô phải ở bệnh viện vài ngày để theo dõi sức khỏe nên tạm thời không thể tới thăm Nguyễn lão chủ tịch cũng như thăm ba cô. Nếu để họ biết cô gặp tai nạn chắc chắn họ sẽ lo lắng đến phát bệnh.
Khi anh vừa bước gần đến phòng bệnh của cô, bỗng dưng anh nghe thấy giọng nói của một người đàn ông gọi anh đứng lại:
"Nguyễn thiếu gia, xin cậu dừng bước!"
Mạnh Quỳnh quay đầu lại, đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên ăn mặc vô cùng giản dị. Anh cảm thấy người này rất quen nhưng không nhận ra là ai.
"Ông là…"
"Tôi là Trần Cảnh, cựu cảnh sát của thành phố H. Cậu không nhớ tôi sao? Tôi từng phụ trách vụ tai nạn của ba mẹ cậu hơn hai năm về trước."
Mạnh Quỳnh dường như đã nhận ra, gương mặt anh ngạc nhiên đến lạ lùng. Vì sau khi giải quyết xong vụ tai nạn, người cảnh sát phụ trách cũng biến mất. Anh không nghĩ bây giờ ông ấy lại xuất hiện trước mặt mình như thế này.
"Chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó nói chuyện được không? Tôi có chuyện này muốn nói với cậu…có liên quan đến vụ tai nạn của ba mẹ cậu hơn hai năm trước."
Nghe thấy có liên quan đến vụ tai nạn của ba mẹ, anh liền đâm ra tò mò. Anh đồng ý đi theo Trần Cảnh để nghe ông ấy nói chuyện.
Hai người ra một quán cà phê gần bệnh viện X, nơi này cách đó không xa nên chỉ đi bộ vài bước là tới.
"Ông nói đi, ông muốn nói chuyện gì về tai nạn của ba mẹ tôi."
Mạnh Quỳnh đang vô cùng tò mò, thấy vậy Trần Cảnh cũng không thể chần chừ thêm được nữa.
"Thật ra người lái xe năm đó gây ra vụ tai nạn không phải là Phạm Lương, ông ấy hoàn toàn không hề lái chiếc xe đó."
"Hơ…cảnh sát Trần, ông đang đùa tôi đấy à? Năm đó trên xe có ba người, nếu ông ta không lái xe vậy chẳng lẽ là ba tôi?"
"Phải, là ba cậu."
"Cái…cái gì?"
Mạnh Quỳnh vô cùng bất ngờ tuy nhiên đó chỉ là lời nói, vẫn chưa thể thuyết phục anh tin vào điều đó.
"Nếu ông muốn nói là ba tôi lái xe vậy đưa bằng chứng đi."
Trần Cảnh lấy trong túi ra một xấp ảnh cũ, tất cả đều là ảnh chụp hiện trường ngày hôm đó. Vì Phạm Lương đã nhờ ông ấy giấu chuyện này nên Trần Cảnh đành phải giữ mấy tấm ảnh chụp hiện trường. Nay ông đã quyết định nói ra sự thật thì sẽ không quên cầm theo chúng.
Mạnh Quỳnh cầm bức ảnh đó lên, từng bức ảnh đều cho thấy ba anh ngồi ở vị trí lái xe. Chiếc xe đã bị lật ngửa cho dù có chụp được chỗ ba anh ngồi là vị trí lái xe thì anh cũng chưa thể tin được. Hai mắt anh đã đỏ hoe, Trần Cảnh biết đó là chuyện khó tin nhưng không thể phủ nhận anh đã dần dần mất đi sự kiên quyết ban đầu.
"Dấu vân tay trên vô lăng ngày hôm đó được tìm thấy là của ba cậu, ông ấy đã lái chiếc xe này trong quá trình trước khi xảy ra tai nạn. Hôm đó Phạm Lương - tài xế của ba mẹ cậu đã uống chút rượu, vốn dĩ ông ấy định gọi taxi cho ba mẹ cậu nhưng chính ba cậu đã cản lại, ba cậu muốn tự lái xe để chở mẹ cậu và tài xế Phạm. Ba cậu chưa có bằng lái xe và tay lái của ông ấy còn non vì thế khi xe lao thẳng vào vách đá Phạm Lương đã không thể giúp ông ấy điều chỉnh tốc độ và phanh xe nên mới…"
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa, tôi không muốn nghe nữa…"
Mạnh Quỳnh hoàn toàn bị thuyết phục nhưng anh vẫn chưa thể tin nổi sự thật lại thành ra như vậy. Anh ném xấp ảnh xuống đất, ôm chặt lấy hai bên tai, đau khổ ùa về khi toàn bộ những thù hận mà anh giữ trong lòng lại trở thành hiểu lầm.
"Nguyễn thiếu gia, tôi biết cậu đau lòng vì cả ba mẹ cậu đều không giữ được mạng. Nhưng nỗi hận mà cậu giữ trong lòng bao lâu nay hoàn toàn là sự hiểu lầm. Mặc dù Phạm Lương không phải là người lái chiếc xe đó gây tai nạn nhưng ông ấy vẫn sẵn sàng nhận toàn bộ trách nhiệm…"
Những giọt nước mắt đang từ từ rơi xuống đùi của anh. Nguyễn Mạnh Quỳnh chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này. Tất cả chỉ là hiểu lầm, sự thật lại khiến anh càng đau khổ hơn. Bao lâu nay anh mang lòng thù hận hai cha con họ, bây giờ đúc lại hai chữ "hiểu lầm" sao?
____
C58: Sự thật đẫm nước mắt
Mạnh Quỳnh thất thần trở về bệnh viện, sau khi nghe được sự thật của vụ tai nạn hơn hai năm trước của ba mẹ anh, anh đã hoàn toàn suy sụp. Chính sự giấu giếm này đã biến anh thành một kẻ đáng ghét, biến anh thành một người chỉ sống trong thù hận, nó còn vô tình biến anh thành nỗi đáng sợ của Phi Nhung.
Trương Hạo đang đỗ xe thì vô tình nhìn thấy anh đang đi trên đường, hình như tâm trạng của anh không được tốt cho lắm. Mạnh Quỳnh đi đứng loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ra đường.
"Nguyễn Tổng, Nguyễn Tổng anh không sao chứ?"
Trương Hạo vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, anh gượng đứng dậy xua xua tay tỏ ý là mình không sao.
Anh biết là ba cô - Phạm Lương cũng đang nằm điều trị trong bệnh viện này nên đã tìm đến phòng bệnh của ông, anh muốn nghe sự thật từ miệng của ba cô. Lúc này, ba cô đang ngồi trên giường và đọc sách, bên ngoài vẫn có sự giám sát của hai viên cảnh sát.
Anh mở cửa bước vào phòng bệnh, ba cô tưởng là Trần Cảnh nên đã vội lên tiếng:
"Lão Trần, ông đi đâu mà giờ mới về vậy?"
Ba cô bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, Mạnh Quỳnh đang cố kìm nén nước mắt để nó không rơi xuống vội. Hạ Lương tròn mắt nhìn anh, ông không ngờ có một ngày Mạnh Quỳnh lại tới thăm mình.
"Nguyễn…Nguyễn thiếu…"
"Chú cứ ngồi yên đó, không cần phải xuống giường đâu."
Đây là lần đầu tiên sau khi vụ tai nạn hơn hai năm trước xảy ra ông nghe thấy từ "chú" phát ra từ miệng của anh khi gọi ông.
"Tại sao hôm nay cậu lại tới đây? Phi Nhung, con bé bảo cậu tới sao?"
"Chú Phạm, tôi muốn hỏi chú một chuyện, chú phải trả lời tôi thật lòng."
Thấy thái độ lạ cùng cách nói chuyện khác thường của anh, ba cô có hơi nghi ngờ, ông nghĩ Trần Cảnh đã nói hết mọi chuyện cho anh biết rồi cũng nên. Ba cô lắp bắp:
"Đ…được…,cậu…cứ hỏi đi."
Anh đưa tay lên quệt đi nước mắt sắp sửa rơi xuống. Anh hỏi ba cô:
"Sự thật vụ tai nạn của ba mẹ tôi. Tôi muốn nghe từ đầu đến cuối."
"Sao? Ý cậu…là muốn nghe chuyện gì ở vụ tai nạn?"
"Tất cả…từ đầu đến cuối. Tôi đã biết hết rồi nhưng tôi muốn nghe từ miệng chú nói, đừng lừa tôi."
Phạm Lương đặt cuốn sách xuống dưới giường, bắt đầu hồi tưởng lại vụ việc hơn hai năm trước…
Hôm đó, Nguyễn lão gia và phu nhân có một cuộc họp ở Nguyễn Thị. Lúc đó ba cô là tài xế riêng của Nguyễn lão gia, ông được Nguyễn lão gia vô cùng tin tưởng. Trong khi chờ đợi cuộc họp kết thúc, Phạm Lương có uống một chút rượu ở khu nghỉ ngơi của nhân viên. Không phải tự nhiên ông uống ly rượu đó mà là vì Nguyễn lão chủ tịch, ông ấy đã mời ba cô uống một ly.
Cuộc họp kết thúc, Cố lão gia và phu nhân rời khỏi công ty để trở về nhà. Hai người xuống dưới sảnh công ty thì gặp Nguyễn lão chủ tịch và Phạm Lương. Nguyễn lão chủ tịch nói đã mời Phạm Lương uống rượu nên ngỏ ý muốn gọi taxi cho hai người kia. Chính vào lúc này, ba anh tức Nguyễn lão gia đã từ chối, ông nói muốn tự lái xe để chở phu nhân và Phạm Lương trở về. Cố lão chủ tịch biết tính con trai nên cũng không ngăn cản.
Bi kịch bắt đầu khi Nguyễn lão gia ngồi ở vị trí vô lăng của xe ô tô. Cố phu nhân ngồi bên cạnh, khẽ hỏi:
"Ông có chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
"Bà không tin vào trình lái xe của tôi sao?"
Lúc đó, Phạm Lương có chút lo lắng, ông đã muốn ngăn Nguyễn lão gia lại nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Mọi chuyện trên ô tô xảy ra vô cùng bình thường cho đến vị trí ngã ba đường, Nguyễn lão gia không thể xử lý kịp đã để xe mất lái. Phạm Lương hốt hoảng đứng dậy, vốn định giúp Cố lão gia giữ vững tay lái nhưng không kịp, chiếc xe cứ vậy lao thẳng về phía vách đá, lật một vòng sau đó dừng lại...
Người điều khiển chiếc xe hôm đó là ba của anh, nhưng nếu hôm đó Phạm Lương không để cho ba anh lái xe thì mọi chuyện đã khác. Cho đến tận bây giờ, Phạm Lương vẫn cảm thấy bản thân mới là người có lỗi trong chuyện này chứ không phải ai khác.
Kể tới đây thì kẻ yếu lòng nào đó luôn tự cho mình mạnh mẽ đã khóc nức nở bên giường bệnh. Đây là lần thứ hai ông nhìn thấy đứa trẻ này khóc lớn sau cái chết của Nguyễn lão gia và phu nhân hai năm trước.
Anh vừa mếu máo, vừa tự trách:
"Tại sao lại giấu tôi? Tại sao các người lại giấu tôi chuyện này? Biến tôi thành một thằng đáng ghét trước mặt tất cả mọi người, tại sao chứ?"
Phạm Lương đưa tay về đằng trước, đặt nhẹ lên bàn tay run rẩy của anh như một lời an ủi. Ông cố nuốt nước mắt vào trong để nói với anh:
"Nguyễn thiếu gia, tôi không hề trách cậu. Trước giờ tôi vẫn tự trách bản thân, nếu hôm đó tôi không uống ly rượu ấy, tôi không để cho ba cậu lái xe thì đã không xảy ra tai nạn. Là lỗi do tôi, tất cả…là tại tôi."
Có lẽ cũng chính vì ly rượu mời ấy mà Nguyễn lão chủ tịch mới cảm thấy day dứt đối với con trai, con dâu mình hơn nữa là đối với Phạm Lương…
Mạnh Quỳnh không thể kiểm soát nước mắt, anh khóc cho sự ngu ngốc của chính bản thân. Hơn hai năm nay anh sống trong thù hận mà không hề biết sự thật, bản thân có tình cảm với Phi Nhung nhưng cứ nghĩ đến vụ tai nạn đó là anh lại không thể tiếp tục để bản thân thích cô. Là anh có lỗi với ba cô, có lỗi với cô…
Phạm Lương bất chợt ôm lấy anh, ông xoa nhẹ lưng anh giống như người ba đang vỗ về, an ủi đứa con ngoan của mình. Ông mỉm cười đôn hậu, nói với anh:
"Cậu có thể…một lần gọi tôi là ba được không?"
Anh không ngần ngại, chỉ là hơi nghẹn ngào khi nói ra từ đó:
"B…ba…!"
"Được rồi, con rể. Ba có chuyện này muốn nhờ con…"
Phạm Lương cũng đã đổi cách xưng hô với anh, ba vợ và con rể nghe thật gần gũi hơn biết bao.
Mạnh Quỳnh lấy tay lau nước mắt, anh im lặng lắng nghe những điều mà Phạm Lương sắp nói.
"Ba muốn con chăm sóc thật tốt cho Phi Nhung, con bé là một đứa trẻ yếu đuối, nó sẽ không chịu nổi chuyện gì quá đau khổ. Hứa với ba, phải khiến con bé thật hạnh phúc, được không?"
Anh gật đầu, đáp lại Phạm Lương bằng tất cả sự chân thành:
"Con hứa…sẽ khiến cô ấy hạnh phúc!"
"Tốt lắm, ta muốn nghỉ ngơi một lát con trở về đi."
"Vâng, ba nghỉ ngơi đi."
Mạnh Quỳnh trước khi rời khỏi phòng bệnh của ba cô đã lau sạch nước mắt trên má, hít thở thật sâu giữ bình tĩnh khi ra ngoài.
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Phạm Lương nằm trên giường bệnh trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Vậy là ta có thể…yên tâm mà nhắm mắt rồi!"
…
Tối hôm ấy,
Giải quyết xong việc ở công ty là anh lại chạy ngay đến bệnh viện để thăm cô. Có lẽ sau một ngày đau khổ vì mất đứa con, cô đã mệt rồi nên mới ngủ ngon đến như vậy. Mạnh Quỳnh ngồi bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay của cô. Anh tựa má lên tay của cô, hai mắt luôn hướng về phía của cô.
"Tại sao lúc đầu…tôi lại không thấy em đẹp đến thế chứ?"
Không biết từ khi nào, anh đã yêu cô gái nhỏ này. Càng ngắm anh càng thấy cô xinh đẹp, cô đẹp hơn bất kỳ cô gái nào trên đời này. Cũng dễ hiểu, trước đây trái tim anh đóng lại vì không muốn nhận chút rung động nào từ cô. Bây giờ trái tim anh đã mở lại, tất cả những rung động dù là nhỏ nhất đột ngột ùa về khiến anh thích cô nhiều hơn.
Thoáng chốc, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống bàn tay xinh đẹp của cô. Mạnh Quỳnh lại khóc, anh cảm thấy hối hận vì những gì trước đây mình đã làm với cô. Ban đầu thì chỉ là những giọt nước mắt vô thức nhưng về sau nó lại lã chã rơi xuống không ngừng.
Anh vùi mặt xuống ga giường bệnh, nắm chặt tay cô gào khóc. Tiếng khóc nghe thật đáng thương, anh cứ khóc như một đứa trẻ, tiếng nấc cụt vang lên khắp gian phòng...
Dương Tiểu Linh vô tình chứng kiến cảnh tượng ấy ở bên ngoài phòng bệnh, đây là lần đầu cô ấy thấy Mạnh Quỳnh khóc.
"Nguyễn Mạnh Quỳnh...đang khóc sao?"
Khi Dương Tiểu Linh định tiến vào trong phòng bệnh đột nhiên bị một cánh tay nắm lấy kéo nhào ra bên ngoài. Trương Hạo ép Tiểu Linh vào tường, dơ ngón trỏ lên ra hiệu:
"Suỵt, để cho hai người họ có không gian riêng đi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com