1. Quyết định du học
Khi cô còn nhỏ,anh che chở cho cô ,coi cô như em gái. Cô bị bạn trai cùng lớp bắt nạt,anh đánh cậu ta tới mức hai má sưng lên. Cậu ta khóc lóc chạy về mách mẹ,mẹ của cậu ta tức giận nói với chú Hắc khiến cho chú Hắc tức giận vô cùng,phạt anh đứng ngoài trời nắng ba giờ đồng hồ. Cô đau lòng,nâng chân nhỏ chạy tới lau mồ hôi trên mặt cho anh,mắt ngân ngấn nước,lúc đó anh chỉ cười nhẹ nhàng cầm lấy tay cô an ủi
_Vy Vy ngoan,không được khóc,lát nữa anh Vũ đưa em đi ăn kem
Tống Vy Vy nghe thấy kem liền ngoan ngoãn như chú mèo,vội vàng lau nước mắt đứng chịu phạt cùng với anh
Năm đó,Tống Vy Vy 5 tuổi,Hắc Thiên Vũ 10 tuổi
_________________
_Vy Vy,đi học mệt sao?
Hắc Thiên Vũ tới trước cổng trường đợi cô,nhìn thấy cô buồn bã đi tới,cậu nhịn không được lo lắng hỏi. Tống Vy Vy lắc đầu,đôi mắt vẫn như xưa luôn luôn bao phủ một tầng nước mắt mỏng manh lấp lánh,ôm lấy Hắc Thiên Vũ
_Anh Thiên Vũ,bạn Lâm Yến nói,cậu ấy thích anh,còn cả Triệt Triệt,Hoa Hoa cũng vậy. Có khi nào anh được nhiều người thích sẽ chán ghét em không?
Hắc Thiên Vũ nghe thấy vậy,khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ,bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài tới lưng của cô bé
_Mặc kệ bạn ấy,anh chỉ thích Vy Vy thôi
Tống Vy Vy mang theo đôi mắt ngây thơ ngước lên nhìn cậu,chu miệng hỏi
_Thật sao?
Hắc Thiên Vũ gật đầu,kéo cô đi về nhà. Cậu không biết rằng,vì câu nói bâng quơ của cậu khiến cho trái tim của một cô bé mười tuổi đập rất nhanh
Năm đó Tống Vy Vy mười tuổi,Hắc Thiên Vũ mười lăm tuổi
_____________________
Thời gian trôi qua rất nhanh,thấm thoắt đã ba năm qua đi,Hắc Thiên Vũ từ một cậu thanh niên mười lăm tuổi đã trở thành một chàng trai mười tám tuổi mang theo sức hấp dẫn khiến các cô gái không thể khước từ. Ba năm qua,Hắc Thiên Vũ chăm chỉ học tập,thành tích vô cùng tốt được đại học Harvard mời tới học. Hắc Thiên Vũ vô cùng phấn khích,từ nhỏ anh đã luôn muốn tới Harvard để học giờ đây ước mơ đã trở thành hiện thực,anh chắc chắn không bỏ qua cơ hội này
_Anh,có chuyện gì vui sao?
Tư phía sau,một giọng nói tinh nghịch truyền tới,cô gái vô cùng xinh đẹp,đặc biệt gương mặt tám chín phần giống Hắc Thiên Vũ- Hắc Thiên Khanh. Hắc Thiên Vũ bình tĩnh quay đầu lại,cười với em gái,tay vẫy vẫy bức thư
_Thư mời từ Harvard
Hắc Thiên Khanh "À" một tiếng,đối với việc này gia đình cô không mấy ngạc nhiên,anh hai học rất giỏi,nhận được thư mời học của Harvard cũng là chuyện bình thường,tuy nhiên...
_Vy Vy biết chuyện này chưa?
Hắc Thiên Vũ lắc đầu,nói tới đây anh lại vô cùng phiền muộn. Nha đầu kia từ nhỏ đã luôn dựa dẫm vào anh,nếu biết anh muốn đi,cô bé chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin anh không đi. Mà anh đều thương cô như em gái,thấy em gái của mình khóc,anh sao có thể nhẫn tâm bỏ đi? Vì vậy cho nên,anh quyết định sẽ không nói với cô việc này,lặng lẽ bỏ đi. Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai. Hắc Thiên Khanh thấy anh trai không nói gì,trong lòng đã đoán được phần nào ý định của anh,dù sao bọn họ cũng là anh em liền tâm,sao cô có thể không hiểu anh của mình đây? Chỉ là,không hiểu sao cô lại có chút lo lắng
_____________________
_Anh Thiên Vũ,anh xem,hôm nay em có váy mới
Tống Uyển Vy như một tiên nữ xinh đẹp chạy vào Hắc uyển muốn tìm Hắc Thiên Vũ,không như mọi ngày,anh Thiên Vũ không ra đón cô,cô chỉ nhìn thấy chú Hắc,cô Hắc,chị Thiên Khanh và Thiên Diệp đang ngồi trên salon. Trong mắt của cô Hắc còn có chút đỏ,Tống Uyển Vy ngây thơ tiến lên hỏi
_Chị Thiên Khanh,cô và chú sao vậy? Đúng rồi,anh Thiên Vũ đâu?
Hắc Thiên Khanh nhìn cô,ánh mắt có chút không nỡ,tên Hắc Thiên Vũ đáng chết,sao lại nhờ cô đưa thư cho tiểu Vy chứ,anh không thể nhờ tiểu Diệp đưa sao? Rõ ràng biết cô rất yêu quý tiểu Vy vậy mà còn bắt cô làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Hắc Thiên Khanh đưa mắt nhìn ba mẹ và em gái một lượt,ai cũng nhìn cô như đang ra hiệu "Con làm cách nào giảm thương tâm xuống mức thấp nhất thì làm". Thở dài một hơi,Hắc Thiên Khanh kéo Tống Uyển Vy ngồi xuống ghế,hai tay nắm nhẹ bả vai cô bé
_Tiểu Vy,em bình tĩnh nghe chị nói một chuyện được không?
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Hắc Thiên Khanh,trong lòng Tống Uyển Vy bỗng reo lên hồi chuông cảnh báo,nhưng cô bé vẫn cố tỏ ra bình tĩnh,gật đầu. Hắc Thiên Khanh hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào mắt Tống Uyển Vy,chậm rãi nói
_Tiểu Vy,anh Thiên Vũ,anh ấy...
Không đợi Hắc Thiên Khanh nói hết câu,Tống Uyển Vy đã vội vã lên tiếng
_Anh Thiên Vũ thế nào?
_Anh ấy đã sang Mỹ rồi. Là tới Harvard để học
"Oanh" lời nói của Hắc Thiên Khanh như một quả bom,nổ một tiếng khiến toàn thân cô bé tê liệt,bàn tay Tống Uyển Vy run lên vì sợ
_Chị... chị nói gì? Chị Thiên Khanh...chị lừa em...anh Thiên Vũ sẽ không thể nào không một lời từ biệt với em mà bỏ đi được... chú Hắc,chú nói cho con biết đi.... là chị Thiên Khanh nói dối... tiểu Diệp....cậu nói gì đi...cô Thanh....
Ai nấy đều im lặng không lên tiếng,cuối cùng Hắc Thiên Khanh vẫn phải cắt đứt không khí đáng sợ
_Tiểu Vy,đây là thư của anh hai gửi cho em
Tống Uyển Vy lao lên,vội vàng mở bức thư ra đọc,nét chữ này,đúng là của anh Thiên Vũ,cô đã từng rất thích chữ viết của anh,cứng cáp còn đẹp nữa nhưng hôm nay những nét chữ này lại xoáy sâu vào trái tim mới lớn của cô
" Vy Vy,khi em nhận được bức thư này,có lẽ anh đã đi rồi,rời xa Trung Quốc để tới nơi mà anh luôn mơ ước. Vy vy,hứa với anh không được khóc,không được để ai bắt nạt,không được ăn quá nhiều kem nếu không sẽ bị đau bụng. Nhớ phải học thật chăm,còn nữa,không được bướng bỉnh không nghe lời cô chú Tống. Không được đánh nhau với Bảo Bảo. Còn rất nhiều điều nữa anh muốn nói với em nhưng không kịp nữa rồi. Anh phải đi. Giữ gìn sức khỏe nhé,Vy Vy
Anh trai,Hắc Thiên Vũ"
Từng dòng chữ đánh vào trai tim non nơt của Tống Uyển Vy,cô ngồi thụp xuống đau đớn khóc thành tiếng,anh Thiên Vũ đi rồi,anh bỏ cô mà đi,không lời từ biệt chỉ có bức thư này,đối với anh cô là gì chứ?
Hắc Dạ Niên nhìn thấy cô bé mình yêu thương như con khóc,trong lòng cũng đau,ông ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ vai cô
_Tiểu Vy,con đừng quá thương tâm,thằng nhóc đó đâu phải đi vĩnh viễn,nó sẽ quay trở về,lúc đó ta sẽ kêu nó phải đền bù cho con,được không?
Tống Uyển Vy quá đau lòng,nhào vào lòng Hắc Dạ Niên bật khóc,Hắc Dạ Niên vẫn như cũ vỗ nhẹ vai cô như một người cha hiền lành
_Con ngoan,đừng khóc
__________________
Tống Uyển Vy đau lòng xách balo vào nhà,nhìn thấy ba mẹ cùng em trai đang ngồi trước tivi,cô lao tới trong lòng An Chỉ Du khóc như mưa
_Mẹ,sao anh ấy lại bỏ con đi chứ? Tại sao?
An Chỉ Du nhìn Tống Tử Hạo,hai ánh mắt giao nhau,Tống Tử Hạo gật đầu. Thấy vậy,An Chỉ Du nhẹ nhàng ôm cô,vuốt ve mái tóc mượt của cô
_Vy Vy,Thiên Vũ có lựa chọn của cậu ấy,con không thể vì sự ích kỉ của mình mà làm ảnh hưởng tới người khác được
Tống Uyển Vy nghe vậy,kinh ngạc ngẩng đầu lên
_Mẹ biết? Hai người đều biết sao?
_Cả em cũng biết
Tống Bảo Bảo ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng,tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng khí chất hoàn toàn giống Tống Tử Hạo,một bộ dạng lạnh lùng
_Em cũng biết?
Tống Uyển Vy nâng lên nụ cười buồn
_Thì ra ai cũng biết,chỉ có con là ngu ngốc không biết gì
Nói rồi cô xách balo lên phòng,mặc kệ An Chỉ Du khản tiếng gọi đằng sau. Lên tới phòng,Tống Uyển Vy liền đi tới giá sách,lấy ra một quyển anbum,ngồi bệt xuống đất lật mở từng trang. Từng bức ảnh cứ như cái đinh đóng sâu vào trong mắt cô,Hắc Thiên Vũ ôm cô,Hắc Thiên Vũ tặng quà cho cô nhân dịp sinh nhật bảy tuổi,Hắc Thiên Vũ cùng cô thổi nến,Hắc Thiên Vũ.... Hắc Thiên Vũ... cô phát hiện cuốn anbum của mình đều là hình của Hắc Thiên Vũ chụp chung với cô,từ khi nào anh trở nên quan trọng trong lòng cô như vậy,trái tim non nớt của cô vì câu nói "Chỏ thích em" mà rung động. Từng giọt nước mắt rơi xuống tấm hình,chính xác đáp xuống nơi khuôn mặt anh tuấn của Hắc Thiên Vũ. Tống Uyển Vy cứ ngồi như vậy hàng giờ cuối cùng cô dứt khoát đóng quyển anbum lại,đứng lên ngồi vào bàn học,ánh mắt tràn đầy quyết tâm
_Anh Thiên Vũ,đợi em,em sẽ tới tìm anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com