30. Trở về nhà của cô đi
Cả ngày hôm nay Hắc Thiên Vũ thực sự không cách nào tập trung làm việc, trong đầu của anh Tống Uyển Vy và Vân Liên thay nhau xuất hiện khiến anh vô cùng phiền não cuối cùng dứt khoát đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi phòng. Anh cần nói chuyện với Tống Uyển Vy
Tống Uyển Vy liên tục thấp thỏm không yên, không hiểu vì sao hôm nay cô lại có một dự cảm không tốt
_Thôi đi Tống Uyển Vy, mày nghĩ linh tinh nhiều quá
Trong khi cô đang cố gắng tự trấn tĩnh, trước mặt liền xuất hiện gương mặt quen thuộc mấy ngày nay
_Vy Vy, đang nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?
_Thượng Quan Nghiêm, anh muốn dọa chết tôi sao?
Tống Uyển Vy giật mình quát lên một tiếng. Chỉ một tiếng quát thôi cũng đủ khiến Thượng Quan Nghiêm ngẩn người, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị
_Hay thật, cuối cùng em đã tức giận với tôi, tôi còn nghĩ em sẽ không quan tâm chứ
Nghe hắn nói, Tống Uyển Vy lắc đầu không biết nên nói gì, người đàn ông này thật kì lạ, không phải cô vừa mới mắng hắn sao, hắn không có tức giận? Liếc mắt nhìn hắn một cái, Tống Uyển Vy trực tiếp lướt qua hắn đi về phía trước. Nhưng Thượng Quan Nghiêm tới đây muốn đón cô nào có ý định để cô đi về một mình? Hắn đuổi theo bắt được cổ tay Tống Uyển Vy mỉm cười
_Đi thôi, tôi đưa em về nhà
Tống Uyển Vy chau mày nhìn nơi cổ tay đang bị Thượng Quan Nghiêm nắm chặt kia, rất không vui nói
_Buông tay ra. Tôi muốn đi bộ về, không làm phiền tới anh
_Em muốn đi bộ? Được, tôi không ngại đi cùng em. Như vậy càng kéo dài thời gian chúng ta bên nhau
Thượng Quan Nghiêm cười ranh mãnh sau đó buông tay, sóng vai đi cùng cô. Trên đường, vẫn như mọi lần, chỉ có Thượng Quan Nghiêm độc thoại còn Tống Uyển Vy dường như không quan tâm tới hắn ta. Cô đang lo lắng, càng về gần tới nhà cảm giác lo lắng càng mãnh liệt giống như thực sự có chuyện gì sắp xảy ra
_Cẩn thận
Đang mải suy nghĩ, Tống Uyển Vy không phát hiện phải dừng đèn đỏ liền muốn băng qua đường mà không phát giác có một chiếc xe đang lao tới. Chỉ nghe tiếng quát của Thượng Quan Nghiêm sau đó liền bị ai đó ôm vào ngực xoay một vòng cuối cùng là tiếng rên rỉ đau đớn. Lúc này Tống Uyển Vy mới giật mình hốt hoảng nhìn người đàn ông đang nhíu mày trước mặt
_Thượng Quan Nghiêm, anh không sao chứ?
Thượng Quan Nghiêm ngẩng đầu, vươn tay vuốt tóc cô, cố nở một nụ cười trấn an
_Tôi không sao. Ngược lại là em, có bị thương không?
Tống Uyển Vy thấy sống mũi mình cay cay vội vàng lắc đầu, cô lo lắng nhìn vết thương trên chân của Thượng Quan Nghiêm, dường như khá nghiêm trọng, nhỏ giọng trách móc
_Sao anh lại làm thế? Sao lại cứu tôi để mình bị thương? Tôi đối xử với anh không tốt như vậy?
Nghe cô nói, Thượng Quan Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu
_Đồ ngốc, đó là vì yêu. Nếu tôi không cứu em, em sẽ bị thương. Lúc đó người đau không chỉ là em mà tôi còn đau hơn. Sao tôi có thể nhìn người mình yêu bị thương được chứ?
Lúc Thượng Quan Nghiêm nói xong những lời này, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô. Đúng vậy, hắn yêu cô. Ngay từ khi tiếp cận cô, hắn liền không chút đề phòng để cô dễ dàng tiến vào trái tim của mình. Bề ngoài của cô có vẻ mạnh mẽ nhưng hắn hiểu, cô mỏng manh hơn ai hết, hắn muốn bảo vệ cô để cô không chịu bất kì tổn thương nào
Tống Uyển Vy hoảng hốt cúi đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt đầy tình cảm đó. Bầu không khí im lặng bao trùm cho đến khi Thượng Quan Nghiêm lên tiếng
_Thôi nào, mau trở về nhà em thôi, trời cũng muộn rồi
_Nhưng chân của anh..
Tống Uyển Vy vẫn lo lắng không thôi
_Ngoan, chân tôi không sao, bây giờ cho dù em chạy tôi vẫn đuổi kịp em, em không cần lo lắng. Nào, đi thôi
Tống Uyển Vy gật đầu, nhanh chóng đứng dậy, hai người chậm chậm thả bộ trên đường giống như một đôi tình nhân quấn quýt không rời
Trước cổng nhà Hắc Thiên Vũ, Thượng Quan Nghiêm lưu luyến nhìn cô
_Vào nhà đi
Tống Uyển Vy cắn môi gật đầu, trước khi vào nhà còn không quên dặn dò
_Anh về cẩn thận
Thượng Quan Nghiêm mỉm cười vẫy tay ra dấu cho cô đi vào, đến khi cô khuất bóng sau cánh cửa mới luyến tiếc rời đi
Tống Uyển Vy mệt mỏi đi vào nhà, vốn muốn lên phòng tắm sau đó ngủ một giấc nhưng lại bắt gặp Hắc Thiên Vũ đang ngồi trên salon phòng khách, sắc mặt không tốt lắm. Cô lè lưỡi muốn trốn lên phòng nhưng bị lời nói của anh ngăn lại
_Vừa đi đâu?
Hắc Thiên Vũ cất tiếng hỏi cũng không phát hiện trong giọng nói có bao nhiêu khó chịu, đừng tưởng anh không biết, anh còn thấy hai người họ tình tứ lưu luyến không rời trước cổng. Con mẹ nó thật khó chịu
_Anh trai, cho dù anh có là anh trai cũng không có quyền quản cuộc sống riêng tư của em
Tống Uyển Vy cũng không phát hiện ra sự khó chịu của anh, chỉ thấy mắt Hắc Thiên Vũ ngày càng lạnh giống như đang nhẫn nhịn điều gì
_Cô nói tôi không có quyền quản?
_Đúng vậy
Thấy Hắc Thiên Vũ tức giận, Tống Uyển Vy cũng có chút run sợ nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trả lời, ánh mắt vốn nhìn thẳng vào mắt Hắc Thiên Vũ nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh không nhịn được liền cụp xuống. Sao vậy chứ, giống như muốn giết người vậy
Hắc Thiên Vũ tận lực khắc chế sự tức giận khó lí giải trong lồng ngực, lạnh giọng nói
_Được, tôi cũng không muốn quản. Hôm nay tôi chờ cô trở về là vì có chuyện muốn nói với cô
_Nói với em sao? Chuyện gì chứ?
Nhìn sắc mặt của anh Tống Uyển Vy cảm thấy chuyện anh muốn nói nhất định là không tốt. Quả nhiên....
_Ngày mai cô dọn về nhà cô đi
_Sao?
Tống Uyển Vy khiếp sợ nhìn anh, ánh mắt mang theo bao sự khó hiểu
_Anh Thiên Vũ, anh nói gì thế?
_Tôi nói vậy còn chưa đủ rõ sao? Tôi muốn ngày mai cô dọn về nhà của cô
_Vì sao chứ?
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của cô Hắc Thiên Vũ có phần không nỡ nhưng vẫn tàn nhẫn nói
_Liên nhi sắp trở về, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy cô ở trong nhà tôi
Haha, ra là vậy, ra là vì người anh yêu sắp trở về nên anh muốn nhanh chóng tống cổ cô đi. Cúi đầu, cố nén nỗi đau, hít một hơi thật sâu sau đó cố nở một nụ cười
_Được, ngày mai em sẽ trở về. Em sẽ không cản trở hai người, em hứa đấy
Nói rồi cô nhanh chóng xoay người đi lên phòng. Đau quá, trái tim thật đau, rõ ràng đã tự hứa là sẽ quên anh nhưng tại sao khi nghe Vân Liên sắp trở về trái tim lại đau như vậy
Hắc Thiên Vũ nhìn bóng lưng của cô, nhớ lại khuôn mặt bình thản như không có gì xảy ra của cô, thái độ bất cần khi cô nói sẽ ra đi khiến anh tức giận vô cớ, bàn tay để trong túi quần từ từ nắm chặt lại, rất tốt, bảo cô đi cô liền không chút do dự đồng ý, nếu là Tống Uyển Vy của trước kia nhất định sẽ ăn vạ không chịu nhưng... rốt cuộc ai đã khiến cô thay đổi? Là Tô Gia Lạc sao? Hay là Thượng Quan Nghiêm? Là ai cũng được nhưng chắc chắn cô thay đổi không phải do anh? Thật khó chịu
P/s: xin lỗi vì ra chương muộn nha. Hẹn gặp các b sau kì thi thptqg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com