Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Từ giờ chuyển tới đây

Tống Uyển Vy nhanh chóng đi ra khỏi Hắc thị, ở nơi này khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Đang muốn gọi taxi về nhà bỗng cổ tay của cô bị nắm chặt lấy, một lực rất mạnh lôi cô lại ngã vào một lồng ngực rắn chắc. Cô hốt hoảng lùi lại phía sau, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lông mày nhăn lại, môi mím chặt, cô biết, lúc này anh đang vô cùng tức giận. Quả nhiên, Hắc Thiên Vũ không nói lời nào lôi cô vào trong xe nhanh chóng khởi động lái xe rời đi

_Anh Thiên Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em muốn về nhà

Tống Uyển Vy tức giận quát lên, cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng khó hiểu cũng không biết mình lại mắc phải lỗi lầm gì? Không phải đã trả anh lại cho Vân Liên, rời khỏi cuộc sống của bọn họ hay sao? Cô chỉ muốn yên ổn sống qua những ngày tháng không có anh, không được sao?

Hắc Thiên Vũ nghe cô quát, đáy mắt hiện lên một tầng phẫn nộ nhưng vẫn tiếp tục lái xe không nói gì. Thấy anh không trả lời Tống Uyển Vy thực sự muốn nổi điên, anh tới cả nói chuyện cũng không nói, cô không thể đoán được ý định của anh. Chiếc xe cứ thế lao đi trên đường với tốc độ đáng sợ, cuối cùng Hắc Thiên Vũ cũng chịu dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn, so với Hắc uyển có lẽ còn lớn hơn, Tống Uyển Vy kì lạ quay sang nhìn anh, đã thấy anh xuống xe, nhanh chóng vòng qua bên cô mở cửa xe lôi cô vào nhà

        _Hôm qua cô đã ở đâu?

Ném Tống Uyển Vy xuống sopha, Hắc Thiên Vũ tức giận hỏi, hai tay chống hông nhìn cô. Tống Uyển Vy thoáng qua ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô lạnh nhạt nói

        _Em ở nhà của Gia Lạc

        _Gia Lạc?

Câu nói của Tống Uyển Vy đã đốt cháy hết tất cả sự kiên nhẫn của Hắc Thiên Vũ, anh vươn tay cởi tây trang ném lên sopha, ép lên trên Tống Uyển Vy, một tay dùng sức nắm chặt cằm cô buộc cô phải nhìn về phía mình

        _Cô không có nhà hay sao mà phải tới chỗ của Gia Lạc? Thiếu hơi đàn ông cô sẽ chết sao? Hả?

Từng lời nói của anh như một cú tát vào tâm hồn Tống Uyển Vy, nó là một sự sỉ nhục lớn đối với cô, cô không tin anh Thiên Vũ có thể nói những lời cay nghiệt như thế, Tống Uyển Vy không muốn nhưng nước mắt không biết từ đâu lại trào ra. Uất ức, tức giận, tủi nhục, Tống Uyển Vy lấy hết sức đẩy anh ra khỏi người mình. Cô lấy tay lau nhanh nước mắt, quát lớn với anh

        _Tôi là người như thế đấy, thì sao hả? Tôi hối hận rồi, hối hận vì sao lại quen một người như anh. Hắc Thiên Vũ, vừa rồi tôi đã nói, hóa ra từ trước tới giờ trong lòng tôi chỉ coi anh như anh trai. Một người anh trai không có quyền cấm tôi làm bất cứ điều gì, tôi đã mười tám tuổi, tôi muốn ở đâu là quyền của tôi và tôi sẽ chịu trách nhiệm với bất cứ chuyện gì xảy ra. Vì thế, anh đừng ép người quá đáng

       _Ngậm miệng lại cho tôi

Hắc Thiên Vũ thực sự điên rồi, anh điên mất rồi. Anh muốn người con gái trước mặt không nói nữa. Con mẹ nó tại sao khó chịu vậy chứ?

        _Tôi không phải anh trai của em, tôi không phải. Chúng ta không chung dòng máu sao có thể là anh em, Vy Vy, em thấy có đúng không?

Càng nói, giọng của anh càng dịu dần nhưng Tống Uyển Vy lại cảm thấy giống như bình yên cuối cùng trước cơn bão. Hắc Thiên Vũ trước mặt cô như một người khác. Quả đúng như vậy, không đợi cô nói lời nào, Hắc Thiên Vũ cúi xuống bế ngang Tống Uyển Vy chậm rãi tiến về một căn phòng gần đó. Căn phòng này rất giống phòng của anh ở Hắc uyển, nhìn anh mỉm cười, trong lòng Tống Uyển Vy dâng lên sợ hãi, cô giãy giụa cô gắng muốn thoát khỏi anh, bàn tay nhỏ bé giơ lên đấm loạn vào lồng ngực rắn chắc, miệng nhỏ lớn tiếng kêu la đòi thả nhưng tất cả đều không ảnh hưởng tới Hắc Thiên Vũ, anh chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, từ tốn phun ra một câu

        _Em tốt nhất nên giữ  sức để lát nữa có thể la to như vậy

Nói rồi không chút nhẹ nhàng ném cô xuống chiếc giường to phía sau, hai bàn tay nhanh chóng thoát trang phục trên người mình, chỉ trong chốc lát cả cơ thể to lớn lại đè lên người của cô. Mắt thấy nguy hiểm, Tống Uyển Vy hoảng loạn đánh anh, mong muốn anh thức tỉnh nhưng chút sức lực nhỏ bé đó, Hắc Thiên Vũ không để vào mắt, anh cúi xuống ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, trằn trọc mơn trớn. Không dừng ở đó lâu, Hắc Thiên Vũ dần di chuyển xuống dưới, bất cứ nơi nào môi bạc đi qua đều để lại dấu ấn màu đỏ chói mắt thế nhưng anh lại cảm thấy hài lòng. Dừng ở chỗ đồi cao kia, Hắc Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tống Uyển Vy cười nhẹ sau đó cúi xuống mà cắn mút. Tống Uyển Vy chỉ cảm thấy tủi nhục ê chề, biết mình không thể làm gì được nữa, cô chỉ nằm im lặng không động đậy, hoàn toàn giống như một người đã chết, nếu không thấy dòng nước mắt đang lặng lẽ chảy trên khuôn mặt diễm lệ có lẽ Hắc Thiên Vũ thực sự tưởng cô đã chết

       _Vy Vy, em xem, có người anh trai nào lại làm thế này với em gái của mình chứ?

Nói rồi bàn tay thuần thục luồn vào quần nhỏ của cô, tìm thấy nơi mẫn cảm bắt đầu trêu chọc. Tống Uyển Vy vô cùng xấu hổ, cô quả thật phải bội phục kĩ năng của Hắc Thiên Vũ, cắn răng, cô cố gắng khiến cho mình không được phát ra âm thanh, cô không muốn bị anh xem thường

      _Nhìn này, Vy Vy, em ẩm ướt

      _Anh im miệng

Tống Uyển Vy cuối cùng không chịu nổi xấu hổ nữa quát lớn. Hắc Thiên Vũ hiếm khi nghe theo như vậy chỉ chuyên tâm vào công việc của mình, anh biết cô đã động tình

       _Vy Vy, em đã biết sai chưa?

Tống Uyển Vy trợn mắt nhìn anh

       _Tôi sai? Tôi sai chỗ nào chứ?

       _Thật là hư

Lắc đầu, bàn tay của Hắc Thiên Vũ ở bên trong cô càng chuyển động sâu hơn khiến Tống Uyển Vy suýt chút nữa không kìm được kêu lên. Cô nằm lấy bàn tay anh, nước mắt trong suốt

        _Sai, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi. Đừng như thế mà

Nghe cô chịu nhận lỗi rốt cuộc Hắc Thiên Vũ cũng có chút hài lòng, anh ghé sát tai cô thì thầm

       _Em sai chỗ nào? Hử?

Tống Uyển Vy thực sự không biết mình đã chọc giận anh ở chỗ nào để phải đi đến nước này, không phải cô đã từ bỏ rồi sao, đến cả từ bỏ cũng không được sao?

       _Cái gì tôi cũng sai rồi, làm ơn buông tôi ra

Nhìn cô khóc tới thê thảm như vậy, Hắc Thiên Vũ cũng không đành lòng trêu chọc cô, hơn nữa, như thế này không chỉ mình cô khó chịu, anh cũng phải chịu khổ, anh bất lực nhìn chỗ đó đang dựng lên thở dài một tiếng rốt cuộc cũng buông tha cho cô, bước nhanh vào phòng tắm

       _Từ hôm nay, chuyển tới đây ở, tối hôm nay tôi muốn nhìn thấy em ở đây. Còn nữa, không cho phép em có tiếp xúc thân mật nào với Gia Lạc nữa

Tống Uyển Vy muốn cãi lại nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô sợ hãi, đành im lặng chấp nhận. Thấy cô không phản đối, Hắc Thiên Vũ mới bước vào phòng tắm. Anh không hiểu vì sao lại làm thế chỉ biết rằng anh không muốn nhìn thấy cô và Gia Lạc thân mật cũng không muốn cô coi mình là anh trai quái quỷ gì đó, vì thế chỉ có giữ cô trong tầm kiểm soát của mình, Hắc Thiên Vũ mới thôi lo lắng, thứ cảm xúc luôn xuất hiện trong anh từ khi cô đi khỏi Hắc uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com