Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25.2 . Em Có Biết Lục Cẩn Niên Thích Ai Không? (2)

Trong phòng làm việc một mảnh lặng yên. Không biết qua bao lâu, điện thoại Lục Cẩn Niên reo lên. Anh móc di động trong túi ra, nhìn thoáng qua màn hình, tay vô thức dập tắt điếu thuốc, rồi nhấn nghe.

Kiều An Hảo thấy điện thoại được tiếp nhận, đáy lòng run rẩy một trận, nhắm mắt lại hít sâu một hơi mở miệng: "Lục Cẩn Niên..."

Vừa gọi tên của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo lập tức im lặng.

Sau khi quan hệ của cô và anh không còn cứng ngắc lạnh lẽo, cô cũng không còn gọi anh là "Anh Lục", nhưng cũng thức thời biết quan hệ của bọn họ không tốt đến mức trực tiếp gọi tên như vậy, cho nên mỗi lần mở miệng nói chuyện, cô đều sẽ cố ý tránh gọi tên anh. Mới vừa rồi có thể bởi vì vài tin nhắn QQ của Triệu Manh, trong đầu cô có chút rối loạn, lại cứ như vậy tùy tiện gọi tên anh.

Kiều An Hảo nắm di động trong lòng bàn tay, toát ra một ít mồ hôi.

Lục Cẩn Niên đợi hồi lâu, cũng không nghe được lời nói kế tiếp sau khi Kiều An Hảo gọi tên mình, trán anh hơi giật giật, tuy giọng nói lạnh nhạt không có chút tình cảm, nhưng giữa hai hàng lông mày xinh đẹp chói mắt lại nhiễm lên một tầng dịu dàng: "Làm sao vậy?"

Kiều An Hảo nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, theo bản năng muốn nói đến chuyện Hàn Như Sơ vừa mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại muốn tự mình đến gặp anh một lần, vì thế cánh môi giật giật, liền tiếp tục im lặng một trận, mới dịu dàng uyển chuyển mở miệng hỏi: "Đêm nay anh có việc gì không?"

Lục Cẩn Niên không rõ ý tứ của Kiều An Hảo, dừng một lát, thanh tĩnh cổ họng, lại hỏi một câu: "Có gì không?"

Kiều An Hảo nâng ngón tay lên, dùng sức vẽ lung tung trên cửa sổ thủy tinh, sau đó như là hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói ra lời nói trong suy nghĩ của mình: "Nếu đêm nay anh không có việc gì, có thể về nhà một chuyến không?"

Tính toán cẩn thận, anh và cô kết hôn đã sắp nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, bảo anh về nhà. Lúc trước hai người đều coi nhau như khách mà xử sự, trừ thỉnh thoảng cùng giường chung gối thì không khác gì người xa lạ.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên thật sự có một loại cảm giác được cô vợ nhỏ gọi chồng về nhà, có chút hạnh phúc, có chút rung động nói không nên lời nhanh chóng quay cuồng trong lồng ngực anh, khiến anh đứng trước cửa sổ sát đất, thật lâu đều không có phát ra âm thanh.

Kiều An Hảo đợi một chút, vẫn không nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, vốn dĩ cô không hề nắm chắc câu trả lời của anh, hiện tại càng trở nên thấp thỏm bất an. Tuy rằng anh không từ chối, nhưng sự im lặng của anh vẫn làm hai gò má của cô phiếm hồng, cô cắn môi, nuốt hai ngụm nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với anh... Nếu anh không có thời gian, vậy..."

"Khoảng nửa giờ nữa, tôi có thể về tới nhà." Kiều An Hảo còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lẽo của Lục Cẩn Niên liền nhẹ nhàng truyền đến.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo sửng sốt, không đợi cô phục hồi tinh thần, điện thoại liền bị Lục Cẩn Niên cắt đứt.

Kiều An Hảo lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay, thở ra một hơi thật dài, phát giác tốc độ tim đập của mình nhanh đến có chút dọa người.

***

Lục Cẩn Niên nói là nửa giờ sẽ về tới Cẩm Tú Viên, trên thực tế chỉ khoảng hai mươi phút, Kiều An Hảo đã nghe thấy tiếng xe truyền đến từ dưới lầu.

Cô đi đến trước cửa sổ, đi xuống nhìn thoáng qua, xe Lục Cẩn Niên đang chậm rãi tiến vào gara.

Kiều An Hảo lập tức xoay người, chạy ra khỏi phòng ngủ, vịn cầu thang, vội vàng chạy xuống lầu, vừa chạy tới cửa chính, chuông cửa liền vang lên.

Kiều An Hảo đứng ở cửa, hít sâu một hơi, ngây người hai giây mới vươn tay, chậm rãi kéo cửa, thò đầu ra bên ngoài thăm dò một chút, nhìn Lục Cẩn Niên quần áo và giày da của Lục Cẩn Niên, mới mở cửa ra, cô tránh một bên cửa, sau đó ngồi xuống, lấy một đôi dép trong tủ giày của anh, cẩn thận đặt ngay ngắn trước mặt anh.

Lục Cẩn Niên giật giật khóe môi, không nói gì, sau khi thay giày, tiện tay treo chìa khóa xe lên giá treo gần cửa chính, sau đó vừa đi vào phòng vừa cởi bỏ áo khoác âu phục của mình.

Lúc Lục Cẩn Niên vừa định tùy ý đặt áo khoác lên ghế sô pha, một bàn tay nhỏ bé nhanh chóng giành lấy áo khoác trong tay anh, treo ngay ngắn lên mắc áo.

Lúc Kiều An Hảo xoay người, Lục Cẩn Niên thất thần đứng trước sô pha, cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn càng xinh đẹp hơn, cô nhẹ nhàng cười: "Anh ăn cơm tối chưa? Tôi chuẩn bị cơm nóng cho anh."

Một lúc sau, Lục Cẩn Niên mới im lặng gật đầu đồng ý.

Kiều An Hảo lập tức mang dép lê, chạy vào phòng bếp.

Má Trần nhìn cô đi vào, cũng vội vàng vào theo, chỉ là còn chưa đến nửa tiếng, má Trần đã đi ra khỏi phòng bếp, trở về phòng ngủ của mình.

Kiều An Hảo hâm nóng cơm, rồi đặt toàn bộ thức ăn lên bàn, gọi Lục Cẩn Niên.

Đợi đến lúc Lục Cẩn Niên ngồi xuống, Kiều An Hảo lại đưa đũa cho anh rồi múc canh.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu vàng ấm áp, tóc tùy tiện bới sau đầu, mang đôi dép bằng bông, dáng người khéo léo nhanh nhẹn, từ lúc anh về nhà cho đến bây giờ, một loạt hành động của cô vô cùng lưu loát thành thạo, giống như một người vợ hiền đảm đang chờ chồng về nhà.

Tinh thần của Lục Cẩn Niên hơi lay động, sau đó yên lặng cầm đũa, ung dung ăn cơm.

Kiều An Hảo vẫn đứng một bên nhìn anh, đôi lúc còn giúp anh thêm cơm hay múc canh.

Hình ảnh rất bình thường, không khí vô cùng ấm áp.

Lục Cẩn Niên ăn cơm xong, liền lên lầu, Kiều An Hảo thu dọn xong, gọi má Trần đến rửa chén, sau đó cô rửa tay trong phòng vệ sinh ở tầng một, rồi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên đã tắm xong, anh mặc áo ngủ bằng bông màu lam, ngồi trên ghế sô pha, đang xem tivi, tóc hơi ướt, dường như tắm xong nhưng chưa sấy tóc.

Kiều An Hảo không quấy rầy Lục Cẩn Niên, cô cầm áo ngủ của mình đi vào phòng tắm, bởi vì anh vừa tắm xong, nên hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, nhiệt độ hơi cao, lúc Kiều An Hảo tắm xong đi ra, trên da hơi ửng hồng.

Lúc cô đi vào phòng thay đồ, nhìn lên giường, suy nghĩ một chút về con gấu bị mình đặt trong ngăn kéo phía dưới cùng trong phòng thay đồ, cô do dự một chút, cuối cùng cũng không đi lấy, tiến đến bàn trang điểm, thoa mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc Kiều An Hảo đang xoa mắt, Lục Cẩn Niên đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, sau đó mở miệng hỏi: "Không phải cô nói tìm tôi có việc sao?"

Bị anh nhắc nhở như vậy, Kiều An Hảo chợt nhớ lại chuyện quan trọng, đầu ngón tay đặt ở hốc mắt dừng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhanh chóng thoa cho xong, rồi xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên.

"Vừa nãy dì Hứa gọi điện thoại tới, nói thứ sáu là sinh nhật của Gia Mộc, muốn mở tiệc sinh nhật, cho nên cần anh..."

Kiều An Hảo nói đến một nửa, liền ngừng lại, còn lại nửa câu sau "Giả thành Hứa Gia Mộc, diễn trò cùng tôi." Làm sao cũng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoác, trực tiếp trầm mặc.

Mặc dù câu nói của Kiều An Hảo còn nói chưa xong, trong nháy mắt khi Lục Cẩn Niên nghe cô nói đến sinh nhật của Hứa Gia Mộc, liền hiểu được ý cô muốn nói, vẻ mặt anh nhìn qua không có biến hóa gì quá lớn, nhìn về phía Kiều An Hảo hơi hơi vuốt cằm, lộ ra vẻ không để ý "À" một tiếng, liền quay đầu, nhìn chằm chằm TV.

Trong phòng ngọn đèn ấm áp hoà thuận vui vẻ, bao phủ ở trên người của Lục Cẩn Niên, làm cho sườn mặt đẹp trai của anh, lộ ra vẻ mị hoặc.

Kiều An Hảo theo dõi anh trong chốc lát, xác định anh giống như không có chút hờn giận nào, vẻ căng thẳng bây giờ mới thả lỏng xuống, sau đó liền xoay người, đối diện với cái gương trang điểm, sấy khô tóc của mình, cầm lược, chải từng chút một, lúc chải được một nửa, Kiều An Hảo bất chợt lên tiếng: "Chuyện tối hôm qua, Triệu Manh đã nói cho tôi biết , cám ơn anh."

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm TV, làm như rất bình tĩnh, như có giống như không "Ừ" một tiếng.

"Còn có chuyện của Lâm Thi Ý cùng nhà sản xuất Tôn, cũng cám ơn anh."

Lục Cẩn Niên giống như là rất bất ngờ, Kiều An Hảo làm sao lại biết chuyện này, tay cầm điều khiển từ xa, lại run nhè nhẹ một chút, sau đó không chút để ý chuyển động điều khiển từ xa, gật đầu một cái, trực tiếp không nói gì.

Kiều An Hảo chải tóc của mình đến khi mượt, do dự một chút, vẫn mở miệng khuyên một câu: "Kỳ thật không cần phải loại bỏ tư cách của nhà sản xuất Tôn, về sau tôi tránh mặt ông ta là được, vạn nhất tiền đầu tư 'Khuynh Thành Thời Gian' của anh cũng sẽ mất hết."

Động tác nhấn điều khiển từ xa của Lục Cẩn Niên ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, thỉnh thoảng chớp chớp mắt hai cái, qua thật lâu sau, anh mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, giọng điệu không nóng không lạnh nói: "Chuyện này tôi đã xử lý tốt."

"À" Kiều An Hảo lên tiếng, buông lược, sau đó đứng lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, liền leo lên giường.

Lục Cẩn Niên nghe được động tĩnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo trên giường một cái, thấy trừ cô ra, cũng không có con gấu lớn cô thích ôm kia, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, liền nghiêng đầu nhìn về phía TV, sau đó điều chỉnh âm lượng của TV đến mức nhỏ nhất, tiện tay tắt luôn đèn.

Toàn bộ thế giới, lập tức yên tĩnh lại, Kiều An Hảo vùi mặt trong chăn, nhắm mắt lại miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu, cô mơ hồ cảm giác được Lục Cẩn Niên nằm xuống ở bên cạnh mình, giống như trước đây, trong lúc đó hai người cách một khoảng cách rất xa, bởi vì không có gấu bông ngăn trở, khoảng không có chút lớn.

Bóng đêm dần dần bao phủ, Kiều An Hảo có thể nghe thấy hô hấp có tiết tấu của Lục Cẩn Niên, hơi thở đàn ông dễ ngửi, không ngừng hòa vào hơi thở của cô.

Đáy lòng Kiều An Hảo hiện lên vẻ chờ mong, muốn cùng Lục Cẩn Niên phát sinh chút gì, nhưng là lại không thể chủ động, thân thể cứng đờ, động cũng không dám động một chút.

Sau đó ý thức dần dần mơ hồ, Kiều An Hảo nặng nề đi vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nằm ở bên cạnh cô, lại mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn một hồi lâu, bởi vì khó chịu, liền vén chăn lên, rón rén xuống giường, cầm hộp thuốc lá, ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cuối cửa sổ trên hành lang lầu hai, châm một điếu thuốc, một bên thổi gió đêm, một bên hút thuốc, thật vất vả đè nén xúc động cùng khó chịu trong lòng xuống, anh mới lần nữa trở về phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân nằm lên trên giường, nhìn mảng da thịt phía sau lưng lộ ra ngoài không khí, ở trong ngọn đèn ngủ mờ nhạt chiếu xuống, da thịt non nớt giống như có thể cắn ra nước, Lục Cẩn Niên thật vất vả mới bình tĩnh, hô hấp lại một lần nữa rối loạn, anh hít sâu một hơi, vươn tay, cẩn thận kéo chăn đắp lên cho Kiều An Hảo, ngón tay không cẩn thận đụng vào da thịt của cô, giống như bị điện giật, toàn thân một trận tê dại, sau đó ngay lập tức kéo chăn che đi thân thể của anh, rồi quay lưng lại.

Lục Cẩn Niên cảm giác được độ ấm trên người cô, ở trên đệm cùng chăn, không ngừng thổi đến trên người của anh, thổi đến khiến toàn thân anh khô nóng khó nhịn, muốn đứng dậy, nhưng cô gái phía sau, lại đột nhiên lăn đến sát sau lưng anh cọ cọ.

Toàn thân Lục Cẩn Niên căng thẳng, vừa định nhích người ra bên ngoài, tay của Kiều An Hảo lại ôm lấy eo của anh.

Hô hấp của Lục Cẩn Niên trong nháy mắt ngừng lại, anh nhắm mắt lại, âm thầm hút khí lạnh, vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Kiều An Hảo đặt ở trên eo của mình, sau đó chậm rãi xoay người, vừa chuẩn bị cách cô một khoảng, đầu của Kiều An Hảo lại hơi nghiên qua một bên, lại gối ở trên cánh tay của anh, hô hấp của cô mềm mại kéo dài ở trước ngực của anh, anh bị cô ôm một trận nóng bỏng ngứa ngáy khó nhịn.

Lục Cẩn Niên muốn ngăn cản Kiều An Hảo, bởi vì sức lực hơi lớn, đánh thức Kiều An Hảo đang ngủ say lập tức bừng tỉnh, cô gái mở to hai mắt mê mang sương mù, đáy mắt giống như một mảng sương mù, vẻ mặt ngốc nghếch vô tội nhìn về phía anh nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lục Cẩn Niên, làm sao vậy?"

Giọng nói của cô, rất dịu dàng ngọt ngào, giọng điệu như là đang thầm oán mà lại giống như đang làm nũng, lúc gọi tên anh, giọng điệu còn tha thiết, quấy nhiễu đáy lòng Lục Cẩn Niên run lên liên tục, tay mạnh mẽ nắm thành nắm đấm, rốt cuộc kiềm chế không được cúi đầu, chặn lại mội của cô.

Kiều An Hảo nửa mê nửa tỉnh, không có giãy dụa cũng không có từ chối, lúc anh hôn sâu, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nâng lên hai cánh tay mềm mại mảnh khảnh, ôm lấy cổ của anh, bộ dáng của cô nhu thuận mềm mại như vậy, khiến cho lý trí của Lục Cẩn Niên hoàn toàn tan biến.

Đã qua một đoạn thời gian rất lâu, anh cùng cô không hề ân ái một lần nào.

Lục Cẩn Niên cũng không biết nên diễn tả cảm giác của mình như thế nào, vui sướng tràn trề? Thể xác và tinh thần đều sung sướng?

Nói tóm lại lúc này, cả người anh đều có chút cảm giác lâng lâng choáng váng, anh nằm ở trên người của cô, nghe mùi của cô và của anh tràn ngập phòng trong, đáy lòng cùng thân thể chiếm được từ trước tới nay, cuộc đời vẫn là lần đầu tiên anh hoàn toàn thỏa mãn.

Đợi cho hơi thở của Lục Cẩn Niên vững vàng, rời khỏi người Kiều An Hảo, cô đã như hoàn toàn ngủ say, bởi vì kích tình vừa qua, sắc mặt của cô phiếm hồng rất đáng yêu.

Lục Cẩn Niên vươn tay, mang theo vài phần sủng nịch vuốt ve đầu của cô, sau đó rút khăn ướt từ trên tủ đầu giường bên cạnh, lau thật sạch thân thể của hai người, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại.

Thẳng thắn mà nói, lúc ban đầu Lục Cẩn Niên cũng không nghĩ tới một đêm kia sẽ phát sinh chút gì với Kiều An Hảo, có nhiều thời điểm, quan tâm quá mực, rất nhiều phương diện cũng đều cẩn thận từng li từng tí, sợ một khi đã phát sinh, cuối cùng sẽ trở thành chuyện dễ làm người tổn thương.

Lục Cẩn Niên lo lắng như thế nào, Kiều An Hảo cũng lo lắng như vậy, vì thế hai người vào ngày hôm sau, đều mang tâm tình suy nghĩ không biết nên mở miệng với đối phương như thế nào, kết quả hai người nhìn đối phương đều không có bất kỳ lời giải thích gì cho chuyện tối hôm qua, vì thế đều ăn ý lựa chọn im lặng.

Có một số việc là thuốc độc, một khi đã bắt đầu, thì không thể bỏ được.

Ngày hôm sau Lục Cẩn Niên vẫn ở tại Cẩm Tú Viên, mặc dù ban đêm hai người đều tò mò, không biết trong lòng đối phương nghĩ thế nào về tối hôm qua, nhưng buổi tối vẫn tiếp tục làm chuyện của đêm hôm trước.

Loại tốt đẹp như vậy, mặc dù tới quá mức bất ngờ, giống như một giấc mơ, nhưng hai bên ai cũng không muốn phá vỡ.

Trong lòng hai bên, đều có sự quan tâm giống nhau.

Kiều An Hảo sợ mình vừa mở miệng, Lục Cẩn Niên sẽ trở về như trước đây.

Lúc Cẩn Niên sợ mình vừa mở miệng, Kiều An Hảo sẽ muốn đòi mình báo đáp.

Người nào cũng muốn giữ lại sự tốt đẹp kia trong lòng, dù biết rằng đó có thể chỉ là ảo tưởng lừa mình dối người, nhưng đối với tình yêu kéo dài đến ba năm như bọn họ mà nói, cho dù là chỉ là ảo tưởng nhất thời, cũng muốn dùng hết sức để có thể giữ được bao lâu, thì sẽ giữ lại bấy lâu.

Ba ngày sau đó lại quay phim như cũ, trở lại đoàn làm phim, không như ở Cẩm Tú Viên, có thể không chút kiêng kị gì mà ở chung một chỗ mỗi đêm, bất quá trong vòng trước ba ngày sinh nhật Hứa Gia Mộc, đoàn làm phim cần chụp cảnh trong thành, vì thế một đêm kia Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên trong lòng hiểu mà không nói sau khi bận rộn chuyện của mình, cùng trở về Cẩm Tú Viên.

Ban đêm, tất nhiên không thể thiếu môt màn yêu thương - vui sướng - nóng bỏng.

Ngày thứ hai Kiều An Hảo không diễn, thức dậy hơi trễ, lúc rửa mặt xong xuống lầu, má Trần đã làm xong cơm trưa. Kiều An Hảo không nhìn thấy bóng Lục Cẩn Niên, cho rằng anh ta có chuyên ra ngoài, vì thế tự mình rửa tay, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, má Trần lại nói: "Tôi đi lên lầu gọi Lục tiên sinh một chút."

"Anh ta không đi ra ngoài sao?" Kiều An Hảo nghi ngờ ngẩng đầu lên.

"Trợ lý của Lục tiên sinh mới vừa tới, hai người đang ở trong phòng sách."

Kiều An Hảo gật đầu một cái, sau đó suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Bác đi xem đồ ăn còn nóng không, cháu lên gọi bọn họ xuống ăn cơm."

Kiều An Hảo bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi đến trước cửa phòng đọc sách của Lục Cẩn Niên, cầm tay nắm, lúc cô vừa định giơ tay lên đẩy cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Lục Cẩn niên: "Đúng rồi, tối thứ sáu tuần này, tôi muốn quay về nhà họ Hứa bên kia một chuyến. Anh nhớ để trống lịch ngày đó."

"Thứ sáu tuần này?" Trợ lý dừng lại một chút, hỏi một câu: "Lục tổng lại muốn đến chỗ Hứa tiên sinh sao?"

Lục Cẩn Niên không có lên tiếng.

"Thứ sáu tuần này là sinh nhật Hứa tiên sinh , nhưng là..." Trợ lí ngừng một chút, muốn nói lại thôi rồi lại mở miêng nói: "Thứ sáu tuần này, cũng là sinh nhật của ngài..."

Kiều An Hảo lập tức sững sờ đứng trước của phòng, thứ sáu tuần này là sinh nhật của Lục Cẩn Niên?

Trong sự hiểu biết của cô đối với Lục Cẩn Niên, anh ta chưa bao giờ nói về sinh nhật, lúc trước cô cũng tò mò hỏi thăm Hứa Gia Mộc có biết sinh nhật Lục Cẩn Niên hay không, Hứa Gia Mộc còn trêu chọc Lục Cẩn Niên tính tình thật quái dị, hỏi có cái sinh nhật cũng không nói.

"Ngài đi dự sinh nhật của Hứa tiên sinh, vậy sinh nhật của ngài thì sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì sao? Bất quá." Lục Cẩn Niên nói hết sức tự nhiên, nhẹ nhõm, tựa như tuyệt không để ý đến sinh nhật của mình.

Chân mày Kiều An Hảo cau lại một chút, xuyên qua khe cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy Lục Cẩn Niên trước bàn đọc sách, cúi đầu, chậm rãi lật xem tài liệu. lật xem đến một nửa, trong lúc nhất thời giống như là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn vào khoảng không, vẻ mặt có chút hoảng hốt, sau đó trên gương mặt anh tuấn liền hiện lên một tia tự giễu, sau đó cúi đầu, một bên vừa lật xem tài liệu, vừa dùng một âm điệu ôn hòa nhưng không có chút cảm tình, không hề chút để ý nói: "Hơn nữa sinh nhật của tôi, cứ trôi qua cũng không có vấn đề gì."

Qủa thật là cứ trôi qua như vậy cũng không sao, từ sau khi mẹ mất, người biết được sinh nhật của anh trên thế giới này ít đến có thể đếm được, cha, vợ của cha, còn có ông... Nhưng ngày sinh nhật của hắn, những người đó cũng chỉ lo chúc mừng cho sinh nhật của Hứa Gia Mộc, làm sao có thể nhớ tới anh? Vì thế, cứ trôi qua cũng không sao... Huống chi, cũng không có người nào ở bên cạnh làm sinh nhật với anh...

Trợ lý không nói gì.

Trong phòng sách rất yên tĩnh.

Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn đọc sách với dáng vẻ tao nhã, tiếp tục lật xem tài liệu, từ góc nhìn của Kiều An Hảo nhìn lại, Lục Cẩn Niên so với anh ngày thường hờ hững thanh cao, không có gì khác biệt, thậm chí giọng nói chuyện mới vừa rồi của anh, cũng vẫn vô tình trước sau như một, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Kiều An Hảo lại thấy được trên người của người đàn ông ấy, một chút sự kết thúc cùng cô đơn.

Cô nhớ rõ ràng, lúc trước sinh nhật Hứa Gia Mộc, không ít người đi chơi cùng nhau, nhìn vẻ ngoài náo nhiệt vô cùng, mà Lục Cẩn Niên năm nào cũng đều xuất hiện, hơn nữa mỗi lần cũng đều tặng quà sinh nhật cho Húa Gia Mộc, cả người anh thoạt nhìn thất sự bình tĩnh, ai có thể nghĩ đến, ngày đó, cũng là sinh nhật của anh, anh cứ bàng quang trước em trai nhận được nhiều quà cùng lời chúc như vậy, mà vào ngày sinh nhật của anh, ngay cả một câu "Sinh nhật vui vẻ" đơn giản nhất, cũng chưa từng nghe qua.

Từ trong lòng Kiều An Hảo, dâng lên một chút đau đớn, cô tựa vào bên vách tường, đứng hồi lâu, mãi cho đến khi má Trần từ phòng ăn ra ngoài, Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, gõ cửa phòng đọc sách.

Buổi chiều, Truyền thông Hoàn Ảnh có lẽ là có chuyện, Lục Cẩn Niên ăn cơm xong, liền rời đi cùng trợ lí.

Bởi vì không cần quay phim, Kiều An Hảo không có việc gì, nghĩ đến thứ sáu vừa là sinh nhật Lục Cẩn Niên, vừa là sinh nhật Hứa Gia Mộc, vì vậy liền muốn đi ra ngoài mua quà sinh nhật cho hai người, theo thói quen gọi điện tìm Triệu Manh trước, kết quả Triệu Manh đi chơi cùng bạn trai, Kiều An Hảo ngại quấy rầy, vì vậy nghĩ một chút, liền gọi cho Kiều An Hạ một cú điện thoại.

Kiều An Hạ đang làm việc ở Kiều thị, thời gian thoải mái, nghe Kiều An Hảo muốn hẹn cô đi dạo phố, không chút do dự đồng ý.

Trùng hợp chính là, số đuôi biển số xe của Kiều An Hảo cùng Kiều An Hạ giống nhau, hôm nay cũng là ngày đẹp trời, bên cạnh xí nghiệp Kiều thị là khu thương mại, Kiều An Hảo dứt khoát lên tàu ngầm sang tìm Kiều An Hạ, sau đó hai người đi bộ đến khu thương mại.

Kiều An Hạ cũng còn nhớ sinh nhật của Hứa Gia Mộc, vì vậy lúc Kiều An Hảo lựa quà sinh nhật cho Hứa Gia Mộc, cũng tiện thể lựa một phần.

Lúc Kiều An Hạ đang chuẩn bị tính tiền, Kiều An Hảo lại ghé vào trước quầy, không rời đi, trái lại còn nhìn chằm chằm vào đồ bên trong, nhìn lần lượt một lần, cuối cùng thấy được một cái kẹp cà vạt thanh nhã sang trọng, lập tức chỉ cho cô bán hàng lấy cho mình.

Kiều An Hạ không nhịn được lên tiếng trêu chọc: "Kiều Kiều, em mua một món quà cho Hứa Gia Mộc chưa đủ sao? Vẫn còn mua thêm nữa hả?"

Kiều An Hảo nở nụ cười với Kiều An Hạ, hai tay nhận chiếc kẹp cà vạt cô bán hàng đưa qua. Trước tiên suy tính mấy lần, sau đó thì để vào trước ngực mình, xoay người, đối mặt với Kiều An Hạ hỏi: "Như thế nào?"

Kiều An Hạ lui về sau hai bước, chăm chú nhìn vài lần, sau đó gật đầu: "Cũng không tệ."

Kiều An Hảo cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào kẹp cà vạt, càng nhìn càng hài lòng, trong đầu cũng không nhịn được tưởng tượng bộ dáng của Lục Cẩn Niên đeo chiếc kẹp cà vạt này.

Kiều An Hạ chờ đợi có chút sốt ruột, không nhịn được thúc giục một câu: "Kiều Kiều, em suy nghĩ xong chưa?"

Lúc này Kiều An Hảo mới đưa kẹp cà vạtcho cô bán hàng: "Làm phiền giúp tôi gói cái này lại."

Cô bán hàng mỉm cười gật đầu: "Xin hỏi, đồ hai vị tiểu thư mua, tính tiền cùng nhau hay là tách ra để tính ạ."

Kiều An Hạ lấy bóp tiền ra, rút tấm thẻ màu đen, không hề nghĩ ngợi hào phóng nói: "Tính cùng đi."

"Tách ra tính." Kiều An Hảo vươn tay, chặn tay Kiều An Hạ lại, cười ấm áp nói với cô bán hàng, sau đó quay đầu lại, nhìn Kiều An Hạ, mở miệng nói: "Chị, quà sinh nhật, em muốn tự mình mua."

Kiều An Hạ có chút khó chịu nói: "Thôi được rồi, tùy em."

Sau đó đưa thẻ cho cô bán hàng: "Vậy mang những thứ tôi đã chọn quét trước đi, không cần mật khẩu."

Cô bán hàng tươi cười rạng rỡ hai tay nhận tấm thẻ, nhanh chóng tính tiền, sau đó sắp xếp quà mà Kiều An Hạ đã chọn vào trong túi to, đưa cho Kiều An Hạ, chìa tay chỉ vào bàn phục vụ nơi cửa, lễ phép nói: "Tiểu thư, nếu ngài làm quà tặng, cần thiệp chúc mừng và hộp gói quà, có thể đi qua bên kia chọn một chút."

Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu một cái, nhận cái túi lớn, để lại cho Kiều An Hảo một câu "Chị đi trước qua xem một chút," sau đó bước đi về phía bàn phục vụ.

Kiều An Hảo thanh toán xong, cũng đi qua đó, chọn hai cái hộp quà tặng xinh xắn, đưa quà cho nhân viên phục vụ gói đồ. Vẫn không quên dặn dò nhân viên phục vụ một câu, đầu tiên cái hộp màu đỏ là gói món quà mà mình lựa chọn tặng cho Hứa Gia Mộc, cái hộp màu lam là gói món quà chiếc kẹp cà vạt mà mình chọn.

Đang viết lời chúc mừng thì Kiều An Hạ tò mò hỏi một tiếng: "Kiều Kiều, chẳng lẽ không phải em mua hai món quà đều tặng cho Hứa Gia Mộc ư? Sao còn chia làm hai hộp quà làm gì?"

Kiều An Hảo cầm bút, đang chuẩn bị viết lời chúc mừng, tay hơi run run giật mình, sau đó liền khôi phục vẻ tự nhiên, cúi đầu, trước tiên viết bốn chứ "Sinh nhật vui vẻ," sau đó mới dùng giọng điệu mềm mỏng dịu dàng nói: "Hai ngày nữa, trong đoàn làm phim của em cũng có sinh nhật của một người bạn, luôn tiện cũng chọn cho anh ta một phần quà."

Thật ra ngay từ đầu Kiều An Hảo muốn nói với Kiều An Hạ phần quà tặng này là cô mua cho Lục Cẩn Niên, nhưng sau đó lại nghĩ tới vào tháng trước, Kiều An Hạ cho rằng bản thân sẽ trở thành bạn gái của Lục Cẩn Niên, nhưng bị Lục Cẩn Niên từ chối, cho nên Kiều An Hảo có phần sợ mình nói ra, chọc Kiều An Hạ mất hứng, cuối cùng dứt khoát chọn giữ bí mật.

"Vậy à..." Kiều An Hạ có vẻ không chút để ý đáp lại một câu, sau đó cầm tấm thiệp chúc mừng đã viết xong, đưa cho cô bán hàng.

Đợi cho Kiều An Hảo cũng gói xong hai phần quà tặng kia, hai người từ trong quầy đi ra ngoài.

Có thể là do lúc nãy Kiều An Hảo nhắc tới đoàn làm phim, Kiều An Hạ lại nhớ tới mấy ngày hôm trước Kiều An Hảo gặp chút chuyện không may, ngay ngày hôm sau, xì căng đan Lâm Thi Ý bay đầy trời.

Nếu đổi lại là trước kia, cô cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện gì cả, nhưng có một đêm cô tận mắt nhìn thấy, bộ dạng Lục Cẩn Niên vì muốn tốt cho Kiều An Hảo mà mất đi lí trí phát điên nổi giận. Cho nên ngày hôm sau lúc cô thấy Lâm Thi Ý bị người ta chửi rủa, cô lập tức hiểu rõ, đây chắc chắn là Lục Cẩn Niên đứng sau điều khiển vì Kiều An Hảo.

Cô cho rằng anh vì cô ấy đã làm rất nhiều chuyện nhưng vào đêm hôm đó, khi cô tham dự một bữa tiệc, vừa đúng trong bữa tiệc này có nữ cổ đông trong công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới chuyện nhà sản xuất Tôn rút lui, nữ cổ đông này mở miệng nói rõ mọi chuyện, biết được chân tướng sự việc Lục Cẩn Niên tỏ thái độ cương quyết nhất định phải đá nhà sản xuất Tôn ra khỏi đoàn làm phim.

Thì ra, Lục Cẩn Niên vậy mà lại yêu Kiều An Hảo đến mức cái gì cũng có thể không cần.

"Chị, chị xem bộ quần áo này thế nào?" Giọng Kiều An Hảo chợt truyền tới, làm Kiều An Hạ từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại. Kiều An Hạ nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thì thấy Kiều An Hảo đứng trước ngọn đèn chiếu rọi xuống cả người, trong tay cầm một bộ lễ phục màu hồng nhạt, nghiêng đầu, cười tươi tắn đứng đó.

Ánh đèn sáng rực rỡ, từ trên đầu Kiều An Hảo chiếu xuống dưới, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, cô không trang điểm, nhưng làn da lại đặc biệt tinh tế, khuôn mặt như vẽ, môi hồng răng trắng, đúng thật là người con gái đẹp hiếm thấy.

Ba mẹ Kiều An Hảo đều đã mất, sau đó sống nhờ ở trong nhà Kiều An Hạ, lúc nào cũng nhún nhường Kiều An Hạ, đối với Kiều An Hạ bảo sao nghe vậy, cho nên cho dù Kiều An Hạ biết Kiều An Hảo đẹp hơn mình, nhưng từ trước đến nay chưa từng để trong lòng.

Bởi vì từ tận đáy lòng cô, cô luôn rất tự tin, Kiều An Hảo không sánh bằng bản thân mình. Kiều An Hảo chẳng qua chỉ là một cô nhi, mà cô lại là đại tiểu thư của Kiều thị, là hòn ngọc quý giỏi giang trên tay ba mẹ, tương lai là người nối nghiệp Kiều thị.

Nhưng mà bây giờ, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo tươi cười dưới ánh đèn, tinh thần lại hơi lung lay.

Trước giờ cô không biết, Kiều An Hảo thế mà xinh đẹp thu hút ánh mắt người ta như vậy, tới mức rung động lòng người, cho nên Lục Cẩn Niên thích cô ấy, chính là thích khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy sao?

Kiều An Hảo thấy Kiều An Hạ nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được nhíu mày, môi mọng yêu kiều chu lên, rồi gọi hai tiếng: "Chị? Chị?"

Kiều An Hạ lần nữa trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện bản thân thế mà say mê nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, hạ mí mắt cúi xuống, khen một câu từ đáy lòng: "Rất xinh đẹp, thích không? Chị mua cho em."

Kiều An Hảo xoay người, soi gương ngắm nghía một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: "Thôi ạ, đi dạo tiếp đi."

Chuyến dạo chơi này, đi hơn một giờ, Kiều An Hảo cũng không cũng chọn thứ mình thích, cuối cùng cô và Kiều An Hạ tìm được một quán cà phê trong trung tâm mua sắm, sau đó ngồi xuống.

Từ sau khi Kiều An Hảo biết được ngày sinh của Lục Cẩn Niên, thì trong lòng vẫn luôn tính toán làm sao để mừng ngày sinh nhật Lục Cẩn Niên, khi tiến vào quán cà phê, lúc nhìn thấy trên vách tường quán cà phê dính đầy bong bóng xinh đẹp màu tím hồng nhạt, thì trong đầu cô chợt có ý nghĩ, mình cũng trang trí trong phòng ở Cẩm Tú Viên, khiến Lục Cẩn Niên ngạc nhiên mừng.

Trong quán cà phê, Kiều An Hảo lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trên cửa hàng bán đồ cũ, nhân tiện chọn lựa một bộ trang trí xinh xắn, sau khi thấy những ngọn nến chữ xinh đẹp đó, lập tức cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu, suy nghĩ mình muốn để ở trên mặt đất phòng ngủ, xếp ra thành một câu gì?

Kiều An Hảo nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nghĩ đến một câu đơn giản nhất mà viết: Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ.

Vì thế gửi mấy chữ này cho cửa hàng, sau đó nói cho chủ cửa hàng diện tích phòng ngủ, chủ cửa hàng tính toán một cái, nói cho Kiều An Hảo cần bao nhiêu ngọn nến, Kiều An Hảo dựa theo lời của chủ cửa hàng, đặt hàng.

Sinh nhật, cần phải có bánh sinh nhật... Kiều An Hảo mua đồ trang trí xong, vốn muốn đi đến Hắc Thiên Nga mua một cái bánh sinh nhật, nhưng lúc thoát khỏi cửa hàng bán đồ cũ, thấy quảng cáo làm bánh ngọt bằng thủ công, mắt của Kiều An Hảo khẽ chớp, sau đó dứt khoán ấn vào quảng cáo kia, công cụ làm bánh ngọt, lò nướng, toàn bộ tài liệu đều phải mua một lần, chuẩn bị cho ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, tự mình làm một cái bánh ngọt chúc mừng anh.

Kiều An Hảo thanh toán tiền xong, tưởng tượng thôi đã biết có bao nhiêu tốt đẹp, khóe môi nhịn không được giương cao.

Sau khi Kiều An Hạ vừa mới bị Kiều An Hảo làm cho rung động, mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một lúc, cũng không biết có phải trong lòng cô đang nổi loạn hay không, cô càng quan sát Kiều An Hảo, càng cảm thấy Kiều An Hảo 365 độ không có góc chết, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Kiều An Hạ thấy Kiều An Hảo vẫn mân mê di động, còn thỉnh thoảng cười khúc khích một cái, không nhịn được lên tiếng hỏi một câu: "Nhìn cái gì vậy? Vui thành như vậy?"

Kiều An Hảo nghe thấy lời của Kiều An Hạ, ngẩng đầu, mặt mày cong cong liếc mắt Kiều An Hạ một cái, sau đó cắn ống hút uống một ngụm nước trái cây, cười khanh khách nói: "Em mua vài thứ trên cửa hàng đồ cũ."

"Không có tiền đồ, cái này có gì mà vui vẻ." Kiều An Hạ không dám gật bừa trào phúng một câu, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua di động của mình, lại thấy QQ đưa ra một cái tin tức, Kiều An Hạ tiện tay mở ra, là về Lục Cẩn Niên, muốn hợp tác với Hollywood.

Tin tức trên cùng, đặt một tấm ảnh chụp nổi bật về Lục Cẩn Niên, mặt mày tuấn lãng, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng, xinh đẹp giống như thiên thần.

Kiều An Hạ chăm chú nhìn một lúc, mới khẽ chớp mắt, thu hồi tầm mắt, mở miệng nói với Kiều An Hảo ở trước mặt: "Lục Cẩn Niên thật đúng là càng chạy càng nhanh hơn, không chỉ tóm được điện ảnh trong nước và thị trường truyền hình, bây giờ còn tiến quân vào Hollywood rồi."

Kiều An Hảo cũng đã nghe được tin tức này có người ở trong tổ kịch nói, nghe Kiều An Hạ nói, khóe môi cong lên cười, còn phụ họa theo Kiều An Hạ nói một câu: "Đúng vậy."

Lúc học đại học, Kiều An Hảo ở Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên ở Hàng Châu, cô nhớ anh, lại không thể trắng trợn liên lạc với anh, cho nên nghĩ tất cả các biện pháp gửi tin nhắn cho anh hoặc là QQ.

Bây giờ, mắt Kiều An Hảo thấy đến cái kia, chần chờ một chút, liền ma xui quỷ khiến cũng như trước đây, gửi một tin nhắn cho Lục Cẩn Niên: "Tin tức mới đăng nói, tấm hình mới của anh, muốn hợp tác với Hollywood, thật không?"

Lục Cẩn Niên rất nhanh trở lời tin nhắn cho cô, mặc dù chỉ một chữ đơn giản: "Ừ."

Nhưng cho dù là như vậy, cũng làm cho Kiều An Hảo trong nháy mắt giống như trở về thời niên thiếu thanh xuân tốt đẹp của cô cùng Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo nhìn màn hình điện thoại di động nhớ lại một chút, mình mỗi lần đến Hàng Châu, lúc liên lạc cho Lục Cẩn Niên, la hét muốn anh mời khách ăn cơm, lại nhắn lại một tin: "Muốn mời khách ăn cơm a."

"Được." Di động của Kiều An Hảo kêu, đầu tiên là nhận được một tin nhắn hồi âm của Lục Cẩn Niên, sau đó lại nhận thêm một tin nhán, chữ hơi nhiều một chút: "Muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được." Kiều An Hảo đánh xong mấy chữ này, tạm dừng một chút, lại thêm mấy chữ: "Ngày nào vậy?"

Lục Cẩn Niên: "Hôm nay đi."

Kiều An Hảo: "Có thể còn có thêm An Hạ, chị ấy bây giờ đi cùng với em."

Lục Cẩn Niên: "Ừ, các em ở đâu? Để anh đi qua đón các em."

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên không có ý kiến, lập tức báo địa chỉ của mình với Kiều An Hạ.

Quá khoảng một phút, Lục Cẩn Niên nhắn tin lại: "Được, chờ điện thoại của anh."

"Được." Kiều An Hảo trả lời cho Lục Cẩn Niên, sau đó đem tầm mắt từ màn hình điện thoại di động di chuyển đến trên người Kiều An Hạ đang tự chụp ảnh: "Chị, vừa rồi em nhắn tin chúc mừng cho Lục Cẩn Niên, thuận miệng nói một câu để cho anh ấy mời khách, không ngờ anh ấy lại đồng ý, chị có muốn ăn cái gì không?"

Vẻ mặt Kiều An Hạ đưa về phía ống kính, hơi hơi ngưng trệ một cái, sau đó giọng nói tự nhiên nói: "Tùy em, chị không quan trọng." Sau đó liền hướng về phía ống kính, bày ra một người vẻ mặt cao quý lạnh lùng, nhấn chụp một kiểu ảnh.

Kiều An Hạ đem ảnh chụp vào trong bức tranh hình hoa, lúc đang chuẩn bị chỉnh sửa ảnh, thì ngẩng đầu lên, nhìn Kiều An Hảo nói: "Kiều Kiều, chị hỏi em một vấn đề nhé?"

"Vấn đề gì?" Kiều An Hảo hết sức chăm chú nhìn Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ buông điện thoại trong tay tay xuống, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: "Kiều Kiều, em có biết Lục Cẩn Niên thích ai không?"

Kiều An Hảo lắc lắc đầu: "Không biết."

Dừng một chút, sau đó cắn ống hút, uống hai ngụm đồ uống, nói với Kiều An Hạ: "Nhưng, lúc trước em có hỏi qua anh ấy, anh ấy nói anh ấy thích một cô gái, đã kết hôn rồi."

Kiều An Hạ không lên tiếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo, cẩn thận mà lại chuyên chú đánh giá, nhìn rất lâu, Kiều An Hạ phát hiện đáy mắt của Kiều An Hảo, chỉ có tò mò, không có bất kỳ che dấu cùng chột dạ gì, Kiều An Hạ mới thu hồi lại tầm mắt, xem ra, Kiều An Hảo thật sự không biết mình là cô gái mà Lục Cẩn Niên thích kia.

Kiều An Hạ cúi đầu, khuấy cà phê trong tácg của mình một chút, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, nói: "Chính xác là đã kết hôn rồi."

Thì ra Kiều An Hạ đã biết Lục Cẩn Niên thích cô gái đã kết hôn kia, có phải đại biểu cho Kiều An Hạ cũng biết cô gái mà Lục Cẩn Niên thích kia là ai rồi hả?

Kiều An Hảo dùng sức cắn cắn ống hút, xoay người một cái, vẫn mở miệng hỏi một câu: "Chị, có phải chị đã biết người trong lòng Lục Cẩn Niên là ai phải không?"

Kiều An Hạ không có lên tiếng.

Kiều An Hảo rũ rèm mắt xuống, âm thầm chuẩn bị tâm lý rất lớn, sau đó giọng nói thoải mái mà lại hỏi: "Là ai vậy?"

Kiều An Hảo đã kết hôn với Hứa Gia Mộc, mà mấy năm nay, Lục Cẩn Niên vẫn không cho Kiều An Hảo biết anh ấy là thích em ấy, chắc không muốn quấy rầy hôn nhân của em họ mình.

Mà Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc, dường như sống cũng không tệ lắm... Nếu em ấy biết được chân tướng, có thể quấy rầy đến hạnh phúc của Kiều An Hảo không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com