Chương 28: Thông ngạt kịp thời
Điền Hồng Kiệt tiễn thanh tra Suwanee xong, vừa vào đến sảnh Pansy đã gọi anh lại, và nhắn anh đến nhà xác ngay lập tức.
Triệu Kha đang ở đây.
Huyết áp của Điền Hồng Kiệt chợt tăng cao, "Em tới đây làm gì?"
"Cho anh xem cái này, em mượn được còng tay đấy." Triệu Kha móc từ trong túi ra một cái còng số tám, lắc lắc trước mặt anh.
Điền Hồng Kiệt giơ tay muốn cướp lại chiếc còng tay kia: "Em mượn cái này làm gì? Để bắt tên đột nhập kia đấy à?"
"Chứ sao." Triệu Kha nhanh chóng giấu còng tay ra sau lưng.
"Đừng đi lung tung nữa, về tòa soạn đi." Điền Hồng Kiệt xoay người cậu, muốn đẩy Triệu Kha ra ngoài.
Nhưng Triệu Kha lại đứng như trời trồng: "Hôm nay ở tòa soạn không có gì làm, chán lắm."
"Nhưng hôm nay bệnh viện rất nhiều việc. Pansy đã thông báo có một số thi thể mới được chuyển tới, có khi là do lây nhiễm dịch tả, anh phải đi xem xem."
"Có sao đâu. Anh cứ làm việc của anh, em sẽ bắt trộm của em." Triệu Kha gạt anh ra, sải bước về phía văn phòng của Điền Hồng Kiệt.
Về tới văn phòng, Điền Hồng Kiệt vội lấy áo khoác, cẩn thận dặn dò: "Vậy thì em ở yên trong văn phòng, khóa cửa lại, không được đi lung tung."
Dịch tả lại bùng phát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước. Điền Hồng Kiệt ra ngoài cả nửa ngày, khi quay lại, lúc đang mải suy nghĩ thì đi tới góc hành lang, anh suýt va phải một người đàn ông cao lớn.
Anh sững sờ mấy giây rồi mới nhận ra hắn ta đang lôi Triệu Kha đi.
Triệu Kha đã bất tỉnh.
Một tay của kẻ lạ mặt đang bịt chặt mũi và miệng của cậu bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê.
Tay còn lại của hắn đang bị còng cùng với Triệu Kha.
Tên bắt cóc nhìn thấy anh, thoáng chốc cũng sững người.
Điền Hồng Kiệt nhanh chóng phản ứng lại, chặt thật mạnh vào cổ hắn, đánh ngã kẻ lạ mặt.
Điền Hồng Kiệt quỳ xuống, vội vã giật khăn tay trên mũi Triệu Kha xuống. Sắc mặt cậu tái nhợt, anh hé mí mắt, phát hiện đồng tử của cậu đã bắt đầu giãn ra.
Triệu chứng quá liều chloroform.
Hai tay của Điền Hồng Kiệt bắt đầu run lên bần bật, anh vội vã kiểm tra mạch đập. Nhưng tay anh run đến mức khi chạm vào cổ của Triệu Kha, Điền Hồng Kiệt không cảm nhận được gì cả.
Anh cúi người, áp tai lên ngực cậu.
Vẫn còn nhịp tim.
Nhưng lồng ngực Triệu Kha không còn phập phồng lên xuống nữa, cậu đã ngừng thở.
Điền Hồng Kiệt chợt nhớ ra trong văn phòng mình vẫn còn có một bộ ống thông khí, anh phải mau chóng cung cấp oxy cho Triệu Kha, giúp cậu có thể hô hấp trở lại.
Nhưng cổ tay Triệu Kha vẫn đang bị còng vào cổ tay tên súc sinh kia, không có cách nào có thể cùng lúc đưa cả hai người đi được.
Anh lục khắp người cậu, cố gắng tìm chìa khóa còng tay.
Nhưng từng giây phút trôi đi thì thời gian cấp cứu lại trễ thêm một chút, gương mặt Triệu Kha bắt đầu tím lại vì thiếu khí.
Anh nâng cằm Triệu Kha lên, áp môi mình vào môi cậu, bắt đầu thổi ngạt.
Bỗng nhiên, Điền Hồng Kiệt rút từ trong túi áo một con dao mổ. Và không cần phải suy nghĩ, anh dứt khoát chặt đứt tay kẻ bắt cóc.
Hắn chảy rất nhiều máu, máu bắn tung tóe lên người Triệu Kha và cả người anh. Điền Hồng Kiệt kéo áo tên bắt cóc để che đi vết thương gớm ghiếc trên tay hắn rồi bế Triệu Kha về phòng mình.
Khi đi qua phòng của Lý Nhuận Kỳ, Điền Hồng Kiệt gọi cậu ra xem xét người bị thương đang nằm đó.
Anh đã dành chút tử tế cuối cùng của mình cho hắn. Tên súc sinh đó tốt nhất là nên cầu nguyện đi thì hơn, hãy cầu nguyện rằng Triệu Kha sẽ không sao.
Điền Hồng Kiệt đặt Triệu Kha lên giường bệnh, vội vàng tìm ống thông khí. Sau một lúc bơm oxy, sắc mặt tím tái của Triệu Kha đỡ dần.
Điền Hồng Kiệt lật mí mắt, đồng tử của cậu cũng đã co lại như bình thường.
Mặc dù mạch đập vẫn yếu, nhưng cũng bắt đầu dần ổn định.
Cậu sẽ ổn thôi. Sau khi dư lượng chloroform được thải hết ra ngoài, Triệu Kha sẽ hô hấp bình thường trở lại.
Điền Hồng Kiệt ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
Không được. Anh không thể cứ ngồi một chỗ thế này. Anh phải theo dõi sát sao tình trạng của Triệu Kha.
Cậu có bị lạnh không?
Anh nắm lấy bàn tay cậu. Vẫn còn ấm, không sao cả.
Vừa rồi thiếu oxy một lúc lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sắc mặt Triệu Kha vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi môi đã dần hồng hào trở lại.
Tim cậu thì sao? Nhịp tim cậu vẫn còn chứ?
Anh loay hoay tìm ống nghe, đầu nghe kim loại ở ngực Triệu Kha truyền đến tiếng trái tim đập đều đặn.
Huyết áp thế nào?
Cũng vẫn ổn.
Niêm mạc da có bị thương không?
Các tạng thì sao?
Khi nào cậu sẽ thức dậy?
Qua một hồi lâu, hô hấp của Triệu Kha bắt đầu ổn định. Cơ bắp của cậu cũng dần có lực trở lại. Điền Hồng Kiệt đoán chừng cậu sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Trên người cậu lúc này vẫn vương đầy máu của tên súc sinh kia, Điền Hồng Kiệt nhất định phải nhanh chóng giúp cậu lau sạch đi. Nếu không khi tỉnh lại, Triệu Kha sẽ bị dọa sợ mất.
Chuyện ngày hôm nay, nhất định không thể để cho cậu biết.
Điền Hồng Kiệt không muốn hỏi thăm tình hình của kẻ bắt cóc nên đưa thẳng Triệu Kha về nhà. Với y thuật của Lý Nhuận Kỳ, chắc chắn cậu ấy sẽ nhanh chóng cầm được máu cho hắn mà thôi.
Về tới nhà, Điền Hồng Kiệt nhanh chóng cởi quần áo dính đầy máu của mình và Triệu Kha, đem vứt đi.
Rồi anh tìm thấy chìa khóa còng tay được nhét bên trong tất của cậu.
Con người ngu ngốc này.
Lúc Điền Hồng Kiệt tháo còng tay mới phát hiện cổ tay Triệu Kha đã bị siết đến sưng tấy lên.
Anh bế cậu đặt vào bồn tắm, cẩn thận rửa trôi hết vết máu trên người họ.
Cuối cùng thì anh cũng đã sắp xếp xong hết mọi chuyện mà anh có thể nghĩ tới được trước khi Triệu Kha hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc này, Triệu Kha đang nằm trong tay anh, ở trên giường, khó nhọc hít thở. Điền Hồng Kiệt vuốt má cậu, Triệu Kha cau mày, khẽ cựa mình.
"Triệu Kha, em có nghe thấy anh không? Nếu nghe thấy chỉ cần gật đầu, không cần mở mắt."
Triệu Kha gật đầu.
"Có chỗ nào khó chịu không em?"
Triệu Kha lắc đầu.
Điền Hồng Kiệt bón cho cậu một chút nước, mắt Triệu Kha vẫn nhắm nghiền, ngoan ngoãn nuốt xuống từng thìa nước được bón cho.
"Vẫn buồn ngủ sao? Nếu vẫn còn đau đầu, em cứ ngủ thêm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com