Chương 2. Tai nạn
Khoảng hơn hai tháng sau bà vợ cũng hạ sanh một cô con gái, nó là đứa trẻ thứ ba trong căn nhà này sau cô chủ Lệ Sa và một thằng con trai của cặp vợ chồng người hầu khác tên Dũng, đứa bé tênPhác Thái Anh.
Ngày đó, Thái Anh khóc rất lớn, nằm kế mẹ nhưng dỗ mãi không dứt. Như nghe tiếng ồn quá, đứa trẻ quý báu kia chập chững đi đến, nó ghét, vì đứa ất ơ này mà làm mất giấc ngủ của nó. Nó bấu vào chân em bé, em bé nhỏ bị đau, khóc dữ tợn. Lệ Sa hả dạ liền hé miệng cười. Mẹ của Thái Anh xót con, mắng chủ thì không dám, bà chỉ biết dụ cô đi khỏi bằng mấy món đồ chơi chồng làm cho con lúc rảnh. Thế là đứa bé mới hai tháng tuổi khi đó đã bị cướp mất đồ chơi bởi cô chủ của mình, đã vậy còn bị cấu thật đau nữa chứ. Đúng biết ức hiếp người y như cha mẹ của nó.
--------
SÁU NĂM SAU
"Thái Anh, ra đây tao biểu." Lệ Sa lén lút đứng nấp sau cây cột trong bếp, nó vẫy vẫy đứa bé xinh xắn kia lại một cách lén lút như sợ ai bắt gặp.
"Dạ? Cô biểu con mần chuyện chi?" nó đang vo gạo nấu cơm, thấy cô chủ liền bỏ việc ở đó, chùi tay vào mép áo thật sạch sẽ rồi mới ngoan ngoãn chạy đến với vẻ mặt rất vui nhưng cũng xen lẫn chút sợ hãi.
"Hồi nãy tao đi ra vườn thấy cây ổi nhiều trái lắm, tao với mày ra ngoài đó hái." Nó nắm tay Thái Anh dắt đi, con bé liền giật tay lại.
"Cô ơi, con không dám đâu. Lần trước bà thấy con chơi với cô, bà đánh con đau lắm, con sợ."
"Yên tâm đi, đừng có sợ, mẹ tao không biết đâu."
"Sao cô nghĩ là bà hổng biết, lỡ đâu bà Hoa đi ngang về méc lại thì chết con. Cô có thèm ăn thì kêu mấy dì đi mua cho cô, con hổng dám làm trái ý bà chủ đâu."
"Vậy mày thích con búp bê trong phòng tao không? Thích thì đi với tao, mỗi ngày tao sẽ cho mày vô phòng tao mượn chơi, khi nào về thì để lại y cũ. Lúc đó tao khoá cửa, đố ai dám vô đánh mày. Thấy sao? Sướng quá còn gì."
Thấy cô chủ nói cũng có lý. Phòng cô thì khỏi sợ bà Hoa méc lại nữa. Vì búp bê đẹp, Thái Anh phải xông pha "chiến trường" một lần xem sao.
•
Cây ổi này cao sáu mét, thân già nên cũng khó trách không được cứng cáp như mấy cây khác nhưng cho trái lại rất ngon, vừa ngọt lại vừa chua. Lệ Sa được ăn mấy lần nhưng lần này nhất quyết phải tự hái rồi ăn trên cây luôn thì mới thật sự là thích
"Mày leo bên kia, tao leo bên này." Từ nhỏ vốn tính gan dạ, lại được cha mẹ bảo bọc nên chẳng biết sợ là gì. Nó xông xáo leo lên tuốt ngọn cây cao chót vót rồi nhìn xuống nói với đứa trẻ kia.
"Dạ, con lên liền." Leo đến lưng chừng, Thái Anh sợ độ cao, cô bé liền run rẩy mà chẳng dám lên tiếp, liền bị cô chủ mắng mấy câu thì đành lên cao gần bằng với cô chủ.
"Nè, ăn đi." Lệ Sa với tay ra, chụp được một trái ổi to tướng rồi đưa cho đứa nhóc kế bên mình. Nó ríu rít cảm ơn, ăn một cách ngon lành, quên luôn cả việc mình đang bị "đày đoạ" bằng nỗi sợ độ cao bởi cô chủ quý của nó.
"Chừng... chừng nào mình mới được xuống ạ? Con... con sợ...sợ."
"Mày im coi. Chưa hái xong mà xuống đâu, tao hái xong mấy trái kia mới được xuống." Lệ Sa chỉ vào phía đằng kia, cách hai đứa chừng một cánh tay, ở đó có mấy trái ổi to lắm.
"Thôi đi cô ơi, ở đó xa lắm. Với tới lỡ... lỡ..."
"Xa cái gì mà xa, bây giờ mày nắm tay tao, tao nhích tới một chút là hái được. Làm lẹ đi rồi xuống."
Dù sợ nhưng Thái Anh phải thực hiện lời cô chủ muốn. Bọn nó nắm tay nhau, Lệ Sa bước lên một cái nhánh, nhích từng chút một. Bỗng nghe có tiếng rắc rắc, chắc chắn là điềm không lành.
Nhánh cây đó bị gãy, Lệ Sa té xuống trước kéo theo Thái Anh, thân thể xây xước, tay chân chẳng biết có lành lặn hay không nhưng cả hai đều nằm bất tỉnh, đầu có máu, rất nhiều máu.
•
Ông bà bá hộ đứng kế bên giường Lệ Sa, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Dẫu đứa con này mà có mệnh hệ chi chắc hai người khó mà sống khỏi.
"Con tôi nó có sao không thầy?"
"Thưa ông bà, cô hai bị té chấn thương nhẹ bên ngoài lên người. Đầu có va đập với mặt đất, máu chảy nhiều. Tôi e là lúc tỉnh lại thì sẽ có chút vấn đề..." thầy thuốc không dám nói thẳng, đến lúc cuối ông mới dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình như ngụ ý.
Bà bá hộ nghe xong liền xỉu lên xỉu xuống, kêu trời kêu đất như sắp ngất theo con. Ông Thanh bình tĩnh hơn, vội lo lắng hỏi tiếp.
"Vậy... vậy con tui nó không có mệnh hệ chi đúng chớ?"
"Dạ không sao thưa ông, chỉ là đầu óc của cô hai... từ nay sẽ không phát triển thêm được nữa. Cái này chắc phải nhờ ai cao tay mới biết cách chữa, ở đây khó bề mà trị được."
"Nhờ thầy chỉ điểm dùm cho, thầy biết chỗ nào mà chữa được bịnh của con tui thì bao nhiêu tiền của tui cũng đổ vào. Có mỗi đứa con, nó mà có mệnh hệ chi chắc vợ chồng tui khó mà sống tiếp."
"Có thì có đó, nhưng mà cô hai phải chịu cực. Ông bà không thấy xót thì tui mới dám nói."
Được sự đồng thuận của họ, ông thầy thuốc lên tiếng: "Chờ cho cô hai lớn thêm một chút, kiếm được thầy giỏi ở bên Tây thì đưa cổ qua bển trị. Tui nghe đâu cũng có mấy người bị trường hợp như vậy rồi, người ta ở bên đó vài năm chữa theo liệu trình của đốc tờ thì mới khỏi hẳn. Ông bà tính sao thì tính."
Nghe được như vậy ông Thanh mừng hết biết, dù gì thì chỉ có vài năm xa con mà đổi lại đầu óc bình thường cho nó, suy ra cũng đáng lắm. Ông vội dúi tiền vào tay thầy thuốc rồi cảm tạ ríu rít, còn giữ người ta ở lại dùng cơm rồi mới về. Mong tất cả đều được suôn sẻ.
•
Đợi mãi mới thấy người ra, cha của Thái Anh vội chạy đến cầu xin ông thầy đến xem vết thương cho con gái, tất cả số bạc lẻ của hai vợ chồng đều đưa ra hết mong người ta thương cho mà cứu giúp. May sao ông ấy là thầy lang tốt bụng, chỉ nhận xem bệnh nhưng không lấy tiền.
Sau khi bắt mạch, xem vết thương rồi băng bó. Ông thầy lắc đầu kêu thua làm cho cha mẹ Thái Anh sợ xanh mặt, chẳng biết có nguy hiểm đến tính mạng hay thương tật gì vĩnh viễn không.
"Con nhỏ này nó bị giống cô hai nhà các người. Mà bịnh này là bịnh của người giàu, tui e là sẽ không thể chữa được." Nói rồi ông liền giải thích thêm. Cha và mẹ đứa trẻ đau lòng nhìn con mà ứa lệ. Nghèo rớt mồng tơi, đến một cái áo lành lặn cũng chẳng có thì lấy tiền đâu mà nuôi nổi cái bệnh "người giàu" đây. Chỉ thương con bé số khổ của họ thôi.
Hỏi han, thuốc than đã xong. Ông Trí nén buồn tiễn thầy lang về, trước khi đi còn cố tình đưa tiền nhưng ông ấy luôn từ chối. Trên đời này mấy ai còn được như vậy nữa đâu. Chỉ mong người ở hiền gặp lành là đủ.
Sau hôm đó, cha mẹ nghèo bị trách phạt, bị đánh đến bầm dập vì tội không quản nghiêm con gái. Để nó dụ dỗ cô chủ leo cây xảy ra tai nạn, hại cho ông bà bá hộ phải đau lòng. Đến đứa trẻ cũng nằm bẹp dí, không cho phép mượn lò để nấu thuốc thang gì hết. Thành ra nó hồi phục rất chậm, đã mắc bệnh lại càng ngày càng nặng hơn.
Lệ Sa vốn thông minh lanh lẹ, gia cảnh lại giàu có cho dù bị có vấn đề về phát triển não cũng đỡ hơn Thái Anh rất nhiều. Đứa bé từ nhỏ chẳng được đi học, cha mẹ lại còn đang mắc nợ phải làm công cho người ta. Cuộc đời của Thái Anh từ nay sẽ ra sao đây?
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com