Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71. Chạm mặt

  Lệ Sa bỗng chốc hẫng đi một nhịp sau khi nghe xong tên của cô ca kỹ nổi tiếng kia. Tên, họ đều không khác gì Thái Anh cả. Nhưng có lẽ là do cô quá mong ngóng nàng nên mới hy vọng nhiều đến như vậy, nếu như dễ tìm đến thế thì thời gian một năm trôi qua chẳng phải quá vô ích sao? Nghĩ ngợi xong, Lệ Sa nhanh chóng bình tâm lại. Có lẽ là tên giống tên thôi.

  "Người ta sắp lên hát rồi, mày đừng có làm ồn"

  Nghe lời của người bạn, cô im thin thít mà thưởng rượu. Hễ không nhắc tới nàng thì thôi, chứ nhắc rồi thì lại buồn nhiều hơn. Chỉ biết tự trách mình khi xưa đã không bảo vệ mẹ con Thái Anh cho tốt, càng nghĩ lại càng hối hận, lòng chợt quặn thắt.

  Cả khán phòng đột nhiên tối om, chỉ còn độc một ánh đèn ngay giữa sân khấu. Lúc này mới có người đàn bà trung niên bước lên với đầy vẻ tự tin.

  "Xin chào tất cả quý vị đang có mặt ở đây. Tôi là chủ của tửu lâu này, người ta hay gọi tôi là Nguyệt Nương. Nhân dịp kỷ niệm năm năm ngày khai trương, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi miễn phí toàn bộ số rượu quý khách đã gọi" bà ta vừa dứt lời liền có một tràn pháo tay nồng nhiệt dường như rất phấn khích.

"Điều đặc biệt hơn, hôm nay sẽ có một trò chơi thú vị. Giải thưởng đó chính là miếng ngọc lục bảo tôi đang cầm trên tay. Món quà sẽ được cô Phác Thái Anh tự tay trao và tiếp rượu người thắng cuộc. Với điều kiện rất là dễ dàng. Ở đây tôi đã chuẩn bị hai mươi cái chum để chia đều cho các vị muốn tham gia, mỗi người một chum" bà ấy đưa tay ra hiệu cho hơn chục người bê ra đặt trước sân khấu rồi nói tiếp.

Nói ngoài miệng thì miếng ngọc là phần thưởng chính, việc cô ca kỹ kia tiếp rượu như quà tặng kèm. Nhưng mấy gã đàn ông ở đây quan tâm chỉ duy nhất một điều. Đó chính là được Phác Thái Anh hầu rượu. Bà chủ này thật biết mồi chài túi tiền của đại gia đó.

"Nước trong tất cả cái chum đều được đổ vào phân nửa thể tích tổng, trong đó có một con cá vàng. Khi vào cuộc chơi, cô Phác Thái Anh sẽ hát một bài, sau mỗi câu hát thì các ngài cứ việc bỏ vào chum một nắm tiền xu mệnh giá năm mươi cho tới khi nào nước dâng lên tới miệng chum làm con cá rớt ra đất là người thắng cuộc"

Khi nghe xong thì cả khán phòng liền ồ lên. Trò này nói dễ thì không dễ, khó cũng chẳng khó. Quan trọng là hên xui may rủi thôi, bàn tay ai có khả năng cầm nắm nhiều đồng xu hơn thì đương nhiên sẽ có lợi thế hơn rất nhiều.

"Để tránh gian lận, chúng tôi sẽ cử người quan sát. Và đây cũng là điều quan trọng nhất, nếu như ai thua cuộc thì số tiền trong chum đã bỏ vào vẫn thuộc về ban tổ chức. Nếu không còn thắc mắc thì mong quý vị nào không mang theo tiền xu mà muốn tham gia thì có thể qua bên hướng tay phải của tôi mà đổi giấy bạc lấy xu. Chúng tôi sẽ đợi quý vị thêm ba chục phút. Cảm ơn"

Bà ấy nói xong rồi nhanh chóng bước xuống khỏi sân khấu. Đèn trong khán phòng đã được bật lại như bình thường.

  Nhìn kích cỡ của cái chum tuy không to nhưng với kích cỡ của tiền xu vừa mỏng vừa nhỏ thì để lắp tràn mặt nước ít nhất cũng tốn hơn vài chục ngàn bạc. Lệ Sa cười nhếch mép khinh bỉ, gì mà kỉ niệm năm năm chứ. Rõ ràng là đang đem hoa khôi của mình ra mà bào tiền của mấy ông đại gia hám gái thôi.

  "Mày chơi không? Chơi thì đổi tiền đi, tao nghe nói cô này đẹp lắm, không phí của đâu"

  "Tao không chơi đâu. Tao đã không còn ham chi ba cái chuyện bụi trần này nữa. Mà có ham thì cũng đâu qua mấy người giàu ở đây"

Từ lúc có Thiên Khôi thì cô suy nghĩ chín chắn lắm rồi. Cô không muốn làm những việc có lỗi với mấy mẹ con Thái Anh, nhưng mọi chuyện xấu vẫn cứ đổ dồn lên cả già đình vốn êm ấm của họ...

Nhấm nháp thêm vài ly rượu, vừa ngước lên thì cô đã thấy chừng hơn chục người đàn ông ở đây đều đã bước lên sân khấu. Họ đứng trước chum nước, chờ sẵn kế bên là thúng tiền xu to sụ. Và đương nhiên người ít xu, người nhiều xu vì cũng có lắm kẻ tham vọng nhưng tiếc của. Trước mắt chỉ có bốn người có số xu gần như ngang nhau. Lần lượt là ông chủ xưởng đóng tàu, thằng con ông buôn vàng và hai người nam nhân trông có vẻ tuấn tú, chắc cũng là hạng công tử bột thôi.

Cả khán phòng đổ dồn mắt về phía sân khấu. Nguyệt Nương hô bắt đầu. Ngay sau đó là một giọng ca êm dịu cất lên điệu Dạ Cổ Hoài Lang* sau tấm rèm nhung.

Lệ Sa vốn ngà ngà say chợt sực tỉnh lại. Nghe thật sự rất giống, giống lắm. Chẳng phải khi xưa ru Thiên Khôi ngủ Thái Anh cũng thường hát đó sao? Nàng hát hay, nhưng có lẽ do nghe riết quen nên cô cũng chẳng để ý lắm. Bây giờ nghe lại thì mới ngỡ ra... người đứng sau bức rèm cất giọng đó chính là Phác Thái Anh của cô.

Vừa bất ngờ, lại vừa xúc động. Cô rơi nước mắt lúc nào chẳng rõ. Gặp lại nàng trong hoàn cảnh này không biết nên vui hay nên buồn đây. Nhưng trước hết thì phải mừng cái đã.

  Thái Anh vẫn hát, những gã đàn ông vẫn thả từng nắm tiền vào trong chum không ngừng nghỉ. Mọi người đều nháo nhào xem trò hay. Kẻ đó vấn luôn ngó theo quan sát nữ danh ca phía sau lớp màn nhung. Thật nhớ, thật mong.

  Cuối cùng thì bài hát đã kết thúc. Người thắng cuộc sớm được xướng tên. Nguyệt Nương tươi cười trò chuyện với ông ta đôi lời rồi bước lên chỗ cô ca sĩ thì thầm to nhỏ.

  Trước sự mong ngóng của mọi người, mãi một lúc lâu sau cô ấy mới bước ra khỏi tấm màn. Nhìn thoáng qua thì có thể không nhận ra đó là Thái Anh. Nhưng cô chắc chắn rằng vợ của mình đang ở trước mắt. Dù hôm nay nàng có đẹp, có sang trọng đến đâu thì cô cũng không bao giờ quên được đôi mắt long lanh như gương của nàng.

  Má được đánh phấn, môi tô son, chân đi hài hoa, tay đeo vòng ngọc, thân bận cái áo dài màu xanh nhạt trông thật nàng quá kiều diễm. Nếu đem so nàng của hiện tại và lúc trước đúng là một trời một vực.

  Nguyệt Nương dẫn Thái Anh đến cho ông chủ xưởng đóng tàu - người thắng cuộc trò chơi hôm nay. Khi cả hai gần cất lời, cả khán phòng đột nhiên im bặt dường như muốn nghe cho rõ lời của mỹ nhân sắp nói:

"Ta quý em từ lâu rồi, thật khó mới có thể đứng gần em như vậy. Đây đúng là vinh hạnh của ta"

"Cảm ơn ngài vì đã bỏ thời giờ để tới đây. Món quà này ngài xứng đáng được nhận" Thái Anh dịu dàng nói rồi cầm chiếc hộp gấm đựng miếng ngọc đưa cho ông ấy.

  "Ta cảm ơn em. Thôi, chúng ta về bàn uống chút rượu"

  Lão lịch thiệp đưa cánh tay ra mời. Nàng cười mỉm một cái cũng nhanh chóng bước đi theo hướng đó.

  Trước sự việc vui vẻ của ông chủ xưởng đóng tàu cũng có kha khá người tức anh ách vì để thua lão già. Người giận, người nhớ nhất cũng bắt đầu có động thái. Cô đứng phắt dậy:

  "Mày làm gì vậy?"

  "Cô ca kỹ đó chính là vợ của tao" người bạn nghe xong liền bất ngờ nhưng đã kịp thời suy nghĩ lại.

  "Mày tào lao. Vợ mày ở dưới quê đó. Bộ thấy người ta đẹp rồi nhận vơ hả?"

  "Không phải, cô ấy là mẹ của Thiên Khôi. Phác Thái Anh"

  Chuyện Lệ Sa có con riêng bạn bè hầu như ai cũng biết. Chỉ nghe đâu người đó họ Phác chứ chẳng rõ tên. Tới bây giờ thì bạn cô mới sực nhớ lại, nhanh chóng lôi cô ra khỏi tửu lâu ngay lập tức.

  "Mày làm cái gì vậy? Buông tao ra coi" đang nôn nóng muốn dẫn nàng về, tâm trí chỉ biết đặt vào bàn rượu phía dưới cho nên bỗng dưng bị lôi đi cô không hề biết. Tới lúc ra đầu đường rồi mới bực dọc trách mắng.

  "Mày có chắc đó là vợ cũ của mày không? Mày không nhìn lầm chứ?"

  "Chắc chắn. Thôi mày để tao vào đó để tao còn xin lỗi cô ấy để còn dẫn cô ấy về"

  "Không được. Nếu chính xác là vợ cũ của mày càng không được. Mày có biết người cô ấy đang tiếp là ai không? Là ông Trần Hựu - chủ xưởng đóng tàu lớn nhất Sài Gòn đó. Mày vô trong đó ghen tuông, phá vỡ chuyện hay của người ta rồi mày nghĩ người ta có cho mày toàn mạng trở ra không? Bây giờ mày không lo cho cái mạng mình thì mày cũng phải lo cho cha mẹ, con cái mày chớ"

  "Nhưng Thái Anh rất khờ khạo, nhỡ đâu bị lão ta lợi dụng rồi làm sao? Tao sợ cô ấy lại bỏ tao thêm lần nữa..."

  Ghen tuông thì chỉ là cái yếu. Điều quan trọng nhất bởi do cô sợ mình lại bị bỏ rơi mình, cô sợ nàng lại mang theo Nhật Hạ trốn cô như lần trước, nếu thật là vậy thì trời định họ sẽ xa nhau mãi mãi. Chẳng có ngày gặp lại.

  "Mày yên tâm đi, chỉ là tiếp vài ly rượu nhỏ thôi mà. Với cả cô ấy đang làm việc ở đây, bỏ đi đâu cho đặng. Tin tao, ngồi yên ở đây chờ. Chừng nào trong đó người ta tản ra rồi mày vô tìm vợ tìm con vẫn chưa muộn"

Nghe nói cũng có lý. Nếu như đắc tội với ông Trần Hựu thì cả nhà khó bề mà sống. Có tìm được Thái Anh về thì cũng như không. Đây là tửu lâu, không phải chốn lầu xanh bán phấn buôn hương nên tâm trạng cô đã vững hơn đôi chút. Đành ngồi chờ trên đống lửa.

Sau khi thấy xe của Trần Hựu rời đi thì Lệ Sa mới lén lút lẻn vào tửu lâu. May là cô đã mua chuộc được một tên gác cổng để hắn chỉ rõ phòng của Thái Anh nên mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Cô lần mò một hồi thì đã tìm đúng chỗ.

  Đập vào mắt là bóng lưng người phụ nữ xoã tóc dài đang ngồi trên chiếc bàn trang điểm chật vật gỡ đôi bông tai ngọc ra khỏi hai bên má mình. Bộ áo dài thướt tha khi nãy được thay ra từ sớm, nàng mặc trên người một bộ bà ba lụa trắng, thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn nhưng sự xinh đẹp vẫn chẳng giảm đi tí nào.

  "Thái... Anh" giọng cô run run khi kêu tên nàng. Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi hai người mới có thể gần trong gang tấc như vậy.

  "Lạp Lệ Sa, là cô sao?" nghe tên mình, nàng đã quay lại. Nhìn nét mặt nàng có vẻ là bất ngờ nhưng lời nói thì quá xa lạ.

---------------------
 
*Dạ Cổ Hoài Lang được sáng tác bởi cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu.

Chap này chắc sai từ ngữ hơi nhiều, ai thấy lỗi đánh máy hay đánh sai chính tả nhớ nhắc dùm nghen.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com