Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2

Từ giờ tôi có thể đưa ra nhiều góc nhìn cho các nhân vật nên nhớ đọc kĩ nha 

_____________________________________

Góc nhìn của Furina:

Thời gian trôi qua, đã lâu rồi tôi không gặp Focalors. Mặc dù chúng tôi không phải là chị em ruột, nhưng tôi dành cho chị một tình cảm đặc biệt. Trong tâm hồn tôi, chị không chỉ là một người bạn, mà còn như một phần không thể thiếu trong gia đình. Chúng tôi gần như là sinh linh, không thể tách rời.

Ký ức về những ngày thơ ấu, tôi vẫn nhớ rõ khi tôi bám theo chị như hình bóng. Sự hiện diện của chị là nguồn động viên lớn lao và tình thân thiết, giúp tôi vượt qua những khó khăn và thách thức. Tôi đã học được nhiều từ chị, và mỗi khoảnh khắc bên chị là kí ức quý báu.

Khi chị quyết định rời khỏi cuộc sống quen thuộc để làm việc cho vị hầu tước, tôi không ngừng nhớ về chị mỗi ngày. Cảm giác cô đơn và trống vắng bắt đầu hiện hữu trong tâm hồn tôi. Tôi phải tự mình đối mặt với cuộc sống, đánh bại cảm giác cô đơn mà chị để lại.

Những ngày đó, tôi đã phải tự lập, tự chủ và làm mọi thứ một cách tự quyết. Tôi đã trưởng thành hơn, nhưng cũng nhận ra giá trị của sự gắn bó gia đình và tình cảm chia sẻ. Mỗi thành công, mỗi khó khăn vượt qua, đều là dấu ấn của sự hiện diện của chị trong tâm hồn tôi.

Và giờ đây, khi gặp lại chị, những ký ức và cảm xúc trỗi dậy. Tôi không tự chủ mà nhào tới ôm chị ấy, dù biết rằng tôi không thể ôm trọn chị, nhưng tôi vẫn ôm, ôm mãi. "Tách, tách", những âm thanh nhỏ nhưng ý nghĩa, tại sao nước mắt của tôi lại không chịu kiểm soát và rơi xuống như vậy?

Không khí xung quanh đang rất vui vẻ, mọi người đang tận hưởng khoảnh khắc đáng nhớ này. Tôi cảm nhận sự ấm áp của tình thân, nhưng đồng thời cũng trải qua cảm giác hạnh phúc lan tỏa từ sự hiện diện của chị. Những nước mắt không kiểm soát được, chúng như là những hạt mưa nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống, làm tô điểm cho khoảnh khắc quan trọng này.

Tôi cảm nhận sự ấm áp của sự hiện diện của chị, nhưng nước mắt lại là cách tốt nhất để diễn đạt tâm hồn đang tràn đầy cảm xúc. Tôi không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc và sự xúc động khi thấy chị sau thời gian dài nhớ mong. Chẳng lẽ nước mắt cũng muốn làm chứng nhận cho tình cảm sâu sắc này?

Và giữa những giọt nước mắt và tiếng cười, chúng tôi chìm đắm trong khoảnh khắc quý báu này, nơi tình cảm và thời gian dường như ngừng trôi để chúng tôi có thể thưởng thức hết vị ngọt của sự đoàn tụ.

~~~

Tôi được đánh thức bởi hương thơm quyến rũ của một loài hoa nào đó, tôi thức giấc và thấy được một đóa hồng xanh ngay bên cạnh bản thân, nhưng tôi không thấy chị đâu. Thay vào đó, một bộ đồ và một tờ giấy nhắn nằm ở trên bàn được xuất hiên trước mặt tôi. Nội dung tin nhắn đơn giản chỉ thông báo rằng hôm nay tôi sẽ làm việc tại khu vườn của ngài Arlecchino.

Tôi thay bộ đồ và bước ra khỏi phòng, hòa mình vào không khí tươi mới của khu vườn. Hương thơm từ những bông hoa nở rộ và cây cỏ xanh mát làm cho không gian trở nên thư giãn và tràn ngập sự sống động. Dọc theo con đường hướng dẫn, tôi nhanh chóng đến khu vườn của ngài Arlecchino. Đây là một nơi đặc biệt, nơi mà mọi sự sống đều được tôn trọng và được nuôi dưỡng bởi bàn tay tài năng của người trông nom.

Tôi bước vào khu vườn, mỗi bước đi là một hành trình chinh phục của giác quan. Hương thơm phức tạp và quyến rũ nhanh chóng ôm lấy tôi, như một lời mời chân thành từ thiên nhiên. Hương nồng nàn của hoa nhài tràn ngập không gian, như làn hương của tình yêu thắm thiết. Sự dịu dàng của hoa violet mang đến một mùi hương tinh tế, như là nụ hôn nhẹ nhàng trên làn da. Hương thơm tinh khôi của hoa lavender đưa tôi đến những cánh đồng hoa tràn ngập màu tím, nơi mà bản giao hưởng của mùi hương làm cho tâm trạng trở nên nhẹ nhàng và sảng khoái.

Hương thơm phảng phất từ những đóa hoa màu hồng nhạt, tô điểm cho không gian như những viên ngọc lấp lánh trên bức tranh tự nhiên. Cây cỏ xanh mướt làm cho không khí trở nên tươi mới, hòa quyện với mùi đất tươi mới đầy sức sống. Nước hoa nhẹ nhàng từ những đóa hoa lan làm cho không gian trở nên gần gũi, mỗi bước đi là một chuyến phiêu lưu trong thế giới của mùi hương độc đáo.

Mỗi loại hoa đều mang theo một hương thơm đặc trưng, tạo nên một không gian mê đắm, nơi mà thời gian dường như chậm lại. Bông hoa nở rộ mở ra như những chòm sao trên bức tranh, mỗi loài hoa đều mang theo một hương thơm đặc trưng. Hương nồng nàn của hoa nhài, sự dịu dàng của hoa violet, hay hương thơm tinh khôi của hoa lavender, tất cả kết hợp tạo nên một bản giao hưởng tinh tế của thiên nhiên. Mỗi góc của khu vườn là một bức tranh sống động, nơi mà mùi hương và màu sắc hòa quyện tạo nên một thiên đàng hương thơm.

Tôi cứ di chuyển sâu vào khu vườn để tìm kiếm địa điểm mà tờ giấy nhắn để lại. Càng đi sâu, tôi lại khám phá thêm những loài hoa mới mà tôi chưa bao giờ thấy. Tôi như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của chúng, di chuyển và ngắm nhìn sắc đẹp của thiên nhiên.

Cuối cùng, tôi đến được khu vực được giao phó. Đó là một không gian tận hưởng trà, như một ốc đảo yên bình giữa thiên nhiên huyền bí. Bàn và ghế làm từ gỗ tự nhiên được sắp xếp một cách tinh tế, tạo nên một không gian thoải mái để thưởng thức hương vị trà và ngắm nhìn vẻ đẹp xung quanh.

Trước tôi là một bức tường cây cỏ xanh mướt, như một bức tranh sống động. Những bông hoa nở rộ tô điểm cho không gian như những viên ngọc màu sắc. Mỗi đám cỏ, mỗi bông hoa, đều tỏa ra một hương thơm riêng, tạo nên một biểu tượng của sự phong cách và vẻ đẹp tự nhiên.

Bàn trà được bày trí với sự tỉ mỉ, với các ấn phẩm trà từ khắp nơi, mỗi chiếc ấn phẩm mang theo một câu chuyện riêng về nguồn gốc và chất lượng của trà. Các ấn phẩm được đặt trên chiếc khay gỗ sang trọng, nơi mà mỗi chiếc tách trà được đặt gọn gàng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua lá cây, tạo nên những bóng cây mờ nhòe trên bàn và đất. Không khí yên bình, chỉ có tiếng rì rào của gió và tiếng thở dài của thiên nhiên. Tại đây, thời gian dường như trôi chậm, mọi lo lắng của thế giới bên ngoài trở nên xa xôi.

Tôi cảm nhận sự yên bình và tinh tế, nhưng cũng rất phức tạp trong từng chi tiết của không gian này. Khu vực thưởng trà không chỉ là nơi để thưởng ngoạn vẻ đẹp của thiên nhiên, mà còn là không gian để kết nối tâm hồn với những giây phút tĩnh lặng và tràn ngập mùi hương của trà.

Tôi bước đến và thấy Arlecchino cùng với một người không quen. Họ đang trò chuyện trong khi ngài Arlecchino thưởng thức trà. Tôi đứng lại, không muốn làm phiền họ. Trong lúc tôi đang tìm chỗ ngồi, một bàn tay lạnh chạm vào sau cổ tôi. Tôi bật giác giật thoáng qua và nhảy ra phía sau. Trước khi tôi kịp bàng hoàng, giọng nói của người đó vang lên, "Em có sao không? Tôi đã làm em giật mình sao?" Giọng nói trong trẻo khiến tôi quay đầu lại.

Khi giọng nói của người đó kết thúc, tôi nhận ra là Columbia, một trong 11 công tước dưới sự cai trị của nữ hoàng.

Columbia mỉm cười nhẹ, ánh mắt trong veo như nước biển sâu. "Xin lỗi nếu làm em giật mình," cô ấy nói, giữ cho bàn tay lạnh lẽo dựa vào lưng ghế. "Ngài đã đi theo em từ lúc nào vậy ạ?" tôi hỏi. "Khi tôi đang trên đường đến chỗ của Arlechino, tôi thấy khu vườn hấp dẫn quá, nên tôi lo rằng em sẽ bị lạc đường và quyết định theo đuổi."

Tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm và đáp: "Cảm ơn, ngài. Em không nghĩ rằng sẽ được gặp lại ngài ở đây."

Trong lúc tôi đang trong cuộc trò chuyện với Columbia, ngài Arlecchino tiếp cận chúng tôi. Tôi không rõ lý do mà ngài lại dừng cuộc trò chuyện để đến với tôi, nhưng không cần sự giúp đỡ, ông tự mình nhấc chiếc ghế của mình và tiến đến nơi chúng tôi đứng. "Ah, Furina ở đây là một điều may mắn. Đây là Lynette, người sẽ ở cùng em và Focalors. Lynette sẽ hỗ trợ em với những công việc mới và cũng sẽ là người đồng hành của em trong những lần đi trực đêm."

"Xin chào Lynette, tôi là Furina rất vui được gặp," tôi chào cô ấy với một giọng điệu cực kì thân thiện. Tuy nhiên, tôi nhận thấy ánh mắt của Lynette không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, và cô ấy chỉ gật đầu một cách nhẹ nhàng, không nói một lời. Cảm giác lạnh sóng lưng bất chợt đến với tôi khi tôi trao ánh nhìn đến cô ấy. Tôi có cảm giác rằng đây là một con người trầm lặng, giữ bí mật và không thích thể hiện nhiều.

"Lynette là một người kiệm lời và ít nói, có thể là em sẽ không quen với tính cách của nó" ngài Arlecchino giải thích với tôi Tôi gật đầu nhẹ, đưa ra một nụ cười gượng ép và nói với Lynette một câu "Mong rằng chúng ta có thể trở nên thân thiết hơn"

Lynette nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lạnh lùng, không có dấu hiệu của sự đồng ý hoặc phản đối trong ánh nhìn đó. Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu bắt đầu tồn tại trong không gian giữa chúng tôi, như là một bức tường không thể vượt qua. Tuy nhiên, tôi cố gắng không để bộc lộ sự bất mãn của mình và tiếp tục nói: "Chúng ta có thể cùng nhau làm việc tốt, Lynette. Rất mong chúng ta có thể làm bạn" Lynette vẫn giữ im lặng, nhưng ánh mắt của cô dường như trở nên nghiêm túc hơn. Tôi cảm thấy một cảm giác căng thẳng trong không khí, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng thời gian sẽ giúp chúng tôi hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau hơn.

Tôi cảm nhận sự lạnh lùng từ ánh nhìn của Lynette, và trong lòng tôi đang mong muốn ai đó có thể làm dịu đi cái không khí đang căng thẳng này. Trong giây phút đó, một chất giọng nói dịu dàng nhưng trưởng thành của Focalors vang lên, nhắc nhở chúng tôi về mục tiêu chính là hoàn thành công việc được giao.

"Tôi chắc rằng các em biết được bản thân mình không phải được trả tiền chỉ để đứng đây ngắm nhìn nhau hay kết bạn, đúng không?" Focalors nhấn mạnh, giọng nó mang theo sự mạnh mẽ và quyết đoán. "Hãy bắt đầu làm việc mà bản thân mình đã được giao, không có thời gian cho những chuyện không liên quan. Furina, chúng ta sẽ bắt đầu với công việc thu thập thông tin và lên kế hoạch cho một nhiệm vụ cụ thể. Lynette, em sẽ được hướng dẫn bởi Furina và tôi hy vọng em sẽ đóng góp vào quá trình này."

Tôi cảm nhận được sự áp lực từ lời nhắc nhở của Focalors, và tôi nhanh chóng đáp: "Được rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu công việc ngay lập tức." Tôi nhìn sang Lynette, hy vọng rằng cô sẽ sẵn lòng hợp tác và thể hiện khả năng của mình trong công việc này.

Lynette nhìn chằm chằm vào tôi một chút, trước khi gật đầu một cách nhẹ nhàng.

Dường như cô ấy đã chấp nhận sự chỉ đạo của Focalors và sẵn lòng làm việc cùng tôi. Tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm hơn trong lòng, tôi biết rằng Lynette đã cho tôi một cơ hội để kết bạn với cô ấy.

Trong lúc tôi tập trung vào công việc của mình, tôi cảm nhận sự khác biệt trong cách Lynette tiếp cận công việc. Trong khi tôi phải điều chỉnh các chi tiết của các bông hoa dưới sự hướng dẫn của một người hầu khác của ngài Arlecchino, Lynette lại đã rời khỏi khu vực làm việc để thực hiện một nhiệm vụ khác. Tôi không thể biết chính xác cô ấy đang làm gì vì sau lời nhắc nhở của Focalors, cô ấy đã bắt đầu công việc của mình một cách mạnh mẽ và tự tin.

Sự khác biệt về trang phục cũng khiến tôi cảm thấy thắc mắc hơn về vai trò của Lynette trong khu vườn của ngài Arlecchino. Trong khi tôi và các hầu nữ khác đều mặc bộ "costume de femme de chambre", một bộ đồ phục vụ truyền thống của các hầu nữ, Lynette lại mặc "habit noir pour femme", một loại trang phục thường thấy ở các phụ nữ quý tộc. Sự khác biệt về quần áo này làm cho tôi cảm thấy khó hiểu về công việc của Lynette , cô ấy có thật sự là một hầu nữ hay không.

Vào buổi tối, khi tôi bước đi trong bóng đêm tối tăm, cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang rình rập, chờ đợi để hút tôi vào bóng tối. Những cơn gió giật mạnh làm cho những cành cây trở nên như những bàn tay gai góc, sẵn sàng để vồ lấy bất cứ ai dám bước vào vùng đất của chúng.

Ánh đèn dầu phát ra tia sáng lung linh, nhưng nó cũng chỉ làm nổi bật thêm bóng tối đang chống lại. Khi ngọn đèn bị tắt, không khí trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, như thể có những bóng ma âm thầm lẩn trốn trong góc khuất, chờ đợi thời cơ để tấn công.

Trong cái không gian kinh dị và ám ảnh đó, tiếng hét bắt đầu vang lên từ góc phòng xa xa. Đó không chỉ là tiếng kêu cầu giúp đỡ, mà là một âm thanh kinh hoàng, dữ dội, phản ánh sự đau đớn tột cùng và tuyệt vọng không lối thoát. Tiếng hét kia gợi lên những nỗi sợ hãi sâu thẳm, như là lời kêu cứu từ địa ngục, làm rung chuyển cả tâm hồn và linh hồn của tôi.

Dưới bóng đêm u ám và đầy kinh hoàng ấy, tôi cảm thấy như mình đang bị đắm chìm trong sự tăm tối và ám ảnh. Dù sự sợ hãi và lo lắng không ngừng gợi lên, ý chí cuối cùng của tôi vẫn rực cháy, thúc đẩy tôi phải kiên cường và chiến đấu. Đèn dầu đã tắt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi như những bản hòa tấu ma quái, và tiếng sấm vang vọng như những trận pháo chiến trong trận đấu của linh hồn.

Tiếng hét kinh hoàng từ góc phòng xa xa càng làm tăng thêm sự kinh hoàng. Nó không phải là tiếng kêu cầu giúp đỡ, mà là tiếng của sự tuyệt vọng, của sự mất mát và đau khổ tột cùng. Nhưng tôi không thể chỉ đứng đó và nghe. Ý chí của tôi bắt buộc tôi phải hành động, phải vượt qua mọi thử thách.

Lục lại từng góc khuất của tâm trí, tôi cố gắng nhớ lại con đường về phòng của mình, nhưng một hình ảnh mờ mịt của một người phụ nữ với cái đuôi của một con mèo chạy qua mặt tôi làm cho tâm trí tôi trở nên mê muội hơn bao giờ hết. Giữa sự mê muội và sự kinh hoàng, tôi cảm thấy mình đang mất kiểm soát.

Tuy nhiên, tôi không thể để cho chị Focalors lo lắng thêm. Với mục tiêu rõ ràng và dứt khoát, tôi bước đi. Đến khi tìm thấy con đường quen thuộc, tôi di chuyển nhanh chóng hơn, mạnh mẽ hơn, tiến về ánh sáng cuối con đường.

Con đường phân chia thành hai hướng, một hướng dẫn đến phòng của tôi và một hướng mà tôi không biết. Tôi chạy theo một hướng mà lý trí tôi mách bảo. Đầu óc tôi tràn ngập những hình ảnh kinh hoàng và những âm thanh gợi lên những cảm xúc sợ hãi, nhưng ý chí cuối cùng của tôi vẫn là ngọn lửa sáng trong bóng tối. Tôi không thể dừng lại, không thể từ bỏ. Tôi phải vượt qua, tôi phải đến được phòng của mình.

Bước đi của tôi trở nên nhanh hơn, mỗi bước chân là một nỗ lực chiến đấu với sự sợ hãi và lo lắng. Trong bóng tối u ám, tôi cảm nhận những bóng ma bên cạnh tôi, những cơn gió lạnh lẽo như tay áo của chúng vuốt ve qua da thịt.

Mỗi tiếng bước đi trên con đường đầy gai góc là một thử thách mới, nhưng ý chí quyết liệt của tôi không cho phép bất kỳ sự chậm trễ nào. Tôi biết rằng sự sống của mình đang dựa vào sự quyết đoán và sự kiên nhẫn.

Trong bóng tối và cảm giác kinh hoàng, ánh sáng từ căn phòng của tôi bắt đầu hiện lên ở phía xa. Nó là điểm tựa duy nhất giữa bóng tối, là hòn đá giữa biển cả đen tối.

Cuối cùng, khi ánh sáng từ căn phòng sáng lên trước mắt, tôi cảm thấy như đã vượt qua một cuộc thử thách đầy khắc nghiệt. Ôm lấy niềm hy vọng và quyết tâm, tôi tiếp tục bước vào ánh sáng, bước vào căn phòng, nơi an toàn và bình yên chờ đợi.

Cảm giác nhẹ nhõm lấp lánh trong lòng tôi khi thấy hình dáng của chị Focalors hiện ra trước mắt. Cơ thể mệt mỏi của tôi không thể giấu nổi sự mệt mỏi từ những nỗ lực chạy trốn trong suốt thời gian qua. Chân tôi cảm thấy yếu đuối và cuối cùng không thể chịu đựng nữa, nó quỳ xuống dưới sức nặng của sự kiệt sức.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và quan tâm mà chị Focalors dành cho tôi. Gương mặt của chị bây giờ đầy biểu hiện của sự ngập tràn cảm xúc, mỗi nét trên khuôn mặt chị đều phản ánh sự lo âu và quan tâm không ngừng nghỉ.

Chị tiến tới và kiểm tra cơ thể của tôi, nhằm xác định xem liệu tôi có bị thương không. Khi chắc chắn rằng tôi không hề gặp vấn đề gì, hơi thở của chị trở nên nhẹ nhàng hơn. Ôm tôi vào lòng, chị truyền đạt sự an ủi và ấm áp qua cử chỉ và âm thanh, làm tan đi mọi lo lắng và sợ hãi trong tâm hồn của tôi.

Khi cái ôm của chị kết thúc, những câu hỏi chất vấn bắt đầu vang lên. Mặc dù tôi không cảm thấy câu hỏi của chị làm phiền bản thân vì tôi hiểu rằng đó chỉ là cách chị thể hiện sự quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, trong lúc tôi vẫn còn đang chịu đựng, một suy nghĩ bất ngờ xuất hiện: Lynette cũng phải ở trong phòng này. Tại sao tôi không thấy cô ấy ở đây? Sự nhận thức này khiến tôi bắt đầu cảm thấy bối rối và tôi quyết định hỏi chị về Lynette. Nhưng trước khi tôi kịp thực hiện ý định, chị im lặng và kết thúc mọi chất vấn bằng cách bồng tôi lên giường, và bắt tôi lau khô và nằm xuống ngủ. Hành động này khiến tôi cảm thấy mơ hồ và tăng thêm sự bất an trong lòng.

Khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một bóng người nào đó xuất hiện trong căn phòng của tôi. Đó là một người con gái khá trẻ có thể là ngan tuổi của tôi, cô ấy có một cái đuôi mèo giống như người vừa nãy tôi bắt gặp. Cô ấy đem ra một con dao và dùng khăn lau những vếtgì đó trên con dao vì trời đã khá tối nên tôi cũng chẳng biết đó là vết gì, sau khi cô ấy lao xong con dao cô ấy cất nó đi và thay một bộ đồ mới. Sau cô ấy đến giường của Lynette mà tôi và Focalors đã chuẩn bị. Tôi chỉ cho rằng do quá mệt nên tôi đã tưởng tượng ra điều này, và vì vậy tôi quay mặt đi tiếp vào giấc ngủ.

Dưới ánh đèn le lói của mặt trăng, tôi đứng giữa sân trường hoang vắng, cảm giác mình bị cô lập và mất đi trong bóng tối. Những lời mỉa mai và chỉ trích từ những giọng nói vô hình rơi vào tai tôi như những lưỡi dao sắc bén, xé toạc lòng tự ái và hy vọng.

"Mày chỉ là một đứa mồ côi, mất đi cha mẹ thì chẳng có ai cảm thấy cần mày cả," một giọng nói lạnh lùng và đầy khinh thường phát ngôn, làm cho tôi cảm thấy như mình bị nhấn nát.

"Tao chẳng ngạc nhiên khi mày trở thành kẻ thất bại như vậy. Không có gia đình, thì chẳng có ai dạy mày trở nên tốt hơn đâu," một giọng khác thêm vào, mang theo một cảm giác chán nản và lạc quan.

Tôi quay người để tìm nguồn tiếng nói, nhưng chỉ nhìn thấy bóng tối đen đen vây quanh. Tiếp tục, một giọng nói khác vang lên, cay độc và lạnh lùng: "Mày chỉ là một đứa mồ côi, không ai quan tâm đến mày cả!"

"Đừng nghĩ mày có thể lẻn vào cuộc sống của chúng tao, Furina. Mày chẳng là gì cả, chỉ là một đứa mồ côi không ai quan tâm," một giọng nữ cay đắng phát ngôn, gửi gắm sự khinh thường và chán ghét.

Tiếng cười ác độc vang lên từ mọi hướng, như đang cười nhạo sự yếu đuối của tôi. Mỗi lời nói là một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng tự ái của tôi, khiến tôi cảm thấy tự ti và bất lực hơn bao giờ hết.

Bóng đêm u ám bao phủ mọi góc của tâm trí, làm cho tôi cảm thấy mình đang bị vùi dập dưới trọng lượng của sự cô đơn và bất hạnh. Những hình ảnh về quá khứ đau thương đổ về, như những bóng ma vươn ra từ bóng tối, làm cho tâm hồn tôi trở nên rối bời và lo lắng hơn.

"Bạn bè? Không có gì như vậy dành cho một kẻ như mày, Furina. Bạn bè chỉ dành cho những người xứng đáng, còn mày..." một giọng nói âm trầm và đầy căm phẫn đổ vào tai tôi, nhấn chìm tôi vào sự tự ti và tự ái.

"Không ai muốn kết bạn với mày, Furina. Điều đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này," giọng nói khác tiếp tục, mang theo một cảm giác lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong cảnh ác mộng này, không có lối thoát, không có nơi trốn chạy. Mỗi lời nói là một cú đấm vào lòng tự ái của tôi, làm cho nỗi đau và tổn thương trở nên không thể chịu đựng được. Ác mộng này không chỉ là nỗi sợ hãi về bản thân, mà còn là sự thách thức và đối đầu với những nỗi đau sâu thẳm trong tâm trí của tôi.

"Tao nói mày là một kẻ thất bại, Furina. Mày không xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai," tiếng nói cuối cùng vang lên, đầy nhạo báng và khinh thường.

Tiếng cười ác độc vang lên từ mọi hướng, như đang cười nhạo sự yếu đuối của tôi. Mỗi lời nói là một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng tự ái của tôi, khiến cho tôi cảm thấy tự ti và bất lực hơn bao giờ hết.

Những lời nói ác độc và những hình ảnh đau đớn về quá khứ như những bóng ma đang tấn công tôi từ mọi phía. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng kinh hoàng, không có lối thoát, không có ai có thể hiểu và chia sẻ cùng tôi.

"Bọn mày chỉ là kẻ thất bại, Furina. Mày không xứng đáng với tình bạn, không xứng đáng với tình thương," một giọng nữ cay đắng và lạnh lùng phát ngôn, như một bản nhạc u ám đang vang lên từ sâu trong tâm trí.

"Đừng nghĩ mày có thể lẻn vào cuộc sống của chúng tao, Furina. Mày chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ thất bại không ai cần đến," giọng nói khác đổ vào tai tôi, mang theo sự căm phẫn và sự khinh thường.

Mỗi lời nói là một cú đánh vào lòng tự ái của tôi, khiến cho nỗi đau và tổn thương trở nên không thể chịu đựng được. Tôi cảm thấy như mình đang chìm trong một biển lửa đang bốc cháy, không có ai có thể cứu giúp được tôi. Ác mộng này là một thử thách khốc liệt đối với tâm trí và tinh thần của tôi, khiến cho tôi đau đớn và suy sụp.

"DỪNG LẠI ĐI" tôi bất chợt tỉnh dậy, tôi thở một cách gấp gáp như vừa bơi lội ra khỏi đại dương sâu thẳm. Tiếng kêu của một giấc mơ ác mộng vẫn còn vang vọng trong đầu tôi, làm cho tôi cảm thấy hốt hoảng và mệt mỏi. Tôi nhấc đầu lên và nhìn quanh, thấy căn phòng quen thuộc của mình vẫn yên bình như bình thường.

"Dừng lại..." tiếng kêu vẫn còn vọng trong tai tôi, như một lời cảnh báo đầy sợ hãi và cầu xin.

Tôi ngồi dậy trên giường, cảm thấy mồ hôi đọng ướt trên đôi gò má. Dường như từng cơn ác mộng vẫn còn đang bám theo tôi, không muốn rời đi.

Tôi hít một hơi sâu và cố gắng làm dịu đi cảm giác lo lắng trong lòng. "Chỉ là một giấc mơ," tôi tự nhủ. "Mọi thứ đã qua rồi, không còn gì đáng lo ngại nữa, không còn gặp họ nữa, họ không ở đây".

Khi tôi đang ngồi ở góc giường để trấn tỉnh bản thân mình thì tôi thấy một bông hoa hồng xanh, tôi nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng xanh đặt bên cạnh giường, cảm giác hồi hộp và lạ lùng tràn ngập trong lòng. Đây không phải là loại hoa thông thường, màu sắc xanh lạ mắt khiến nó trở nên đặc biệt và bí ẩn.

Tôi cảm thấy như có một sức hút kỳ lạ từ bông hoa này, như một sợi dây liên kết với những ký ức và cảm xúc sâu thẳm trong tâm trí của tôi. Làm sao mà nó lại xuất hiện ở đây? Ai đã đặt nó ở đây và vì lý do gì?

Tôi cầm bông hoa lên, màu xanh đậm của nó thu hút tôi đến mức lạ thường. Tôi chạm vào từng cánh hoa, ngắm nhìn từng chi tiết tinh tế của nó, như thể tôi đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật sống động.

Những phút giây ở bên bông hoa giúp tôi cảm thấy thư thái hơn, như lớp gai của lo lắng dần tan biến trong tâm trí. Màu xanh mát của hoa như là một lời nhắc nhở, đưa tôi trở về với cái đẹp và sự thanh thản trong cuộc sống.

Sau khi tôi cất bông hoa xuống, tôi nhìn thấy Lynette và chị Focalors đang ngủ say trên giường. Ánh sáng dần phảng phất chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không gian êm đềm và yên bình.

Rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, tôi bước ra ngoài để tận hưởng không gian bên ngoài. Không khí trong lành của buổi sáng sớm làm tôi cảm nhận được sự tươi mới và năng động của ngày mới. Tôi dạo bước trong khuôn viên rộng lớn của dinh thự, mắt đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh.

Những bước đi không mục đích giúp tâm trí tôi thư thái và tĩnh lặng. Tôi cảm nhận được hơi ấm của mặt trời bắt đầu dậy sớm, và cảm giác yên bình trong khoảnh khắc này là một khoản thời gian quý giá mà tôi thưởng thức mỗi ngày. Tuy nhiên, giữa cảm giác hòa mình vào vẻ đẹp tự nhiên, một mùi khó chịu và lạ lẫm bất ngờ xâm nhập vào khứu giác của tôi, như một lời nhắc nhở về sự đau đớn và mất mát. Tôi đi theo cái mùi ấy, mùi càng nồng tôi càng biết được sắp đến nơi ấy, khi đến nơi, tim tôi như ngừng đập hoàn toàn khi thấy một cái xác chết đang trong quá trình phân hủy. Dưới ánh nắng rọi từ bầu trời xám xịt, xác chết nổi bật giữa không gian trống trải. Những dấu vết của thời gian và sự phân hủy đã ghi chép trên bề mặt, biến nó thành một hiện thân của sự đau đớn và hoang tàn. Da đã bong tróc ra khỏi cơ thể, để lộ ra những mảnh thịt mềm mại và màu sắc đen đặc đến đáng sợ. Những đám bùn và bãi lầy đen kịt phủ kín, nhấn mạnh sự độc đáo và tàn nhẫn của cảnh tượng này.

Từng phần của cơ thể, từ đầu đến chân, đều phản ánh sự tan rã và tàn phá. Mặt đã mất hình dạng ban đầu, chỉ còn lại những vết cắt sâu và những lỗ trống đen kịt nơi mắt dường như đã bị xé mất. Các đoạn xương gai gai góc nổi bật từ dưới lớp da phân hủy, như những bộ răng sắc nhọn của một con quái vật đen tối. Mùi hôi thối bốc lên từ xác chết, lan tỏa khắp không gian xung quanh, làm cho không khí trở nên đầy đọa và khó chịu. Tiếng côn trùng ồn ào bay quanh, như những linh hồn ác độc đang đổ xô đến hòa mình trong cảnh tàn bạo này. Ánh sáng le lói từ ánh mặt trời vừa ló ra, tạo ra một bóng lưng kỳ quái, nâng cao vẻ đáng sợ của cảnh tượng.

"Aaaaaaaaaaaaaa!" Tiếng hét của tôi vang vọng trong không gian, làm cho mọi sự vật đang yên ắng bỗng trở nên nhộn nhịp. Cửa từng phòng đều mở ra, và các người hầu chạy tới, họ đều chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trước mắt, nhưng không ai bộc lộ ra một cảm xúc nào.

Tôi nhìn quanh, từng gương mặt trưng ra vẻ bình thản, một số thậm chí còn đang cười đùa với nhau. Làm sao có thể, đó là một xác chết đấy, tại sao không ai thể hiện sự lo lắng hay sợ hãi?

Trong khi tôi vẫn đang ngỡ ngàng với tình hình hiện tại, chị Focalors và Lynette chạy đến gần tôi. Tôi nghĩ rằng họ cũng sẽ giống như tôi, đầy hoảng sợ khi đối diện với cái chết. Nhưng không, họ cũng trưng ra vẻ mặt bình thản, nhưng đang sợ hãi.

Chị Focalors che đi mắt của tôi, không muốn tôi thấy cái cảnh kinh hoàng đó nữa. Lynette thì cuối người xuống làm gì đó sau đó chạy đi thông báo tình hình với ngài Arlecchino.

__________________________

Năm mới vui vẻ nha mọi người, tôi mong món quà này của tôi sẽ giúp mọi người vui vẻ 

Chúc các bạn Tết vui vẻ với gia đình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com