Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN V

[ ... ]

“Từ bây giờ ngươi sẽ ở đâu?”
Ta không có nhà.
“Từ bây giờ ngươi sẽ đi đâu?”
Ta vẫn chưa muốn tìm điểm dừng chân mới.
“Ngươi chẳng còn ai nữa?”
Ta lại đánh mất họ nữa rồi.
“Đây là lần thứ bao nhiêu?”
...Không còn nhớ nữa.
“Nơi này không còn ai cả, vậy thứ gì đang cản bước chân ngươi?”
Một người cả đời không thể hận, một người không thể buông mất cả đời.

“Uống nhiều nước và ngủ đủ giấc, quan tâm bản thân nhiều hơn một chút. Đúng là thuốc có thể giúp cô hồi phục nhanh hơn nhưng không phải lựa chọn tốt, đã 2 tháng rồi, tôi không muốn cô tiếp tục như vậy nữa.”
“...”
“Cô có nhiều chuyện phiền lòng không dứt ra được, thời gian cô đến đây thậm chí còn nhiều hơn lúc ở nhà.”
“...”
“Người mất cũng mất rồi, đừng để người sống lại theo đó mà đi. Điều gì là quan trọng trên đời, nếu đã biết rõ thì đừng đợi đến tận lúc mất đi...”
“Cô là đang chê lão già này lắm lời quá hay sao? Trông cô khổ lắm rồi, đứng ngoài nhìn mãi tôi cũng khổ theo cô.”
“...”
“Này, có nghe thì nói gì đi chứ, cô đừng làm tôi sợ thêm nữa được không?”
“...”
“Được rồi, hiểu rồi, tôi đi chỗ khác. Buồn thì khóc nhưng có chừng mực thôi, mắt cô đỏ hết cả lên rồi.”

...
“Thuốc uống vào cũng không ngủ được, thức cả đêm rồi lại nghĩ thêm nhiều… Ta chỉ muốn ngủ yên một giấc, ngươi có thể tăng liều lượng thêm chút nữa không?”
“Cô biết cô đang nói cái gì không, muốn tự tìm đường chết đúng không hả?”
Cô gái ngồi phía đối diện qua chiếc bàn gỗ nâu chỉ quay đầu không nói, phủ nhận hay khẳng định cũng chẳng khác gì nhau.
“Gần cả tháng nay đều không ngủ được.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa cô được phép tự điều chỉnh liều lượng thuốc! Kể cả theo đơn được kê đi nữa, dùng suốt cả tháng nay cô còn chưa biết sợ hay gì?”
“Ta không ngủ được.” Cô gái lặp lại cùng khuôn mặt không biến sắc, điều đáng để quan tâm là giấc ngủ hơn mạng sống?
“Cái cô này… cô không nghe tôi nói gì là sao! Uống nhiều thuốc chỉ tự hại mình chứ chẳng giúp gì được cho cô đâu. Bệnh của cô vốn dĩ là tâm bệnh, lòng không buông được thì có trời mới cứu cô.”
“Không ngủ được sẽ lại suy nghĩ… nghĩ càng nhiều lại càng khổ tâm hơn…”
Thờ ơ? Đó là bế tắc. Phiền muộn? Vì tấm lòng thương quá người ta.
Cô gái này quá đỗi kỳ lạ…
“Uống nước ấm, ráng ăn uống cho đầy đủ. Đi đâu đó cho khuây khỏa, đừng chú tâm quá những điều khiến cô thấy muộn phiền. Nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể ra, hành hạ bản thân nhiều quá rồi, thương mình chút đi cho đỡ khổ.”
“Đâu ai muốn khổ vậy chứ…”
“Cô nên về sớm đi.”
“Thời gian cô tới đây sắp nhiều hơn cả lúc ở nhà rồi đấy.”
Có một ngày đột ngột xuất hiện, có một ngày đột ngột lại biến mất đi, cứ như thể cô gái ấy chưa từng tồn tại trên mảnh đất thiếu bóng nắng trắng màu sương.
“Biết là tự mình làm khổ mình… biết cách thoát khỏi mà chân chẳng chịu bước đi.”
Người mất cũng mất rồi, đừng để người sống cũng theo đó héo mòn đi…
Ngươi còn cả đời hứa hẹn, ngươi còn phía trước… tương lai.

“Càng ngày ta càng công nhận rằng quay trở về đây đã là điều vô cùng may mắn.”
“Mọi việc chưa bao giờ khó khăn đến thế, nỗi đe doạ từ bên ngoài bầu trời và những cuộc đổ bộ của thị tộc Trù Phú…”
Vân Kỵ Quân có nhiều như mây trời cũng không thể bảo vệ mãi mái vòm bình yên. Bất Tử Kiến Mộc vẫn còn đây, bám rễ trên con thuyền, nở bung những bông hoa tội ác.
Chừng nào chưa diệt được Trù Phú, Tiên Chu mãi mãi không thể sống bình yên.
“Nếu ngày nào đó tôi chết, nhờ mọi người chôn tôi ở đây. Mỗi năm đến đây uống rượu coi như cũng có mặt tôi, vậy là đời này không còn gì hối tiếc nữa.”
“Sao tự nhiên lại nói chuyện xui xẻo thế này, chúng ta vừa mới trở về không phải sao!”
“Tộc Đoản sinh tuổi thọ ngắn ngủi, chẳng mấy nữa không đi cùng các ngươi được rồi. Nhìn tôi mà xem, tóc cũng bạc hết cả rồi, chưa kể chiến trận khôn lường khó đoán, ai biết khi nào sẽ là lần cuối gặp nhau.”
“Ứng Tinh… Ứng Tinh đã lớn quá rồi!”
“Cô thôi ngay cho tôi!”
Trên chiến trường, những trái tim dường như ngừng đập, những nhịp thở dần trở những lưỡi dao. Nếu một ngày chịu chôn vùi nơi chiến trận cũng không hối hận, chỉ tiếc rằng ngày đó mãi chẳng xảy ra…
“Trúc Nguyệt thế nào rồi, lâu lắm không thấy cô ấy?”
“Có thời gian ta cũng từng thử tìm kiếm…”
“Đành rằng không có nhà nhưng cũng không ai biết, cứ như thể một người bỗng chốc biến mất khỏi thế gian.”
“Chán ngươi thật đấy…”
Mỗi người một cuộc sống, muôn vạn điều phải tự lắng lo.
“Sư phụ vẫn luôn vậy mà, ta thấy người đã tiến triển hơn xưa khá nhiều đấy chứ.”
“Ý ngươi là gì?”
“Có phải… các ngươi quan tâm cô ấy khá nhiều rồi không?”
“Sao phải bất ngờ như thế? Đều là người một nhà với nhau cả, quan tâm nhau là lẽ thường tình!”
Nhưng không có nghĩa rằng sẽ bỏ quên kẻ khác…
Có cái tình nuôi lớn cả thế gian.

Có con thỏ nhỏ ở mãi sâu trong rừng. Nó ăn quả đỏ, mắt nó cũng đỏ theo sắc quả nó ăn.
Ở sâu trong rừng có con thỏ mắt đỏ. Mắt đỏ của loài thỏ đẹp biết bao nhiêu, đã vậy vừa sinh ra đã được thiên nhiên ban tặng. Chẳng giống như loài người, đỏ hoe đôi mắt phải ướt đẫm khoé mi…
“Bao nhiêu đêm khóc mà đôi mắt ngươi thành ra thế này…?”
Tưởng đã yên ổn nhưng lại vỡ oà ra, tiếng nức nở từng hồi vang không dứt, thương phận mình, phận đời, lỡ thương cả người ta…
“Đã có ai từng an ủi ngươi như thế này?”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, bé con…”
“Thần tiên chỉ tồn tại trong cổ tích, ở đây có ta rồi.”

“Sư phụ, đấu với ta đi!”
“Ngươi vừa thua ban nãy, còn sức mà đòi đánh tiếp nữa sao?”
“Sư phụ, đấu với ta đi!”
“Chịu không nổi cũng đừng có trách ta.”

“Sư phụ?”
“Sư phụ!”
“Người cứ nhìn đi đâu vậy, trận đánh vẫn chưa xong mà! Đừng coi thường ta đến thế chứ, dù sao thì–”
“Cảnh Nguyên”
“...Ta nghe đây, sư phụ?”
“Có ai đang nhìn chúng ta… sao?”
“Đâu, ở đâu cơ? Ta không thấy, sư phụ, người nói–Khoan, nguy hiểm–”
“Vậy sao, chắc ta nhìn lầm rồi.”
“Muốn đánh muốn dừng cũng nên báo ta một tiếng, người làm vậy là muốn giết ta sao?!”
“Kẻ thù trên chiến trường không báo trước, đến lúc đó ngươi tính sao?”
Cô vẫn cố đưa mắt nhìn qua, phía bên tường cao chắc chắn rằng chẳng có ai ở đó…
Thứ xúc cảm dâng lên thành bọt sóng là thất vọng hay tiếc nuối… cô không hiểu được… không làm sao hiểu được.
Cô thật sự đã có lúc… mong chờ?
“Nghỉ thôi, cũng muộn rồi.”
“Ngày mai ta nhất định sẽ thắng được người!”


“Gần đây chăm luyện tập quá nhỉ, đã là lần thứ mấy trong ngày rồi?” Bạch Hành không dừng bên chiếc bàn đá quen thuộc mà đi thẳng qua khoảng sân, những tiếng loảng xoảng va chạm của đao và kiếm vẫn đều đặn đánh vào không gian tĩnh mịch mỗi sớm mỗi chiều.
“Trừ khi cậu ta không đứng lên nổi nữa mới chịu dừng lại.”
“Đúng là sức lực tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ ha!” Nghe nói La Phù sắp có đại hội võ thuật để bầu chọn người kế nhiệm cho vị trí Tướng Quân.
“Còn đi đâu thế, không còn sớm nữa rồi.”
“Chuyện quan trọng.” Bạch Hành đưa tay vẫy chào. “Các ngươi không hiểu được đâu.”
Dạ quỳnh hoa nở trong rừng tối, âm thầm cả đời nhìn ngắm người ta.
Ước một lần thấy bóng nắng rơi đầy những tán cây...
“Động tác dứt khoát lên! Không được buông lỏng tay kiếm! Cả ngày hôm nay ngươi chưa đánh trả được ta một đòn, mau xem xét lại đi!”
Những nhát kiếm chém ngang bổ dọc nhanh tới mức chỉ thấy lóe lên từng vệt sáng xanh. Những thanh âm lạnh toát vỡ vụn như thủy tinh, bản hòa tấu đã dần dâng đến khúc cao trào. Trong tay có kiếm, hướng thẳng phía trước không căm cũng không hận, không đặt nặng là thắng hay thua, chỉ đơn giản một tình yêu với kiếm. Không có giới hạn, không ngừng tiến lên. Cho dù danh xưng “Đệ nhất kiếm thủ” đã thuộc về cô, cho dù cô từng nói bản thân đã hiểu hết về “kiếm”.
Dường như sẽ không bao giờ đủ vì cuộc đời này vẫn mãi không ngừng đổi thay...
“Kết thúc tại đây rồi.”
Cô vung kiếm từ phía trên cao, vô hình vô dạng, điều tiếp theo là ánh trăng rơi xuống...
Nhưng.
Một tiếng động rất quen trên thảm cỏ, một bóng người đâu đó dưới tường cao.
Kiếm trong tay, không quan trọng. Người trước mặt, cô chẳng để tâm. Nơi chúng ta sống không có mặt trăng tồn tại nhưng trên thế giới này tồn tại một mặt trăng. Đẹp, dịu dàng... vì chỉ một và duy nhất.
“Sư phụ...? Thấy rồi, có sơ hở!!!”
Từ khi cô “trưởng thành”, đã rất lâu rồi chưa ai đánh bật được thanh kiếm lạnh tanh khỏi bàn tay cô gái ấy.
Thanh kiếm đánh một tiếng “keng” rồi văng tít lên phía cao bầu trời, thanh kiếm ánh đen làm nên huyền thoại trong sử sách tuy chẳng được nhớ đến mãi mai sau...
“T-Thắng... Thắng rồi! Sư phụ, ta thật sự đã thắng rồi!!!”
“...Nguyệt? Là Nguyệt... phải không?”
Cô chạy vội đến đỡ người kia dậy, chẳng biết liệu nàng có duyên nợ gì với bức tường cao. Phía bên đây là sân tập của binh lính, ngoại trừ chút rêu mới nhú dưới chân tường nhìn mãi cũng chỉ thấy nền đá xám đã cũ dần đi.  Nguyệt ráng ngồi dậy, hai tay ôm trán, vẻ ấm ức đó như thể không can tâm với cú ngã đau tất yếu này.
“Nguyệt...? Thời gian rồi ngươi đã đi đâu? Chuyện gì... ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?”
“...”
“K...Kính Lưu... ta... chuyện ngày hôm đó... ta... xin... xin lỗi ngươi!”
Cô chưa hết sững sờ, câu từ dường như đều bị chặn ngang trước khi kịp bật lên thành câu nói.
“Lỗi là do ta... là ta suy nghĩ không thấu đáo, là ta quá ích kỷ và ấu trĩ nên mới nói những lời quá đáng với ngươi! Nhiệm vụ của ngươi ta không hiểu được, cảm xúc của ngươi ta lại càng không... ta vì mọi chuyện đến quá bất ngờ nên không muốn chấp nhận... Tội lỗi không phải do ngươi, đều là do ta đã sai rồi!”
Tội lỗi...
“Ta cố chấp và hèn nhát... ta biết mình sai nhưng lại không đủ can đảm đến tìm ngươi tạ tội. Những lời đêm ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu ta, xin lỗi ngươi vì ta nông cạn... xin lỗi ngươi vì đã quá muộn màng...”
Không phải tội lỗi của riêng ai.
“Ta sợ ngươi nổi giận, ta sợ ánh nhìn lạnh nhạt đó của ngươi... ta càng sợ ngươi sẽ không tha thứ nhưng đáng sợ hơn cả, ta không muốn đánh mất thêm ai đó trên đời!”
Đời này của nàng... quen thân chẳng còn ai ngoài cô ấy. Cho dù nàng luôn cố gắng bảo vệ tất cả nhưng đến sau cùng cuộc đời vẫn luôn nói, một đôi tay nhỏ chẳng đáng gì với vận mệnh cả thế gian.
Đôi mắt ấy như tấm gương soi, nghị lực và can đảm... tất cả chỉ để thể hiện ra một tấm lòng chân thực không gian dối.
“Nếu giận dữ, xin cứ giận dữ, ta biết rằng lời xin lỗi muộn màng này chẳng có ý nghĩa gì sau ngần ấy chuyện... ta biết... nhưng đến bây giờ ta mới đủ can đảm đến được đây...”
Nàng biết, vài lời dở dang không sao có thể làm cán cân đừng nghiêng nặng về cái đêm cay đắng... Nàng đã đi, đã sống, đã biết rất nhiều. Nàng không hoàn hảo, nàng vẫn sẽ sai lầm, vẫn phải hối hận qua mỗi lần bước qua. Đắng cay vẫn như lần đầu tiên vấp phải, chỉ có nỗi đau lặng lẽ nhân lên gấp bội phần.
Nàng vẫn tiếp tục nói, cô vẫn lẳng lặng nghe. Cho đến khi chỉ còn những tiếng thở, tay cô đang được giữ sát ngay bên má nàng.
“Còn... cái tát ngày hôm ấy... cũng phải trả cho ngươi.”
Nàng nhắm mắt lại, đợi chờ điều kế tiếp xảy ra...
“Nguyệt”
Bàn tay cô vẫn luôn lạnh, ngày cô còn là một đứa bé, thứ cảm giác ấy đã khiến nàng khắc sâu mãi trong tim. Cho đến lúc này đây hoàn toàn không thay đổi...
“Đừng nên nhận tất cả lỗi về mình, ta mong ngươi không phải kẻ ngốc.” Chút ấm áp rất nhỏ từ đôi bàn tay rất lạnh đặt trên gương mặt ấy. “Ngươi có lỗi, ta cũng là người sai. Nỗi hận của ta chưa từng dành cho bất cứ ai ngoại trừ Trù Phú, ngươi đã đến đây rồi, ta cũng nên xin lỗi ngươi.”
“Ngươi... không giận ta nữa?”
“Sư phụ, ta thắng người lần này rồi nhé!”
“Cửa lớn có không vào, lần nào ngươi cũng—Khoan, trên đó... Bạch Hành, ngươi làm gì trên đó hả?!”
“Giúp người ta một chút ấy mà, nhìn cô ấy chần chừ mãi ta cũng không an tâm nổi.”
“Sư phụ, ta thắng rồi!”
“Trúc Nguyệt” Hướng về phía nàng với nụ cười không thay đổi. “Nói ra được rồi có nhẹ nhõm hơn không?”
Ít nhất mai sau sẽ không hối hận...
“Lần sau đừng đẩy ta xuống như vậy nữa, đau muốn chết ta rồi.”
“Sư phụ—”
“Ồn quá, thôi ngay.”
Tộc Đoản Sinh tuổi thọ ngắn ngủi, người Hồ Ly cũng chẳng được quá dài, Vidyadhara rồi sẽ quay về trong trứng nước, sau cùng chỉ còn Trường Sinh tộc sống tiếp với mới mẻ và đơn côi đến mãi sau này...


“Bạch Hành có rảnh không, ta muốn hỏi chút chuyện?”
“Được thôi, ta luôn dư dả thời gian mà!”

“Tộc Hồ Ly các người không già đi?”
“Nói gì kỳ cục vậy, ngươi đâu phải con nít lên 3 mà hỏi câu đó? Thật là… Hồ Ly bọn ta ấy, tuổi thọ quanh quẩn cùng lắm được đến 300 năm tuổi. Ừ thì lão hoá chậm hơn người thường nhưng làm sao so được với Trường Sinh tộc như ngươi, ta nói đúng không nào?”
“Những điều cơ bản này không thể nào ngươi lại không biết… Kính Lưu, trò đùa này ta không cười đâu nhé.”
“Vậy sao… ta chẳng có ý định chọc cười ai cả.”
“Nhưng không tự nhiên ngươi sẽ hỏi ta một câu như thế chứ? Ta quen ngươi lâu vậy rồi, nhìn sao cũng thấy lạ... Kính Lưu, có gì thú vị kể ta nghe với chứ!”
“Chẳng phải chuyện của ngươi.”
“Vậy thì biết rồi nhé, là vì ~Nguyệt đúng không?”
...
“Không trả lời tức là đồng ý?”
...
“Xem ra bị ta nói trúng tim đen mất rồi.”
“Thế, chuyện là thế nào đây?”
“Ta... ừm, đã từng gặp cô ấy trước đây, hồi đó ta còn nhỏ, rất nhỏ...”
“Vậy ngươi nên vui mới phải, người quen cũ lâu ngày gặp lại... Kể ra đời này mấy ai may mắn được vậy, ta còn phải hưởng ké chút may mắn đó của ngươi mà.”
“Lần đầu tiên ta gặp Nguyệt, so với hiện tại không có gì đổi thay. Cô ấy vẫn vậy, một chút cũng không già đi. Cứ cho là như ngươi nói rằng tộc Hồ Ly lão hóa chậm hơn bình thường, ta vẫn không hiểu—”
“Ngươi hãy còn trẻ, thời gian trôi qua cũng không quá nhiều. Đừng nghĩ ai cũng như ngươi chỉ biết mỗi chuyện chiến tranh cực nhọc, con gái rất chú tâm đến vẻ đẹp, luôn muốn có thể giữ mãi nét thanh xuân... Trúc Nguyệt thì đẹp như thế, ta đâu thấy có gì lạ đâu.”
“Nếu thật sự đơn giản là vậy...”
“Này, không được nhé!”
“Ta còn chưa nói được gì.”
“Ta biết ngươi tính làm gì đấy! Không được là không được, tùy tiện hỏi tuổi con gái không phải điều gì hay ho quá đâu.”
“Thật phiền phức...”
“Đừng nói vậy, rõ ràng ngươi quan tâm cô ấy mà.”

...
“Nhảy xuống đây, ngươi tính ở trên đó đến mai luôn hay sao hả?!”
“Không! Còn lâu ta mới nhảy... cao như thế, ta không muốn chết đâu!”
“Nói lảm nhảm cái gì? Có tay có chân tự trèo lên đó, xuống không xuống được là tại ai?!”
“Ư... Mặc kệ ta... ta không xuống, cao lắm... Ta sợ...”
“Cứ nhảy xuống, ta đỡ ngươi! Đã nói bao lần đừng nghe Bạch Hành bày trò xúi dại mà ngươi không chừa là thế nào!”
“Ngươi... ngươi chắc chứ? Nhưng mà... Không, ta không làm được!”
“NHẢY XUỐNG!”
“KHÔNG!”
“Được, ta ở đây xem ngươi còn trụ được đến bao giờ!”

...
“Bên kia có gì mà náo nhiệt thế, kia kìa, phía bên kia đó, ngươi có thấy không?”
“Muốn qua đó thì cứ qua, cô đâu phải trẻ con mà cần người dắt qua tận nơi chứ?”
“Ầy, vừa nói chưa hết câu... Đi đứng nhớ nhìn đường cho kỹ vào đấy!”

“Sân tập...? Không đúng, nhiều người vây quanh xem thế này... Chẳng nhìn thấy gì cả, này, đừng có chen ta!”
“A, Trúc Nguyệt! Tới xem tỉ thí võ thuật sao, mau qua đây, ta có chỗ ngồi đặc quyền, đảm bảo không bỏ sót cảnh đặc sắc nào đâu!”
“Hể...? Ta chưa hiểu—mọi người đều ở đây sao? Còn Cảnh Nguyên... Hả, trên... trên võ đài?!!!”
“Bất ngờ gì thế, đại hội này được tổ chức để tìm ra người sẽ kế nhiệm chức Tướng Quân của Phủ Thần Sách, đừng nói ngươi không biết truyền thống này của Tiên Chu chúng ta?”
“Thôi nào, chuyện cần làm bây giờ là cổ vũ cho Cảnh Nguyên của chúng ta mới phải!”
“Tập luyện bao nhiêu lâu như thế mà còn thua, quay về đừng gọi ta hai tiếng sư phụ.”
“Kính Lưu không tham gia sao? Ngươi là người dạy kiếm cho cậu ấy, tài nghệ cũng rất...”
“Ta vì Tiên Chu không phải ham quyền lực. Ta chỉ cần trong tay luôn có kiếm, những chuyện khác ta vốn không màng.”
“Cảnh Nguyên! Mau đứng lên nào!”

...
“Chúng ta lại sắp phải ra trận nữa, xem chừng nhiệm vụ lần này không dễ dàng gì đâu.”
“Cô nghĩ có lần nào nhẹ nhàng?”
“Được rồi, nghĩ nhiều mệt não, mọi người mau về nghỉ sớm đi. Đợi đến khi có lệnh tập hợp đã trong trạng thái tốt nhất để sẵn sàng xuất phát, kẻo đến đó rồi không có thời gian ngủ nữa đâu!”
“Ta đi trước, hẹn gặp lại sau.”
“Kính Lưu, ngươi có gì lo lắng không? Kẻ thù chúng ta sắp đối mặt hoàn toàn thuộc đẳng cấp khác, nếu thật sự không thể quay về—”
“Năm người chúng ta nhất định sẽ tái ngộ.”
“H... Coi như lần này ta tạm tin ngươi nhé!”

“Lệnh Sứ là kẻ trực tiếp thực thi ý chí Aeon, phước lành Trù Phú gieo rắc xuống Tiên Chu thực chất sẽ hướng về con đường cuối của Hủy Diệt. Lịch sử của Liên Minh, con đường chúng ta đã đi và phải đi, tất cả đều là minh chứng rõ ràng nhất. Kẻ thù của chúng ta là Trù Phú, cho đến khi Thọ Ôn biến mất khỏi rộng lớn Biển Sao.”
“Thề tận diệt mọi gốc rễ của Trù Phú!”
“Cho dù nằm lại mãi mãi trên chiến trường cũng không hối tiếc.”
“Nhớ giúp tôi, dù chỉ là một mảnh xương cũng phải giúp tôi an nghỉ ở nơi đó.”
“Đừng có chưa đi đã nói điềm gở, anh sống quá trăm tuổi cũng không ai nói anh là ma quỷ đâu mà lo lắng làm gì.”
“Haha, ta vừa nhận chức Tướng Quân mới đây thôi, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. Năm người chúng ta còn có bao nhiêu anh em Vân Kỵ Quân, vào sinh ra tử suốt bao năm còn có sợ gì!”
“Ta thì đơn giản, cứ theo phong tục của tộc Hồ Ly, đặt di vật lên Thuyền Sao rồi thả bay lên bầu trời... Đúng là chẳng ai lại mong mình sẽ chết, ta cũng có nhiều mơ ước và những điều chưa thực hiện nhưng chiến trường mà, lần thứ bao nhiêu ta nói những câu này rồi nhỉ?”
“Tin tưởng vận may của ngươi đi. Không phải trước mỗi lần đi ngươi đều nói: Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chắc không quên nhanh đến vậy chứ?”
“Thực lòng ấy... ta không muốn nói dối thêm lần nào.”
“Nhất định sẽ ổn thôi.”
“Người một nhà mà thất hứa với nhau thật chẳng hay ho chút nào...”

...
“Nè, lúc nào đó đi cùng bọn ta đến Lân Uyên Cảnh, hoàng hôn ở đó đẹp lắm, chưa kể còn có biển... Trúc Nguyệt này, ngươi từng thấy biển bao giờ chưa?”
“Năm người chúng ta lần đầu kết giao tại đó. Một nơi chứa đầy kỷ niệm như vậy nhất định phải được khắc cả tên ngươi!”
“Hoàng hôn trên biển đẹp lắm...”
“Nhất định... sẽ dẫn ngươi đi...”
“một ngày...”

...
“Ngươi có hơi lạnh nhạt với cô ấy quá không?”
“Lạnh nhạt? Ta? Với ai cơ? Ý ngươi là... Nguyệt?”
“Ngươi nghĩ còn ai vào đây nữa? Mà... ngươi không nhận ra điều gì đó thật à?”
“Trúc Nguyệt ấy, cô ấy có vẻ khá thích ngươi rồi!”
“Thích? Ngươi nói theo hướng nào?”
“Đừng có hỏi lại ta, ngươi nên tự đi mà hỏi bản thân mình mới phải! Đã rõ ràng đến vậy rồi mà... chẳng nhẽ mắt ngươi có vấn đề gì sao?”
“Ta hoàn toàn bình thường.”
...
“Lời ngươi nói cũng chỉ là cảm nhận của riêng ngươi, kể cả cứ cho nó là đúng đi chăng nữa... người như Nguyệt đời nào lại đặt trong mắt một kẻ như ta.”
“Cô ấy chỉ là tộc Hồ Ly, vài trăm năm nữa sẽ không còn trên đời... Ta không biết ngươi đối với người ta thế nào, chỉ muốn nhắc ngươi đừng để mai sau nghĩ về lại mang nuối tiếc.”
“Kính Lưu, chúng ta chỉ sống mãnh liệt một lần duy nhất, ngươi biết tại sao loài người lại rất trân trọng trái tim không?”

-To be Continue-

@Mie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com