Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.1 Sunday: Anh là nam chính đời em (1)

Lúc chuẩn bị đi làm thủ tục li hôn, trước mặt bạn bỗng xuất hiện vài dòng bình luận:

[Nữ chính đừng li hôn nam phụ được không? Anh ấy sẽ đau lòng lắm.]

[Nghe nói sau khi bị nữ chính bỏ rơi, anh ấy đã trốn trong phòng khóc ba ngày, tinh thần suy sụp.]

[Bộ phim này tôi xem đến lần thứ ba rồi, lần nào cũng thấy tội nam phụ.]

[Đúng thế, rõ ràng yêu vợ như mạng, lại phải tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy, anh ấy hẳn đau khổ lắm.]

...

Hàng loạt dòng chữ lướt qua trước mặt làm bạn kinh ngạc, mãi một lúc sau mới dần tiêu hóa được hết thông tin.

Hóa ra, thế giới bạn đang sống là một bộ phim được dựng nên từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng bằng công nghệ AI và bạn là nữ chính, còn chồng bạn, Sunday, là nam phụ.

Cả hai kết hôn với nhau được ba năm, là một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc lớn ở thành phố Penacony, Sunday có tình cảm với bạn nhưng vì lý do nào đấy mà luôn tỏ ra lạnh nhạt, khiến bạn cảm thấy ngột ngạt, cuối cùng đề nghị li hôn.

Bạn nhìn qua người chồng trên danh nghĩa của mình đang lặng lẽ cầm theo các giấy tờ cần thiết ngồi ở sofa trong thư phòng, không thèm liếc nhìn bạn một lần. Bề ngoài, Sunday không biểu hiện gì, nhưng những dòng bình luận đang nhảy trước mặt lại cho bạn biết bên trong anh đang rối loạn.

[Nhìn anh ấy kìa, tay đã siết chặt đến mức trắng bệch rồi, trong lòng không nỡ nhưng lại phải để cô ấy đi.]

[Liệu sau này khi nữ chính biết được anh ấy đã cố gắng rất nhiều cho cuộc hôn nhân của hai người, cô ấy có hối hận và quay lại không?]

[Không đâu, sau khi nữ chính rời đi, anh ấy đã mất hết ý chi sống, một thời gian sau thì qua đời, còn nữ chính gặp được nam chính, bắt đầu một chuyện tình lãng mạn.]

[Tội nam phụ thật, anh ấy tốt như vậy, nếu không phải vì bị bệnh, chắc hẳn đã cưng chiều nữ chính tận trời, để cô ấy luôn ở bên cạnh mình rồi.]

[Đúng vậy, tôi nhớ khi họ kết hôn, anh ấy đã rất vui, tự tay tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, còn hay ngắm ảnh cưới của mình mà cười nữa, ánh mắt nhìn nữ chính cũng tràn đầy dịu dàng, nhưng lại không dám thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô ấy.]

Quá nhiều thông tin ập đến cùng một lúc khiến bạn choáng váng. Bạn không nghĩ rằng việc li hôn sẽ ảnh hưởng lớn đến Sunday như vậy, cả tình cảm mà anh ấy dành cho bạn, liệu những gì hiện trên mấy dòng bình luận kia có phải sự thật không?

Bạn và Sunday có thể nói là đã quen biết nhau khá lâu, khi tham gia các buổi tiệc thượng lưu cũng có đôi lần trò chuyện. Thỉnh thoảng trong những buổi trà chiều của các nàng tiểu thư giới quý tộc, bạn còn gặp em gái sinh đôi của anh ấy là Robin. Cô nàng trong sáng, tốt bụng, mỗi lần đều được anh trai đích thân đưa đi đón về khiến bạn vài lần ghen tỵ.

Lúc đầu, khi bị ép gả cho Sunday, tuy bạn có chút bất mãn vì không được tự do yêu đương nhưng anh ấy đẹp trai lại ưu tú như vậy khiến bạn cũng có chút rung động và mong chờ. Bạn nghĩ rằng dù anh ấy không yêu bạn thì vẫn sẽ đối xử tốt với bạn, ngày tháng sau này sẽ dễ chịu hơn, nhưng ba năm chung sống lại khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và bức bách.

Trong ấn tượng của bạn thời thiếu nữ, Sunday là một chàng trai tỏa sáng như ánh sao chói lọi nhất của gia tộc Oak, anh được đào tạo trở thành người thừa kế, thông minh, điềm tĩnh, chững chạc, cư xử hòa nhã, khi trở thành chồng bạn thì lạnh nhạt và quyết đoán hơn, cũng có đôi phần tàn nhẫn, hoàn toàn không giống dáng vẻ sẽ khóc sau khi li hôn.

Nhưng nếu tất cả là thật, vậy thì bạn phải làm sao đây?

Suy nghĩ một chút, bạn quyết định thử liều một phen.

Bạn đứng lên, đi đến trước mặt Sunday, đoạt đi giấy tờ trong tay anh ấy, một tay nâng cằm anh lên.

Bình luận bỗng chốc bùng nổ.

[Aaa, nữ chính sao lại trở nên bạo dạn như vậy, tôi nhớ cô ấy rất mềm mỏng mà.]

[Cảnh này hình như không có trong kịch bản.]

[Nhìn tai nam phụ đỏ lên rồi kìa, may mà anh ấy có một đôi cánh nhỏ để che tai lại.]

[Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim anh ấy đang đập thình thịch.]

[Nam phụ luôn muốn nữ chính lại gần mình, nhưng lại phải cắn răng đẩy cô ấy ra.]

...

Bạn lướt nhanh qua các con chữ, sau đó nhìn xuống Sunday.

Anh kinh ngạc nhìn bạn, mắt mở to không thể tin nổi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh vội hất tay bạn ra:

- Em làm gì vậy?

Bạn bật cười, bình luận nói rằng Sunday không có sự phòng bị với bạn, càng không thật sự muốn tổn thương bạn, nếu bạn đứng quá gần có thể khiến anh ấy mất cảnh giác, bình thường anh ấy mạnh miệng với bạn chẳng qua là do đứng ở khoảng cách xa.

Bạn càng tiến sát hơn, đưa tay chạm vào đôi cánh lông mềm trên tai anh ấy, quả nhiên nhìn thấy đôi tai đỏ ửng.

Hô hấp của Sunday như ngưng lại, anh thấy mặt mình nóng bừng, muốn đẩy bạn ra nhưng tay chân như bị đình trệ, và thật lòng thì anh không muốn làm thế, có lẽ sau hôm nay anh sẽ không còn cơ hội được lại gần bạn, trong thoáng chốc anh muốn níu giữ khoảnh khắc thân mật này thêm chút nữa.

- Chúng ta không li hôn nữa, được không?

Bình luận càng nóng hơn.

[Hả, tôi mới đi có một chút mà nữ chính lại đột nhiên thay đổi quyết định, có phải đã nhận ra gì không?]

[Kịch bản này hơi khác với hai lần tôi xem trước đó, liệu đây có phải ý của nhà sản xuất không?]

[Nam phụ chắc sẽ không đồng ý đâu, anh ấy luôn nghĩ cho nữ chính, không muốn cuộc đời cô ấy lỡ dở vì mình.]

[Nhưng anh ấy chỉ còn mấy tháng nữa thôi, chẳng lẽ định đem chôn giấu tình cảm của mình đến lúc chết sao?]

[Nếu nữ chính và nam phụ tiếp tục ở bên nhau, vậy sau này nam chính còn xuất hiện không?]

[Ai quan tâm chứ, nam phụ xứng đáng được yêu thương.]

Tim Sunday đập lỡ một nhịp, theo bản năng muốn gật đầu, anh biết rằng một khi mất bạn, anh sẽ đau đớn đến nhường nào, nhưng anh không thể tiếp tục trói buộc bạn bên cạnh một kẻ sắp chết như anh. Ba năm nay, anh đã không ngừng cố gắng tìm cách chữa trị cho chính mình, chỉ mong một ngày nào đó khi khỏi bệnh, anh có thể lột bỏ lớp mặt nạ mình đang đeo, nói cho bạn biết rằng anh rất yêu bạn, anh muốn nâng niu bạn cả đời. Chỉ là dẫu anh làm gì, căn bệnh cũng không hề thuyên giảm, trái lại còn trở nặng, thời gian của anh không còn nhiều nên cho dù không cam lòng anh vẫn buộc mình buông tay.

Anh cười khẽ:

- Y/n tiểu thư, hôn nhân không phải trò đùa, chính em đã đề nghị li hôn, bây giờ lại không muốn nữa, tôi không có thời gian để chơi với em.

Sunday cố che giấu giọng nói run rẩy của mình, bàn tay anh giấu dưới lớp áo siết chặt lại, mỗi lần nói lời tổn thương với bạn, anh đều dằn vặt bản thân rất nhiều.

Bạn bóp chặt cằm anh ấy, ép anh nhìn thằng vào bạn:

- Nếu đã không thích em, tại sao năm đó lại đồng ý kết hôn với em, một người thừa kế xuất sắc như anh cho dù bị ép cưới cũng sẽ không đến lượt em phải không?

Không, Sunday mở miệng định phủ nhận, nhưng rồi lại khựng lại, khẽ cụp mắt. Anh rất thích bạn. Năm đó, khi gia tộc bạn lâm vào cảnh sa sút, biết cha mẹ bạn định ép gả bạn để cứu lấy tập đoàn, anh đã không thể đứng yên. Anh liền ra tay giúp đỡ họ, để họ gả bạn cho anh, vì anh không chịu nổi ý nghĩ bạn sẽ thuộc về người khác.

Anh khi ấy đã rất mong chờ vào những năm tháng được ở bên cạnh bạn, tự hứa sẽ luôn yêu thương và trân trọng bạn. Hôn trường tràn ngập hoa cưới và màu sắc bạn thích, anh tự mình chọn ngày, lên thực đơn, thiết kế thiệp mời và váy cưới cho bạn, mọi thứ anh đều dụng tâm chuẩn bị, muốn cho bạn một đám cưới ngọt ngào nhất.

Ngày bạn khoác lên mình bộ váy cô dâu, theo anh bước vào lễ đường, xinh đẹp trong vòng tay anh, trái tim anh cảm thấy ngọt ngào như kẹo mạch nha phủ thêm một lớp mật ong. Khoảnh khắc đó, thời gian như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng nhạc du dương và đôi mắt long lanh như gió xuân của bạn phản chiếu hình bóng anh, khiến anh vô thức muốn ôm chặt bạn hơn, khắc ghi giây phút này mãi mãi. Anh nắm lấy tay bạn, cẩn thận trao nhẫn, trang trọng thề nguyện, khi nụ hôn rơi xuống bờ môi mềm mại của bạn, anh muốn tuyên bố với cả thế giới rằng bạn sẽ mãi mãi là của anh.

[Haizzz, nam phụ thật là, bản thân rất muốn rước con gái người ta vào cửa lại nói dối rằng mình bị ép cưới vợ, lừa cả nữ chính lẫn ba mẹ cô ấy.]

[Nam phụ tuy tâm cơ nhưng yêu nữ chính thật lòng, mọi chuyện luôn đặt cô ấy làm ưu tiên, nữ chính gả cho anh ấy lẽ ra nên được hạnh phúc, chỉ tiếc số mệnh ngắn ngủi...]

[Một người tuyệt vời như vậy, lại chết trong đau khổ và cô độc, tôi vẫn hi vọng nữ chính có thể ở bên cạnh anh ấy thêm một thời gian nữa.]

[Dù có lý do nhưng anh ấy cũng đã không ít lần làm tổn thương nữ chính mà, cô ấy lại không hề hay biết nỗi khổ của anh ấy thì sao thông cảm và thấu hiểu được.]

Thấy Sunday mãi vẫn không trả lời, mà bình luận thì đã tiết lộ hết thông tin nên bạn cũng chẳng buồn hỏi nữa, trực tiếp cưỡng hôn anh.

Sunday cảm thấy mọi dây thần kinh của mình dường như vừa ngừng hoạt động, hô hấp anh nghẹn lại không thể suy nghĩ được gì, chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào mà anh luôn khát khao. Đôi mắt anh dừng trên gương mặt xinh đẹp của bạn, nơi hàng mi cong cong cùng vành mắt hơi khép hờ của bạn, anh nắm chặt tay mình, ngăn bản thân không mất đi lý trí, ngăn đôi tay muốn vươn ra kéo bạn vào lòng, kéo dài nụ hôn này đến vĩnh hằng.

Mặc kệ bình luận đang sôi trào, bạn tiếp tục chiếm lấy môi Sunday, vòng tay qua ôm cổ anh, để đôi cánh của anh run rẩy đập nhẹ vào mặt bạn, lưỡi bạn lướt nhẹ qua môi anh, cạy mở hàm răng của anh và luồn vào trong. Bạn thử thăm dò giới hạn của anh, phát hiện anh không hề có ý phản kháng thì mạnh mẽ khuấy đảo khoang miệng anh, hôn đến mức gương mặt người bên dưới đỏ bừng, hai mắt phiếm hồng, đầu óc mụ mị, gần như nghẹt thở bạn mới luyến tiếc buông ra.

Bạn khẽ liếm môi:

- Mềm thật.

Muốn hôn nữa.

Sunday nghẹn lời, mọi từ ngữ đều như muốn bay biến, anh không tự chủ được mà đưa tay sờ lên môi mình, hương vị của bạn đọng lại trên đầu lưỡi anh rất ngọt. Anh nhìn bạn chằm chằm, những gì muốn nói đều không thể thốt ra, chỉ còn lại sự bối rối, anh không hiểu sao bạn lại làm thế, mọi nỗ lực giữ cho bản thân luôn lạnh lùng trước bạn đều bị đánh bay.

Bạn mỉm cười đưa tay vuốt tóc anh:

- Không li hôn nữa nhé?

Nụ cười của bạn như ánh bình minh đầu ngày, dịu dàng và rực rỡ, đưa anh đắm chìm vào một vùng trời bình yên, anh liền vô thức gật đầu.

Đến khi lý trí quay trở lại, Sunday mới hốt hoảng nhận ra anh vừa làm gì.

- Em...

Bạn lơ lửng phía trên anh ấy, hai tay đột ngột chống vào thành ghế, giam anh ấy ở giữa, gương mặt bạn lần nữa kề sát anh:

- Em thế nào?

Sunday khẽ nuốt nước bọt, hương nước hoa của bạn vương trên đầu mũi anh, đôi cánh của anh mất kiểm soát mà đập nhẹ, cho thấy nội tâm của chủ nhân nó đang hỗn loạn, từng chiếc lông vũ đang rung lên cũng phản bội nỗ lực giữ bình tĩnh của chính anh. Anh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nhưng vô ích. Hơi ấm từ cơ thể bạn tỏa ra gần đến mức anh không thể lờ đi được.

Bạn hơi nghiêng đầu, ánh mắt thích thú khi nhìn thấy phản ứng của anh:

- Không trả lời được?

Giọng bạn nhẹ nhàng nhưng lại như một đợt sóng khuấy động thêm cơn bão trong lòng anh.

Sunday mím môi, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt bạn.

- Không có gì.

Anh cố tỏ ra xa cách nhưng giọng nói trầm thấp của anh lại vô tình để lộ sự căng thẳng.

Bạn khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ vào phần gốc đôi cánh đang run rẩy của anh. Sunday giật mình, cả người như đông cứng lại. Cảm giác từ đầu ngón tay bạn lướt qua khiến anh có chút hoảng loạn, đó là một trong những nơi yếu đuối nhất của anh, vốn dĩ không dễ để người khác chạm vào, nhưng anh lại không có ý định hất tay bạn ra.

- Anh nhạy cảm thật đấy.

Bạn trêu chọc, ánh mắt lấp lánh tia tinh nghịch.

Sunday khẽ siết chặt bàn tay, trái tim đập nhanh hơn, anh biết mình đã hoàn toàn thất bại trong việc che giấu cảm xúc rồi. Từng nhịp đập vang vọng trong tai anh, đến nỗi anh có cảm giác bạn cũng nghe thấy chúng.

[Haha, nam phụ bị vợ trêu đến đầu óc mơ hồ rồi, bình thường lạnh lùng là thế, hóa ra khi bị vợ chạm vào liền nhũn cả người.]

[Anh ấy khi đỏ mặt đáng yêu thật đấy.]

[Nam chính đừng xuất hiện, biên kịch, tôi muốn nam phụ khỏe mạnh và sống với nữ chính trọn đời.]

[Đúng đúng, nam phụ vừa đẹp vừa giàu lại thương vợ, tìm đâu ra người tốt với nữ chính hơn chứ.]

[Nữ chính lột bỏ vẻ ngoài yếu đuối, trở nên bá đạo, nam phụ lạnh lùng trở thành nam chính tiểu kiều thê, haha, đúng kiểu tôi thích.]

Bạn chậm rãi trượt đầu ngón tay dọc theo đường viền mềm mại của đôi cánh, cảm nhận từng sợi lông vũ khẽ run dưới cái chạm nhẹ của mình. Sunday nín thở, sống lưng anh cứng đờ, đôi cánh vô thức khép lại một chút, như muốn trốn tránh bạn nhưng lại chẳng thể thoát được.

- Đừng trêu chọc anh.

Anh nắm lấy bàn tay bạn, ngăn bạn tiếp tục đùa nghịch, vẻ mặt căng thẳng của anh lộ ra một chút tổn thương hiếm thấy.

Bạn cười nhẹ, hơi rút tay về nhưng ánh mắt thì lại không hề có ý định buông tha:

- Oh, ngay cả xưng hô cũng đổi rồi?

Hơi thở của bạn phả nhẹ vào làn da anh, mang theo một chút ấm áp, một chút hương vị mơ hồ khiến anh không thể suy nghĩ rõ ràng, tiếng cười của bạn trong trẻo như tiếng chuông gõ vào tim anh từng nhịp liên hồi.

Sunday nuốt khan, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay hơi trắng bệch. Anh biết mình nên đẩy bạn ra, nên lấy lại khoảng cách vốn có, nhưng lý trí anh dường như đang chống lại chính mình.

Bạn đặt tay lên ngực anh, cách một lớp áo lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh trong lòng bàn tay, sau đó tay bạn di chuyển xuống dưới, dừng lại trên cơ bụng săn chắc của anh. Sunday khẽ rùng mình khi cảm giác mềm mại từ tay bạn chạm vào cơ thể anh. Làn da của anh như bị đốt cháy bởi sự gần gũi ấy, mỗi chuyển động của bạn như một luồng điện chạy dọc sống lưng anh, khiến anh không thể tập trung vào điều gì nữa.

- Em có biết mình đang làm gì không?

Giọng anh khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn bạn chăm chú. Mỗi cử động của bạn đều như muốn thiêu đốt chút lý trí còn sót lại của anh.

Khóe môi bạn cong lên, tựa như một chú mèo đang trêu đùa con mồi của mình:

- Em chỉ là đang gần gũi chồng mình thôi.

Anh sững người, rồi bật cười khẽ:

- Y/n, lẽ ra hôm nay chúng ta nên li hôn, lẽ ra em không nên ở đây trêu đùa anh như thế này, lẽ ra...

- Lẽ ra anh nên đẩy em ra như mọi lần?

Sunday im bặt, lời nói của anh bị chặn đứng, hôm nay bạn cư xử thật kỳ lạ, ngay cả anh cũng đánh mất sự tỉnh táo thường ngày. Sự gần gũi của bạn giống như một loại rượu mạnh làm anh chỉ vừa ngửi đã muốn say, mọi giác quan đều bị đánh thức bởi một thứ gì đó vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Những câu nói chưa kịp thốt ra đã tan biến trong không gian, chỉ còn lại một khoảng lặng ngột ngạt. Cái nhìn của bạn như vũ khí vô hình, khiến anh đắm chìm trong sự mê hoặc không thể chống cự. Anh theo bản năng muốn tiến gần thêm, nhưng lại sợ rằng chỉ một bước nữa thôi, mọi thứ sẽ không còn có thể cứu vãn.

Sunday hơi cụp mắt:

- Em đang thử thách anh?

Giọng anh mang theo một chút cảnh cáo, nhưng nhiều hơn cả là sự bất lực. Anh định đưa tay đẩy bạn ra nhưng lần này lại chẳng còn đủ can đảm, bạn quá gần, sự hiện diện của bạn bao trùm toàn bộ hơi thở của anh, chiếm lĩnh các giác quan của anh, biến mọi dao động trong lòng anh thành một cơn bão lớn.

Bạn chăm chú quan sát từng cử động của anh, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng.

[Nữ chính hình như có tình cảm với nam phụ rồi.]

[Gặp tôi, nếu có một anh chàng đẹp trai lại tỏ ra yếu thế và đỏ mặt trước mắt tôi như vậy, tôi cũng động lòng.]

[Thật mong hai người họ có thể luôn hạnh phúc bên nhau.]

[Nam phụ sợ rằng bản thân sẽ có lúc mất kiểm soát mà làm tổn thương nữ chính, nhưng nãy giờ hai người tiếp xúc gần lâu như vậy, anh ấy cũng không có biểu hiện phát bệnh mà.]

[Nghe nói căn bệnh đó vốn chỉ xuất hiện vài lần trong tháng, nhưng sau khi nữ chính rời đi thì số lần anh ấy tái phát diễn ra thường xuyên hơn, trông rất đáng sợ.]

Bạn nhíu mày, xém nữa quên mất Sunday có bệnh trong người, chỉ là bạn vẫn chưa biết chính xác anh ấy mắc bệnh gì.

Ngón tay bạn di chuyển dưới viền hàm anh, gãi nhẹ như đang nựng một chú cún nhỏ. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay bạn, siết chặt nhưng không hề thô bạo, anh ngước lên nhìn bạn, trong mắt là vô vàn tia cảm xúc mãnh liệt:

- Rốt cuộc em muốn gì?

Bạn không vội trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt hoàng kim của anh phản chiếu hình bóng bạn, một nụ cười nhàn nhạt khẽ nở trên môi bạn:

- Anh nghĩ sao?

Giọng bạn nhẹ như gió thoảng lại khiến đáy mắt anh cuộn trào sóng ngầm, anh hít một hơi thật sâu, cố tìm lại giọng nói của chính mình:

- Y/n, anh không ở đây để chơi với em.

Ngón tay còn lại của bạn lướt qua gò má anh, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ làn da căng thẳng:

- Anh có biết... nhìn anh bây giờ rất đáng yêu không?

Đáy mắt anh tối lại, hơi thở khẽ lỡ nhịp, một cảm giác xa lạ len lỏi vào tim anh, sự yếu đuối mà anh chưa từng cho phép mình thể hiện trước bất kỳ ai đang bị bóc trần, ham muốn của anh bị bạn từng chút một khơi dậy, điều đó khiến anh phát điên.

- Y/n, dừng lại đi, nếu không em sẽ hối hận...

Lời chưa kịp nói hết bạn đã đột ngột rút tay ra khỏi tay anh, vòng ra sau cổ anh, kéo anh lại gần hơn:

- Suỵt... anh nói nhiều quá đấy.

Sunday đông cứng, lời nói của bạn nhẹ bẫng nhưng từng từ lại như sợi dây trói buộc trái tim anh, lồng ngực anh phập phồng, đáy mắt anh sâu thẳm, từng hơi thở nặng nề. Bạn gần quá, gần đến mức anh có thể đếm được từng hơi thở nhẹ nhàng của bạn lướt qua da mặt anh, khiến anh căng thẳng đến nghẹt thở.

Bạn nghiêng người, khoảng cách giữa cả hai càng được rút ngắn khi cánh tay còn lại của bạn di chuyển ra sau, đặt lên lưng dưới của anh, kéo anh sát lại bạn hơn.

Sunday căng cứng người, hơi thở trở nên rối loạn khi từng đầu ngón tay của bạn lướt nhẹ trên lưng anh. Một luồng nhiệt bùng lên, lan tỏa khắp cơ thể, như một cơn sóng ngầm cuốn trôi tất cả lý trí mà anh cố níu giữ.

- Y/n... đừng...

Giọng anh trầm khàn, nửa như cảnh báo, nửa như van nài, nhưng ngay cả chính anh cũng không rõ mình muốn bạn dừng lại hay tiếp tục.

Bạn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tia nghịch ngợm xen lẫn chút dịu dàng đến mê hoặc.

- Vậy nếu em không dừng thì sao?

Lời nói của bạn như một mồi lửa ném thẳng vào ngực anh. Sunday siết chặt nắm tay, cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng sự đụng chạm của bạn khiến toàn thân anh nóng rực. Một cơn rung động mạnh mẽ lan khắp từng tế bào, như tia lửa bén vào thùng thuốc súng sắp bùng nổ.

- Em sẽ hối hận.

Bạn như có như không vuốt ve đôi cánh nhỏ sau tai anh, ánh mắt không hề nao núng trước lời cảnh báo yếu ớt của anh.

- Trong từ điển của em không có hai từ "hối hận".

Cái chạm vào cánh của bạn khiến anh cảm thấy cả người mềm nhũn, vô thức ngã về phía bạn, anh muốn lùi lại nhưng bị vòng tay của bạn ôm chặt.

- Sunday, những gì anh nợ em trong ba năm qua, hôm nay em sẽ đòi lại từng chút một.

Bạn cúi đầu, chủ động rút ngắn khoảng cách, môi chạm môi, hơi thở nóng bỏng giao hòa. Anh rùng mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát trước khi cơn sóng khát khao ập đến nhấn chìm anh hoàn toàn. Khoảnh khắc đó, lý trí cuối cùng của Sunday sụp đổ.

Anh đắm chìm vào nụ hôn của bạn, chủ động đáp lại từng nhịp điệu làm anh si mê. Bàn tay anh luồn ra sau lưng bạn, siết chặt, kéo bạn sát vào mình như thể sợ đánh mất giây phút này. Nụ hôn từ dịu dàng hóa cuồng nhiệt, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, nồng nàn và đầy khát khao. Đôi môi anh mơn trớn, khám phá từng góc nhỏ, như muốn khắc ghi hương vị của bạn vào tâm trí. Ngón tay anh khẽ vuốt ve dọc theo sống lưng bạn, mang theo những cơn ham muốn không thể cưỡng lại được.

Như một bản nhạc không lời, hòa nhịp theo cảm xúc, để mặc cho đam mê dẫn lối. Anh siết chặt vòng tay hơn, cơ thể sát gần đến mức cả hai có thể cảm nhận nhịp tim rộn ràng của nhau. Không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn lại anh và bạn, đắm chìm trong cơn say ngọt ngào này.

Bạn chính là giới hạn cuối cùng mà anh sẵn sàng vượt qua.

19/02/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com