23.3 Sunday: Anh là nam chính đời em (End)
Năm đó, khi kết hôn, Sunday đã từng nghĩ sự hiện diện của bạn sẽ là liều thuốc xoa dịu cho sự giày vò bất tận mà anh đang phải chịu, rằng khi ở bên cạnh bạn, anh sẽ có thể giữ cho thần trí tỉnh táo, không bị lời nguyền chi phối. Nhưng cuối cùng, nỗi sợ hãi bản thân sẽ mất khống chế mà tấn công bạn đã khiến anh từ bỏ và chọn cách giấu giếm, để rồi vẫn làm tổn thương bạn theo một cách khác.
Từ đầu đến cuối, anh đều dùng những cách thức cực đoan nhất làm hại bản thân và người xung quanh.
Sau khi kể xong toàn bộ cáu chuyện, Sunday cẩn thận quan sát nét mặt của bạn, chú ý đến từng chi tiết nhỏ, anh không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một biểu cảm nào đó của bạn, càng sợ sẽ nhìn thấy dù chỉ một tia ghét bỏ trên gương mặt người anh thương.
Bạn mở to mắt kinh ngạc trước những gì vừa được nghe, môi mấp máy không thể thốt nên lời. Mọi thứ thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của bạn, từng câu từng chữ từ miệng anh ghép lại thành một bức tranh kỳ dị khiến bạn nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Thấy bạn như vậy, anh càng tỏ ra lo lắng, ngón tay vô thức bấu mạnh vào lòng bàn tay bạn, lực mạnh đến mức khiến bạn đau nhói. Ánh mắt anh thấp thoáng nét hoảng hốt, như đang chờ đợi một phán quyết cho ngày tháng sau này của mình. Anh đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, nhưng điều đó không khiến nỗi sợ trong lòng anh vơi đi, ngược lại càng lớn thêm. Nếu bạn xa lánh anh, nếu bạn ghét bỏ anh... vậy thì anh phải đối diện với bạn thế nào đây? Nghĩ đến việc bạn sẽ đòi li hôn với anh lần nữa, trái tim anh như bị xé toạc ra.
Cơn đau bất chợt kéo bạn trở về thực tại. Bạn hoàn hồn, thoát khỏi sự choáng ngợp vì những điều vừa nghe.
Nhìn anh đang căng thẳng, nét mặt hiện lên vẻ khẩn cầu khiến bạn càng thêm mềm lòng, người trước mặt hẳn đã phải chịu rất nhiều đau đớn và khổ sở. Bạn hé miệng, muốn an ủi anh nhưng chẳng biết phải mở lời ra sao, những câu nói sáo rỗng lúc này không có ý nghĩa, còn lời nói chân thành lại cứ mắc kẹt nơi cổ họng.
Anh chủ động tiến lại gần, dụi trán vào vai bạn, tiếng anh nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:
- Y/n...
Đôi cánh của anh áp sát vào tai, rũ xuống cho thấy tâm trạng bất an của chủ nhân nó, sự im lặng của bạn chỉ càng khiến nỗi lo trong anh thêm lớn dần. Sunday không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể vùi sâu hơn vào bờ vai bạn, thầm cầu xin bạn sẽ không đẩy anh ra, nhịp thở run rẩy cuốn theo từng con sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Bạn nghiêng đầu, nhìn đôi vai đang căng cứng của anh cùng bàn tay vẫn bám chặt lấy tay bạn, ánh mắt bạn khẽ dịu lại:
- Sunday...
Những năm qua, anh ấy đã phải một mình chịu đựng tất cả giày vò và đau khổ mà không có cách nào thoát ra. Xiềng xích của định mệnh trói chặt anh, nhấn chìm anh trong màn sương u ám.
- Mm...?
Bạn nhẹ nhàng nâng tay, xoa đầu anh rồi vuốt ve đôi cánh mềm mại. Cảm giác dưới tay bạn ấm áp và dịu dàng, như một lời trấn an không cần ngôn từ làm anh bất giác thả lỏng:
- Lời nguyền đó thật sự không có cách nào phá giải sao?
Anh hơi ngọ nguậy rồi chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn:
- Không có, những người mắc phải chưa từng có ai thoát được.
Tộc Halovian là một thiên tộc cổ xưa, lời nguyền cũng được gieo xuống từ rất sớm, trong hàng ngàn năm nay đã có không ít cặp song sinh ra đời, nhưng tất cả đều không thoát khỏi số mệnh.
Bạn trầm tư một lát rồi hỏi:
- Vậy... người bị nguyền có thể sống lâu nhất là ai?
- Nghe nói là một cụ bà đã sống cách đây 200 năm, thọ hơn 80 tuổi, còn lại đa phần đều mất khá trẻ.
Linh hồn và cơ thể đều bị ăn mòn và cắn nuốt cho đến khi không còn lại gì, thường thì sẽ không thể kéo dài hơn mười năm trước khi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Bạn mím môi, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi tiếp:
- Anh có biết nguồn gốc lời nguyền không?
Sunday khẽ lắc đầu:
- Không biết, trong ghi chép của thiên tộc không có ghi lại hoặc có lẽ tài liệu đã bị tiêu hủy từ lâu để ngăn người khác tìm ra nguyên nhân và tìm được cách phá giải.
Một dòng tộc cổ xưa đã làm gì để phải chịu lời nguyền tàn độc ngàn đời như thế? Và tại sao chỉ nhằm vào các cặp song sinh?
Là ân oán gia tộc, là phản bội lời thề, là vi phạm giao ước hay gây ra những bi kịch không thể cứu vãn? Nhưng dù là lý do gì, thế hệ sau cũng không đáng phải gánh chịu những điều này.
- Thời gian của anh còn bao lâu?
Sunday lại lắc đầu:
- Anh không biết. Trong những tài liệu còn sót lại cho biết tác động của lời nguyền đến mỗi người là khác nhau. Tuy không có cách phá giải nhưng có thể xoa dịu bằng một cách nào đó.
Anh đã tìm đọc rất nhiều tư liệu về các tổ tiên bị nguyền rủa, nhất là cụ bà đã sống thọ kia, mong tìm ra một cách nào đó để bản thân có thể khắc chế và chung sống với lời nguyền lâu dài, nhưng tất cả đều khá mơ hồ, hầu hết đều nói rằng những thứ mà mình trân quý nhất có thể là thuốc an thần, cũng có thể là thuốc độc khiến bản thân bị hủy hoại nhanh hơn.
- Giống như tiếng hát của Robin đã giúp anh tĩnh tâm nhiều năm nay?
- Ừm, nhưng có vẻ nó không còn tác dụng nữa.
Nhắc đến đây, Sunday đột nhiên đỏ mặt, nhớ đến nụ hôn ban nãy của bạn giúp anh tỉnh táo lại, anh xấu hổ rúc sát vào cổ bạn hơn.
Bạn dường như không nhận ra sự bối rối của anh, tiếp tục vỗ về người trong lòng:
- Không sao, sau này chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.
Cho dù không chấm dứt được, cũng phải có cách nào đó để làm tác động của nó.
- Mm...
Động tác của bạn hơi dừng lại khi cảm nhận cần cổ mình đang nóng lên, bạn nhíu mày, nhẹ nhấc đầu Sunday ra khỏi vai mình thì phát hiện mặt anh đỏ rực như gấc làm bạn giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Sunday mím môi, ánh mắt len lén nhìn môi bạn rồi vội vã liếc sang hướng khác, vành tai cũng đỏ ửng, đôi cánh không tự chủ được mà rung nhẹ. Bạn dõi theo hướng mắt anh, lúc này mới chợt nhớ ra tình cảnh trong căn phòng kia, liền không nhịn được mà vỗ nhẹ đầu anh và bật cười:
- Anh ngại cái gì, chẳng phải chuyện thân mật hơn còn làm rồi sao?
Anh ngượng ngùng quay mặt đi, ngón tay vô thức vân vê vạt áo mỏng, khẽ lẩm bẩm:
- Không giống nhau mà...
Bạn thầm thở dài, tự hỏi đây có thật sự là chồng mình không, sao mà vừa dễ ngại vừa đáng yêu thế này, hay đây vốn dĩ là bản chất của anh ấy, chỉ là trước đây được che giấu quá kỹ?
Cầm hộp sơ cứu đặt gọn qua một bên, bạn trực tiếp kéo anh nằm xuống giường, dang tay ôm chặt anh.
Sunday hơi kinh ngạc trước hành động của bạn, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực bạn, hơi thở đều dần theo nhịp tim của bạn. Cánh tay anh vòng qua eo bạn, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể bạn xoa dịu tâm hồn anh.
Bạn luồn tay vào vuốt ve mái tóc mềm như lụa chảy qua kẽ tay, rồi gãi nhẹ lên da đầu anh, đáp lại là vài âm thanh rên rỉ thỏa mãn phát ra từ cánh môi mỏng, nghe như một chú mèo con đang được cưng chiều.
Bạn cười khẽ:
- Anh thích sao?
Sunday lười biếng nhắm hờ mắt, cọ cọ vào lòng bạn, giọng trầm khàn pha chút nũng nịu:
- Mm... thích... muốn được em chạm vào... nhiều hơn...
Nụ cười của bạn càng sâu thêm, trong mắt ánh lên tia tinh nghịch:
- Muốn bao nhiêu đây, hửm?
Sunday hơi mở mắt, đôi mắt mơ màng mang theo vẻ mê hoặc ngước nhìn bạn rồi lại dụi mặt vào ngực bạn:
- Mm... nhiều lắm...
Dáng vẻ của anh lúc này, vừa yếu đuối vừa dễ thương, khiến bạn muốn nâng niu, cũng muốn trêu chọc.
Bạn như có như không lướt qua đôi cánh nhỏ, thích thú tận hưởng cảm giác nó giật giật trên tay mình:
- Tham lam quá đấy.
Sunday đưa tay che cánh lại, thoát khỏi sự trêu chọc của bạn:
- Nhưng anh chỉ tham với mình em thôi.
Hơi nghiêng đầu, bạn khẽ thổi lên vành tai anh, ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ trên đầu anh, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, khiến người trên thân không khỏi rùng mình, đôi mày nhíu lại như đang tận hưởng rồi bất giác siết chặt eo bạn hơn.
Bạn bật cười, tay đổi hướng, trượt xuống cổ rồi lướt nhẹ trên bờ vai rắn chắc, trượt dọc xuống sống lưng, cảm nhận được cơ thể anh hơi căng lên theo từng cái vuốt ve. Bạn ghé sát tai anh, thì thầm:
- Nhiều như này à?
Sunday không đáp, chỉ tiếp tục dụi dụi vào lòng bạn như một con mèo đang đòi được chiều chuộng. Một lúc sau, anh khẽ lẩm bẩm, giọng pha chút hờn dỗi:
- Em biết rõ rồi còn hỏi.
Bạn cong mắt, cố ý cúi xuống gần hơn, tay kia nâng cằm anh lên, vuốt ve làn da mịn màng dưới các ngón tay, môi bạn gần sát môi anh nhưng không chạm vào, hơi thở bạn phả nhẹ vào da làm anh ngứa ngáy.
Sunday chớp mắt, đôi con ngươi vàng kim phủ một lớp sương mờ, đắm chìm trong cảm giác vừa ngọt ngào vừa trêu ngươi. Anh hé môi chờ đợi, nhưng bạn chỉ tiếp tục nựng cằm và xoa lưng anh.
Với một cái bĩu môi đầy bất mãn, anh hơi nhúc nhích, định chủ động hơn nhưng vừa cử động thì bạn đã xoay người đè anh nằm xuống dưới, một tay bạn áp lên ngực anh, ánh mắt tràn đầy vẻ tinh nghịch:
- Gấp gáp thế à?
Sunday mím môi, vẻ mặt giận dỗi quay sang một bên, nhưng đôi tai đỏ bừng và đôi cánh đang đập nhẹ lại không thể che giấu sự mong đợi của anh. Bạn nhịn cười, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn phớt lên vành tai kia, thích thú quan sát người dưới thân khẽ run lên, phải rất kiềm chế để không trêu chọc anh thêm.
Anh bất ngờ quay mặt lại, áp môi mình lên má bạn, màn sương trong mắt đã tan đi, thay vào đó là một sự dịu dàng vô tận. Nụ hôn anh đặt lên má bạn nhẹ như cánh hoa rơi, mang theo một chút lưu luyến không muốn rời.
Bạn chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì anh đã vùi mặt vào hõm cổ bạn, đôi cánh khẽ ôm lấy khuôn mặt bạn.
- Trêu chọc anh rồi thì không được rời xa anh.
Thanh âm trầm thấp ẩn chứa sự đáng thương và lo sợ, nếu giây phút ngọt ngào này chỉ là thoáng qua thì anh ước rằng mình chưa từng được cảm nhận, anh không muốn phải đối diện với sự trống rỗng khi nó biến mất. Anh sợ rằng một khi đã nếm trải sự ấm áp này, trái tim mình sẽ không thể quay lại những ngày tháng cô đơn trước kia.
Bàn tay anh khẽ siết chặt eo bạn, như muốn níu giữ khoảnh khắc này lâu hơn một chút. Đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi sợ hãi chẳng thể gọi tên. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, anh nguyện đắm chìm trong nó mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại.
- Đừng bỏ rơi anh.
Giọng anh khàn đi, như thể chỉ cần bạn rời đi, cả thế giới của anh sẽ sụp đổ.
Bạn cẩn thận gỡ tay anh ra khỏi eo mình, nắm lấy và nhẹ nhàng xoa lên những vết thương vừa được băng bó, rồi hôn xuống mu bàn tay anh.
- Em đã nói sẽ không hối hận, Sunday, tin tưởng em nhé? Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Sunday run rẩy dưới cử chỉ yêu thương của bạn, khóe mắt anh hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu.
Bạn dịu dàng xoa đầu anh, đôi môi hạ xuống áp lên bạc môi mỏng của người bên dưới, không còn sự trêu chọc, không phải là nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước mà sâu lắng, mang theo hơi ấm ngọt ngào và cả những xúc cảm không tên. Sunday khẽ run lên, rèm mi dài hơi rung động, như thể trái tim cũng đang đập nhanh hơn theo từng nhịp chạm.
Bạn không vội vã, chỉ chậm rãi thưởng thức hương vị quen thuộc mà cũng đầy mê hoặc, mơn trớn từng tấc da thịt lành lạnh đang dần ấm lên. Đầu ngón tay vuốt ve gò má anh, cảm nhận hơi thở nóng rực dần trở nên vội vã.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng. Anh ngước nhìn bạn, đôi mắt ươn ướt như phủ một tầng sương mỏng, vừa mơ hồ vừa say đắm.
- Mm...
Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ như một lời mời gọi.
Không cần thêm bất cứ lời nào, bạn nhấn môi xuống dẫn nụ hôn sâu hơn, lần này chẳng phải là sự dịu dàng đơn thuần, mà là sự chiếm hữu hoàn toàn.
Cánh tay anh vòng ra sau ôm bạn, phó mặc bản thân cho bạn, để bạn đưa anh đến miền hoang lạc của khao khát và đam mê.
Nhiệt độ trong phòng dường như dâng cao, hơi thở hòa quyện theo nhịp tim dồn dập. Bạn lặng lẽ đón nhận từng cơn run rẩy của anh áp vào mình, nhìn rõ sự yếu mềm ẩn sâu bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng thường ngày, chỉ bộc lộ ra khi ở bên bạn.
Nhẹ nhàng, bạn lướt môi dọc theo đường viền hàm tinh tế, để lại từng dấu vết vấn vương nơi làn da nhạy cảm. Sunday khẽ nghiêng đầu, để lộ cần cổ trắng ngần, hơi thở gấp gáp thoát ra như một tiếng thỉnh cầu không lời.
- Ưm...
Bạn dừng lại một chút, nhìn xuống gương mặt anh, nơi đôi mắt trong veo đang bị hơi sương của dục vọng phủ kín, ánh hoàng kim dần trở nên mờ đục. Đôi môi anh hé mở, như chờ đợi một điều gì đó, một sự xâm chiếm trọn vẹn, một sự khuất phục ngọt ngào.
Bạn rũ mắt, môi lại tìm đến môi, lần này không còn bất cứ sự chần chừ nào. Đầu lưỡi quấn lấy nhau trong vũ điệu đê mê, nhấn chìm cả hai vào cơn sóng trào dâng của ham muốn không điểm dừng.
Sunday bám chặt lấy bạn, thả mình trôi theo từng cử chỉ ve vuốt, từng cái chạm nóng rực đang đốt cháy mọi giác quan. Dưới sự dẫn dắt của bạn, anh thấy mình như chìm sâu vào một lớp mây bồng bềnh, không cần lo lắng cho ngày mai, không cần nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài việc được bạn yêu chiều.
Mọi suy nghĩ hỗn loạn đều bị cuốn trôi, chỉ còn lại bạn và anh trong không gian ngập tràn ánh trăng, đêm nay, hãy để mặt trăng treo cao ngoài cửa sổ chứng kiến anh hoàn toàn thuộc về người con gái anh yêu.
Những đầu ngón tay lướt nhẹ trên tấm lưng trần, hơi thở đứt quãng giữa từng cái chạm nồng nhiệt, hình bóng bạn phản chiếu nơi đáy mắt, bạn là tình yêu, là khao khát, cũng là chấp niệm và tín ngưỡng của anh.
- Đừng dừng lại...
Lời nói nhỏ đến mức gần như tan biến vào giữa những nụ hôn dồn dập, rơi vào tai bạn thứ âm thanh tựa mật ngọt chết người. Bạn rải những nụ hôn dọc theo cần cổ anh, cắn nhẹ vào xương quai xanh quyến rũ, lắng nghe từng tiếng rên rỉ ngọt nị thoát ra từ đôi môi đang hé mở.
Ánh trăng len qua rèm cửa, chiếu lên gò má ửng đỏ cùng đôi mắt mê ly của người bên dưới, phủ tầng ánh sáng dịu nhẹ quanh đôi tình nhân đang quấn quýt triền miên.
Đêm nay... sẽ thật dài...
[Tôi muốn kiện trang chiếu phim này, tại sao mua thẻ V.I.P vẫn không được xem cảnh nóng?]
[Phần tiếp theo đâu, sao lại cắt mất rồi?]
[Đả đảo nhà sản xuất, tôi muốn nhìn thấy cảnh nữ chính và nam phụ ân ái.]
☆ ☆ ☆
Sáng hôm sau...
Ánh bình minh xuyên qua rèm cửa, tinh nghịch rơi xuống những mảnh chăn lộn xộn trên giường, tiếng chim hót khe khẽ ngoài cửa sổ, như sợ phá vỡ bầu không khí yên bình của sớm mai.
Sunday khẽ cựa mình, hàng mi dài run nhẹ trước khi từ từ mở mắt. Anh thấy mình đang được bao bọc trong vòng tay ấm áp của người thương, cánh tay bạn mảnh mai quấn quanh anh đem lại cảm giác an toàn đến lạ.
Bạn vẫn chìm trong giấc ngủ, gương mặt an nhiên gần kề, hơi thở nhè nhẹ tựa gió xuân phả vào trán anh từng nhịp đều đặn, như một bản nhạc dịu êm không lời, vỗ về anh sau tất cả tổn thương.
Anh ngước mắt lên, lặng yên ngắm nhìn bạn, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên những đường nét quen thuộc. Được thức dậy bên cạnh bạn, nhìn thấy dáng vẻ bạn ngủ say, đắm mình trong vòng tay bạn là điều mà anh đã mơ ước không biết bao nhiêu lần, nay tất cả đều đã thành sự thật, khóe môi anh không khỏi cong lên một nụ cười mãn nguyện.
Năm tháng sau này, chỉ mong mỗi ngày đều sẽ được hạnh phúc như vậy.
Anh vươn tay vén gọn một lọn tóc ra sau tai bạn, ngón tay thon dài lướt qua gò má mềm như cánh hoa đầu hạ, dừng lại ở bờ môi ngọt ngào hơi hé mở.
Ký ức đêm qua tràn về như sóng cuộn, từ ánh mắt tràn ngập nhu tình, từng cái chạm khẽ khàng thiêu đốt lý trí đến những nụ hôn sâu bỏng rát, dư vị của men say tình ái dường như vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Anh chạm vào môi bạn, miết nhẹ một đường nơi cánh anh đào mềm mịn nhưng chưa kịp tiến sâu thêm thì tay đã bị người bắt lấy.
Bạn mở mắt, đôi con ngươi trong veo phản chiếu bóng hình anh, giọng nói mang theo chút ngái ngủ có vài phần trêu chọc:
- Gia chủ đại nhân, anh đang làm gì thế?
Sunday giật mình trong thoáng chốc, gương mặt trắng trẻo ngay lập tức đỏ bừng:
- Anh... anh chỉ...
Bạn khẽ cười, đuôi mắt cong cong hiện lên tia thích thú, vành môi ngậm lấy ngón tay anh, đầu lưỡi lướt qua làn da nhạy cảm đầy dụ hoặc.
- Chỉ... làm gì cơ?
Nghiêng đầu, bạn cố tình kéo dài giọng, hàng mi chớp chớp như thể chờ đợi câu trả lời.
Sunday rùng mình, sự tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng lên não bộ, anh không kìm được mà bật ra tiếng rên khẽ, trong lòng ngứa ngáy như kiến bò trên chảo nóng.
- Anh chỉ... muốn gần gũi em hơn thôi, không... không có ý gì khác...
Thấy anh luống cuống, bạn càng được đà lấn tới, một tay vẫn nắm lấy bàn tay anh, dùng răng cạ nhẹ qua làn da mỏng manh, tay còn lại chậm rãi chạm vào đôi cánh sau tai, mơn trớn phần gốc cánh mẫn cảm nhất.
- Thật sao?
Sunday mím môi, theo bản năng muốn co người né tránh nhưng chạm phải ánh mắt đầy ý cười của bạn liền như bị đóng băng, anh cảm thấy bản thân tựa hồ muốn bốc cháy trước cái nhìn trêu ngươi của bạn.
- Đừng... đừng trêu anh như vậy nữa mà...
Thanh âm vừa nỉ non vừa hờn dỗi pha chút nũng nịu như kẹo ngọt làm tim bạn mềm nhũn, nhưng bạn vẫn chưa có ý định buông tha cho anh.
- Da mặt của gia chủ đại nhân cũng thật mỏng quá đi...
Sunday nhắm chặt mắt, phó mặc cho số phận, anh không có cách nào phản kháng lại những trò đùa của bạn, sao trước đây anh lại không phát hiện ra người mình yêu còn có một mặt tinh quái thế này.
Thấy vẻ mặt cam chịu của anh, cuối cùng bạn cũng dừng lại, nếu tiếp tục có khi anh sẽ khóc mất.
Buông tha cho đôi cánh đang đập run rẩy và đầu ngón tay hơi co rụt lại, bạn lần nữa kéo anh vào lòng, vuốt ve mái tóc rối bù, giọng dỗ dành:
- Được rồi, không chọc anh nữa.
Hương thơm dịu nhẹ của bạn quấn lấy anh, như một lời thì thầm an ủi, giúp anh dần thả lỏng, nép sát vào người bạn, mùi bạc hà thanh mát vấn vương trên cánh mũi, vỗ về những con sóng nơi đáy lòng.
- Mm...
Sự mềm mại cùng hơi ấm từ làn da bạn khiến anh không kìm được mà khẽ cọ cọ, như chú mèo nhỏ tham luyến sự ngọt ngào.
Nhìn anh rúc vào mình giống một đứa trẻ, bạn không khỏi bật cười, hóa ra cảm giác được ai đó dựa dẫm cũng có thể tuyệt vời như thế này.
- Quản gia Evans có nói qua với em, chú ấy sẽ thông báo cho Robin biết tình trạng hiện tại của anh, nhưng em đã ngăn ông ấy lại, dặn ông ấy không để lộ chuyện này.
Tuy bạn không quá hiểu rõ Sunday nhưng có một điều chắc chắn rằng anh là một người anh trai tốt, không bao giờ muốn em gái phải lo lắng cho mình, vì vậy bạn cũng không để anh phiền lòng.
- Cảm ơn em.
Sunday tiếp tục cọ cọ vào cổ bạn, thầm biết ơn vì bạn đã hiểu cho anh. Đối với Robin, anh luôn muốn bảo bọc em ấy thật tốt, nguyện thay em ấy chống đỡ cả bầu trời.
- Nhưng anh phải hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không được giấu giếm em, càng không được quay lại đối xử tệ với em như ba năm qua, được chứ?
Động tác của anh dừng lại, ngẩng mặt lên đối diện với cái nhìn sâu thẳm từ bạn:
- Nhưng mà...
Anh nhất định sẽ không cư xử tệ hại với bạn như mấy năm qua nữa, nhưng anh không dám chắc bản thân có thể thoải mái bộc lộ mọi thứ với bạn không, anh hoàn toàn tin tưởng bạn, chỉ là anh đã luôn quen với việc tự mình gánh chịu tất cả rồi.
- Không nhưng nhị gì cả, nghe rõ chưa?
Giọng bạn nghiêm nghị không cho phép từ chối, cắt ngang sự bối rối của anh.
Anh đành ngoan ngoãn gật đầu.
- Nghe rõ rồi.
Có lẽ, từ bây giờ anh đã có chỗ dựa cho riêng mình.
Bạn hài lòng xoa đầu anh:
- Ngoan lắm.
Anh khẽ dịch người, rúc sát vào bạn hơn, mặt dụi dụi vào cổ bạn làm nũng:
- Mm... vẫn còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm... và ôm em thế này tiếp không?
Bạn tựa cằm lên đỉnh đầu anh, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm trọn chú mèo trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng ấm áp từng nhịp chậm rãi, như muốn dỗ anh vào giấc ngủ rồi lười biếng nhắm mắt, tận hưởng giây phút yên bình:
- Được rồi, ngủ thêm một lát nữa nhé.
Bên ngoài, bình minh dần lui về phía chân trời, ánh nắng nhạt tô điểm thêm cho khoảnh khắc dịu dàng này. Thế gian ngoài kia đang thức giấc, còn Sunday đang được bao bọc trong thế giới của riêng anh.
Sau này, bạn không còn nhìn thấy những dòng bình luận kia nữa, tựa như nơi bạn đang sinh sống là một vũ trụ thật sự chứ không phải được tạo ra từ công nghệ ảo của ai đó. Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng, bởi vì cuối cùng bạn cũng đã tìm được hạnh phúc thật sự cho mình, không cần quan tâm đến lời nhận xét của người khác.
Không có nam phụ hay nữ chính, chỉ có bạn và người bạn yêu thương.
Lời nguyền vẫn khiến Sunday đau đớn nhưng anh không còn bị xích sắt trói chặt hay giam cầm trong căn tầng hầm kia nữa. Cuộn tròn trong vòng tay êm ái, tất cả sự dịu dàng của nhân gian như đang vỗ về anh, vững vàng che chở anh khỏi mọi ưu phiền.
Bạn cũng đã nói chuyện với Robin về tình trạng của Sunday, tâm lý bảo bọc em gái của Sunday quá lớn, đến nỗi chẳng nhận ra rằng cô ấy sớm đã trưởng thành và có những suy nghĩ thấu đáo, Robin hiểu anh trai mình hơn anh tưởng.
- Anh trai luôn giấu giếm em mọi chuyện nhưng lại quên mất rằng giữa các cặp sinh đôi thường có một mối liên kết vô hình. Em không thể chia sẻ lời nguyền với anh ấy nhưng có thể cảm nhận được nỗi đau của anh ấy.
Robin tựa người vào lan can, ngước nhìn trời sao rực rỡ, ánh mắt đượm buồn.
- Chị Y/n, anh trai em đã thích chị từ thời niên thiếu rồi, cảm ơn chị... vì đã đến bên anh ấy, yêu thương anh ấy và trở thành người quan trọng trong cuộc đời anh ấy.
Cô ấy quay sang nhìn bạn, gương mặt lộ vẻ chân thành:
- Em biết mình không có quyền yêu cầu chị điều gì, nhưng chị là người duy nhất có thể khiến anh ấy bộc lộ những mặt yếu đuối nhất của bản thân. Vì vậy, em mong chị có thể bao dung với anh ấy, thay cả phần của em... được không?
Cô ấy khẽ cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo.
Bạn im lặng lắng nghe những gì Robin nói, có chút xót xa, có chút khẩn thiết trong giọng điệu của cô ấy. Bạn có thể cảm nhận được sự lo lắng và tình thương sâu sắc của một người em gái dành cho anh trai mình, thứ tình cảm vừa gắn bó, vừa day dứt, cô ấy luôn muốn bảo vệ Sunday, nhưng lại chẳng thể làm được gì nhiều ngoài việc âm thầm dõi theo.
Khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy để trấn an, bạn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
- Yên tâm, chị sẽ không buông tay anh ấy đâu, dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ ở bên cạnh Sunday, mãi mãi làm điểm tựa của anh ấy.
Robin cười đáp lại, lần này là một nụ cười thực sự nhẹ nhõm.
Ánh sao bay qua bầu trời, chiếu rọi tia sáng lấp lánh trong đôi mắt hai cô gái trẻ, phản chiếu cả ánh nhìn trìu mến của người đàn ông đang lặng lẽ đứng cách đó không xa, âm thầm dõi theo hai người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời mình.
25/02/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com