Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13-14

Thân xe lay lắc một hồi, thì đứng im. Khi Park Jongseong xuống xe cổ áo còn hơi xốc xếch, anh đóng cửa xe lại, đôi môi sưng đỏ, lưỡi thè liếm vành môi dưới bị nhấm nút tái tê, anh rút thuốc lá, châm một điếu, hòng lấy lại bình tĩnh.

Park Sunghoon cũng xuống xe theo, đã đeo khẩu trang lại. Nhìn thấy Park Sunghoon, Park Jongseong cảm thấy ngực phải khẽ nhói lên. Có trời mới biết cái gã này vừa rồi trên xe đùa bỡn đầu vú của anh ác đến mức nào, chỉ là dùng miệng thôi, cũng mút mát đủ khiến cho vú phải sưng lên nhức nhối. Park Jongseong mặc áo len, loại vải cotton cọ xát làm anh thấy không thoải mái cho lắm.

Anh nhăn nhăn mày, đi trước dẫn đầu. Park Sunghoon cất túi đi theo sau anh, giọng rầu rầu vang lên sau khẩu trang, "Cáu à?"

Park Jongseong quay đầu lại ngó một cái, như có điều nghĩ ngợi, "Không đến nỗi, có điều lần sau anh có thể thử xem."

Phần mặt lộ ra ngoài của Park Sunghoon đang cười, phảng phất cưng chiều, phảng phất mờ ám, khiến kẻ khác si mê. Thứ biểu cảm này sẽ làm người ta tự cho rằng mình có phân lượng, để rồi lún sâu dưới đáy bùn. Park Jongseong thừa biết cái sự ngộ nhận này nguy hiểm thế nào. Cũng không hiểu sao, dạo gần đây khả năng tự chủ của anh lại giảm sút, có lẽ vì cái dạo tình cờ kia, đụng phải Lee Sonhye, hoặc có lẽ vừa khéo, người này lại ở trong căn nhà đó.

Hệt như muốn phá vỡ cục diện bế tắc, anh cố gắng giải quyết việc chung nhất. Trong quán ăn, anh trình bày những khoản bồi thường khả dĩ với Park Sunghoon, chí ít anh có thể trả lại khoản tiền nhà nửa năm Park Sunghoon đóng trước, chỉ cần đối phương lập tức dọn đi, anh phải sang sửa lại chỗ ấy.

Park Sunghoon ngồi đối diện, chính giữa là đồ ăn bốc khói hôi hổi, tay anh ta còn đang gắp cọng râu mực trứng, nghe Park Jongseong nói một hơi, ngón tay vân vê râu mực, mắt rũ xuống nhìn giác hút, có vẻ biếng nhác, song lại ung dung đáp rằng, "Có lẽ là không được."

Park Jongseong không ngờ lại bị từ chối, anh vốn đinh ninh rằng việc này sẽ được giải quyết dễ dàng. Anh gắp miếng bánh đưa vào miệng, chầm chậm nhai mấy dạo, đăm chiêu một lát, "Là vì không thể dọn ra khỏi căn nhà đó?"

Park Sunghoon bỏ con mực xuống cái dĩa trắng tinh, hai tay đặt lên bàn, mười ngón đan vào nhau, "Dọn nhà không phải là chuyện đơn giản, tôi vừa mới dọn vào, anh lại bắt tôi dọn ra, có lý nào lại như vậy."

Park Jongseong gật đầu, "Quả thực là tôi làm khó anh, nhưng tôi có thể giúp anh mời một công ty dọn nhà đáng tin cậy, thậm chí anh không cần phải động tay vào, cũng chẳng cần phải hao tổn tâm sức gì hết."

Park Sunghoon chống cằm, có phần nghiền ngẫm nhìn vào mắt đối phương, đáp, "Vẫn là không được."

Kì thực Park Jongseong không thấy ngạc nhiên, tự đặt bản thân vào vị trí đó, nếu có người bắt anh lập tức dọn nhà, có lẽ anh cũng làm không được. Nhưng cho dù đổi vị trí để nhìn nhận vấn đề đi nữa, không có nghĩa là anh không thấy buồn bực. Lòng anh thấy hơi phiền muộn, thứ buồn phiền được bọc trong một lớp kén dày, cho dù không đến mức lộ rõ ra mặt, nhưng bị vón lại bên trong, thì vẫn rất khó chịu.

Anh còn chưa nói gì, Park Sunghoon đã lên tiếng trước, "Chi bằng anh đợi thêm một thời gian nữa, nhiều lắm là tôi ở thêm ba tháng, tôi mua lại nhà của mình được rồi, tôi sẽ dọn đi."

Park Jongseong thoáng kinh ngạc khi nghe đối phương bảo "mua lại nhà của mình", "Nhà của anh?"

Park Sunghoon gật đầu, nhạt nhẽo nói, "Lúc trước tôi nhất thời xúc động, bán nó đi, giờ phải mua lại."

Không đợi Park Jongseong nói gì, đối phương đã tự xổ ra trước, "Trước kia yêu đương ở chung nhà, cảm thấy không cần phải giữ lại, giờ chia tay rồi, chỉ có thể mua lại vậy thôi."

Park Jongseong nín thinh không nói gì, chuyện này quá nhạy cảm, hơn nữa lại bóng gió đến nỗi đau thầm kín của người ta, hỏi càng nhiều càng vô nghĩa, với cả cũng có thể đoán được nội tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Park Sunghoon đã thẳng thắn như vậy, nhưng Park Jongseong vẫn không muốn nói ra lý do muốn mua nhà, chỉ cân nhắc một hồi, quyết định đi xem xem căn nhà đó có thay đổi gì nhiều không. Dẫu sao cũng đã hơn chục năm anh không ở đó, những thứ năm xưa, giờ hẳn đã không còn giữ lại nữa rồi.

Chuyện cứ tưởng đâu bàn đến đây đã hòm hòm, không dè Park Sunghoon lơ đãng buông một câu, "Hồi tôi thuê phòng ấy, kì thực bà cụ có than phiền với tôi mấy câu."

Động tác múc cháo của Park Jongseong khựng lại, mặt anh cứng đờ, "Gì cơ?"

Nào ngờ Park Sunghoon lại tỉnh khô đáp, "Đại để là căn nhà này thuê không tốt lắm đâu, chứ cũng chả nói gì hơn."

Park Jongseong thầm thở phào, vậy hẳn là người chủ không kể chuyện ấy với khách thuê, tuy chuyện năm ấy rất ầm ĩ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chuyện khi đó, chẳng còn mấy ai nhớ rõ.

Tuy trước đó Park Sunghoon từ chối, nhưng lời lẽ vẫn nhượng bộ đôi phần. Mặc dầu không biết ba tháng có phải là cái cớ thoái thác hay không, nhưng Park Jongseong tin tưởng Park Sunghoon. Cơm no rượu say, Park Jongseong vẫy tay gọi phục vụ, chọn món, gói một phần canh mang về. Còn Park Sunghoon thì lấy di động ra, nhắn tin. Chừng phục vụ bưng hộp đựng trong túi đến, Park Jongseong đẩy phần canh mang về qua, dặn dò, "Uống lúc nóng, ra mồ hôi rồi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn."

Đây là phần "bồi thường" của anh, Park Sunghoon cũng chẳng khách sáo, chỉ bảo mình ghét ăn gừng, ra điều muốn phụ cái tâm khổ nhọc lo nghĩ của Park Jongseong.

Nhưng miệng là chê vậy, tay thì vẫn cầm lấy, bưng ra đến xe không rơi một giọt. Đến khi xe khởi động, còn bưng bê cẩn trọng hơn, sợ xe dằn xốc làm nước canh đổ sánh. Chút phiền muộn còn sót lại trong lòng Park Jongseong tan biến sạch sẽ. Anh vô tình liếc mấy cái, bị Park Sunghoon bắt được, nhưng Park Sunghoon tỏ ra hết sức thản nhiên, còn cười với Park Jongseong rõ là đẹp, nói canh này vừa mắc lại vừa ấm, nặng trĩu cái tâm lo lắng, lại còn là Park Jongseong tặng cho, nhất định phải nâng niu trân quý.

Dọc đường bọn họ pha trò, hẹn nhau mấy hôm nữa dự khai trương quán bar mới, biết đâu thấy bọn họ nắm tay nhau xuất hiện, có thể thu hoạch được một đống cằm rớt xuống đất, một mớ tướng trái tim vỡ tan tác. Ngón cái Park Sunghoon hay bấm môi dưới, thấy Park Jongseong để ý, bèn giải thích đó là thói quen của mấy tay nghiện thuốc lá.

Kì thực Park Jongseong thích môi của Park Sunghoon chỉ sau mỗi đôi mắt sâu thẳm kia, độ dày vừa vặn, lúc nói chuyện thì không rõ lắm, nhưng khi ngậm một thứ gì đó, hoặc khi ướt át môi hôn, hoặc lúc nhấp rượu nhả khói, đều nhuốm vẻ gợi cảm mà chính chủ không hề hay biết. Park Jongseong ép bản thân nhìn đi chỗ khác, quá lậm mỹ sắc không tốt, sắc dục xông não sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì cho cam.

Nhà trọ chia ra làm hai tầng, lầu dưới khóa lại, còn lầu trên thì gắn thêm cái thang sắt, gắn thêm một cánh cửa. Vì để làm đẹp cảnh quan mà còn trồng thêm một mớ hoa lá, nhánh dây leo uốn quanh cầu thang màu nâu, xòa trên mu bàn tay người đương bước từng nấc thang lên. Ngưa ngứa, lại tỏa hương thơm vờn quanh mũi. Trước đây nơi này không như thế, nhưng sự biến đổi này lại giúp tâm trạng Park Jongseong phơi phới.

Anh bỗng dưng nhớ ban nãy ngồi ăn, dáng vẻ Park Sunghoon nghịch râu mực trứng, anh vươn tay dằm xuống chuỗi hoa chuông, chóp mũi khẽ hít ngửi. Dường như nhận ra người đằng sau ngừng bước, Park Sunghoon ngoái đầu lại nhìn anh. Vừa hay có vài tia nắng vàng sà xuống mặt Park Sunghoon, buổi sáng vào cái lúc cận trưa, là lúc nắng lên rực rỡ nhất, cái cảnh sắc điểm tô thêm nét đẹp cho người.

Anh bước lên mấy bậc, cách một đóa hoa chạm lên môi Park Sunghoon. Cánh hoa mềm mại nằm giữa đôi bờ môi quyện chặt, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nghiền nát giữa đầu lưỡi vấn vít đưa đẩy, rơi xuống khuôn ngực ép sát, giữa vòng tay ôm riết.

Hai tay Park Sunghoon trượt xuống túm lấy gò mông Park Jongseong, sự tình còn chưa kịp tiến thêm một bước, bỗng nghe một tiếng bịch, nước canh văng tứ tung, thế là một hộp canh đã hy sinh oanh liệt vì một phút kìm lòng không đậu của hai gã đàn ông. Park Jongseong nhìn gương mặt sững sờ của Park Sunghoon, không khỏi bật cười. Hương diễm tan biến thành mây khói, anh đẩy Park Sunghoon ra, vô tình nhìn thấy cửa sổ phủ bụi của lầu dưới, buột miệng hỏi, "Lầu dưới không ai ở à?"

Park Sunghoon lắc đầu, ai dè Park Jongseong đi một mách xuống lầu, quen thuộc vòng qua sau nhà trọ. Park Sunghoon đi theo sau anh, nhìn đối phương thành thạo mò cái chốt ngầm trên cửa sổ, mở một cánh ra, trèo vào trong.

Park Jongseong vừa đáp đất, Park Sunghoon cũng theo vào trong. Park Jongseong thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong vẫn giữ vẹn nguyên khuôn mẫu trước đây, đồng thời cảm thấy rằng đáng lý phải như vậy. Bày trí trong phòng cũng không thay đổi gì nhiều, vì thẩm mỹ thiết kế cũng như đồ đạc trong nhà cho dù để nguyên xi đến giờ vẫn không bị lỗi thời. Hơn nữa thiết kế nội thất nguyên bản rất đẹp, dẫu không sửa sang nhiều, cũng có thể thu hút người thuê.

Anh rảo một vòng trong nhà, rồi bỗng nhiên nằm xuống ngay tại chỗ. Nằm trên sàn nhà bằng gỗ lim, xoải rộng tứ chi. Park Sunghoon ngồi xuống bộ sô pha bọc vải bố màu trắng bên cạnh, mỉm cười nhìn hành vi mang hơi hướng trẻ con của Park Jongseong.

Chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt Park Jongseong tắt ngấm, mắt anh hơi trừng to, đồng tử co lại, đường nhìn đóng đinh tại một điểm. Lông tơ trên lưng anh dựng đứng, nỗi sợ vô hạn khiến anh gần như chẳng thể cử động.

Anh nhìn thấy bên dưới tủ tivi đóng đầy bụi, sâu bên trong ấy, đằng sau đống đồ linh tinh phủ bụi, là một vật vô cùng quen thuộc với anh.

Một cái hoa tai nữ, đọng máu khô màu nâu sẫm.

*

Gần như không chút đắn đo, anh ngồi dậy, nụ cười treo trên môi, "Dù sao ở đây cũng không có ai thuê, tôi vào ở luôn cũng được."

Park Sunghoon nghe vậy cũng chẳng hề thấy ngạc nhiên, trái lại còn gật gù tán thành, "Kiểu gì thì sớm muộn anh cũng mua lại mà."

Park Jongseong không dám nhìn dưới tủ tivi quá lộ liễu, cũng chẳng dám để Park Sunghoon phát hiện ra chỗ bất thường. Dù anh không ngừng nhủ thầm trong bụng, kể cả Park Sunghoon nhìn thấy cái hoa tai đi nữa, cũng chẳng đoán ra được gì hết. Thế nhưng lỡ may, lỡ may Park Sunghoon lại tình cờ biết được những chuyện năm ấy thì sao. Nghĩ đến đây, Park Jongseong thực hận không thể lập tức dọn vào nhà này, quật ba tấc đất, moi hết tất cả những gì mình để sót lại.

Lại trèo cửa sổ rời khỏi đó, Park Jongseong tỏ vẻ bình thản chào tạm biệt Park Sunghoon. Ngồi vào xe, thoạt tiên anh rút điếu thuốc, nhìn Park Sunghoon đi vào trong. Park Jongseong lái xe đi, chạy một lúc, rồi đỗ xe bừa bên vệ đường. Bước xuống xe, anh co chân chạy điên cuồng, tim chưa từng đập nhanh đến thế.

Park Jongseong thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, đến dưới lầu, trèo qua cửa sổ. Anh khuỵu gối xuống chỗ vừa rồi phát hiện ra hoa tai, vói tay vào trong sục sạo liên hồi. Mồ hôi trên trán anh rỏ xuống đất tí tách, chốc lát sau thì đã nắm cái hoa tai lạnh lẽo trong lòng bàn tay. Park Jongseong đứng thẳng dậy, nhìn thứ trong tay mình, hệt như nắm một vốc lửa, thiêu đốt lồng ngực.

Anh nhét thứ đó vào túi quần, vội vàng rời khỏi nơi ấy. Anh trèo ra cửa sổ, băng qua trảng đất phủ bóng râm xanh, chừng khi lướt người qua cầu thang sắt, anh như có tật giật mình, ngước mắt lên nhìn cửa nhà Park Sunghoon, ngó cái khung cửa sổ vén cái mành vải bố qua một bên. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như bên trong có bóng người lướt qua. Nhưng nhìn kỹ lại, thì không có ai hết.

Park Jongseong cười vì bản thân nghĩ quá nhiều, siết thứ kia trong tay, anh bước vội rời đi. Chui vô xe rồi, mới thấy cổ họng khát khô. Uống một hơi nửa chai nước, anh lấy cái khuyên tai ra nhìn ngắm tỉ mỉ. Khuyên bằng vàng, cẩn đá ruby. Máu đọng bên trên, hệt như họa tiết. Khuyên tai của Lee Sonhye, món quà mười lăm năm trước, người đàn ông ấy mang từ Myanmar về.

Người đàn ông dịu dàng, mà lại yếu mềm ấy. Mắt Park Jongseong ướt dâm dấp, anh siết cái hoa tai lại, đinh ghim nhọn hoắt găm vào lòng bàn tay anh.

Có điều không đầy mười phút, tay anh nắm hờ cái khuyên, vươn ra ngoài cửa sổ. Vốn dĩ nên ném đi mới phải, nhưng mãi chẳng thể nào buông tay nổi. Như tự oán hận mình, đến cùng anh vẫn không ném nó đi, mà lại bỏ vào cốp đựng đồ.

Anh gọi điện cho Sim Jaeyun, nói mình muốn lập tức dọn vô đó ở, hóa ra người thuê đấy lại là Park Sunghoon, ba tháng sau dọn đi rồi, mua lại cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn.

Sim Jaeyun vừa giật mình khi biết Park Sunghoon đang ở đấy, vừa hoảng trước thái độ vội vã gần như nhất quyết phải dọn vào của Park Jongseong. Sim Jaeyun còn ráng vặn hỏi vài câu, nhưng Park Jongseong không phối hợp. Cậu ta đành phải khuyên Park Jongseong cân nhắc lại. Cậu ta còn nói với Park Jongseong rằng, tuy Park Sunghoon rất khôi ngô, giờ lại còn ở trong căn nhà Park Jongseong hồi bé, quả là rất có duyên. Nhưng đối phương thực sự không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu thật muốn coi Park Sunghoon là đối tượng, thì phải suy xét cho kỹ.

Park Jongseong không có tâm trạng giải thích, cũng chẳng bác bỏ, chỉ bảo tôi xin cậu Sim Jaeyun à cậu nói giùm chủ nhà một tiếng, còn anh thì về lo thu dọn đồ đạc trước, ba ngày sau là có thể vào ở rồi, hơn nữa, anh cũng không cần người dọn dẹp vệ sinh, cứ giữ y nguyên vậy đi.

Quả đúng ba ngày sau, Park Jongseong đã nhanh gọn lẹ cho một cái xe dọn nhà chạy đến dưới căn hộ. Từ đằng cách đó không xa đã trông thấy Park Sunghoon, anh ta dường như mới ngủ dậy, mặc áo ba lỗ quần thể thao, miệng ngậm thuốc lá tay cầm bình phun tưới cây. Lúc Park Jongseong xuống xe, còn vẫy tay chào hỏi Park Sunghoon đang tỏ ra sửng sốt.

Park Jongseong lấy chìa khóa mở cửa nhà, để người bên dịch vụ chuyển nhà khuân từng món đồ vào. Anh đứng ở cửa, Park Sunghoon từ trên lầu đi xuống, tiến đến bên cạnh anh, bàn tay kẹp điếu thuốc bắt vai anh, "Vào ở thật sao?"

Park Jongseong rút điếu thuốc trong tay Park Sunghoon, rít một hơi, "Tôi đã nói muốn dọn vào rồi mà."

Park Sunghoon nhìn anh một cách quái dị, "Nghĩa là muốn sống chung với tôi sao?"

Park Jongseong mỉm cười, "Tôi không ở chung với bạn 'xã giao'."

Park Sunghoon nghe mà nhoẻn cười, lại còn nhoài đến ngoạm vành tai anh một phát, cơn nhói còn chưa nguôi thì anh ta lại ngậm lấy nó, nói bằng giọng ướt át, "Kì thực tôi cũng vậy, nhưng... nếu là anh, tôi không ngại."

Hai người họ còn đang đong nhau ở cửa, bỗng một giọng trêu đùa cất lên từ đằng sau, "Trước mặt bàn dân thiên hạ làm gì thế hả?"

Park Jongseong ngoái lại nhìn, người đến đương nhiên là Sim Jaeyun. Sim Jaeyun cầm bao hồ sơ, tay phải xách chai rượu vang, rõ là hết giờ làm thì đi kiếm Park Jongseong. Park Sunghoon nhướn mày nhìn Sim Jaeyun rồi lại ngó Park Jongseong, rồi hệt như vỡ lẽ, rút tay ra khỏi người Park Jongseong, ra dấu "trả lại cậu" với Sim Jaeyun.

Sim Jaeyun đi đến, ánh mắt thăm dò, nhưng không quá mức suồng sã, không đầy một giây thì bình thản nói, "Khéo vậy, là hàng xóm à?"

Park Jongseong không trả lời, anh quay lại nhìn Park Sunghoon nói, "Đừng đoán bừa, tôi và Sim Jaeyun chỉ là bạn thân thôi."

Câu này bật ra, vẻ mặt Sim Jaeyun hết sức vi diệu, còn mặt Park Sunghoon thì không biểu hiện gì, chỉ là đôi mày dài thoáng giãn ra. Park Jongseong đoán là do Park Sunghoon không muốn sa vào quan hệ tam giác, cảm thấy nhẹ người vì né được một mối nguy cơ vậy thôi. Có lẽ khi còn ở bên Kim Junghwan, đã từng xuất hiện nguy cơ như vậy chăng? Phỏng đoán rõ nhiều, nhưng cũng chỉ lướt nhẹ qua đầu. Anh nhận rượu vang của Sim Jaeyun, nhưng lại chẳng thể nào mời khách khứa vào nhà chơi cả.

Nhà còn đóng một lớp bụi dày, rồi dấu chân dẫm loạn xì ngầu của bên vận chuyển. Không thích hợp mời khách, đợi chừng nào dọn dẹp ổn thỏa rồi, anh hẵng mời Sim Jaeyun qua chơi, nhà có chai rượu năm 82, rất hợp với tay nghề bếp núc của Sim Jaeyun. Park Sunghoon im lặng đợi bọn họ trao đổi xong, ngó qua căn nhà, hỏi có cần phụ một tay không, Park Jongseong lắc đầu từ chối. Kì thực hiện tại Park Sunghoon là người anh không muốn cho vào căn nhà kia nhất. Nói anh nghĩ thái quá cũng được, kiêng kỵ cũng được, tốt nhất là đừng cho ai vào cả.

Thật chẳng dễ dàng gì để tiễn bước Sim Jaeyun, rồi nhìn Park Sunghoon lên lầu. Park Jongseong quành về phòng, nhìn đồ đạc ngổn ngang, cảm thấy đầu nhưng nhức. Nhưng anh lại không dám cho người vào dọn, chỉ đành cam chịu đeo tạp dề, xỏ bao tay, nhúng nước vắt khăn.

Phòng ám mùi xưa cũ, xen lẫn với mùi đất, lãng đãng chập chờn. Park Jongseong dọn dẹp không bao lâu, tim đập nhanh đến độ phát đau. Anh thở một hơi dài thượt, rồi ngồi xuống sô pha châm một điếu thuốc.

Anh thấy bản thân đúng là có phần mua dây buộc mình, có một vài ký ức không khó quên đến vậy, cũng chẳng dễ dàng nhớ đến. Chỉ là anh lựa chọn cách nhìn trực diện nhất, nghĩ đến nó mà thôi. Anh bưng mặt, gác tay một bên, cho đến đầu thuốc cháy đến kẽ tay, mới sực hoàn hồn.

Park Jongseong nghe tiếng mô tô khởi động bên ngoài truyền vào, anh đứng lên, đi ra cửa ngóng. Nhìn thấy Park Sunghoon ăn mặc hết sức khiêu khích cưỡi trên chiếc mô tô đen, chân dài đến nách xỏ quần bò rách, dây chuyền đeo lủng lẳng ngang cơ ngực, tóc tùy ý vuốt ngược ra sau, đúng là đẹp bất chấp thiên hạ, lại còn đang rướn hông mở chốt cửa lớn nữa chứ.

Hình ảnh ấy thật quá đỗi cám dỗ, Park Jongseong huýt sáo, rút di động trong túi ra, bấm phần mềm mở cửa giúp đối phương. Cửa sắt tự động mở ra, Park Sunghoon ngoái đầu lại nhìn anh, mắt phải khẽ nháy, cười cảm ơn. Chỉ một ánh mắt thôi, mà Park Jongseong có thể thấy rõ mồn một thứ hóc-môn sôi sục từ đáy mắt đối phương, dục vọng ngập ngụa hừng hực, anh đại khái đoán được là Park Sunghoon ra khỏi nhà làm gì rồi.

Anh nghĩ, Park Sunghoon đúng là có năng lực phục hồi của thú hoang. Mấy hôm trước còn ốm o, bữa nay đã đủ khỏe để đi chịch choạc rồi đấy. Thấy người đi rồi, anh quay vào nhà tiếp tục dọn dẹp, mệt đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, cuối cùng cũng đã dọn sạch từ trong ra ngoài. Vụ vệ sinh vệ siết này còn mất sức hơn cả đi chịch dạo, Park Jongseong tắm táp một cái, lấy lon bia trong tủ lạnh ra uống, tay cầm chìa khóa chuẩn bị đi đón con chó.

Cookie đang gửi nhờ hàng xóm bên nhà cũ, đợi dọn dẹp xong xuôi mới đi đón nó qua. Đón chó về rồi, mới tình cờ phát hiện ra có một người đang ngồi bên cầu thang. Anh mở cửa, cho Cookie vào nhà trước, rồi mới vòng qua đầu cầu thang.

Anh soi pin di động, quả nhiên là Park Sunghoon. Người nọ khép mắt tựa vào tường, người nồng nặc mùi rượu, say quắc cần câu rồi. Park Jongseong tiến lại gần, thử gọi, nhưng bất ngờ bị ôm eo không kịp trở tay. Anh thò tay vuốt mặt Park Sunghoon, lại bị đối phương hôn lên lòng bàn tay, dai dẳng miên man, hệt như đang làm nũng, môi hôn không rời gốc ngón áp út.

Anh nghe âm thanh thì thào khe khẽ, ậm ừ gì đó. Người đang say, lời họ nói không nên coi là thật, hành động cũng chẳng tỉnh táo gì. Nhưng Park Jongseong cứ bị người này giữ rịt tư thế vùi mặt vào lòng bàn tay mãi không buông, anh bèn hung hăng bóp gò má Park Sunghoon, cho đến khi nghe được tiếng kêu đau mới thỏa mãn buông tay ra, đoạn hỏi, "Mật mã vào nhà là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com