17-18
Park Jongseong ngồi trên giường, thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh thận trọng mở tủ đầu giường, lấy con dao quân đội của Thụy Sĩ ra. Kể từ sau chuyện kia, anh mới nuôi thói quen kê dao đầu giường. Anh chậm rãi hít thở sâu, đứng dậy, khuỵu một gối xuống, một tay cầm dao, tay kia túm ga trải giường, lật mạnh lên!
Trong phòng chỉ có mỗi hơi thở nặng nề của anh, xuyên qua tấm ga giường lay lắt, đưa mắt nhìn vào, dưới gầm giường trống không, chẳng có gì hết. Park Jongseong thoáng thả lỏng, nhưng giây tiếp theo lại căng thẳng dữ dội hơn. Không ở dưới gầm giường, vậy thì ở đâu? Cookie đâu mất rồi, nó không sao chứ? Không sao chứ!
Park Jongseong chống đầu gối run rẩy đứng dậy, quát lớn gọi Cookie, rồi đi lục lọi, sục sạo hết phòng này đến phòng khác. Cuối cùng phát hiện ra ở cửa sổ có chốt ẩn, cánh đang mở toang, gió thổi lay mành cửa, hoa văn vải bố dập dềnh, ngoài song cửa cheo leo vài dây hoa quấn quanh, một màu xanh thẳm.
Không kịp nghĩ kỹ tại sao cửa sổ lại mở, anh lao ra cửa nhà, gào thét tên Cookie. Bỗng có người trên lầu gọi anh, anh quay phắt đầu lại, thì thấy Park Sunghoon đang đứng ngay đầu cầu thang, miệng ngậm que kẹo, cúi xuống nhìn anh, "Cún của anh ở chỗ tôi, không mất đâu, đừng lo."
Trái tim neo trên cổ họng Park Jongseong cuối cùng cũng được thả xuống, rồi nỗi nghi ngờ dấy lên, là ai đã mở cửa sổ, Park Sunghoon ư, tại sao anh ta phải làm vậy? Thì thấy Park Sunghoon xoay người mở cửa ra, ngó vào trong kêu mấy tiếng. Cookie gâu gâu tung tăng chạy ra, tai ngoắc ngoắc đuôi vẫy vẫy, rất hớn hở. Lại còn chạy lòng vòng xung quanh, cọ đầu vô ống quần Park Sunghoon, ra chiều thân thiết hết sức.
Park Sunghoon dường như cũng rất thích cu cậu, ngồi xổm xuống ôm đầu nó, sờ vuốt lông lưng. Park Jongseong leo lên lầu, giọng mãi mới bình thường lại, nói ám chỉ, "Xem ra phải sửa lại cửa sổ rồi."
Anh thấy Park Sunghoon ngờ ngợ nói, "Cửa sổ nhà anh hư à? Hèn gì. Hôm nay lúc tôi đi về thấy nó cứ đứng ở cửa nhà anh sủa miết, cứ tưởng anh đi làm sơ ý nhốt nó ở ngoài chứ."
Park Jongseong cảm thấy có chút kì quái, nếu Cookie trèo ra bằng đường cửa sổ, hẳn là nó không ngốc đến mức không biết trèo lại cửa sổ về, mà lại đứng sủa ở cửa lớn, thì chỉ có thể là do cửa sổ đã đóng lại. Hơn nữa, là ai đã mở cửa sổ, người bên công ty chuyển nhà ư? Hay là anh quên đóng? Chung quy là cửa sổ phòng dành cho khách chẳng có mấy ai ra vô.
Lòng anh không muốn nghi ngờ Park Sunghoon, huống hồ, Park Sunghoon có lí do gì mà phải vào nhà anh bằng mọi giá? Rõ ràng anh ta đã từng ngủ lại cả hai nhà của anh nguyên đêm, cũng chẳng thấy hành vi khác lạ gì. Park Jongseong tạm thời đè nén nghi ngờ xuống, anh quyết định đi mua camera, lắp trong nhà. Park Jongseong ngồi thụp xuống, vò lỗ tai Cookie, "Mày làm tao sợ muốn chết, đồ khỉ gió."
Anh túm tai Cookie, còn Park Sunghoon lại miết vành tai anh, trêu đùa, "Không bị dọa khóc chứ.".
Trong lời nói thoang thoảng vị ngọt dâu tây, thật là tương phản. Thế nên Park Jongseong ngó đối phương bằng biểu cảm kì dị, "Cám ơn, lát nữa tặng cho anh hộp kẹo."
Mặt Park Sunghoon đơ ra, nhả miếng kẹo trong miệng, quả nhiên là màu hồng. Vẻ mặt Park Sunghoon rất vặn vẹo, nói như giải thích, "Thật ra là tôi muốn cai thuốc, nên mới ăn cái của này ấy chứ."
Park Jongseong bày đặt tử tế gật đầu nói, "Tôi hiểu mà."
Park Sunghoon quào quào tóc, mặt như khổ qua nói, "Bản mặt anh thật khiến người ta nổi điên mà."
Park Jongseong cong môi cười, thò tay ra vân vê môi dưới của Park Sunghoon, tiện thể mút mút ngón tay dính kẹo ngọt, "Ngon đó."
Park Sunghoon nắm tay anh, nhay khẽ đốt ngón tay, rồi nhai kẹo que trong miệng rau ráu, kế tiếp túm cà-vạt Park Jongseong, kéo người qua. Khoảnh khắc môi chạm nhau, hệt như có điện xoẹt tung tóe, cùng với vị kẹo ngọt hoàn toàn bùng nổ trong miệng. Ngọt đến mức Park Jongseong chủ động nâng giữ gáy Park Sunghoon, nghiền ép môi đối phương, cướp hết bằng được kẹo vụn trong miệng Park Sunghoon.
Cookie bị kẹp giữa hai người nọ, hết nhìn người này, đến ngó người kia, mắt long lanh sủa mấy tiếng, rồi mới lùi ra khỏi hai kẻ cơ hồ dán sít rịt kia. Park Jongseong cố tình lui ra sau, Park Sunghoon cũng kiềm chế không đuổi theo. Anh đứng dậy đi xuống lầu, Cookie bám theo lưng. Park Jongseong bước xuống mấy bậc, bỗng dưng, anh ngoái đầu lại nhìn Park Sunghoon.
Gã đàn ông tựa vào lan can sắt, thấy anh ngoái đầu lại, trong đáy mắt tựa như có xúc cảm mờ mịt, dâng khỏi mặt nước, như một vệt lướt qua, chỉ để lại gợn sóng lăn tăn. Dưới nắng chiều nghiêng xế, dịu dàng lắng đọng. Ánh nhìn của Park Jongseong quá thẳng thừng, quá trắng trợn, gần như mạo phạm rơi thẳng vào mặt, vào mắt Park Sunghoon. Nhưng thần sắc Park Sunghoon rất bình thản, chỉ xua tay giục anh mau đi chuẩn bị, lát nữa cùng đến quán bar.
Park Jongseong gật đầu, anh dẫn cún về nhà, cài then cửa sổ cẩn thận. Cookie vẫn lẽo đẽo theo sau, ngoan hiền phe phẩy đuôi. Park Jongseong nhìn cặp mắt long lanh của nó, lòng thoáng lo lắng, nhưng lại sợ mình làm quá lên, hết thảy đợi lắp camera xong sẽ ổn thôi.
Chuẩn bị xong ra khỏi nhà, anh cẩn thận không vuốt tóc, chỉ để tóc mềm rũ xuống, thậm chí cũng không đeo mắt kính. Dầu gì cũng phải đội mũ bảo hiểm, khỏi vuốt tóc chi cho mắc công, đỡ bị xẹp lép. Park Sunghoon tựa vào mô tô hút thuốc, nhìn thấy mặt anh, liền cười không thành tiếng. Park Jongseong chả hiểu gì đi đến, đòi thuốc đối phương.
Park Sunghoon đưa thuốc lá còn nửa mẩu cho anh xong, cũng không rút tay lại, mà vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay, tựa như hết sức thân thiết xoa xoa đầu anh một hồi, đoạn cười bảo, "Nhìn trẻ ghê ha.".
Park Jongseong ngả ngớn nhả khói lên mặt Park Sunghoon đáp trả, "Anh cũng đâu kém.".
Anh thành thạo leo lên xe, đội mũ bảo hiểm, chừng xe khởi động, anh mới kéo kính chắn gió lên, từ đằng sau vùi đầu vào cổ Park Sunghoon, hít sâu một hơi đẫy, thứ mùi khiến người ta nghiện ngập.
Không rõ Park Sunghoon có để ý đến hành động của anh không, chỉ buông một câu, "Ngồi vững.".
Park Jongseong ôm chặt eo đối phương, không khịt bậy nữa. Tới nơi rồi, Park Sunghoon lại tách ra đi riêng. Park Sunghoon nói ông chủ là bạn anh ta, kêu Park Jongseong vào trước đi, lát đến tìm. Park Jongseong đồng ý, anh vào quán bar trước, sau đó gọi điện thoại cho Riki.
Biết tọa độ rồi, anh chen giữa đám đông chật ních, khó khăn tìm đến chỗ hẹn, thấy nguyên một vòng cử tọa trên bàn, toàn là người quen. Có mấy người đều từng chinh chiến trên giường, kẻ nào cũng dán mắt lên vị trí bên cạnh anh. Riki là lộ liễu nhất, "Park gia đâu rồi, không phải hai người đi chung à?"
Park Jongseong buồn cười bảo, "Hóa ra là đợi tôi ở đây, cũng rảnh quá ha.".
Riki nhào vào lòng anh, cọ đầu lên cổ, lên ngực anh loạn xạ, "Jongseong à, em là cục cưng ngoan mà, em chỉ là tò mò, chỉ tò mò thôi mà."
Mấy người kia thấy bên cạnh Park Jongseong không có ai, đoán rằng chỉ là tin đồn thất thiệt, ánh mắt đưa tình từng đợt từng đợt vỗ tới. Ngực Park Jongseong cũng thoáng xao động, gần đây anh bận bù đầu bù cổ, lần trước cũng chỉ mới một lần chưa đi đến đâu với Park Sunghoon. Giờ lại có người muốn nhào vào lòng anh, anh cân nhắc một lúc, bèn nhắn tin cho Park Sunghoon, bảo đối phương khỏi phải qua kiếm, anh có việc bận.
Sở dĩ anh nói Park Sunghoon đừng qua, một là vì bữa đàn đúm hôm nay có mục đích riêng, cần gì phải khiến Park Sunghoon tự chui đầu vào rọ, hai là anh cũng muốn chơi một chút, Park Sunghoon qua đây, cả bàn chẳng quen biết gì nhau, rất vô vị, chẳng bằng kiếm người quen, mở một bàn tiệc riêng vậy.
Park Jongseong mò mẫm bao cao su trong túi quần, thì thầm với một người trong số ấy vài câu, rồi đứng dậy bỏ đi trước, người đó cũng nối gót theo sau. Park Jongseong nhớ người này, vóc dáng cao ráo, nước da bánh mật, sinh viên trường thể thao, khẩu dâm không tệ, đằng sau cũng rất chặt.
Chỗ kín đáo trong quán bar mới không thiếu, nhưng vì không phải là địa bàn quen thuộc, Park Jongseong cũng không muốn chơi trong toilét, rảo quanh tìm kiếm, anh đưa người đẩy cửa sau, bên ngoài là một cái hẻm tối. Địa điểm ngon lành, tiếc rằng đã bị kẻ khác chiếm trước rồi. Park Jongseong không khỏi có chút bực dọc, vì để không bị cụt hứng, anh quét mắt áng chừng cái chỗ tối nhập nhoạng này, rồi kéo người đi cùng vào lòng, ghé bên tai thủ thỉ, "Có ngại ở đây không?"
Cậu sinh viên rõ ràng đã quen mùi đời, cọ bộ phận cưng cứng lên anh, môi áp vào trái cổ rung rung của anh tỏ ý mình không ngại.
Động tĩnh bên kia cũng thoáng ngưng lại, lát sau, có người lên tiếng, "Không bao?"
Một giọng khác mềm mại đáp lời, "Em không ngại."
"Tôi ngại."
Lý trí đang phi như bay vì tinh trùng xông não của Park Jongseong thoáng chốc bị cái giọng lãnh đạm đó kéo về, mặt anh kì cục ngó qua chỗ tối mò bên kia con ngõ, bên đó có hai bóng người trùng chập. Trong đó có giọng một người quen, chính là Park Sunghoon vừa nói với anh là đi kiếm ông chủ quán bar.
*
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thêm, bên ấy đã ngưng bặt, Park Sunghoon cụt hứng nói, "Bỏ đi, tôi còn có việc."
Park Jongseong vô thức ôm cậu sinh viên trường thể thao, đẩy vào trong chỗ tối, giấu đi. Không lâu sau, tiếng bước chân từ đằng sau truyền đến, không ngừng nghỉ, cửa sắt mở ra rồi đóng lại, nghe cạch một tiếng, sống lưng cứng đờ của Park Jongseong mới buông lỏng theo. Anh cũng không rõ mình đang trốn cái gì nữa, tựu trung là không muốn chạm mặt Park Sunghoon trong một tình huống như vậy.
Đợi người đi rồi, lửa dục của Park Jongseong rốt cuộc bị dập triệt để. Lòng anh có chút nóng nảy, ngọn lửa vô danh không biết từ đâu ra. Anh ngoảnh đầu nhìn cậu trai bị Park Sunghoon bỏ lại trong chỗ tối, đợi mãi, mới thấy người chậm rãi rời khỏi nơi ấy. Khuôn mặt xuất hiện dưới đèn neon thanh tú trắng trẻo, vẻ dịu dàng ngoan hiền tựa như đã từng quen.
Đợi người còn lại trong hẻm tối cũng đi khuất rồi, cậu sinh viên trong lòng gấp gáp thò tay sờ xuống. Park Jongseong chau mày giữ tay cậu ta lại, có phần áy náy nói, "Lần sau nhé.".
Bây giờ anh không có tâm trạng.
Người trong ngực rõ là nghĩ mình bị đùa bỡn, sau khi xác định lại rằng Park Jongseong thực sự không muốn làm, thì hất mạnh Park Jongseong ra, mắng xối xả mấy câu, rồi đùng đùng bỏ đi. Cuối cùng Park Jongseong cũng nhớ ra cậu sinh viên này tính nóng như lửa, tỉ lệ thuận với độ nhiệt tình và kích động trên giường. Park Jongseong rầu rĩ vì đã tính sai làm lỡ mất một cuộc truy hoan không tồi, nhưng lại chẳng biết nên tính sổ cái nợ này lên đầu ai nữa.
Đang tính rút điếu thuốc ra hút, trời bỗng đổ mưa rào rào, lại còn mưa rõ to. Đốm lửa nhỏ vừa mới nhen liền vụt tắt, khá giống tâm trạng anh hiện tại. Park Jongseong dở khóc dở cười nhìn cơn mưa rơi xuống bất tử này, nhưng lại không muốn quay vào quán bar, bèn dứt khoát đội mưa đi ra ngoài, men theo con đường nhỏ, bật đèn pin di động, tìm ra đường lớn.
Vẫy một chiếc taxi, cho biết địa chỉ, xong anh mới xem tin nhắn trên điện thoại. Park Sunghoon nhắn một tin "ok" đơn giản, Riki thì ngoan ngoãn không quấy rầy anh, chắc tưởng anh còn đang "bận" ở đâu đó. Hai tiếng sau Park Jongseong mới trở về nhà, xách theo vài thứ vừa mới mua. Bốn cái camera, lần lượt lắp trong phòng khách, phòng cho khách, phòng ngủ, và cả phòng sách.
Cứ cho là anh mắc chứng đa nghi đi, hoang tưởng mình bị hại cũng được. Dù sao Koh Donghyun đã để lại ám ảnh quá lớn, anh không dám chủ quan, tin rằng chắc chắn không bị tìm đến cửa. Lắp camera xong rồi, Park Jongseong đi vào phòng sách.
Trong phòng đặt một cây đàn piano, tuổi thọ cũng không nhỏ. Park Jongseong kéo nắp đàn lên, nhấn thử vài phím, âm thanh không tệ, chưa hư hại hoàn toàn. Căn phòng này dường như đã ngưng đọng thời gian lại, có rất nhiều thứ không hề thay đổi. Cookie dịu ngoan nằm dài bên chân anh, ngóng cặp mắt tròn xoe long lanh lên nhìn Park Jongseong, Cookie rất trung thành, trong mắt chỉ có một chủ nhân là anh.
Park Jongseong không kiềm được khom xuống hôn lên đầu nó, ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp không ngớt, mười ngón lướt phím đàn tấu khúc ngẫu hứng. Tiếc rằng đêm nay tâm trạng vốn dĩ không tốt, âm thanh nhiễu loạn, làn điệu sai sót lỗ chỗ, ngón tay cũng bị sượng trân. Park Jongseong ngưng đàn, điều hòa hơi thở. Một hồi lâu sau, anh chầm chậm hạ nắp đàn đóng lại.
Quả nhiên đã quên mất rồi, hết thảy những gì người đàn ông đó dạy anh, anh đều sắp quên hết cả rồi. Hoặc giả chẳng phải mất đi, mà chỉ là giấu trong một cái hộp mang tên mặc cảm tội lỗi, khóa chặt lại.
Ra khỏi phòng sách, Park Jongseong đi tắm một cái, gột rửa mùi thuốc lá rượu chè trên người. Sau đó anh rót cho mình ly sữa, uống xong định bụng đi ngủ. Park Jongseong đóng cửa phòng ngủ rồi, còn cẩn thận khóa trái cửa lại, dựng một cây gậy bóng chày bên tủ đầu giường. Cookie nằm trên giường, ghé bên người anh, hình ảnh nó ngoan ngoãn liếm cổ tay anh xoa dịu trái tim Park Jongseong. Trước khi ngủ anh còn ngó qua di động lần nữa, thì ra Park Sunghoon có nhắn tin, hỏi anh có phải về nhà một mình hay không, có bạn bè đưa về không?
Ngữ điệu nghe rất giống như anh là con gái chân yếu tay mềm, đi chơi quá muộn không an toàn. Mặc dầu biết rõ là quan tâm đấy, nhưng Park Jongseong không muốn nhận lấy. Thế nên anh không nhắn lại, tắt máy liền ngủ ngay, có cảm giác mở mắt ra là trời sáng.
Rời khỏi giường, Park Jongseong sực nhớ đến camera giám sát hoạt động xuyên đêm, không chừng có thể ghi được cái gì đấy, hay chỉ là do anh nghĩ quá nhiều. Ôm tâm lý cầu may, anh bật vi tính lên kiểm tra đoạn băng ghi hình, và phát hiện ra một cảnh tượng đáng sợ. Vào lúc ba giờ sáng đêm qua, có kẻ lẩn quẩn quanh chỗ cửa sổ bị hỏng cánh, hình ảnh trong bóng đêm là một kẻ có mái tóc dài, bàn tay trắng nhợt in lên cửa sổ, như đang tìm cách đi vào.
Bằng cách mở chốt ẩn, kẻ đó cuối cùng cũng vào được, hệt như một bóng ma lẹ làng lẻn vào nhà anh. Tim Park Jongseong nện thình thịch, anh cố gắng nhận diện kẻ này, nhưng vì ảnh quay trong đêm, độ phân giải kém, mắt người chỉ lập lòe hai điểm sáng, chỉ có thể đại khái thấy cái dáng lòm khòm gầy như que củi.
Đợi người này đi qua cửa sổ phòng dành cho khách, Park Jongseong lập tức đổi góc máy, quả nhiên, kẻ đó xuất hiện trong phòng khách, còn đi thẳng một lèo đến phòng ngủ. Nhưng vì tối qua trước khi ngủ anh đã khóa cửa phòng lại, kẻ đó không thể làm gì hơn, nhưng cũng chẳng bỏ đi, ngược lại còn thong thả lượn khắp nhà anh như chủ nhà, mở tủ lạnh, lấy ly của anh uống nước, thậm chí còn bật TV lên coi.
Park Jongseong càng coi càng hoảng sợ, đến khoảng bốn giờ sáng, tên ấy tắt TV, đi vào phòng tắm. Khoảng một tiếng sau, ra khỏi phòng tắm, đi theo đường cũ, trèo cửa sổ đi ra. Khi ấy trời đã hơi hửng sáng, có thể mơ hồ soi được dáng dấp kẻ ấy.
Tuy việc chỉ xảy ra chưa tới hai tiếng, nhưng cũng đủ để Park Jongseong sợ chết đi được, trái tim căng thẳng. Người bình thường ai lại làm những chuyện như vậy, chưa kể, Park Jongseong xem đi xem lại đoạn video, xác nhận kẻ này chính là Koh Donghyun.
Koh Donghyun hai năm trước và trong đoạn video quả thực khác xa một trời một vực, anh có thể khẳng định rằng, Koh Donghyun căn bản vẫn chưa trị dứt bệnh, tại sao lại được cho ra viện!? Nhưng dù thế nào đi nữa, căn nhà này chẳng còn an toàn một chút nào hết. Cookie không thể ở lại đây, trước khi anh tóm được Koh Donghyun, Cookie phải được đưa qua chỗ khác trông nom.
Anh mở cửa phòng, đi đến nhà tắm. Anh muốn xem xem, Koh Donghyun đến cùng đã làm gì trong phòng tắm của anh. Vừa mới mở cửa phòng, mùi đất quái dị đã xộc lên nồng nặc, trộn lẫn với mùi sữa tắm, thật khiến người khác muốn bệnh. Quả nhiên Koh Donghyun thực sự tắm trong nhà anh, trong bồn tắm thậm chí còn vướng lại mấy cọng tóc dài thượt.
Park Jongseong kiểm tra xung quanh, kiểm đến cái sọt đựng đồ dơ của mình, thì trên quần lót thay ra tối qua còn dính tinh dịch trắng. Đến mức này anh thực sự không thể nhịn nổi, chửi đm rõ to. Mặt anh tái xanh, mang hết quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt, hết thảy những thứ có khả năng bị đụng vào ném hết vào thùng rác. Dùng nước súc miệng sạch sẽ xong, anh quay về phòng thu dọn đồ đạc cho Cookie, anh phải gửi Cookie cho người khác chăm sóc.
Mà nên nhờ ai bây giờ?... Ngay lập tức, Park Sunghoon xuất hiện trong đầu anh. Kì quái ở chỗ, giờ anh mới phát hiện rằng, hóa ra anh lại tin tưởng một gã đàn ông quen biết chưa bao lâu đến vậy. Lại còn là lựa chọn hàng đầu trong suy nghĩ của anh cho việc gửi gắm Cookie nữa, anh nghĩ có lẽ vì anh cảm thấy Cookie thích Park Sunghoon, bọn họ sống chung khá ổn, chứ không còn nguyên nhân nào khác.
Huống chi, chờ anh bắt được kẻ đó rồi, là có thể đón Cookie về ngay. Anh sẽ tóm được Koh Donghyun, tóm được cái tên khốn kiếp đó, cái thằng biến thái đã để lại sẹo trên người anh, giờ còn trơ trẽn xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lấy quần lót anh để tự an ủi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com