Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23-24

Park Sunghoon để Park Jongseong tì người trên vách đá, hạ thân từng chút một khoan tách, tiến vào trong cơ thể anh, thịt và khoan kết hợp, chân thực mà dồn dập. Trước khi nghênh đón đợt sóng xô đến đầu tiên, anh há miệng để lại dấu răng tóe máu trên vai Park Sunghoon. Có lẽ vì đau quá, lòng bàn tay nóng rẫy của Park Sunghoon bấm chặt vùng eo toát mồ hôi lạnh của anh, không chút nể nang, phá toạc chốn mềm mại, để lại dấu ấn sâu đến vô cùng.

Park Sunghoon không nhìn thấy, chỉ lần mò theo cảm giác, môi miệng nhay nghiến để lại một dải dấu đỏ trên cổ Park Jongseong. Hai bàn tay Park Jongseong bấu lên vai Park Sunghoon, cảm nhận da dẻ bị kéo căng, hồi sau mới rặn ra được một câu, "Kỹ thuật quá ăn hại."

Park Sunghoon buồn bực phì cười, ở nơi đồng không mông quạnh, rõ ràng tại Park Jongseong dăm lần bảy lượt khiêu khích, chứ nếu ở nhà thì đã tốt rồi, bôi trơn áo mưa đầy đủ, lại có thêm giường rộng thênh thang tha hồ lăn từ đầu giường đến cuối giường, đâu đến nỗi phải làm tình hối hả thế này. Nghĩ đến chuyện hồi nữa còn phải mỗi người một lần phiền toái, Park Sunghoon cứng rắn hạ quyết tâm, tiếp tục chọc dương vật vào trong.

Nhận ra Park Sunghoon vẫn chưa đi vào hết, Park Jongseong suýt nữa là mất mặt lên tiếng xin tha. Nhưng người ta cũng đã đi vào rồi, đàn ông với nhau cả, giờ cũng hết cách thoái lui, ai nhường trước kẻ đó thất thế, đau cũng phải ráng chịu. Park Jongseong thở dốc nói, "Mau lên cho xong."

Trước thì chê kỹ thuật kém, sau lại bắt Park Sunghoon nhanh lên, tính tốt cách mấy cũng nhịn không nổi, Park Jongseong nào hiểu được diễn biến tâm lý đó, anh chỉ cảm thấy dưới cửa mình đau điếng, những đợt nhấp mạnh mà chậm đã bắt đầu rồi. Vào sâu ra cạn, Park Jongseong liếc nhìn bụng dưới Park Sunghoon săn cứng, bụi lông giữa háng dao động sâu rồi lại nông, trong cảnh tranh tối tranh sáng, làn da dung hòa với con nước.

Ánh nhìn dời lên trên, chạm đến xương dưới cằm nghiến lại kiềm chế của Park Sunghoon, chung quy vẫn không thể nén được lòng riêng. Trái tim bị quyến rũ không giữ nổi bình tĩnh, lại ỷ vào chuyện Park Sunghoon không nhìn thấy. Tay anh chạm lên đôi mắt bị quấn băng của Park Sunghoon, lướt xuống bờ môi, chạm lên nếp vân ướt át, lúc nặng, lúc nhẹ.

Môi Park Sunghoon khẽ nhếch lên, ngậm lấy đầu ngón tay anh, đầu lưỡi nóng ẩm đưa đẩy ngón tay một cách gợi dục, thứ bên dưới lại bất thình lình bành trướng, Park Jongseong nhăn mày, rút tay ra khỏi miệng, sờ xuống dưới nơi giao hợp, từ chỗ ướt át nhớp dính, mò mẫm đến cặp bi trĩu nặng, còn lại tất thảy đều đã dồn vào cơ thể anh, vòng thịt quanh cửa động sưng lên, gốc dương vật của Park Sunghoon nóng ghê người.

Nắng chiều vụt tắt sau chân mây, xung quanh dần tối đi, cơ thể hai người họ hợp làm một, phóng đãng làm tình bên bờ hồ. Cuối cùng với tư thế khiên cưỡng đó, Park Sunghoon đè anh nhấp hơn trăm nhịp, làm nửa người dưới anh tê dại như khúc gỗ, mới thở lấy hơi vuốt cặp đùi cong mẩy bị kéo banh ra của anh, thấp giọng nói, "Đổi tư thế nhé?"

Giọng Park Jongseong vốn đã khàn đi, thứ kia rút ra ngoài ép anh vuột ra một tiếng thở dốc. Giọng anh vốn đã rất từ tính, giờ lại khản đi một cách gợi tình dâm đãng, khiến động tác Park Sunghoon khựng lại. Kế đó, thô bạo xé toạc lớp băng quấn trên mặt xuống.

Khi ánh sáng quay về, Park Sunghoon mới phát hiện ra vành mắt Park Jongseong đỏ au, lửa dục trong mắt chưa nguôi ngoai, dấu xanh tím trên người chỗ đậm chỗ nhạt, một chân còn móc trên eo gã, bắp đùi kéo lên cao, đầu gối hồng hồng, kẽ mông không biết là do bị dập tóe ra nước, hay là ướt vì dính nước hồ, khiến cho quanh chốn đi vào ướt nhoe nhoét. Park Jongseong không ngờ Park Sunghoon đột nhiên tháo băng xuống, vội vàng nhẹm đi vẻ mặt mơ hồ động tình, day mặt đi như muốn giấu diếm, hàng mi rũ xuống, để lộ cần cổ chi chít vết đỏ tình ái.

Thế là Park Sunghoon đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ của một Park Jongseong quyến rũ nhất, kể từ lúc họ quen nhau cho đến giờ. So với cú nhảy từ trên dốc núi vừa rồi, cảm giác này còn kinh tâm động phách hơn. Tóc mai Park Jongseong ướt rượt mồ hôi, từ mày đến mắt, đều ngập trong sắc đỏ tình dục, trái cổ gợi cảm run rẩy, xương quai xanh gồ lên, vòng eo dẻo dai chắc khỏe, hết thảy đều đang nằm trong tay gã.

Còn Park Jongseong thì lại không nhận ra sự im lặng bất chợt của Park Sunghoon, chỉ run rẩy bắp đùi, kéo xuống khỏi eo Park Sunghoon. Anh xoay người lại chống vách đá, mông hơi nhếch lên, nhưng mãi chưa thấy đợt tiến công tiếp theo. Anh bèn nghi hoặc ngoái lại, nửa đùa nửa thật, "Làm hết nổi rồi?"

Park Sunghoon bị nghẹn, rồi môi mím chặt vì giận dỗi, gã không nói tiếng nào, chỉ nâng cặp mông Park Jongseong lên, lần thứ hai xông vào nơi còn chưa kịp khép lại, mạnh mẽ dữ dội hơn cả lần trước. Kế đó là những đợt rong ruổi dồn dập, phành phạch hệt như phong ba bão táp trút xuống, Park Sunghoon dốc hết sức cho Park Jongseong biết đến tột cùng là gã có thể làm được hay không.

Park Jongseong bị thúc đổ nhào ra trước, hoảng hốt phải chống bằng cả hai tay mới không bị đập đầu. Bụng dưới anh co rúm, cơ thịt trên người thắt lại như chống cự, dương vật xông thẳng vào trong, khuấy động nơi sâu thẳm, khoái cảm vô ngần chầm chậm lan tỏa từ nơi ấy, mảng quanh đốt sống cụt tê dại, trán Park Jongseong chảy mồ hôi hột, anh cố nén tiếng rên rỉ của mình, nhưng vẫn không thể kháng cự lại dục vọng thiêu đốt.

Những đợt nhấp nhả vô tận, mồ hôi đầm đìa tan vào nhau, tay Park Sunghoon từ đằng sau vòng qua, vuốt từ xương sườn lên đến vai, tiện thể ôm ghì anh về phía mình một cách đầy chiếm hữu. Mông anh dính với háng Park Sunghoon, bờ vai đập lên khuôn ngực vạm vỡ của đối phương, eo và mông tạo thành một vòng cung cực hạn. Anh vô lực ngửa đầu ra sau, ngả lên hõm vai Park Sunghoon, anh ngửi thấy mùi hoóc-môn trên người Park Sunghoon, giữa tầm nhìn lắc lư dập dềnh, anh xoay mặt thè lưỡi ra, chầm chậm liếm mép gò má Park Sunghoon.

Hơi thở Park Sunghoon ngưng trệ, bàn tay đang ôm xiết đè nghiến khuôn ngực của anh bỗng khựng lại, chuyển sang bóp cằm, cắn lên môi anh, tựa như căm hận sự khiêu khích không điểm dừng của anh vậy, cái hôn vô cùng thô lỗ cọc cằn, môi lưỡi luồn sâu trong miệng, dằn vặt triền miên, hôn đến khi thân thể nóng bừng.

Thứ bên trong thân thể không ngừng mài nghiền, không ngừng tìm tòi nơi yếu ớt tấn công không ngớt. Park Jongseong vòng tay ra sau túm gáy Park Sunghoon, tay sượt qua đốt sống cổ thì chới với, gạt hết những giọt mồ hôi đọng nơi ấy, để lại vết cào. Bộ củ khủng bố, cộng thêm tinh lực tràn trề, thực sự đã vùi dập anh tơi bời hoa lá, không buông tha bất cứ nơi nào có thể khiến anh có phản ứng mãnh liệt.

Park Jongseong nắm tay Park Sunghoon, kéo nó xuống sờ lên thứ cương lên dưới háng mình, Park Sunghoon thành thạo vỗ về anh, sẵn tiện ve vuốt bụng dưới, cảm nhận anh trong từng nhịp chuyển động. Bất chợt, gáy Park Jongseong nhói lên, quả nhiên là Park Sunghoon ngoạm miếng thịt sau gáy anh, hệt như thú hoang ôm ghì anh, tiếp tục đút rút nhanh hơn.

Từng chỗ nhạy cảm trên người Park Jongseong đều bị Park Sunghoon khêu ra, đùa bỡn bằng hết, từ trong ra ngoài đều được săn sóc tận tình, mỗi một lần khơi gợi hờ hững là lại rước đến một đợt sóng tình trào dâng. Anh vặn vẹo vòng eo dẻo dai, tay luồn qua giữa háng ra sau, se nắn túi tinh nằng nặng của người đằng sau mình. Cho dù đang ở dưới thân người ta, Park Jongseong cũng không muốn được săn sóc một chiều.

Làm tình không phải là chuyện một người sướng, tinh lực của anh cũng dồi dào như Park Sunghoon, không ngừng phối hợp ép Park Sunghoon vuột ra vài tiếng rên rỉ thiếu kiểm soát. Anh vừa mới cười thỏa mãn, thì đã bị Park Sunghoon có máu chinh phục cao ngất dằn cả hai tay lại, cắn vành tai anh. Đau nhói, không biết có bị rách da hay không, một lần nữa Park Sunghoon lại tìm đến anh hôn, lần này đã dịu dàng hơn nhiều, song động tác bên dưới thì vẫn hung hãn, khiến tóc tai ướt đẫm trên trán anh khua khoắng loạn xạ.

Thi thoảng có mồ hôi lạc vào mắt, làm anh phải nhắm nghiền mắt lại, khi ánh sáng tắt ngúm, cũng là lúc anh cảm nhận được sâu sắc rằng vật khủng kia đã khiến anh không ngừng thăng hoa thế nào, gần như lạc lối trong dục vọng. Anh kêu lên thành tiếng, khoái lạc đến cực đỉnh. Hai tay Park Jongseong đưa ra sau, đè lên mông Park Sunghoon, bắt người kia phải dùng sức đâm mạnh vào người mình hơn nữa.

Anh sắp lên đến đỉnh, dương vật căng phồng cực hạn, trơ trẽn lắc lư trong thinh không, bắn nước tung tóe khắp nơi. Hiển nhiên Park Sunghoon cũng sắp, gã ôm Park Jongseong cứng ngắc, Park Jongseong cảm nhận rõ rành rành tiếng tim đập điên cuồng của người phía sau, do dùng lực quá độ, lại thêm cắm lút cực kì dâm loạn, thân thể họ khít khao, cơ hồ không có lằn ranh, anh có thể cảm giác được quy đầu hùng vĩ của Park Sunghoon đã khoan vào trong người anh sâu đến tận cùng.

Trước khi lí trí còn tỉnh táo, kết hợp với khoái cảm đằng sau, anh nắm dương vật của mình bắn tinh, bắn rất nhiều, đến cằm anh cũng dính một chút. Đến chừng đầu óc hoang hoải miễn cưỡng trấn tỉnh lại, cộng thêm thứ sệt dính không ngừng rót vào sâu trong người, Park Jongseong mới nhận thức được một chuyện... anh để Park Sunghoon bắn vào trong rồi.

*

Lỗ tai ù ù từng hồi, thân thể tái tê, khoái cảm còn vương sau cơn cực cảm mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn thoái lui. Park Sunghoon vuốt ve bụng anh, hít một hơi, từ từ rút ra ngoài. Dư âm chưa dứt, Park Jongseong có thể cảm nhận rất rõ cửa động của mình đang co rút, có thứ gì đó thuận theo đó chảy trào ra ngoài. Anh thò tay sờ đằng sau, tay dính nhầy sệt. Không hiểu sao, Park Jongseong nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước trong con hẻm nhỏ, Park Sunghoon nói rằng mình để ý đến chuyện đó.

Thế nhưng cuộc làm tình này vẫn chưa kết thúc, đã giao kèo mỗi người một lần, anh đưa mắt ra hiệu, mắt sáng rực, dán chằm chặp vào cơ thể trần trụi của Park Sunghoon. Gã đàn ông vừa mới đạt được thỏa mãn tình dục, cả người đều biếng nhác, mồ hôi khêu gợi chảy xuống bụng dưới, tóc Park Sunghoon ướt mèm, hai tay tùy ý mở ra, hoóc-môn phóng túng không hề thu bớt, gã nhìn Park Jongseong khàn khàn nói, "Tới anh?"

Cái tên này! Nghiễm nhiên vẫn là cái điệu bộ ung dung đó, làm Park Jongseong không hiểu sao thấy tức tối phẫn nộ dã man. Anh không cầm lòng được, hỏi Park Sunghoon, "Anh không ngại à?"

Mày Park Sunghoon khẽ nhíu, nói như dặn dò, "Chắc là đau lắm, anh cẩn thận một chút."

Park Jongseong vẫn cảm thấy có chút ngại ngần, hỏi lại một lần nữa, "Ý tôi là, anh chưa từng bao giờ ở vị trí bên dưới, không bận tâm để tôi..."

Nào ngờ Park Sunghoon lại nhìn anh như nhìn một đứa con nít, còn cười thành tiếng, "Chẳng phải anh nói mỗi người một lần à? Tuy chưa thử bao giờ, nhưng nghe bảo kỹ thuật của anh không phải dạng vừa, chơi thôi mà, cần gì để tâm nhiều vậy."

Park Jongseong bỗng dưng nhận thức được vấn đề nằm ở đâu, hóa ra chỉ là chơi mà thôi... vì sao Park Sunghoon bằng lòng cho anh đè, là vì kích thích ập đến, bản thân lại chẳng bận tâm, nên cũng chẳng có gì quan trọng. Anh bằng lòng bị đè, là vì thứ tình cảm không thể nói rõ, cộng thêm tâm tư khó kiềm nén, căn bản là khác nhau, không ngang hàng. Giữa anh và Park Sunghoon, anh lại dường như ở tư thế bại trận.

Vẻ mặt Park Jongseong trở nên xấu vô cùng, rõ ràng là đôi bên khiêu khích nhau, vậy mà anh lại ném vào đó vài phần chân tâm, động tình đến là rõ nhiều. Chẳng qua chỉ là một trò chơi, đáng nhẽ nên chơi hết mình, nhưng anh chơi không nổi nữa rồi. Anh dằn lòng lại, chẳng buồn ve vãn gì nhiều, kéo Park Sunghoon qua, day mặt đối phương quay xuống vách đá, anh thô bạo khai thác, cơ thể Park Sunghoon thoáng chốc cứng đờ, cửa động khô khốc khó tiến vào.

Park Sunghoon dường như cảm nhận được sự rối loạn cảm xúc của Park Jongseong, gã trở tay bắt lấy bàn tay Park Jongseong đang cắm rút trong mông mình, nhẫn nhịn hỏi, "Anh không sao chứ?"

Park Jongseong dãy tay anh ra, vỗ một phát mạnh lên mông Park Sunghoon, "Thả lỏng một chút! Cần tôi phải dạy anh nữa sao?"

Hành vi tương đương với việc nhổ lông sư tử, mặt Park Sunghoon xanh xám, gã quay người lại đẩy Park Jongseong ra, mắt tối sầm, phảng phất giận dữ, có vẻ như muốn nổi lửa, nhưng đối phương vẫn gắng nhẫn nhịn, rồi gượng gạo nói, "Mới rồi chẳng phải còn tốt lắm sao."

Park Jongseong nhìn qua chỗ khác, anh lau mặt, rồi có chút mệt mỏi nói, "Chúng ta về đi, tôi bỗng nhiên không còn hứng thú nữa."

Anh rời đi trước, vừa đi vừa có thứ gì đó trong cơ thể chảy ra. Có chút chật vật, nhưng nhiều hơn cả là bất lực. Anh không nên nhận ra rằng tình cảm anh dành cho Park Sunghoon không bình thường, hay nói đúng hơn là, kì thực ngay từ đầu con người này đã hấp dẫn anh, chỉ là anh không chịu đối diện thẳng thắn mà thôi. Cũng như anh đã từng nói, trái tim chân thành của lãng tử, bao giờ cũng nhễ nhại máu tươi.

Anh sợ rằng cho dù anh lấy nó đưa ra, Park Sunghoon cũng chẳng cần. Tình cảm anh dành cho Park Sunghoon, hệt như một cơn gió tích tụ ngày qua ngày tháng qua tháng, đập vào cánh cửa, đập từng cơn từng cơn một, cho đến khi bung vỡ ổ khóa. Cửa nứt ra, khóa lộ ra vết rỉ sét đỏ au, nhưng gió vẫn luồn qua phòng, chẳng bao giờ dừng chân nán lại.

Trên đường về, bầu không khí im lìm đáng sợ, Park Sunghoon chỉ lạnh lùng không nói năng gì, gần như chẳng ngó ngàng đến Park Jongseong. Về tới nhà, Park Jongseong theo lên lầu dắt Cookie về, anh đứng ngoài cửa, do dự nói cảm ơn, Park Sunghoon gật đầu, rồi lập tức đóng cửa lại, thậm chí không buồn nói câu chào tạm biệt. Park Jongseong đứng bất động ngoài đấy, nhìn cánh cửa hồi lâu, mãi đến khi Cookie chủ động chạy xuống trước, Park Jongseong mới lê bước theo.

Vào nhà, phòng ngủ lộn xộn nhếch nhác, dấu chân tán loạn, anh không tắm trước, mà lê cái eo mỏi nhừ, cái mông sưng đau, khom lưng lau dọn nhà cửa sạch sẽ từng chút một. Đến lúc tắm, anh cởi sạch quần áo, ném vào trong giỏ đồ dơ. Tắm rửa tẩy sạch tới một tiếng đồng hồ, Park Jongseong vác cái thân trần như nhộng, chân ướt mẹp, bước ra khỏi nhà tắm, bò lên giường.

Không biết có phải Cookie cảm nhận được sự sa sút của anh hay không, cũng bò lên giường theo. Anh úp mặt vào cái bụng mềm mại của Cookie, nghe tiếng tim đập khá gấp của loài thú, chìm vào trong giấc ngủ.

Vài ngày trôi qua, cơ thể hồi phục tinh thần phấn chấn trở lại, Park Jongseong cần kiếm người san sẻ tâm tình, mà không thể kiếm cái tên miệng rộng Riki, đành phải ôm chai rượu năm 82, mặt dày đi tìm Sim Jaeyun làm bóng đèn.

Người yêu Sim Jaeyun vừa về nước, hai kẻ này ngọt ngào đến ê cả răng, chỉ là ăn một bữa cơm, da mặt dày như Park Jongseong cũng bị ánh mắt nồng nàn, chấp chứa tình cảm của hai tên này mài mỏng luôn. May mà Sim Jaeyun hiểu anh, ăn xong bèn sai tên nhà mình đi siêu thị mua đồ, còn mình thì cùng Park Jongseong ra ban công hút thuốc, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Park Jongseong định dùng cái mác 'bạn tao' vạn năng ra mào đầu, nhưng vừa mới nói câu bạn tao lỡ dại yêu một thằng, đã thấy Sim Jaeyun nhả một vòng khói, vẻ mặt tiếc hận nói rằng, "Tao biết ngay là mày với Park Sunghoon không đơn giản."

Cái mác vạn năng hết xài được, Park Jongseong đơ mặt, im lặng rít thuốc, sau đó bình thản gật đầu, "Không sai, tao chính là thằng ngu đó."

Sim Jaeyun vỗ vỗ vai anh, chuyển sang an ủi ngược, "Không sao đâu, Park Sunghoon vốn là một người có sức hút, mày biết mà, phía đông thành phố có mấy ai mà không mê anh ta như điếu đổ."

Park Jongseong cười cười, gật đầu đồng tình, sau đó, anh kể lại chuyện xảy ra ở hồ. Sim Jaeyun càng nghe vẻ mặt càng quái lạ, cho đến cuối cùng, vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, Park Jongseong có chút khó hiểu, "Mày cười gì vậy?"

Sim Jaeyun lau nước mắt trào ra do cười quá độ, "Mày lợi hại thật đấy, đầu tiên là chê Park Sunghoon kỹ thuật kém, sau đó lại nói người ta làm mày cụt hứng, ha ha ha ha thật muốn nhìn mặt anh ta khi ấy ghê, chắc là chưa từng có ai đối xử với anh ta như vậy cả, hèn gì sau đó người ta không buồn ngó ngàng đến mày nữa."

Khóe miệng Park Jongseong co giật, anh thật sự không nghĩ đến điểm đó, ai bảo anh khi ấy hoàn toàn chìm sâu trong khủng hoảng tình cảm nội tại, không nghĩ những lời chống chế của mình lại đả kích lòng tự trọng của Park Sunghoon dữ dội. Giờ muốn hối cũng chẳng được, chung quy anh cần giữ trái tim bình tĩnh, không gặp Park Sunghoon nữa, mắc công lên cơn bốc đồng, lại làm chuyện ngu xuẩn khiến bản thân hối hận.

Sim Jaeyun cười xong rồi, lại nghiêm nghị nói, "Anh ta không hợp với mày."

Park Jongseong ngưng mắt nhìn bóng đêm chùng dưới lầu, những muốn phản bác, nhưng thật khó mở miệng. Sim Jaeyun quen anh đã lâu, làm sao không nhìn ra được tâm tư khó nén trên mặt Park Jongseong, nhưng chỉ có thể lấy tư cách người ngoài cuộc phân tích cho anh, dù sao Park Jongseong cũng là người lí trí, tìm đến một người có liên can ngay từ đầu đã không ủng hộ anh và Park Sunghoon, chẳng phải vì muốn có một người ngăn cản anh sao.

Sim Jaeyun không nói gì thêm nữa, chỉ đâm một đòn chí mạng, "Anh ta với Kim Junghwan vừa mới chia tay không bao lâu, làm sao có thể nhanh chóng phục hồi vết thương lòng được chứ."

Park Jongseong thở dài, hai tay đan nhau đặt trên lan can sắt, tì cằm lên, anh lặng thinh hồi lâu, nhưng khi Sim Jaeyun cho rằng anh đã thật sự thông tỏ, thì Park Jongseong lại nghiêng mặt, bướng bỉnh nói như một đứa trẻ, "Nhưng anh ta đâu phải người trọng tình, tao cũng đã chắc gì yêu người ta chứ."

Đây là một ván cờ bế tắc, không thể phá giải, anh không thoát ra được, cũng không thể quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com