27-28
Kim Junghwan tự biết hành vi của mình vượt quá giới hạn, vội vàng rút tay lại, nét âu lo nhẹ lan. Park Jongseong thấy ê mặt kinh khủng, cứ tưởng đâu Lee Sonhye đã không thể nào tổn thương được anh, thế nhưng mối hận chôn sâu trong lòng lại chẳng thể tan biến. Anh hận thái độ chẳng hề có cảm giác tội lỗi của Lee Sonhye, hận gã đàn ông sau khi làm ra chuyện như vậy mà vẫn sống yên ổn, thậm chí còn sở hữu tất thảy những thứ đáng nhẽ không thuộc về ông ta, nhưng hận nhất vẫn là chính anh, hận bản thân mình vì nhu nhược, lại sợ được mất.
Anh lau nước trên mặt, nét mặt trở lại như thường, anh nói chẳng qua là do bị cảm không khỏe, mới nãy trúng gió, mắt bị khô, chảy nước mắt sống mãi. Kim Junghwan gật đầu, tuy Park Jongseong viện cái cớ không thể dở hơn, rõ ràng là ở trong phòng kín thì làm sao trúng gió, thế nhưng giữa người trưởng thành với nhau, tự biết có một số chuyện không cần vạch trần, chỉ cần một lý do thỏa đáng qua qua là được.
Park Jongseong ổn định tâm trạng, khách sáo và xa cách nói rằng, "Tôi đi trước, gặp lại sau nhé.".
Không ngờ Kim Junghwan lại nhét quyển sách trong tay cho anh, bảo anh chờ một chút, cậu ấy sẽ quay lại ngay, hành động này khiến Park Jongseong thực sự không có cách nào bỏ đi. Anh thở dài, nhìn cuốn sách trong tay, Bức Bình Phong của Maugham. Anh cứ tưởng đâu giảng viên đại học bình thường sẽ hay lận theo một cuốn sách thâm sâu ảo diệu, người thường ít ai đọc hiểu chứ, không ngờ lại là một cuốn tiểu thuyết rất bình dân đại chúng như vầy.
Anh tiện tay lật giở, một đoạn đập vào trong mắt anh.
"Chẳng ai có thể lý giải được, đến tận cùng tại sao một người lại đi yêu một người khác. Tôi nghĩ có nhẽ vì trái tim mỗi người chúng ta đều tồn tại một lỗ hổng, trút từng cơn gió lạnh vào linh hồn, thế nên chúng ta mới phải tha thiết cần có một trái tim người khác vừa vặn lấp đầy nó lại."
Park Jongseong không đọc tiểu thuyết, thế nhưng vô tình cầm một cuốn sách, vô tình đọc một câu khiến cho trái tim xao xác hỗn loạn. Anh chưa kịp đọc tiếp thì Kim Junghwan đã hấp tấp chạy đến, hé miệng thở hổn hển, nói nhỏ nhẹ với anh, "Ngại quá, bắt cậu đợi lâu."
Park Jongseong khép sách lại, đưa trả cho Kim Junghwan. Kim Junghwan cầm lấy, rồi lại đưa một thứ khác cho anh. Một thanh chocolate, bị nhiệt độ cơ thể hun đã có hơi mềm. Thấy Kim Junghwan nhìn anh, Park Jongseong không thể không ăn, bèn gỡ giấy gói, đưa lên miệng. Hai người họ sóng vai ra ngoài cửa, Park Jongseong cảm nhận hương vị nhẫn nhẫn lan tỏa trong miệng, cứ tưởng là sẽ ngọt ngấy, không ngờ lại ngon vậy.
Ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Park Jongseong thế mà đã ổn lại, anh đang định bụng lễ độ chào từ biệt, ai dè Kim Junghwan lại ôm sách, khẩn khoản hỏi anh, "Cậu có thể đi cùng tớ đến một chỗ không?".
Có lẽ vì thanh chocolate đó, hoặc có lẽ vì đối phương là người có hồi ức tốt đẹp như vậy, Park Jongseong gật đầu, không từ chối.
Đến nơi rồi, Park Jongseong tỏ vẻ kinh ngạc, nơi họ đến lại chính là trường cấp ba ngày xưa. Trường học trước đây lụp xụp giờ khang trang hẳn lên, tuy trời đã sầm sập tối, nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh nán lại, sân bóng rổ tụ tập một đám lớn học sinh nam, học sinh nữ chạy xe đạp, rồi tốp năm tốp ba. Lao xao cười nói đi ra ngoài.
Park Jongseong có tâm trạng rất khó diễn tả bằng lời, anh vừa ngó vừa hỏi Kim Junghwan, "Sao cậu lại muốn đến đây?", Kim Junghwan đẩy gọng kính, chậm rãi nói, "Có việc phải qua trường bên này. Còn cậu, về lại trường xưa thấy thế nào?", Park Jongseong không trả lời, nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nhích lên, mãi không trễ xuống.
Anh định bụng đứng dưới lầu học đợi Kim Junghwan một mình đi lên liệu xong việc rồi xuống, nào ngờ Kim Junghwan cứ như ông cụ non dong dài dặn anh, nào là đừng đi lung tung, giờ tụi học sinh cấp ba ghê gớm lắm, nhỡ Park Jongseong lại trêu ai ghẹo ai, phận làm thầy như cậu ấy dễ cũng bị ăn đập chung lắm.
Nghe đối phương luyên thuyên mà Park Jongseong buồn cười, luôn miệng cam đoan với Kim Junghwan rằng anh tuyệt đối không gây chuyện, người mới chịu đi.
Vốn dĩ đang ngoan ngoãn chờ dưới lầu, tiếc rằng cảnh tượng ở sân bóng rổ thực sự quá bỏng mắt, đám nam sinh hừng hực sinh lực đổ mồ hôi như mưa, chuyền bóng, la hét, thi thoảng kéo áo lên lau khuôn mặt đỏ bừng. Park Jongseong không kháng cự được uy lực tập hợp từ những tấm thân căng tràn thanh xuân đó, bèn đi qua một bên ngồi nhìn người ta chơi bóng.
Thế nhưng người thì ngồi dạt một bên, bóng lại từ trên trời bay đến. Park Jongseong tiện tay bắt lấy mới ngăn được quả bóng tai vạ đập vào đám nữ sinh vây xem. Người bất cẩn chuyền bóng ra ngoài là một cậu nam sinh dong dỏng cao, có mái tóc xoăn, đẹp trai lạ lùng, lại còn có cảm giác quen mắt. Park Jongseong không nén được nhìn mấy lượt, rồi mới ném bóng lại.
Anh ước lượng lực ném vừa phải, thế nhưng cậu ta lại chẳng bắt được, quả bóng sượt qua tay đối phương, rơi bình bịch xuống sân bóng, để lại tiếng vẳng bên tai. Tình huống có lẽ quá sượng sùng, khuôn mặt cậu ta dần dần đỏ lên, vậy mà vẫn nhìn Park Jongseong chằm chặp, rồi mới quay đi nhặt bóng. Còn Park Jongseong thì không có hứng xoa dịu lòng tự tôn của thanh niên, dù sao bóng cũng suýt nữa đập trúng người ta, không xin lỗi thì thôi, một tiếng cám ơn cũng chẳng có.
Cao ráo trắng trẻo đẹp trai, đám học sinh cấp ba bây giờ thật là... uầy. Park Jongseong xoạc hai chân ra, biếng nhác ngồi trên băng ghế, nhìn đồng hồ đeo tay, nới lỏng cà vạt, đón nhận cơn gió nhẹ ve vuốt, tiếp tục rửa mắt. Cho đến khi anh nghe tiếng các cô nữ sinh bên cạnh nhỏ to thì thầm, rồi hành động chụp ảnh không thể lộ liễu hơn, anh mới định thần lại.
Park Jongseong cố ý xoay mặt qua chỗ mấy cô bé chụp hình mình, nhoẻn cười nháy mắt với các bé, tiếng lao xao bỗng lớn hơn một chút, còn có một cô bé nhìn khá xinh xắn đứng lên đi đến chỗ Park Jongseong, cô bé vừa ngồi xuống thì có người xốn mắt trước hành vi cố ý thả thính của Park Jongseong, bóng lần thứ hai từ trên trời lao xuống, lần này đầy tính sinh sự.
Park Jongseong vừa mới bắt bóng, lại nghe tiếng cậu nam sinh kia kêu lên, "Chú à, không sao chứ?".
Park Jongseong nhìn bóng trong tay, lại nhìn qua cậu chàng kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Chừng Kim Junghwan đi xuống lầu thì Park Jongseong đã không còn chờ ở đó nữa rồi. Anh khó hiểu lấy di động ra, gọi không ai bắt máy. Kim Junghwan đi vài bước, tốc độ tăng dần, nhìn quanh ngó quất, cho đến khi băng qua sân bóng rổ, thì mới thấy bóng áo màu lam nhạt của Park Jongseong.
Park Jongseong hôm nay mặc đồ tây khá thoải mái, đi giày đế bằng, tuy không rộng rãi bằng đồng phục học sinh, nhưng vẫn có thể vận động như thường, dẫn bóng qua người, cú ném 3 điểm, đập rổ, tính bỡn cợt của anh bùng nổ, cực kì trêu ngươi, cậu học sinh bị hạ gục mấy lần, mặt càng đỏ tợn, ánh mắt hung hăng nhìn Park Jongseong chòng chọc, hệt như một con sói nhỏ.
Cái bộ dạng này càng nhìn càng thấy quen mắt, đợi đến chừng Park Jongseong nhớ ra là giống ai rồi, động tác anh khựng lại, bị cậu ta chớp đúng thời cơ, một cú cướp bóng húc lên lưng, đúng lúc anh vừa mới nhảy lên đáp xuống, lực nhún khiến bước chân anh lảo đảo, nghiêng ngả ra đằng sau. Park Jongseong phản ứng nhanh nhạy, túm lấy áo cậu ta, người xung quanh la lên, bọn họ lăn thành một đống, cùng ngã sấp xuống đất.
Park Jongseong thì không bị gì, nhưng cậu nam sinh bị anh chèn bên dưới thì kêu lên đau đớn, mặt mày méo xệch, đám bạn học gọi tên cậu ta nhào đến. Park Jongseong bị đẩy qua một bên, nghe mấy đứa đó gọi cậu nằm dưới đất, "Park Seungho, cậu không chứ!?"
Y như rằng! Hai chữ này ong ong tắc nghẽn trong tai Park Jongseong, Park Seungho, Park Sunghoon, cùng họ, lại còn giống nhau đến vậy... có trùng hợp đến thế không? Nếu như hiện tại Park Jongseong còn chưa xác định, thì chuyện xảy ra sau đó khiến anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Kim Junghwan sau lưng anh vội vã chạy đến, đầu tiên là gọi tên Park Jongseong, sau đó cậu chàng Park Seungho đang bị thương nằm dưới đất nghe tiếng Kim Junghwan, bèn ngóc khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại lên, vừa thấy mặt Kim Junghwan, liền ấm ức kêu lên, "Anh!"
*
Tháng bảy, cho dù đã là bảy giờ tối, trời vẫn còn sáng trưng. Vết thương trên đầu gối Park Seungho đã được bôi thuốc, mùi thuốc bột Vân Nam thoang thoảng hòa lẫn với hương ngòn ngọt trong tiệm trà sữa, làm Park Jongseong thật muốn rút điếu thuốc ra giải khuây. Thế đ.éo nào mà đánh bóng rổ cũng có thể đụng trúng em trai người quen, lại còn làm em nó bị thương, đúng là nghiệt duyên mà. Còn ánh mắt Park Seungho đối diện cũng trở nên thân thiện hơn ban đầu, chắc là do biết anh là bạn Kim Junghwan, không phục cũng phải nhịn thôi.
Park Seungho ngoan ngoãn uống trà sữa, hút được mấy hơi, thanh niên bắt đầu trình bày nguyên nhân tại sao ngứa mắt Park Jongseong. Lý do cực kì đơn giản, cũng cực kì thanh xuân. Trong đám con gái Park Jongseong quay qua cười có đối tượng thầm mến của cậu chàng, cũng là hoa khôi trong lớp.
Park Jongseong ráng nhớ lại, quả thực là một cô nàng xinh xắn. Tóc đen mềm mượt, mắt ngọc răng ngà, rất có khí chất, Park Seungho đúng là có mắt nhìn. Park Jongseong ráng nhịn cười, cố tình trêu Park Seungho, "Còn nhỏ không lo học hành...".
Câu kế tiếp anh định nói đó là, tôi mách anh cậu cho xem, nhưng sực nhớ ra Kim Junghwan còn ngồi lù lù một bên, nói câu ấy có cảm giác hơi sai trái.
Park Seungho bĩu môi bẻ lại, "Chú à, cháu sợ ở tuổi cháu chú chưa chắc học hành giỏi giang bằng í.".
Park Jongseong chưa kịp nói thì Kim Junghwan bên cạnh đã phì cười, khỏ nhẹ tay lên mặt bàn, nói với Park Seungho, "Cậu ấy là Park Jongseong, bạn của anh. Gọi anh Jongseong đi. Tuổi cậu ấy nhỏ hơn anh. Có lý nào gọi anh là anh, mà gọi cậu ấy là chú hả?"
"Còn nữa, hồi Park Jongseong đi học ngoan hơn em nhiều.".
Kim Junghwan nghĩ ngợi, bồi thêm một câu nữa. Park Seungho xoắn xuýt hồi lâu, sau cùng kêu một tiếng nghe được chết liền, "Anh Jongseong.".
Nhìn vẻ mặt của Park Seungho, Park Jongseong cảm thấy thật thú vị. Vì Park Seungho trông giống Park Sunghoon, nên cứ có cảm giác như đang nói chuyện với Park Sunghoon phiên bản nhỏ hơn, thực sự rất lạ.
Yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, thiện cảm anh dành cho Park Seungho cũng nhiều hơn lúc đầu. Anh bèn hỏi, "Có muốn anh chỉ cậu mấy chiêu không?", mặt Park Seungho khó hiểu, "Bóng rổ?", Park Jongseong lắc đầu, "Cua... gái.", câu này đúng thật là vô nghĩa, bản thân Park Jongseong tính ra cũng chẳng có mấy kinh nghiệm.
Sự thực là, anh muốn lên giường với ai đó trong hộp đêm hay quán bar, chỉ cần một ánh mắt, là đôi bên tự hiểu với nhau, còn với con gái – sinh vật rắc rối nhất hành tinh – anh cũng chưa chắc hiểu được hết, nhưng đường lối chung hẳn là na ná nhau. Ai dè Park Seungho đáp lại anh bằng cái trợn tròng trắng, còn có chút kiêu ngạo, "Không cần."
Park Jongseong nhún vai không chấp, nghĩ một chút lại ân cần hỏi han, "Cậu thích ăn bánh ngọt không?", Park Seungho nhìn anh một cách kì thị, "Có con gái mới thích món đó.", Park Jongseong bị nghẹn một họng, bụng bảo dạ: Phải không đó, anh cậu thì lại thích ăn ngọt lắm ấy.
Rồi kể từ lúc đó, Park Seungho ném anh sang một bên, quay qua Kim Junghwan hỏi đông hỏi tây, nào là tại sao không đến nhà em chơi, nào là Park Sunghoon cũng không hay về cho lắm, trong nhà chỉ có mỗi mình em thật chán chết được, khi nào lại đi chơi chung một chuyến đi, quần áo mua về cái đợt đi Vân Nam lần trước mẹ em thích lắm, cứ nhì nhằng mua cho cậu một bộ đồ tây.
Park Jongseong bên cạnh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nghe một hồi cũng chẳng hiểu mô tê gì. Chỉ có thể âm thầm suy đoán, người trong nhà Park Sunghoon chưa biết họ đã chia tay, hoặc có lẽ, căn bản không hề biết bọn họ quen nhau, cao lắm chỉ cho là bạn thân. Ngoài ra còn có một khả năng kinh dị hơn, Kim Junghwan và Park Sunghoon là họ hàng.
Anh ngó qua nét mặt Kim Junghwan, nhận ra đối phương vẫn luôn bình tĩnh bằng lặng, chẳng mảy may lộ ra gì hết, cứ như ngồi đối diện là em trai hàng xóm, chứ không phải em trai người yêu cũ. Vì Kim Junghwan chưa bao giờ nhắc đến mối quan hệ đồng tính của mình với anh, cho nên Park Jongseong không thể nhiều chuyện hỏi han được.
Không lâu sau, Park Seungho xem di động xong, khuôn mặt bừng lên rạng rỡ, "Anh em sắp qua đón em rồi, anh Kim Junghwan, thêm bạn anh nữa, lát nữa đi ăn chung nha."
Park Jongseong suýt nữa bị sặc, anh vờ trấn tĩnh hết nấc, lấy khăn giấy lau miệng, rồi nói, "Cũng tới giờ rồi, tôi...".
còn chưa nói dứt câu, đã bị tiếng nhạc chuông cắt ngang. Di động Park Seungho reo, báo người đã đến ngoài tiệm, đang chờ bọn họ đi ra. Park Jongseong hiểu rằng giờ hết cách chuồn đi rồi, dùng dằng lại thêm đáng nghi, tình huống hiện tại chỉ có thể nước đến đâu tát đến đó, cầu khấn Park Sunghoon nhìn thấy anh đừng có phản ứng thái quá.
Park Sunghoon lái xe qua, chiếc SUV màu xám bạc đỗ cách đấy không xa, quay lưng về phía cửa tiệm. Park Jongseong nhìn từ đằng sau, cửa sổ ghế lái mở phân nửa, Park Sunghoon gác cánh tay ẩn chứa cảm giác mạnh mẽ lên đầu, khói thuốc uốn lượn quanh kẽ tay. Anh theo sau Kim Junghwan, dù không nhìn thấy nét mặt Kim Junghwan, nhưng thông qua bờ vai cứng còng, cái cổ ngay đơ, có thể cảm nhận được sự bối rối và không dễ chịu của đối phương.
Park Seungho chạy chậm tới, ghé vào cửa sổ xe, thì thầm mấy câu, rồi vẫy tay với hai người họ, kêu bọn họ lên xe. Park Jongseong dẫu trăm lần không muốn, cũng đành hắng giọng nói, "Tôi cũng lái xe qua.", Kim Junghwan quay lại nói với anh, "Vậy tớ ngồi xe cậu được rồi.".
Park Jongseong lướt mắt vào trong xe, góc nhìn của anh không thấy được mặt Park Sunghoon, chỉ có thể nhìn gã búng tàn thuốc xong, rút tay lại, giờ thì đến tay cũng chẳng còn thấy nữa.
Trái tim Park Jongseong rất đỗi căng thẳng, không có giây nào thả lỏng, anh thấy cổ họng khát khô, nên vừa lên xe là mở cốp đựng đồ bên ghế phụ, lấy một chai nước ra. Kim Junghwan bỗng nhiên ho dữ dội, hệt như bị sặc. Park Jongseong vội chuyền chai nước qua, nào ngờ Kim Junghwan hấp tấp mở nắp chai, lúc uống bị đổ xuống ống quần, ướt mem một mảng.
Kim Junghwan xin lỗi rối rít, rút khăn giấy trong cốp đồ, kết quả là lôi theo một thứ ra, sáng lóe lên rớt xuống đất. Kim Junghwan ngờ ngợ kêu ối lên, đang định thò tay nhặt, Park Jongseong vội vàng giữ lại, anh rút khăn giấy loạt soạt, đắp lên ống quần ướt nhẹp của Kim Junghwan, còn mình thì khom người xuống tìm đồ.
Anh giữ vững nhịp thở, mò mẫm một hồi, thì nắm được thứ đó trong tay, món nữ trang lạnh lẽo, cứng ngắc. Là cái hoa tai dính máu lần trước anh ném vào cốp, rồi không buồn ngó ngàng đến nữa, nhưng trong tình huống này lại lôi ra, đinh ghim đâm vào lòng bàn tay anh nhức nhối. Anh nhét hoa tai vào túi áo, rồi quay qua nói với Kim Junghwan, "Thắt dây an toàn."
Mặt Kim Junghwan hãy còn ửng đỏ, gật đầu, ngoan ngoãn đeo dây an toàn. Đúng lúc xe Park Sunghoon dừng lại bên xe anh, Park Seungho hạ cửa sổ xe xuống, báo cho bọn họ địa chỉ. Park Jongseong đưa mắt nhìn đằng trước, không có can đảm nhìn vào trong xe Park Sunghoon, chỉ nghe Kim Junghwan đáp lại một tiếng, kéo theo đó là hai luồng nhìn có cảm giác rất áp bức, đậu lại trên người anh, sau khi để lại cảm giác không thoải mái dữ dội rồi mới dời đi.
Trên đường đi rất im ắng, điểm đến là một nhà hàng Âu, khá có phong cách, hai người ngồi một bên, Park Sunghoon ngồi đối diện anh, khuôn mặt không lộ bất cứ cảm xúc nào, vẫn là Park Seungho phá vỡ im lặng, nói với Park Sunghoon, "Đây là bạn anh Kim Junghwan, tên là Park Jongseong.".
Park Sunghoon gật đầu, nhìn thẳng Park Jongseong nói, "Chào anh, tôi là Park Sunghoon."
Ánh mắt Park Jongseong và đối phương giao nhau, chỉ trong tích tắc anh lập tức hiểu ý Park Sunghoon. Anh gật đầu đáp, "Chào.", rồi mở thực đơn ra, đưa cho Kim Junghwan. Bữa ăn rất im lặng, lờ mờ có mạch nước ngầm bắt đầu tuôn chảy. Bàn không rộng rãi lắm, người thì cao chân lại dài, ngồi đối diện khó tránh việc đầu gối đụng chạm. Park Jongseong cựa người, đổi tư thế, duỗi chân phải ra trước, trong tiếng vải cọ xát, anh cảm giác Park Sunghoon nhìn mình.
Chả mấy chốc anh đã hiểu ánh mắt Park Sunghoon có ý gì, hóa ra chân phải anh chen vào giữa hai chân Park Sunghoon, nhưng Park Sunghoon vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, mặc cho chân anh nằm chính giữa.
Kim Junghwan đang trò chuyện với Park Seungho, cho dù không đến mức tẻ nhạt, nhưng cả anh lẫn Park Sunghoon đều hiếm khi lên tiếng. Park Jongseong trong lúc ăn mì Ý thì lỡ làm đổ ít xốt lên mu bàn tay, xốt trắng chảy xuống mu bàn tay, để lại một vệt ướt loang lổ.
Một tờ khăn giấy chìa đến, Park Jongseong nhấc mắt lên nhìn, là Park Sunghoon. Anh đưa tay cầm lấy. Phần khăn giấy dôi ra ngoài hơi cụp xuống, anh ngửa lòng bàn tay, len vào chỗ khuất mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, để lại hơi ấm bâng quơ, xong lập tức rút về. Park Jongseong cầm khăn giấy, rồi dùng vị trí vừa nãy Park Sunghoon cầm, anh nhìn Park Sunghoon, đầu tiên là lau sơ miệng một cái, rồi mới gấp lại, lau nước xốt còn dính trên mu bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com