Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35-36

Park Sunghoon khuỵu một gối lên giường, bắt lấy mắt cá chân Park Jongseong, anh bị kéo đến mép giường, tấm ga trải giường phẳng phiu bị kéo đùn lên, rơi thõng xuống đất. Nụ cười thung dung treo trên môi Park Jongseong không mảy may suy chuyển, anh nhỏm người dậy ôm cổ Park Sunghoon, eo thúc một phát, hai chân kẹp eo Park Sunghoon, vận sức một cái, tư thế hai bên thay đổi, Park Sunghoon nằm trên giường, bị Park Jongseong bên trên đè cứng ngắc.

Park Jongseong vuốt ve tấm thân rắn chắc vạm vỡ, đầu ngón tay tần ngần ở dưới bụng, di thẳng lên trên không ngừng nghỉ, túm lấy hai khối cơ ngực. Park Jongseong ngồi trên eo Park Sunghoon, anh khom lưng xuống, xương bả vai hơi bạnh ra, liếm láp đường rãnh hõm xuống giữa thớ ngực, nhướng mắt lên nhìn Park Sunghoon, song lại đụng độ phải cái nhìn thoáng khiêu khích.

Ánh mắt Park Sunghoon tựa như muốn nói, anh chỉ đến thế này thôi sao? Tính hơn thua của Park Jongseong bị khích lên, anh quyết định để Park Sunghoon bắn trước một phát, rồi mình sẽ ép người hoan lạc. Tiếc rằng Park Sunghoon có vẻ như bị câu nói "tôi mất hứng rồi" lần trước của Park Jongseong làm tổn thương, mỗi bận tay Park Jongseong toan lần xuống dưới, đều bị Park Sunghoon sượng người né tránh. Dương vật Park Jongseong cứng phát cuống, người bên dưới lại không chịu phối hợp, quả thực là nản chí mà.

Park Jongseong buồn bực thở hắt ra, cây hàng anh cứng đơ chọc chọc vào cơ bụng Park Sunghoon, dịch ướt nhầy lẩy vẩy phun xuống. Anh ngoạm cổ họng Park Sunghoon một cú, khuỵu gối xuống giường. Park Sunghoon hơi nhỏm người dậy, nhìn Park Jongseong quỵ gối, hôn lên đầu gối gã. Park Jongseong kéo hai chân Park Sunghoon dạng ra, nụ hôn mon men lần vào trong bắp đùi, một đường thẳng đến cội nguồn rạo rực.

Park Jongseong nâng cán trụ lên, há miệng ngậm dương vật vào. Cái của ấy to và dài đến mức phi logic, lại hại anh thật khốn khổ. Park Jongseong mới nuốt một nửa đã nghẹn cứng, anh hóp miệng lại, đầu anh gục gặc, hút lấy nút vào, cộng thêm sâu trong cổ họng không ngừng rung lên gừ gừ, anh nghe được tiếng thở dốc khó nén của Park Sunghoon, chưa kể bàn tay túm sau gáy anh nóng bừng lên.

Còn chưa kịp đắc ý, Park Jongseong bỗng bị kéo tóc, ép buộc dứt ra khỏi háng Park Sunghoon. Park Jongseong liếm chất dịch dính nhớp trên tay, nghi hoặc giương mắt lên nhìn Park Sunghoon, mũi anh hừ khẽ, ưm một tiếng. Anh thấy ánh mắt Park Sunghoon hóa thành một màu thẫm sâu, nóng bỏng, cuồn cuộn dục vọng chiếm đoạt. Park Jongseong biết rõ bộ dạng của mình hiện tại, có lẽ vừa dâm dục vừa độc hại, anh đang quyến rũ Park Sunghoon, từng thời từng khắc.

Park Sunghoon ngồi trên giường, ngón tay hơi thô ráp di từ đôi mày, từng chút từng chút một di xuống, mắt, mũi, môi, răng, thậm chí còn vặn mở len vào đôi môi ướt át của Park Jongseong, trêu đùa với lưỡi anh. Nét mặt Park Sunghoon dường như đang ra sức nghiền ngẫm, môi nhách lên, khóe miệng có chút lạnh lùng, đầu mày chau lại kháng cự, song nhiều hơn cả, chính là sự trầm luân không thể cự tuyệt.

Park Sunghoon nhoài đến hôn anh, hôn cho vừa cái cười buông thả tùy tiện của Park Jongseong. Park Sunghoon kéo anh, hai thân xác vồ vập không rời một giây, anh bị đẩy đi, loạng choạng, cho đến khi ngực dán lên một tấm lạnh ngắt, anh mới hay Park Sunghoon đẩy anh đến bên cửa sổ sát đất, cánh cửa trơn nhẵn sạch sẽ, có thể trông ra cảnh sắc bên ngoài, vừa có thể nhìn thấy phản chiếu bên trong. Hai tấm thân lõa lồ quấn quýt, cả hai đều cao ráo khỏe đẹp, tương xứng ngang ngửa.

Dây dưa luân phiên vừa điên cuồng, vừa khốc liệt lại đối kháng lẫn nhau, bọn họ không ngừng muốn đè đối phương lên cửa sổ, qua bao bận như vậy, cuối cùng vẫn là Park Jongseong thất thế, gò má anh áp lên thủy tinh lạnh lẽo, hai tay chống lên mặt kính, để lại mấy dấu ấn ươn ướt còn vương hơi ấm. Hai chân anh dạng ra, Park Sunghoon bưng mông anh, chôn mặt giữa hai gò mông, tiếng mút liếm vừa đanh gọn lại vang dội.

Park Sunghoon liếm cửa động Park Jongseong, anh cố nén tiếng rên rỉ từ sâu trong lồng ngực, eo anh run lẩy bẩy, vùi gò má nóng bừng đỏ gay vào hai tay, mông cong vểnh lên, từ mắt cá chân đến cẳng chân không lúc nào là không gồng cứng cơ mông, không lúc nào ngưng run rẩy, mồ hôi từ rãnh lưng tuôn rơi như mưa. Park Sunghoon thi thoảng ngó mắt trông coi tình trạng Park Jongseong, thấy lưng Park Jongseong loang loáng mồ hôi, hình xăm bởi vì lớp da trở nên đỏ thẫm, cộng với thớ cơ run rẩy, hệt như đang sống vậy.

Tim Park Sunghoon đập tăng tốc, gã cũng không rõ bản thân mình bị thứ tâm trạng dữ dội này ảnh hưởng cái gì, gã không thể điều khiển được bản thân, khả năng kiềm chế đều bay biến. Gã túm eo Park Jongseong, bắt đối phương quỳ xuống. Park Jongseong ngoái cánh cổ thon lại, ngờ ngợ nhìn Park Sunghoon. Ngay sau đó, Park Sunghoon lập tức tách hai chân anh ra, chèn bắp đùi cường lực của mình vào giữa hai chân Park Jongseong. Tư thế này tựa như mở toang hết thảy, hoàn toàn bị động, Park Jongseong nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Tay phải ghìm chặt lấy, tay trái dường như đang tìm kiếm cảm giác an toàn, lần lần tìm xuống, còn đỡ dưới đường rãnh giữa hai chân anh, là bắp đùi rắn rỏi của Park Sunghoon. Cặp mông tròn trịa mướt mát của Park Jongseong vì tư thế đỡ chân này mà hoàn toàn bị mở bung, nhếch lên cao, áp sát vào háng người đằng sau. Park Jongseong nghe tiếng bao nhựa bị xé, thông qua kính thủy tinh, anh nhìn thấy Park Sunghoon ở sau ngậm cái bao cao su không biết móc đâu ra, xé bằng một tay, kế đó, nhiệt độ phía sau thoáng hạ xuống, một chốc sau đấy, nối tiếp bằng chất bôi trơn nuột dính lành lạnh, một lần nữa tống vào sâu trong kẽ mông.

Cửa động vừa mới được săn sóc tốt xong, phía ngoài mềm tơi, chỉ cần dùng chút sức, liền mềm mại bung ra, chọc vào một chút nong rộng rồi lại rút ra, mấy lần như thế không lâu, Park Sunghoon hóp bụng, vận một lần sức đâm vào cơ thể Park Jongseong. Một đường thẳng tiến, sâu đến mức Park Jongseong cảm thấy, quá sức chịu đựng, anh mới siết bàn tay đang bấu chặt trên đùi Park Sunghoon, muốn vùng ra khỏi tư thế khó chịu này.

Nào biết, càng giãy dụa, càng bị đàn áp mạnh mẽ hơn, tay trái tự do của anh cũng bị bắt lấy, ấn trên cửa sổ thủy tinh, đè cứng ngắc. Tư thế này vô cùng yếu thế, anh khó chịu chau mày, trán rướm đầy mồ hôi. Mặt Park Sunghoon vùi trong cổ anh, chốc lát sau, từng đợt bơm vào lúc nặng lúc nhẹ từ giữa đùi truyền đến.

Nơi ấy chậm rãi khơi thông, những lần đút vào sâu như không có điểm cuối, rồi lại rút mạnh ra, khiến cơ thể Park Jongseong cũng co quắp theo, anh nghiến răng, rồi lại nhả ra, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng phải lên tiếng, "Đổi tư thế đi.".

Câu mệnh lệnh, không phải câu hỏi. Tiếc rằng người phía sau chẳng những không nghe theo, còn thúc mạnh háng, tống vật cương cứng vào sâu trong người anh hơn.

Những đợt nhấp nhả liên miên tạo ra âm thanh lép nhép dính nhớp, không kêu vang, nhưng mật độ dày đặc đan xen, kín kẽ không ngớt. Vào sâu ra cạn, túi trứng va bành bạch vào khe mông đầy đặn, bụng anh có hơi khó chịu, ê ẩm căng trướng, vì tư thế này, giống như bị mở rộng từ trong ra ngoài. Anh cũng chẳng biết rốt cuộc Park Sunghoon có đút hết toàn bộ thứ kia vào trong người anh chưa, anh chỉ biết hiện tại, anh sắp bị xuyên thủng.

Thúc vào thật mạnh, càng lúc càng mạnh, nhưng Park Sunghoon có vẻ vẫn chưa đủ thỏa mãn, đầu gối dùng lực, khiến hai chân Park Jongseong banh rộng ra hơn. Park Jongseong bất ngờ không kịp phản ứng, ngồi phịch xuống, nuốt lấy thứ kia sâu hơn, anh rên lên thành tiếng, cao chói lói, ra điều khó chịu, Park Jongseong vịn cửa sổ, toan chạy lên. Park Sunghoon ghì chặt tay anh, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay, mười ngón đan vào nhau, không cho anh bỏ trốn. Eo Park Sunghoon không ngừng dùng sức, mãnh liệt vùi vào cơ thể anh.

Dương vật trong anh nóng cháy, dịch bôi trơn theo từng đợt bơm ngấm đẫm khắp lối vào, chỗ ấy vừa ướt lại mềm, dễ dàng bị xâm lấn không kiêng dè, cơ thể Park Jongseong dao lắc liên tục, mồ hôi bắn lên mặt kính, anh cảm nhận đầu gối mình bị mài phát nóng, anh nghe tiếng đôi tay hai người họ đan chặt phát ra tiếng ma sát trên mặt kính.

Park Sunghoon hệt như khảm vào trong cơ thể anh, giã chày đến là hung hãn, lại như con sói đánh hơi được mùi, ngoạm chặt không buông. Triền quấn gắt gao, tim đập dồn dập, nụ hôn không ngừng trút xuống thái dương, vành tai, gò má anh, những cái vuốt ve đầy nhục dục, lòng bàn tay Park Sunghoon áp lên bụng dưới anh, tựa như đang cảm thụ sự rung động dữ dội bên trong vậy.

Bọn họ hệt như những con thú chỉ ruổi theo dục vọng dồi dào, không còn lí trí, điên cuồng mà kịch liệt giao cấu. Cơ thể không ngừng kết dính, chia lìa, cho đến khi kịch liệt đến mức không còn vịn nổi cửa sổ, eo không rướn lên nổi, cả hai cùng té nhào xuống đất. Chẳng qua chỉ là li khai ngắn ngủi, rồi lại lập tức dính lấy nhau, dữ dội và nồng nhiệt hơn, dập nhau điên cuồng hơn. Park Jongseong nằm trên tấm thảm, co đùi phải lên, quắp lên eo Park Sunghoon.

Khoảnh khắc lại bị cắm vào, anh gầm nhẹ một tiếng, cào rách lưng Park Sunghoon, dâm dật nhồi nhét, xác thịt giã nhau không ngơi nghỉ, trộn với tiếng đàn ông thở hồng hộc, phác nên một cảnh tượng dâm loạn cùng cực.

*

Nắng chiều chênh chếch chiếu vào gian phòng không kéo rèm cửa, tia nắng hoàng hôn mảnh mai lại mềm mại như tơ, trên giường rành rành là chẳng có ai, thế nhưng lại rung lắc không ngừng. Toàn bộ nguồn lực xuất phát ở dưới đất bên phải giường, nơi đang diễn ra cuộc giao hoan của hai kẻ nọ. Trong phòng tiếng thở dốc từng đợt, không lâu sau, một bàn tay thò lên túm lấy ga giường, ngón tay thuôn dài mạnh mẽ, mạch máu trên mu bàn tay rạch ròi, đỏ vện, rịn mồ hôi, vừa túm vừa vò, co kéo lớp vải trong tay.

Tần suất thịt da vỗ bình bịch nhanh dần, không chỉ tay, mà một chân cũng bị nhấc lên cao, duỗi ra gác lên mép giao giữa giường và tủ quần áo. Kẻ vì dùng sức mà khẽ chênh vênh, người vì bị dập vào mà thoáng chao đảo. Park Sunghoon rướn người thẳng tắp, người gã tắm trong mồ hôi, trên vai là những vết cào nông sâu đan xen với dấu hôn và dấu răng. Môi gã mím chặt, đầu mày chau khít. Vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, song nhiều hơn cả là sắc tình chỉ thuộc về riêng gã đàn ông này.

Vì kích thích mạnh mẽ mà tóc mai Park Sunghoon chảy mồ hôi xuống quai hàm bạnh chặt, gã rũ mi, nghiêng mặt hôn lên cẳng chân đang gác lên vai mình. Động tác liên tục, cơ bắp toàn người gồ lên theo tiết tấu, gã thở hồng hộc từng hơi, tay chống xuống đất, ngón cái kề bên khuôn mặt ửng đỏ dục tình của Park Jongseong.

Park Jongseong không thích kêu rên, nhưng lại ức chế không được tiếng rên rỉ thoát ra vì cơ thể bị kích thích. So với lần chủ động phóng túng trước đó, lần này anh lại có phần đè nén, không quan sát Park Sunghoon nữa, đôi mắt khép hờ, cơ thể run run lên tựa hồ như có chút thẹn thùng. Park Sunghoon cắn mắt cá chân anh một cái, rồi hạ chân anh xuống, chồm hẳn toàn thân đè lên người anh.

Park Jongseong ưỡn hông, tuy làm đã đủ lâu, thứ ấy vẫn còn cắm trong người anh thật khó chịu. Park Sunghoon liếm khóe môi anh, hôn lên chóp mũi anh, liên miên hôn khắp mặt mày anh. Park Jongseong lại cảm thấy Park Sunghoon hệt như hóa thân của Cookie, có cái tật xấu thích liếm người khác. Anh dán tay lên môi Park Sunghoon, tựa như ghét bỏ đẩy ra, quay mặt đi để lộ cần cổ thon thả.

Thân trên không có nhiều dấu vết cho lắm, Park Sunghoon còn nhớ lát nữa Park Jongseong phải về chăm người nhà, không dám để lại dấu ấn bên trên, nhưng dưới xương quai xanh thì đủ thê thảm, những mảng xanh tím trải khắp, đầu vú hai bên sưng lên gấp rưỡi. Park Jongseong cảm giác hơi thở Park Sunghoon phả vào cổ anh, giống như đang nhịn, cầm tay anh đang gác một bên, hôn mút lòng bàn tay.

Park Jongseong thò đầu qua cắn cổ Park Sunghoon, rút tay lại xấu xa mò xuống dưới, sờ soạng sống lưng, mơn trớn cặp lúm đồng tiền cân xứng trên hõm eo, rồi lại phủ lên cái mông đang hẩy đưa tốc độ cao. Thứ tốc độ vừa mạnh lại vừa nặng, dùng đủ mười phần sức, hung hăng hệt như loài chó. Thảo nào nửa người dưới của anh sắp tê dại đến mất cảm giác, bỏng rát lại sưng tấy. Lại sờ xuống động thịt bị dương vật tráng kiện cắm cọc, chỉ cảm thấy nơi ấy bị dùi đến xốp nhuyễn, dâm đãng ứa nước trơn nhẫy, toàn là nước.

Đợi đến khi cuối cùng Park Sunghoon chịu bò ra khỏi người anh, đùi Park Jongseong đã tê đau đến mức không khép lại được. Anh vuốt mái tóc ướt đẫm, nhắm mắt lại nghỉ lấy sức. Park Sunghoon đang cột áo mưa lại, anh không nhịn được nhìn qua, áo mưa đựng đầy tinh dịch, không loãng như kẻ phóng túng quá mức. Park Sunghoon ném thứ ấy vào thùng rác xong, cúi xuống nắm tay Park Jongseong, đỡ gáy kéo anh dưới đất ngồi dậy, đưa anh lên giường nghỉ ngơi.

Park Jongseong vừa đặt lưng xuống giường, thì ngó thấy đồng hồ, anh thế mà đã cù nhây bên ngoài gần hai tiếng rưỡi rồi. Bao mỏi mệt uể oải đều thăng thiên, anh lập tức bò dậy, mượn phòng tắm Park Sunghoon dùng một chút. Không ngờ bắn một pháo thôi mà lại lâu đến vậy, chỉ có thể trách thể lực cái tên Park Sunghoon kia quá dư dả, lăn qua lăn lại không ngừng.

Anh vào phòng tắm, dọn dẹp rửa ráy kĩ lưỡng. Vách phòng tắm hoàn toàn trong suốt, chỉ có mở nước nóng thì mới tạo ra lớp sương cản trở bên ngoài nhìn vào, nhưng cũng chẳng thể ngăn trở hoàn toàn. Park Jongseong không khỏi mơ màng mông lung, hơi hơi muốn nhìn cảnh tượng Park Sunghoon tắm trong này. Anh thở hắt ra, nghĩ đến bà nội trong bệnh viện, anh dùng sức xoa xát mặt mày, ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, chớ bị nam sắc rù quến lần nữa.

Ra khỏi phòng tắm, anh thấy Park Sunghoon đang thỏa mãn biếng nhác tựa vào đầu giường, người tênh hênh, chỉ có mỗi góc chăn che đi chỗ riêng tư giữa háng. Park Sunghoon tập trung hí hoáy với cái SLR trong tay, anh đi qua, cơ thể tỏa hơi nóng sau khi tắm, thả một nụ hôn tạm biệt xuống gò má Park Sunghoon. Lơ đãng nhìn thấy nội dung hình chụp trong SLR, một góc phòng tắm, một cơ thể nam tính trưởng thành trong hơi nước trắng xóa.

Là anh, lại bị chụp lén một lần nữa. Nhưng Park Jongseong chẳng bực, anh thuận theo gò má, ngậm lỗ tai Park Sunghoon, lấy đầu lưỡi búng cho mấy cái coi như trả thù, thầm thì một câu buồn nôn, rồi đứng lên dặn dò, "Đợi điện thoại của tôi.".

Anh phải trở về, không thể để bà nội nghĩ rằng, cháu trai ngoan ngoãn của bà vì một gã đàn ông, đi cái là không biết đường về.

Vội vàng chạy từ khách sạn về bệnh viện, tư thế đi đứng của anh quái dị, kích tình đã thoái lui, để lại da thịt xương cốt toàn thân rã rượi. Anh mua quà vặt cho bà cụ tại một gian hàng nhỏ bên cổng bệnh viện, tàu hủ ky chiên sốt dầu mè cay. Anh nhờ người bán cắt giùm thành mấy miếng nhỏ, bà cụ không thể ăn nhiều, nhưng nếm chút chút cũng đủ vui rồi.

Tiện thể dọc trên đường đi, anh mua thêm một mớ trái cây, cam, dưa hấu, sơn trà, xoài. Vừa chọn quả mềm, vừa dễ bổ múi. Ôm túi lớn túi nhỏ, anh lững thững đi về, bà cụ đã trở về phòng bệnh, đeo kính lão xem tivi. TV đang chiếu phim Hàn Quốc, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, diễn viên gào khản giọng, mắt khóc sưng húp.

Park Jongseong không cảm nổi nội dung, nhưng lại thấy bà nội đang lén lau nước mắt. Park Jongseong thả túi đồ xuống bàn nhỏ bên cạnh, ngồi xuống thành giường, vươn tay ra ôm bà nội vào lòng, vuốt tóc bà cụ hệt như dỗ trẻ nhỏ, "Kẻ nào dám chọc cho Han phu nhân nhà ta mất hứng, đáng mắng.".

Bà cụ rút khăn giấy, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Park Jongseong, "Thê thảm quá, thê thảm quá. Đứa bé còn nhỏ như vậy, lại chịu nhiều tủi nhục thế kia."

Park Jongseong tỉ mỉ lau nước mắt cho bà nội, nhỏ giọng làm nũng, "Nội chỉ được phép thương con thôi, không được phép thương con nhà người ta.".

Bà cụ nghe câu nói trẻ trâu của anh mà chuyển từ khóc sang cười. Anh cầm trái xoài lên, xắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong bát để cụ có thể dùng thìa múc ăn, vừa cắt, anh vừa vờ như lơ đãng nói, "Nội có muốn về sống với con không?"

Bà cụ dán mắt vào túi đựng tàu hủ ky sốt dầu đỏ, hệt như con nít nhìn không rời mắt, miệng ngậm xoài, bà cụ mới thủng thẳng nói rằng mình không quen sống ở thành phố, sống dưới quê cũng tốt, dưới quê không khí trong lành, ở cũng thoải mái. Park Jongseong gật đầu, nói tiếp, "Con biết nội chắc chắn không chịu, vậy con dọn về đây sống với nội."

Bà cụ nghe vậy, nhíu mày lắc đầu, tuyệt đối không được. Làm gì có chuyện tuổi còn trẻ không chịu ra ngoài phấn đấu, lại về quê ăn no chờ chết chứ, chỉ có những kẻ không tiền đồ mới làm như vậy thôi. Park Jongseong thở dài, "Nhưng sức khỏe của nội, phải có người trông coi, hoặc là nội đi theo con, hoặc con về với nội."

Có lẽ cảm nhận được sự kiên quyết của Park Jongseong, bà cụ băn khoăn cả buổi, rồi mới nói nhỏ, "Thằng bé này, càng lớn càng không vâng lời. Nội không muốn con về. Con mà về, nội không mở cửa cho đâu. Không có gà, cũng đừng tơ tưởng đến giường.".

Nghe câu này, Park Jongseong không khỏi phì cười, anh nghĩ một thoáng, đành tạm nhượng bộ, "Tạm gác chuyện này qua một bên, con đã xin nghỉ phép, có thể ở với nội ít lâu."

Vài ngày sau, anh được sự đồng ý của bác sĩ, mượn một cái xe lăn, định bụng đưa bà cụ về nhà chăm sóc. Mấy bữa nay anh không gặp Park Sunghoon, vẫn là Park Sunghoon giữa chừng ôm lẵng hoa trái cây đến thăm trước. Đến khi tiễn người về, hai người lén lút hôn nhau trong lối thoát hiểm bệnh viện. Hôn đến triền miên, khóe môi ướt át, hơi thở nóng hổi, thi thoảng xoa bóp mấy chỗ nhạy cảm, trước khi súng tóe ra lửa, Park Jongseong dứt ra khỏi bờ môi ập tới, chau mày thở dốc, đẩy vai Park Sunghoon ra không cho tiếp cận nữa.

Đầu anh đang nghĩ đến cảnh thân mật nóng bỏng ấy, bà cụ ngồi xe lăn lại hỏi về Park Sunghoon. Thằng bé đó bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, đang ở đâu, sao con không mời nó đến nhà mình chơi, không có lễ nghĩa gì cả. Để nội nấu cho nó ăn một bữa, để nó nếm thử hương đồng gió nội.

Park Jongseong vịn xe lăn, chậm rãi đẩy đi. Miệng thì anh đáp dạ, nhưng bụng thì nghĩ, nội à, thứ tên ấy muốn xơi không phải là đồ ăn quê nhà đâu, mà là cháu của bà đây này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com