Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Sunghoon ngồi học bài cũng chẳng chịu yên, loay hoay lại ngáp, hồi lâu thì nhúc nhích cục cựa, múa tay múa chân, tài nghệ xoay viết thần sầu. Trái ngược hoàn toàn với em, em nghiêm túc, kiên nhẫn giảng bài cho anh, mặc dù biết anh sẽ chẳng chịu để tâm đâu.

"Nãy giờ em nói anh có hiểu gì không?" - Ni-ki nhìn anh sau khi hoạt động hết công suất làm việc mà anh vẫn cứ bơ phờ, nằm giật nằm dựa.

"Không, chả hiểu gì. Mà nãy giờ học cũng lâu rồi, ăn chút gì đi, tôi đói lắm rồi." - Sunghoon vừa xoa xoa cái bụng vừa nói.

"Tùy anh vậy, anh xuống kiếm đồ ăn đi."

"Cậu đi đi, tôi mệt." - Anh nói rồi nằm ườn ra.

Có thật sự là học không vậy? nãy giờ chỉ thấy có mình em nói thôi ấy.

"Rồi được được, em đi, lười biến vừa thôi." - Trước khi đi, em không quên mà quăn ra một câu trách mắng.

"Aishh đi đi, lèm bèm quá."

"Dạ bác gái ơi, bác đâu rồi ạ?" - Em đi kiếm mẹ của anh, căn nhà trống hoắc, chẳng có tiếng nói nào đáp lại em.

"Ủa kì vậy ta, anh Sunghoonnn, anh xuống đây đi." - Em la vọng lên trên phòng.

"Aish cái gì nữa vậy, kiếm chút đồ ăn cũng không xong nữa." - Sunghoon đi xuống, vừa gãi đầu, vừa di chuyển chậm chạp như con rùa, chẳng khác gì mấy người thiếu ngủ quanh năm.

"Anh nghĩ xem, nhà anh thì làm sao em biết chỗ để đồ."

"Sao không biết hỏi mẹ?" - Anh hoài nghi nhìn em, chẳng phải đơn giản thế sao? nếu Ni-ki lười biến thì nói đại một tiếng đi.

"Em kêu rồi, hình như bác không có ở nhà anh ơi."

"Ồ vậy chắc đi đâu rồi, cậu lấy đỡ gói mì trong tủ rồi nấu dùm 2 tô, xíu tôi xuống ăn, cảm ơn trước." - Anh định quay đi.

"Êyyy, đâu có dễ dàng vậy, ân nhân nhưng muốn ăn thì phải lăn vào bếp anh ạ. Anh đói thì tự đi mà nấu, không nấu thì nhịn, em không có bổn phận phục vụ anh." - Em chạy đến nắm cổ tay anh ngăn lại.

"Sẵn tiện nấu chút cũng có sao đâu, cậu lười thì nói đại đi, còn bày vẻ." - Sunghoon hất tay em ra.

"Anh mới lười ấy, nãy giờ em giảng bài có chữ nào lọt vào cái lỗ tai của anh chưa??" - Ni-ki chòm tới nhướn mày với anh.

"Cậu như thế mà là ân nhân á hả? cậu nói sẽ trả ơn kia mà, đây là trả ơn của cậu sao?" - Anh cũng chẳng thua kém, lấn tới chóng nạnh với em.

"Ừ tui vậy đó, không nấu thì nhịn." - Em nói rồi quay luôn vào bếp, chả thèm đôi co nữa, anh nhịn luôn đii.

"Ờ nhịn thì nhịn, không thèm." - Anh giở cái trò giận dỗi, đi thẳng lên phòng, đóng cửa cái RẦM.

"Người gì đâu mà kì cục, tui không nấu luôn cho mấy người đói chảy thay ra." - Em đi đến mở tủ rồi lấy gói mì, lằm bằm nói xấu trong miệng.






"Ôi mẹ ơiii, con đói quá mẹ ơi, mẹ về với con màaa" - Sunghoon mong mẹ về lắm gòi, "Phải làm sao đây? chẳng nhẽ giờ lại đi xuống nấu, nhóc đó thấy thì lại khinh mình, trời ơi tui khổ quá huhuuh." - Sunghoon nằm úp mặt xuống bàn than vãn.

Cock

Cock

Bỗng nghe tiếng gõ cửa, anh nghĩ là mẹ nên hớn hở chạy ra.

"Á mẹ h-" - Sunghoon mở cửa ra, khựng lại khi thấy em, "Gì? là cậu sao, chán thiệt chứ." - Anh chán nản đi đến cái bàn tròn chứa đầy tập sách của hai người mà ngồi xuống.

"Anh nhớ mẹ hả? mong mẹ về đến vậy sao." - Em đi đến rồi ngồi xuống cái bàn mà trêu chọc anh

"Không có, tôi chỉ tưởng là mẹ về thôi." - Sunghoon trả lời.

"Chẳng phải là nhớ mẹ sao?" - Ni-ki vẫn tiếp tục trêu anh, anh chỉ đành "Urghhh" lại một cái cho em sợ.

"Haha nhìn anh mắc cười thật. Thôi được rồi, không giỡn nữa, em có nấu mì ở dưới cho anh rồi, anh đem lên đây mà ăn, em sợ anh lại nói em là 'lấy ơn trả oán' cơ đấy."

"Thật hả?" - Sunghoon mừng rở vì có miếng ăn, ba chân bốn giò chạy ùa xuống bếp.

"Ối trời anh làm gì mà nhanh quá vậy? đói lắm rồi hả?" - Em hỏi khi thấy anh lên đến đây với tốc độ phi thường.

"Đói chứ sao, cậu thử bỏ đói tôi thêm một giây nữa là tôi chết đấy, đến đó thì mẹ tôi sẽ bắt đền cậu." - Sunghoon bưng nguyên tô mì đặt lên bàn, ăn lấy ăn để như sợ ai dành đồ ăn với mình.

"Sunghoon lạnh lùng mà em biết đây sao? ngày đầu gặp nhau anh còn trả lời cọc cằn lắm mà." - Em lại trêu anh, em thấy chọc anh vui lắm í, nhất là cái biểu cảm của anh, trông hề hề mà dễ thương vãi ò.

"Gì? tôi vẫn vậy mà, vẫn lạnh lùng." - Anh nghe em nói thì hơi quê, giả bộ ngầu ngầu như lúc đầu.

"Được rồi, không cần phải giả bộ."

"Lỡ cậu đi bêu rếu tôi thì sao? làm vậy mấy thằng đại ca giang hồ nó hết sợ tôi rồi, còn đâu là oai phong lịch lãm nữa." - Sunghoon cảm thấy buồn rầu cho tương lai, nhưng phải ăn cái đã, anh cầm muỗng hút rột rột nước mì.

"Anh yên tâm đi, anh là ân nhân của em mà, em sẽ giữ kín chuyện này."

"Hứa đó." - Sunghoon quay qua ngạc nhiên, tưởng nhóc này hay trêu lắm chứ, ai dè cũng được.

"Hứa. Mà này, nhìn anh dễ thương lắm đó, thân thiện hơn so với vẻ ngoài thường ngày, nhìn kĩ cũng đẹp trai haahaha." - Em chóng cằm nhìn anh đang ăn mì.

Gì? cậu ta vừa khen anh á? anh biết là anh đẹp, anh thừa nhận vì có hàng trăm người nói điều đó trước mặt anh rồi, nhưng lần đầu tiên có một cậu trai trẻ tầm cỡ tuổi anh mà nói như thế. Thậm chí hai thằng bạn già Jay, Jake còn chưa khen anh bao giờ. Coi như chú em này có mắt nhìn người, khá khen.

"Giời chú em lại nói thừa, tôi biết tôi rất đẹp mà, nếu có tình cảm thì cũng là chuyện thường, nhiều người con trai tỏ tình với tôi rồi. Đừng có rung động, tôi không thích con trai." - Anh tự luyến.

"Không đâu, em thích con gái mà."

"Ờ vậy hả?" - Quê nhẹ.

"Anh ăn xong rồi đem bát xuống rửa nhá, em còn phải kiếm bài để cho anh làm, nãy giờ chẳng thấy anh chịu học gì cả." - Em lập tức đánh sang chuyện khác.

"Biết rồi."








"Xong rồi." - Em thu gom sách vở.

"Áaa cuối cùng cũng xong, đã quá má ơi." - Sunghoon vươn vai, đứng dậy tập thể dục nhịp điệu.

"À nhắc mới nhớ, không biết giờ cô về chưa ha?" - Niki hỏi anh.

"Cậu xuống đó xem thử đi, chắc tôi cũng xuống luôn để kiếm chút gì ăn, đói nữa rồi." - Sunghoon lại ôm bụng.

"Gì? anh mới ăn cách đây 30 phút thôi đó Sunghoon." - Em ngơ ngác nhìn anh. Thật sự cái bụng anh ta là hố đen vũ trụ à? ăn gì lắm thế.

"Tôi đói kệ tôi, nói nhiều."

Rồi hai nhỏ đi xuống dưới, vừa xuống thì thấy bà Park đang nằm xem tivi ở ghế.

"Ơ Niki về hả cháu?" - Mẹ anh thấy em đi xuống thì hỏi.

"Dạ cháu về, thưa bác." - Em lễ phép chào mẹ anh.

"Vậy cháu về cẩn thận nhé, Sunghoon đưa em ra cổng đi con." - Mẹ quay qua kêu anh.

"Sao lại kêu con, cậu ta có chân thì tự đi ra được mà, mẹ nhờ con bế cậu ta hay gì." - Anh đang đói bụng cồn cào thì nghe mẹ nói, lập tức quay qua.

"Thằng này, đưa em ra cổng rồi đóng luôn cái cửa hộ mẹ, nói vậy mà nói được."

"Dạ" - Cũng đành nghe mẹ thôi.


"Em về nha, tạm biệt anh." - Niki vẫy tay chào.

"Biết rồi." - Anh định đi vào nhà.

"Ấy anh ơi, mai em đến sớm đi học cùng anh nha." - Em kêu anh.

"Không cần." - Sunghoon chán chường trả lời rồi đi hẳn vào nhà, nói thật, cậu ta vừa yếu đuối lại còn dở hơi, anh chẳng thích cậu ta được thêm chút nào sau buổi học hôm nay.

"Trời, coi thấy ghéc thiệt chớ." - Niki cảm thấy bị tự ái, đi luôn, chẳng thèm quay lại nhìn nữa.


"Mẹ ơi, giờ còn gì ăn không mẹ?" - Anh nói sau khi vào nhà, nằm luôn ngay trên ghế.

"Con chỉ biết ăn thôi à? Con nhìn Niki đi, tí tuổi đã biết phụ giúp gia đình rồi đấy." - Mẹ anh ngồi xuống ngay bên cạnh mà nói.

"Cậu ta làm gì cơ?" - Anh xoay qua thắc mắc mà hỏi mẹ.

"Ba mất sớm, mẹ thì ra nước ngoài sống cùng chồng mới, nhà chỉ còn một người chị gái và người em gái. Cậu ấy muốn phụ giúp chị kiếm tiền lo cho gia đình nên làm gia sư đấy con ạ, nhìn theo Niki mà học hỏi đi, trông còn nhỏ tuổi mà biết lo lắng quá, thấy thương thật."

Anh nghe xong cũng gật gù cảm thán, nể phục tin thần cố gắng của Niki, gọi là có chút ngưỡng mộ, nhưng anh vẫn chưa hết ghét cậu ta đâu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com