Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Em khóc xong thì cũng tự giác rửa mặt, nhìn vào gương, giả vờ như chẳng có gì xảy ra với mình, đi lên phòng anh thản nhiên. Vừa đến cửa thì em chần chừ, sợ anh sẽ để ý đến gương mặt của em hiện giờ, thật may khi mở cửa phòng ra, anh nhìn em, nhưng chẳng có phản ứng gì. Em thở phào nhẹ nhõm, em thầm nghĩ vì anh sẽ chẳng quan tâm đến em đâu, nên có khóc đến sưng húp cả mắt, hai đôi gò má hồng lên tới mang tai, mũi đỏ ửng lên như bây giờ thì anh cũng chẳng biết. Em đâu biết, lúc em khóc ngất lên ngất xuống ở phòng tắm, anh chỉ lặng lẽ chết đứng ở ngoài mà nghe em khóc, khi em lên đến phòng, nhìn gương mặt uể oải của em thì anh cảm thấy tội em vô cùng, anh nghĩ lỗi là do anh gây ra, anh làm em khóc.

"Anh học tới đâu rồi?" - Em hơi sửng người khi nghe giọng của chính mình, do nghẹn khi khóc quá nhiều nên nó như bệnh cảm, chẳng giống chất giọng ban đầu của em.

"Chắc là cũng xong rồi, giờ cậu có thể về." - Anh biết tâm trạng của em không tốt nên muốn nghỉ sớm.

"Sao vậy? em thấy vẫn chưa dạy gì mà." - Em thắc mắc, chẳng phải anh muốn được nghỉ ngơi hả?

"Tôi thấy vậy đủ rồi, cậu về đi." - Sunghoon nhấn mạnh, giờ anh đang lo lắng cho cậu rồi đấy, nên về sớm thì hơn, tâm trạng không tốt thì lấy sức đâu mà dạy anh.

"Dạ, nếu anh nói vậy thì em về ạ." - Em đi đến lấy cặp sách mà ra ngoài, chẳng nói với anh câu nào nữa. Vừa nhớ nhà, giờ thì anh lại có thái độ muốn đuổi em đi, buồn lại thêm buồn.















"Tada, Sunghoon mày nhìn nè, tao vừa mua được cái nón này nè, đẹp không?" - Jake vừa mua được cái nón thì khoe bạn, ai ngờ bạn chẳng thèm nhìn một cái luôn, chỉ nhìn ra cửa sổ rồi chống cằm, chắc lại nghĩ về tương lai rồi, già quá cơ.

"SUNGHOON." - Jake la lên làm cho anh giật mình.

"Gì vậy?"

"Nãy giờ mày không nghe tao nói gì hả con?" - Jake hoài nghi hỏi.

"Không."

"Trời mẹ, chắc tao đấm mày quá. Nhưng mà đang nghĩ gì mà thờ người ra đấy? đang để ý em nào à." - Jake nó phán một câu, Sunghoon lập tức xoay qua liếc xéo nó liền.

"Chứ cái gì thì nói đi cha." - Chẳng thấy Sunghoon trả lời mà còn liếc xéo mình, Jake tự ái hỏi lại.

"Hình như tao là lý do khiến người ta khóc mày ạ." - Sunghoon buồn rầu giải thích.

"Gì tồi vậy cha, làm cái gì mà để con gái nhà người ta khóc, mày đè người ta xong mà không chịu trách nhiệm à?" - Sunghoon nghe nó nói vậy thì quay qua liếc cái nữa.

"Mày có thôi không Jake, tao không có bậy bạ tới mức vậy đâu thằng điên. Người đó là Niki, hôm qua đang học thì em ấy xin đi vệ sinh, đi lâu quá mà chẳng thấy lên, tao xuống xem thử, ai ngờ nghe nhóc đó khóc thút thít ở dưới, còn chẳng dám khóc lớn lên nữa, như sợ tao nghe thấy." - Sunghoon kể sự tình.

"Ra là vậy, mày có nói cái gì không mà nhỏ khóc tội vậy."

"Trước đó tao có nhắc vụ lần trước cậu ta bị bắt nạt, tao nói là cậu ta nên trả ơn cho tao, thế thì cậu ấy nói tao muốn làm cái gì, tao kêu cậu ta làm tùy tùng của tao."

"Ê vậy chắc cái đó rồi, tùy tùng thì có hơi quá thiệt, nhưng việc gì cậu ấy phải khóc nhờ?" - Jake gãi đầu suy nghĩ.

"Cái đó tao không biết, chắc đụng gì đến nỗi đau từ quá khứ." - Sunghoon cảm thấy có lỗi.

"Vậy mày nên xin lỗi em ấy đi."

"Phải vậy rồi."

Thế là Jake vẫn chưa khoe được cái nón.











Nãy giờ em để ý thấy, anh cứ loay hoay là lén nhìn em, tuy em không nhìn lại anh nhưng em thấy ở khóe mắt hết đấy, anh là có ý gì đây? em không thể tập trung giảng bài được, mà nói ra thì sợ không như mình nghĩ, lỡ anh nhìn thứ khác chứ không phải em thì sao.

"Niki à, anh nói cái này được không?" - Sunghoon đột nhiên hỏi.

"Ờm...anh nói đi, nhưng sao lại đổi cách xưng hô rồi, anh vẫn thường gọi là tôi - cậu kia mà." - Em có hơi bối rối.

"Ờ quên, thế giờ tôi nói được không." - Em gật đầu. Nãy em tưởng là thân với anh rồi nên anh mới xưng hô như vậy, em vui lắm, tự nhiên anh đổi lại, biết vậy khi nãy em không thèm nói rồi.

"Sao hôm qua cậu khóc vậy?"

"Ơ...anh...anh nói cái gì cơ??" - Em lắp bắp.

"Sao cậu khóc?" - Anh hỏi lại.

"Em có khóc đâu hahah" - Em cười gượng trả lời.

"Đừng nói dối, hôm qua cậu khóc đúng không?"

"Sao...sao anh biết?"

"Tôi xuống nhà vệ sinh thì nghe."

Lúc này em thấy quê vô cùng, em biết anh ghét em vì cái tính yếu đuối đó mà, giờ lại lộ thêm cái này, xấu hổ chết mất.

"Dạ...dạ đúng rồi ạ."

"Khóc vì tôi sao?"

"Cái gì? Vì anh?"

"Ừm, cậu khóc vì tôi bảo cậu làm tùy tùng của tôi đúng không? cậu thấy tủi thân hả? Tôi xin lỗi."

Em bất ngờ khi anh nói vậy, em còn thậm chí không nhớ chuyện anh kêu em làm tùy tùng gì gì đó kia mà, sao anh lại nghĩ vậy?? hahaha hài thiệt chớ.

"Giờ cậu muốn tôi làm gì để cậu hết buồn tôi?"

Em phì cười vì sự chân thành khó hiểu của anh. Còn anh thì thắc mắc vô cùng, anh đã thành thật vậy mà em không muốn sao? anh thật sự muốn em hết buồn kia mà, sao em lại cười anh.

"Ừm thì...anh chịu làm bạn với em đi thì em sẽ hết buồn." - Em được nước lấn tới.

"Cái này thì..."

"Không thôi là em buồn anh tiếp đó nha."

"Thôi được rồi, tôi sẽ làm bạn với cậu."

"Dạ haha, giờ thì học tiếp đi anh."

Em thấy vui vì phải nói là anh tốt thật sự, tuy anh không ưa em nhưng nghĩ mình là người sai, sợ em buồn nên mới nói vậy. Em cảm thấy đúng là em không tin sai người, anh luôn tốt như em nghĩ.







"Dạ thưa bác con về ạ." - Em đi xuống chào hỏi bác, đi phía sau là Sunghoon.

"Ni-ki về hả cháu, Sunghoon đưa em ra cổng rồi khóa cửa hộ mẹ nhá, khỏi nhăn nhó, mẹ nói cấm cãi." - Mẹ đang nói thì thấy Sunghoon nhăn nhó khó chịu nên nói luôn.

"Dạ..."

Đưa được em ra tới cổng, anh đang khóa cửa thì em nói.

"Sunghoon nè, giờ mình là bạn rồi, mai em đi học cùng anh và anh Jake nhé." - Em vui mừng hỏi anh.

"Không, tôi thấy chưa quen lắm, mai không cần đến đâu."

Rồi anh lại quay đi luôn, em cũng hơi hụt hẫng, cứ tưởng được làm bạn thì sẽ khác cơ, ai ngờ lại vậy.










"Heyy Sunghoon" - Jake đến vỗ vai Sunghoon đang đứng trước cổng nhà, vì đơn giản ngày nào họ cũng đi học cùng nhau.

"Mày xin lỗi em ấy chưa?" - Jake hỏi anh.

"Rồi, nhưng chán lắm mày ạ, cậu ta đòi làm bạn thì mới hết buồn, tao đồng ý mẹ nó rồi." - Anh kể lại.

"Có sao đâu, bạn thôi mà, như bạn bè xã giao cũng được, đâu ai ép mày phải là bạn thân. Thì cứ như mấy đứa trong lớp bình thường cũng là bạn bè thôi, mày cứ làm quá vấn đề, sao cứ phải vạch ra ranh giới làm gì." - Jake giải thích cho Sunghoon hiểu.

"Ừ nhờ, thế thì tao có cớ để chối rồi, đến giờ thật sự tao vẫn chưa ưa nổi cậu ta đâu, thêm vụ này nữa, lại càng không ưa thêm, chỉ vì nói mấy câu đơn giản mà làm quá lên, thua."

"Thì như mày nói đấy, lỡ như có chuyện gì từ quá khứ thì sao." - Jake nhắc lại.

"Tao không biết, chỉ vì chuyện như thế mà khóc, không đáng."

"Ôi dào, nói làm gì, em ấy ở kia kìa, đang vẫy tay chào đó." - Jake thấy Niki nên chỉ tay về hướng em.

Sunghoon nhìn qua hướng Jake chỉ, quả là Ni-ki. Anh thấy em nhìn nhíu mày, đã nói là không thích đi chung kia mà, lì thế không biết.

"Em chào hai anh ạ, hai anh đang đi học cùng nhau sao?" - Em đến chào bọn họ thì xoay qua hỏi Jake, nhìn anh cũng đủ biết là đang khó chịu rồi.

"Ừm đúng rồi, em đi cùng nhé." - Jake vừa nói dứt câu thì Sunghoon quay qua lườm quýt, Jake chỉ biết cười trừ. Em thấy anh làm như thế nên biết mình phiền rồi, nói:

"Thôi ạ, em chỉ đến chào thôi, hai anh đến trường vui vẻ, em xin phép." - Em nói rồi chạy đi thật nhanh, chỉ sợ rằng ở lại đó thì anh càng ghét em thôi.

"Ấy ấy Sunghoon mày nhìn kìa, em ấy sợ phiền nên mới đi đấy, mày làm cái gì vậy?" - Em vừa rời khỏi thì Jake lập tức quay qua trách thằng bạn.

"Kệ đi."

"Tao thấy em ấy dễ thương mà, người ta có chuyện buồn thì yếu đuối thôi, sao phải vậy, mày cũng có lúc buồn mà."

"Đơn giản là tao không thích."


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com