Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Giờ đang là giờ học của hai người, từ đầu buổi đến giờ Ni-ki chỉ nói qua loa vài câu rồi giao bài cho Sunghoon giải, anh nghe lời em cắm cúi giải đến bài này đến bài khác. họ vẫn vậy, chỉ có điều là Niki sẽ dễ ngại với anh hơn, hành động có chút kì quặc, né tránh. còn Sunghoon được nước lấn tới, dẫu sao thì em cũng biết anh thích em rồi mà, ngại gì chứ.

tính đến nay là 1 tuần kể từ ngày anh đề nghị làm bạn trai em, hiện vẫn chưa có câu trả lời.

"anh làm xong rồi." - Sunghoon đưa bài cho em.

"ơ...anh làm xong rồi hả? vậy...vậy anh làm thêm cái này đi." - em đưa tờ giấy vừa được in ra.

"anh thấy nãy giờ làm cũng nhiều bài rồi đó, mình nghỉ xíu nha?"

"nghỉ hả? cũng được, thế anh nghỉ đi, em đi xuống dưới lấy nước."

em xuống lấy nước, thì thấy bác cầm một cuốn sổ to tổ tướng, em tò mò lại hỏi.

"cái này là gì thế bác?"

"à quyển lưu niệm nhà bác, đựng mấy cái hình gia đình bác hồi xưa ấy mà."

"bác còn giữ tới giờ luôn ạ?"

"đúng rồi, bác vẫn giữ, xưa Sunghoon nó tham gia trượt băng nghệ thuật, được nhiều giải lắm, còn lên hẳn tv cơ. bác mừng nên chụp lại làm kỉ niệm, với cả Sunghoon nhà bác hồi nhỏ thấy cưng lắm, trắng nõn, hai má thì hồng hào, như con gái vậy đó."

"công nhận anh giỏi thật, này là anh ạ?"

"đúng rồi đó cháu, cháu thấy nó gầy không? bác thúc nó ăn mãi mà chả chịu ăn, từ nhỏ tới lớn cứ gầy thế đấy." - bác nói rồi cười to, "sau này có cưới vợ cho nó, bác phải kiếm người nào đó trông được tướng xíu, chứ gầy như thằng con bác thì đẻ ra đứa cháu thành bộ xương mất."

"bác thấy cỡ như nào là được ạ?"

"cỡ cháu." - bác xoay qua nhìn em.

"dạ...dạ?" - em ngơ ngác hỏi lại.

"haahha ý là cao cao, trông vững chải như cháu thì mới bảo vệ cho vợ được. còn thằng Sunghoon nhà bác thì ốm yếu quá."

"dạ..dạ không, ý cháu hỏi bác là vợ anh thì cỡ nào được ạ."

"á thể hả? bác tưởng cháu hỏi Sunghoon phải như nào mới được, nên bác nói Sunghoon phải cỡ cháu. bác hiểu nhầm, còn chuyện vợ con nó thì để nó tính, bác sao cũng được."

em thở phào nhẹ nhõm.

"có điều cháu hơi thắc mắc ạ, nếu không phải thì cho cháu xin lỗi bác."

"không sao, cháu cứ nói."

"bác trai nhà mình đâu ạ? cháu đến dạy cả tháng hơn rồi mà chả thấy bác trai ạ."

bà hơi lặng người khi nghe em nói, nhưng vẫn dũng cảm trả lời.

"hai bác ly dị, bác trai có vợ khác rồi cháu."

"cháu...cháu xin lỗi." - em lúng túng.

"không sao, nếu tiện thì cháu ngồi đây nghe bác kể nhá?"

"dạ được ạ."

"ngày xưa bác và bác trai ở quê, đội nắng đội mưa làm lụng vất vả, ngày đêm thức trắng để kiếm tiền. dành dụm được chút ít nên lên đây lập nghiệp, sẵn cho thằng Sunghoon có môi trường học tập tốt hơn ở quê. bác trai thì làm nghề buôn, còn bác thì làm thợ may. bác trai đi buôn nhiều nên quen biết rộng, còn bác thì khư khư ở nhà trông thằng nhỏ, có biết cái gì đâu, đến chồng mình ngoại tình với cô thiên kim tiểu thư nhà họ Lee cả năm trời, mà bác cũng chẳng hay biết. nghe mấy người ngoài chợ đồn, nửa tin nửa ngờ nên bác quyết hỏi bác trai, bác trai thẳng thắng nói hết duyên với bác rồi, nếu cảm thấy sống không được thì ly dị. bác cũng chẳng ngại gì, bác chỉ sợ thằng Sunghoon nó buồn, nhưng bác quyết rồi, có ở lại thì Sunghoon nó cũng buồn thôi." - bác nắm tay em kể.

"chắc anh buồn lắm hả bác?"

"nó buồn chứ, nhưng nó hận hơn, bác khuyên rồi nhưng nó chả nghe, đến giờ vẫn còn day dứt hận thù với người đàn ông đó."

em hiểu, hiểu cái cảm giác ba mẹ mình lại đi cưới với người khác, chả còn được cảm giác hạnh phúc như xưa nữa. nhưng đời mà, có sao thì chịu vậy thôi.

"thôi, cháu lên dạy thằng Sunghoon đi, để nó ngủ quên luôn ở trển đấy nhé." - bác cười, trêu anh.

"dạ cháu đi đây."

em chào bác rồi lên phòng, vừa mở cửa ra định kêu anh. xoay qua xoay lại chả thấy anh đâu, ngó đến cái bàn thì thấy anh nằm ườn ra rồi, đến gần mới nghe tiếng ngáy nhỏ, dễ thương chết mất.

em rón rén đến ngồi phía đối diện, tiếp tục công việc soạn bài cho anh. nói thế ấy, chứ tay thì bấm lạch cạch, còn mắt thì em lo nhìn người nọ rồi. phải nói là anh đẹp trai lắm, đã vậy lại dễ thương nữa.

e hèm nói lén thôi đấy nhá, hehe Ni-ki cũng thích anh đó. nhưng em sợ anh sẽ không tập trung nổi đến việc học, em định đợi đến khi anh giỏi toán rồi, thì em sẽ đồng ý quen anh. đơn giản vì bây giờ anh còn lười lắm, học 12 rồi mà chẳng lo gì cả, hơn nữa toán cũng rất quan trọng với ngành nghề mà anh đang hướng tới, không đủ điểm thì làm sao vào trường đại học đây? em lo khi quen nhau rồi thì anh sẽ chẳng chịu học đâu, giờ có em nên anh mới học đó, nên em quyết khi nào anh giỏi toán, em sẽ là tỏ tình ngược lại anh. còn nếu anh giỏi toán rồi, lại hết tình cảm với em, thì em cũng chịu thôi, miễn sao anh hạnh phúc là được hehe.

"ngắm đủ chưa?" - Sunghoon bật dậy nhìn vào em. khi nãy em mãi mê suy nghĩ và cứ nhìn chầm chầm vào anh, nên cũng chẳng để ý mình đã nhìn bao lâu rồi, thật sự xấu hổ chết mất, lúc nãy anh có thấy gì hong?

"hả..hả?" - em lắp bắp.

"nãy giờ nhìn cũng lâu rồi, em đã rung động với anh chưa?"

"haha...haha, anh nói cái gì vậy, chẳng mắc cười gì hết, vào học đi anh." - em cố đổi chủ đề.

"được thôi, coi như anh tha em lần này, lần sau hãy trả lời rỏ ràng với anh." - anh nói rồi đi luôn vào nhà tắm.

"đang học mà anh đi đâu vậy?"

"hết hứng học rồi."

cái gì nữa đây? đang học mà, thật sự Ni-ki chán lắm rồi đó nhé, Sunghoon bớt trẻ con lại đi.










đấy, lại dở cái trò dỗi nữa, nãy giờ Ni-ki đưa bài tập cho anh làm, mà chả chịu làm cái nào ra hồn. lúc đầu buổi thì hăng say lắm, đã thế còn đúng nhiều câu nữa cơ, đến giờ thì cứ giở giở ươn ươn, làm không đầy đủ mà còn sai bấy nhày, thật sự là Ni-ki bất lực lắm rồi.

"yaa Sunghoon à, anh làm đàng hoàng giùm em cái được không hả?" - đang kiểm tra vở của anh thì Niki la lên.

"không thích." - Sunghoon trả lời lười biếng, nằm úp mặt xuống bàn, chả thèm ngó đến Ni-ki luôn.

"thế giờ làm sao anh mới chịu học?"

"nhưng em không làm được cho anh đâu." - Sunghoon bấm bút lạch cạch.

"thì anh phải nói đi chứ?"

"anh nói thì em sẽ làm à?"

"thì cứ nói đi."

"làm người yêu anh nha?" - Sunghoon đề nghị.

biết ngay, không ngoài dự đoán. Ni-ki mệt lắm rồi, học cho anh chứ có phải cho em đâu?

"nghỉ học." - Ni-ki dọn tập sách vào.

"ấy ấy, khoan." - Sunghoon kéo em.

"giờ anh muốn sao?" - em quay lại nhăn mặt.

"thế cái khác nhẹ hơn được không?" - anh hỏi.

"cái gì?"

"ôm anh chẳng hạn? em ôm anh nha." - anh dang rộng cánh tay ra, nhắm mắt lại.

"anh bị điên hả?"

Ni-ki nói như tát gáo nước lạnh vào Sunghoon.

"thế giờ em muốn sao?"

"học đi Sunghoon à."

"anh hong thích." - Sunghoon khoanh tay dỗi.

thật sự là Ni-ki nổi da gà cục cục rồi các bác ơi, ai giải cứu em đi?

"thế giờ ôm nhá?" - Ni-ki nói, và ngay lập tức Sunghoon lao tới ôm em rồi. không những thế, còn lắc qua lắc lại như đồ chơi.

"thôi chưa?" - Ni-ki cau mày nhìn anh.

"dạ dạ, học thôi." - Sunghoon nó ngồi ngay vào bàn liền luôn.

"tới chừng nào anh mới tự giác đây? anh học lớp 12 rồi đó, làm ơn quan tâm tới việc học đi."

"anh quan tâm tới em là được rồi."

"aishhh em điên chết với anh mất." - Ni-ki giò đầu bứt tóc.

"em thích anh rồi hả?" - Sunghoon nhìn em mà hỏi.

"THÔI ĐI PARK SUNGHOON"

Ni-ki quát lớn. bác gái dưới tầng cũng giật mình, cứ tưởng hai nhóc đó đánh lộn nữa rồi, bác cũng chẳng thèm can luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com